2024
CHÚA TRỪ QUỶ
22.1Thứ Hai trong tuần thứ Ba Mùa Quanh Năm
2 Sm 5:1-7,10; Tv 89:20,21-22,25-26; Mc 3:22-30
CHÚA TRỪ QUỶ
Trong đoạn Tin mừng này, Chúa Giêsu chữa lành cho những người bị quỷ ám. Các luật sĩ không tin Chúa Giêsu là Thiên Chúa nên cho rằng Ngài lấy quyền của tướng quỷ Bengiêbút mà trừ quỷ. Nhưng Chúa nói cho họ biết: nước nào tự chia rẽ thì làm sao tồn tại được. Ma quỷ cũng vậy, nếu nó chia rẽ, nó sẽ tiêu vong. Còn nếu Ngài nhờ tướng quỷ mà trừ quỷ thì ma quỷ đã tự chia rẽ nhau rồi, làm sao nó đứng vững được?
Các luật sĩ nói Chúa Giêsu bị quỷ vương Bengiêbút ám và dựa vào thế quỷ vương để trừ quỷ. Theo Chúa Giêsu, lời tố cáo đó là một điều vô lý. Quả thật, Satan không thể chống Satan. Nước nào, nhà nào chia rẽ thì sẽ đi tới chỗ diệt vong. Satan cũng vậy. Marcô 3,27 cho thấy: chẳng những Chúa Giêsu không bị quỷ chi phối, không theo phe quỷ, Ngài còn chống quỷ; quỷ là người mạnh, Chúa Giêsu còn mạnh hơn quỷ nữa”.
Những luật sĩ ấy chẳng những không nhìn nhận quyền phép Chúa Giêsu trong việc Ngài trừ quỷ mà còn xuyên tạc rằng Ngài dựa thế quỷ vương. Thái độ ấy bị Chúa Giêsu gọi là tội phạm đến Chúa Thánh Thần và là thứ tội duy nhất không được tha. Chúa Thánh Thần là nguồn bảy ân sủng, là Đấng được ban để tha tội qua công ơn cứu chuộc của Chúa Giêsu Kitô.
Vì vậy, phạm đến Chúa Thánh Thần, nghĩa là khước từ ơn thánh và khước từ được cứu độ. Chúng ta chỉ được cứu độ nhờ đón nhận, còn khước từ thì Chúa cũng chịu vì sự tự do Chúa ban cho chúng ta. Chúng ta từ chối thì chúng ta mất linh hồn, không phải là Chúa không tha, mà là chúng ta khước từ sự tha thứ đó. Thánh Augustinô từng dạy: “Chúa dựng nên ta không cần ta, nhưng Chúa muốn cứu chuộc ta thì cần có ta cộng tác”. Chúa Thánh Thần hoạt động trong ta, mà ta xúc phạm đẩy Ngài ra để chỗ cho tà thần, thì làm sao được cứu độ?
Có lẽ chúng ta không đến nỗi “tệ” tới mức “nghi” Chúa Giêsu bị quỷ Bengiêbút ám, nhưng nghi sự trái cho người khác, hoặc thấy việc tốt người khác làm, không khen ngợi thì chớ, lại còn “tán chuyện” ra để đàm tiếu thì phải chăng đó là “chuyện thường ngày ở…” sở làm, trong xóm ngõ của chúng ta? Để không mắc tội phạm đến Chúa Thánh Thần, chúng ta hãy nhìn nhận việc tốt của người khác một cách trân trọng, và nếu cần phải phân định việc gì hãy làm với tinh thần bác ái.
Trong thời đại hôm nay nhiều giá trị, nhiều nguyên tắc đạo đức và luân lý đang bị đảo lộn khắp các tầng lớp xã hội. Nếu đưa mắt nhìn quanh, người ta sẽ thấy trong các tầng lớp xã hội, gia đình và tôn giáo đều có sự chia rẽ. Bao nhiêu giáo phái Kitô giáo khác nhau trên thế giới được tìm thấy xuất hiện, phái nào cũng mạo nhận là theo gót chân Chúa một cách trung thực. Ngay cả trong một giáo phái, cũng có sự chia rẽ và phe phái. Chính điều này đã làm cho nhiệm thể Chúa Kitô bị phân rẽ và tổn thương. Trong bài Tin mừng hôm nay, Chúa Giêsu đã cảnh báo điều đó khi trả lời cho người Do thái kết án Người là lấy quyền tướng quỷ đè bẹp lính quỷ.
Những người luật sĩ bị coi là phạm đến Chúa Thánh Thần vì họ chối bỏ chân lý, không chấp nhận sự sám hối thì làm sao có thể tha tội được. Qua lời phân định của Chúa Giêsu về mức độ tội trạng được tha và không được tha, mỗi người chúng ta, một đàng ý thức về tội trạng của mình khi xét mình trước mặt Chúa để khơi dậy lòng thống hối; đàng khác phải luôn luôn bảo vệ và phát triển lòng tin cùng kính mến Chúa để tránh những xúc phạm đến Chúa. Nếu đã đã trót phạm tội mà ăn năn sám hối thì tội bao nhiêu cũng được tha. Cứ vững lòng tin.
Chứng kiến việc Chúa Giêsu trừ quỷ, các luật sĩ đã không chấp nhận và tin vào quyền năng của Chúa. Nguyên do là vì lòng ghen tị của họ đối với Chúa Giêsu. Họ cho rằng Chúa dựa vào thế mạnh của quỷ vương Belgiêbul để trừ quỷ con khác. Thế nhưng Chúa Giêsu đã chứng minh cho họ thấy rằng điều ấy không thể vì “nếu Satan dấy lên chống đối với chính mình và tự phân tán, thì nó không thể đứng vững được mà phải diệt vong”. Chúa đã trừ quỷ nhờ vào quyền năng của Thánh Thần. Chính sự ghen tỵ đã đưa các luật sĩ đến thái độ cố chấp và loại trừ Thiên Chúa. Đây chính là tội phạm đến Chúa Thánh Thần.
Thiên Chúa vẫn tiếp tục thực hiện biết bao điều tốt đẹp cho con người chúng ta hôm nay. Thiên Chúa còn ban cho Chúng ta Thánh Thần để Ngài hướng dẫn và dạy bảo chúng ta làm những điều tốt đẹp cho nhau và cho mọi người. Thế nhưng, do sự ghen tỵ và cố chấp, chúng ta đã không biết lắng nghe tiếng nói của Chúa Thánh Thần. Đây là một trọng tội không thể tha thứ: “Quả thật, Ta bảo các ông hay, mọi tội lỗi và mọi lời phạm thượng của con cái loài người sẽ được tha hết, nhưng kẻ nào nói phạm đến Chúa Thánh Thần, sẽ muôn đời không bao giờ được tha: nó mắc tội muôn đời”.
2024
MẤT TRÍ
20.1Thứ Bảy trong tuần thứ Hai Mùa Quanh Năm
2 Sm 1:1-4,11-12,19,23-27; Tv 80:2-3,5-7; Mc 3:20-21
MẤT TRÍ
Trong khi đi truyền giáo, dân chúng ái mộ và đến với Chúa rất đông để được nghe Chúa giảng và được Chúa chữa bệnh hoạn tật nguyền. Những người ngoài đến với Chúa là vậy, nhưng những bà con thân thuộc thì nguợc lại: họ không tin sứ mệnh của Chúa, họ không tán thành việc Chúa làm và không nghe lời Chúa giảng, vì thế họ có lời cản trở công việc của Chúa.
Sau khi đi rao giảng một thời gian, Đức Giêsu và các môn đệ trở về nhà và giảng dạy tại nhà bà mẹ vợ ông Phêrô ở Capharnaum, dân chúng lại đổ xô tới đông đúc, đến nỗi các ngài không có thời giờ ăn uống.
Thấy vậy, các thân nhân của Chúa đến bắt giữ Ngài, vì được tin người ta cho biết là Ngài đã mất trí. Thân nhân Ngài làm như vậy có ý cho các môn đệ của Ngài được rảnh rỗi nghỉ ngơi, đồng thời cũng để cho họ khỏi bị liên lụy về Ngài. Vì nếu dân chúng kéo theo Ngài đông đảo rùm beng như vậy thì sợ nhà chức trách sẽ làm khó dễ.
Tin mừng hôm nay rất vắn gọn, nhưng cũng hé mở cho chúng ta biết Chúa nhiệt thành phục vụ đến mức nào. Trong thời gian đầu của đời sống công khai, Đức Giêsu đã khơi dậy lòng nhiệt thành sùng mộ của đông đảo quần chúng. Ngài phục vụ cách vị tha và vô vị lợi, Ngài hoạt động ở nơi hội đường, ở ngoài trời và ở đây ngay tại nhà. Điều đó chứng tỏ Ngài hiến thân trọn vẹn cho tác vụ, miệt mài với công việc bổn phận, không còn thì giờ nghĩ đến mình đến nỗi không có cả thời giờ dùng bữa.
Thánh Marcô hôm nay kể rằng: có nhiều người kéo đến với Đức Giêsu, đông đến nỗi Người không có thời gian để dùng bữa, vì họ tin rằng Người là Đấng uy quyền và bởi Thiên Chúa mà đến. Họ nghe Người giảng và đi theo Người. Chính đức tin đã thúc đẩy họ hành động, thúc đẩy họ tìm đến và bước theo Đức Giêsu.
Ngài không phải là con người dễ hiểu, ngay các Tông đồ đã ở với Ngài gần ba năm trời, khi Chúa hỏi các ông cho Ngài là ai, thì các ông cũng chỉ biết lơ mơ như dân chúng hiểu thôi. Còn đối với quần chúng thì cũng có người, nhất là các biệt phái và luật sĩ còn cho Ngài là bị quỷ ám. Còn hôm nay thì người ta cho là Ngài bị mất trí.
Chúa Giêsu xuất hiện như một nhân vật đầy quyền năng và uy tín trước mặt dân chúng, cho nên họ đi theo Người đông lắm. Chắc chắn họ đã nhận ra nơi Người có một sức thu hút thật kỳ lạ, vì đã từng được lắng nghe những lời chân lý, được chứng kiến phép lạ và trên hết họ đã cảm nhận được một trái tim luôn thao thức cho hạnh phúc của con người. Khi dốc toàn bộ sức lực cho công cuộc rao giảng nước Trời, với Chúa Giêsu thì chuyện ăn ở hay những nhu cầu của bản thân đều kém quan trọng. Qua tất cả những điều đó, ta mới thấy được tình thương của Thiên Chúa dành cho con người mới thật là cao quý.
Cảm nhận được trái tim vĩ đại, cho nên nhiều người đã bị cuốn hút vào vị thầy có tên là Giêsu. Người ta đến với Chúa để như tìm kiếm nơi Người một sự bình an thật sự mà bất kỳ ai cũng không thể cho họ được.
Thế nhưng, ở đây ta thấy một điều thật lạ là trong khi những người không thuộc huyết tộc đang ở rất xa Chúa Giêsu lại muốn đến gần và muốn đi theo Người, còn những thân thuộc, thường xuyên ở bên cạnh Người trong khoảng thời gian khá dài, giờ đây lại muốn đẩy Người ra khỏi cuộc sống của họ, vì cho rằng “Người đã bị mất trí”. Chẳng thế mà ông bà ta mới có câu: “ gần chùa gọi bụt bằng anh ”.
Những người thân thuộc, họ hàng với Đức Giê-su lại nhận xét là Ngài bị mất trí, vì thế họ tìm cách bắt Ngài về nhà để “quản thúc”. Một nhà văn nói: “Con người ta thường được khen hay bị chê, nhưng ít ai được hiểu”.
Khi thấy Đức Giê-su vất vả, không lo cho bản thân mà suốt cả ngày chỉ lo lắng đi dạy dỗ, tìm kiếm và giao du với những hạng người tội lỗi, bệnh tật, bất hạnh, nghèo khổ để giúp đỡ họ thì những người thân của Ngài đã cho rằng Đức Giê-su không bình thường, Ngài đã mất trí. Những người đó đâu có biết rằng Đức Giê-su luôn canh cánh trong lòng về việc phải thi hành thánh ý Chúa Cha là đến cứu độ trần gian :“Tôi đến để cho chiên Tôi được sống và sống dồi dào”. Khi nhìn thấy những người đang sống trong tội lỗi, đau yếu bệnh tật thì Đức Giê-su đã đến với họ vì họ rất cần sự cứu giúp của Ngài. Chỉ vì yêu thương con người, nhất là những người tội lỗi, khổ đau, Đức Giê-su đã bất chấp tất cả.
Cũng chính bởi vì nhân loại tội lỗi mà Đức Gie-su đã phải đến trong thế gian, lang thang đây đó, không nhà không cửa: “Con chồn có hang, con chim có tổ, Con Người không có chỗ tựa đầu”. Đức Giê-su đã phải sống cơ cực nay đây mai đó để tìm kiếm và chữa lành những con chiên thất lạc và bệnh hoạn. Tình yêu Thiên Chúa đối với nhân loại thật là cao thẳm và mãnh liệt được bày tỏ nơi Đức Giê-su một cách cụ thể, sống động. Nhưng nhân loại đâu có cảm nhận được tình yêu đó và đáp trả lại ?
Qua trang Tin mừng hôm nay, Chúa Giêsu đã cho chúng ta thấy được một thực tế trong đời sống đức tin: trong khi có biết bao con người đang đi tìm cho mình một sự bình an đích thực, khao khát nương tựa vào Đấng sẽ giải thoát họ khỏi những đau khổ của cuộc sống tạm bợ này, có biết bao người mong muốn có điều kiện để tôn thờ Thiên Chúa lại gặp rất nhiều khó khăn, thì chúng ta đang có thật nhiều những điều kiện, những phương tiện để đến với Chúa nhưng chúng ta dường như nại vào thật nhiều lý do để xa Chúa.
Thậm chí, có đôi khi nhiều người trong chúng ta cũng xem Chúa như một rào cản của lương tâm mỗi khi thực hiện những điều bất chính phục vụ cho sự hưởng thụ tội lỗi bản thân. Nếu không hoán cải, chúng ta sẽ chẳng bao giờ có thể đến gần Chúa được.
Trang Tin mừng hôm nay tuy thật ngắn nhưng Chúa cho chúng ta nhận ra hình ảnh của Người và thái độ của con người đối với Thiên Chúa. Từ đó, chúng ta có thể rút ra bài học cho đời sống đức tin.
2024
CHÚA CHỌN
19.1Thứ Sáu trong tuần thứ Hai Mùa Quanh Năm
1 Sm 24:3-21; Tv 57:2,3-4,6,11; Mc 3:13-19
CHÚA CHỌN
Trong việc rao giảng Tin mừng, Chúa Giêsu không muốn làm việc một mình mà muốn cho con người cộng tác vào công việc quan trọng này. Vì thế, Người đã tuyển chọn Nhóm Mười Hai, để Ngài huấn luyện và trao cho họ tiếp tục sứ mệnh của Người. Nhóm Mười Hai này sẽ là cột trụ, là nền tảng Giáo hội mà Người sẽ thiết lập sau này; vì thế, Đức Giêsu phải để các ông luôn ở với Người, gần kề Người. Người tin tưởng họ và trao cho họ sứ mệnh cao cả này.
Chúa Giêsu thiết lập nhóm Mười Hai để các ông ở với Ngài và được Ngài sai đi rao giảng. Ngài trao ban cho các ông quyền năng mà chính Ngài đã từng sử dụng: chỉ có các Tông Ðồ mới có quyền trừ quỷ, mới có quyền cử hành các Bí Tích, và chỉ những ai được các ông trao quyền cho mới được cử hành các Bí Tích. Chúa Giêsu trao phó cho các Tông Ðồ kho tàng mạc khải, chỉ có các ông mới có khả năng và có quyền giải thích kho tàng ấy và giảng dạy đúng ý muốn của Chúa.
Trong Nhóm Mười Hai, Chúa Giêsu đặt Phêrô làm thủ lãnh để cai trị và trở thành mối giây hữu hình trong Giáo Hội, Ngài hứa ở với Giáo Hội mỗi ngày cho đến tận thế: như Ngài đã ở với các Tông Ðồ ngay từ buổi đầu, thì hơn 2,000 năm qua, Ngài vẫn tiếp tục ở với và trong Giáo Hội.
Giáo Hội chính là thân thể Chúa Kitô. Thuộc về Giáo Hội chính là chấp nhận lời rao giảng của Chúa Giêsu được ủy thác cho các Tông đồ và những người mà các ông cắt đặt để thay thế và tiếp tục sứ mệnh của mình. Thuộc về Giáo Hội một cách cụ thể, là đón nhận và sống giáo huấn của chính các Tông đồ được ủy thác cho Giáo Hội và những người kế vị các ông. Giáo Hội không phải là một thể chế dân chủ, nhưng Giáo Hội chưa hề cưỡng bách ai phải gia nhập Giáo Hội; nhưng nếu đã thuộc về Giáo Hội thì không thể không chấp nhận quyền bính của Giáo Hội.
Dù vậy, ngay cả khi một Kitô hữu không chấp nhận quyền giáo huấn của Giáo Hội, thì Giáo Hội cũng không phải dùng đến võ lực hoặc nhà tù để đe dọa và trừng phạt.
Điều cơ bản nhất mà chúng ta phải tuyên xưng trước tiên khi nói về Giáo hội, đó là Giáo hội là một mầu nhiệm, do đó, chúng ta không thể so sánh hay xếp Giáo hội vào bất cứ một tổ chức trần thế nào. Tin mừng hôm nay như muốn đưa chúng ta vào trong bản chất mầu nhiệm của Giáo hội ấy.
Chúa Giêsu thiết lập Nhóm Mười Hai để các ông ở với Ngài và được Ngài sai đi rao giảng. Ngài trao ban cho các ông quyền năng mà chính Ngài đã từng sử dụng: chỉ có các Tông đồ mới có quyền trừ quỷ, mới có quyền cử hành các bí tích, và chỉ những ai mà các ông trao quyền cho mới được cử hành các bí tích. Chúa Giêsu trao phó cho các Tông đồ kho tàng mạc khải, chỉ có các ông mới có khả năng và có quyền giải thích kho tàng ấy và giảng dạy đúng ý muốn của Chúa. Trong Nhóm Mười Hai, Chúa Giêsu đặt Phêrô làm thủ lãnh, để cai trị và trở thành mối dây hữu hình trong Giáo hội; Ngài hứa ở với Giáo hội mỗi ngày cho đến tận thế: như Ngài đã ở với các Tông đồ ngay từ buổi đầu, thì hơn 2000 năm qua, Ngài vẫn tiếp tục ở với và trong Giáo hội.
Trong việc lựa chọn này, Chúa chọn họ là những người bình thường, không giàu có, không danh tiếng. Họ cũng chẳng là người có thế lực trong xã hội. Họ không là những học giả mà chỉ là những người bình dân, đơn sơ. Chọn làm Tông đồ là Chúa Giêsu đã muốn làm thay đổi cả thế giới. Công việc của Chúa Giêsu không đặt trong tay những người mà thế giới cho là những vĩ nhân, nhưng ở trong tay những người bình thường như các Tông đồ.
Chúa gọi và chọn họ không tự cho mình được chọn hoặc ứng cử, nghĩa là Chúa ở vị thế cao hơn. Chúa là trung tâm chứ không phải họ được quyền lấy mình làm chuẩn; như thế, điều kiện đầu tiên để trở thành Tông đồ là do được Chúa chọn. Các môn đệ ở lại với Người, nghĩa là họ được tách ra khỏi đám đông và đến; điều kiện thứ hai là khi được gọi, họ phải ở tách riêng ra, nghĩa là có sự thay đổi đời sống nên tốt hơn…
Trong Giáo hội, việc được chọn làm công việc này, chức vụ nọ là do Chúa chọn qua sự tuyển lựa của Giáo hội, chứ không phải cha truyền con nối hay mình ứng cử. Vì thế, luôn phải đặt ý Chúa lên trên hết và dù hợp với chúng ta hay không thì cũng phải biết thuận theo ý Chúa.
Chúa trao cho các Tông Đồ nhiệm vụ rao giảng và trừ quỷ, đó là diễm phúc đặc ân được tham dự vào sứ mạng cứu thế của Chúa.
Chúa Giê-su lên núi gặp Chúa Cha trước khi chọn các Tông Đồ, đó là mẫu gương cho mọi ki-tô hữu khi chuẩn bị đón nhận ơn Chúa qua các bí tích, và đó là thói quen tĩnh tâm thường diễn ra trong các sinh hoạt của dân Chúa, nhất là trước khi lãnh nhận bí tích …
Chúa Giê-su trao quyền rao giảng và trừ quỷ cho các Tông Đồ. Chúng ta cần lắng nghe và vâng phục Hội Thánh, và đồng thời biết chạy đến với Hội Thánh để được thanh tẩy qua bí tích Rửa Tội và Giải Tội, cũng như để được đón nhận ân huệ của các bí tích nhất là bí tích Thánh Thể. Ý thức về quyền rao giảng và trừ quỷ là do Chúa ban, người tông đồ dễ có tinh thần khiêm nhường, hiền lành, và vị tha hơn …
Các Tông Đồ đáp trả ơn Chúa gọi bằng các từ bỏ mọi sự để đến với Chúa, sống với Chúa và đồng hành với Chúa trong công tác truyền giáo. Ý thức được ơn Chúa gọi, chúng ta phải sống xứng đáng với ơn gọi ấy bằng cách từ bỏ mọi sự quyến luyến thế gian để trọn vẹn cho Chúa và nhiệt tình thi hành công việc của Chúa.
Các Tông Đồ là những người hăng say nối tiếp sứ mạng cứu thế của Chúa và trở nên những cộng sự viên đắc lực của Người trong công việc mở mang Nước Chúa ở trần gian Các Tông Đồ chỉ là những con người bình thường và giới hạn, nhưng Chúa đã ban cho các ngài được thông phần vào sứ mạng cứu thế của Người.
Cảm nghiệm được ơn Chúa gọi, chúng ta hãy tin tưởng và phó thác vào Chúa để trọn vẹn dâng hiến chính con người và cuộc sống của mình cho Chúa trong công việc tông đồ và truyền giáo.
2024
Chạm vào Đức Giêsu bằng Đức tin
18.1 Thứ Năm trong tuần thứ Hai Mùa Quanh Năm
1 Sm 18:6-9; Tv 56:2-3,9-10,10-12,13-14; Mc 3:7-12
Chạm vào Đức Giêsu bằng Đức tin
Theo lẽ thường, ma quỷ chẳng muốn ai tin nhận Chúa Giê-su là Con Thiên Chúa. Thế nhưng lạ thay hôm nay chúng lại “rao” điều đó công khai trước mặt mọi người. Điều kỳ lạ hơn, chính Chúa Giê-su cấm không cho chúng tiết lộ về Ngài. Phải chăng có gì bí ẩn trong câu chuyện này?
Đúng là ma quỷ đang muốn phá đám bằng cách tiết lộ thân thế và sứ mạng cứu thế của Chúa Giê-su, điều mà đúng ra mỗi người phải nói lên bằng sự xác tín của mình. Vả lại, Chúa Giê-su còn lạ gì chiến thuật của ma quỉ! Chúng đã từng đưa chiêu bài “nếu ông là Con Thiên Chúa” để cám dỗ Ngài đi lệch khỏi chương trình cứu độ của Chúa Cha. Nay chúng lại muốn “phá bĩnh” bằng chính những lời có vẻ đúng nhất, thật nhất nhưng lại khiến người ta hiểu sai vai trò cứu thế của Ngài theo kiểu một vị vua trần tục. Và vì vậy Ngài đã cấm chúng nói thêm.
Trong bài Tin mừng theo Thánh Máccô hôm nay, Chúa Giêsu trở thành nhân vật trung tâm của đông đảo dân chúng. Có rất nhiều người từ miền Galilê, Giuđê hay Giêrusalem… lũ lượt kéo đến với Người. Thật tuyệt vời khi thấy Chúa Giêsu được nhiều người chú ý và yêu mến như thế. Nhưng đâu là lý do khiến họ chạy đến với Người như vậy? Thánh Máccô cũng đã giúp chúng ta trả lời câu hỏi này: bởi vì họ là những người bệnh tật và mong muốn được Chúa chữa lành. Vì thế, họ đổ xô để sờ vào áo của Chúa.
Tuy nhiên, đôi khi nhiều người do thái muốn được đụng chạm vào Chúa chỉ nhằm thỏa mãn được những khao khát hiện tại là được khỏi bệnh. Nhưng sự thỏa mãn này chưa giúp nhiều cho sự tăng trưởng đức tin của họ vào con người và sứ mạng của Đức Giêsu: Đấng là Con Thiên Chúa và là Thiên Chúa, hạ mình làm người để cứu con người. Nhìn vào cuộc đời của Chúa Giêsu kết thúc thế nào, chúng ta dễ dàng nhận ra điều đó. Vì sự cứng lòng tin của dân chúng thời bấy giờ mà Chúa đã chết trên thập giá và phục sinh vinh hiển như dấu chỉ và phép lạ vĩ đại nhất để đánh thức và củng cố Đức tin yếu kém của họ.
Đụng chạm vào Chúa Giêsu với đôi bàn tay con người là chưa đủ nhưng cần phải chạm vào Người với Đức tin. Với những người đã “sờ” vào Chúa bằng niềm tin tưởng, Chúa đã chữa lành thực sự cho họ như trường hợp của bà lão bị bệnh băng huyết (x. Mt 9, 22; Mc 5, 34; Lc 8, 48). Và ngày hôm nay chúng ta cũng vậy. Trong mỗi Thánh lễ, chúng ta được chạm đến chính con người của Đức Giêsu dưới hình bánh rượu. Nhưng sẽ trở nên thật vô nghĩa nếu chúng ta thực hiện cử chỉ này như những người không có lòng tin. Còn đối với những người tin thì giây phút được rước Con Thiên Chúa vào lòng sẽ trở thành những khoảnh khắc ý nghĩa và cảm động nhất vì khi ấy, họ đang được chạm cách thực sự đến Đấng Chí Thánh và nhờ đó họ được biến đổi con người tội lỗi của mình và được hứa ban phần thưởng hạnh phúc viên mãn trên Nước Trời.
Tin mừng hôm nay, dường như tác giả muốn đưa chúng ta vào một sự hiểu biết như thế. Thánh Marcô trình bày cho chúng ta nhiều nhận thức khác nhau về con người Chúa Giêsu.
Trước hết là từ đám đông các nơi tìm đến với Chúa, họ nghe và chứng kiến nhiều phép lạ Ngài thực hiện. Nhưng họ chỉ tìm đến để được ăn no nê, để được chữa trị khỏi các bệnh tật, chứ không phải để hoán cải; và nhận ra dấu chỉ của Nước Trời mà Chúa Giêsu đã loan báo.
Còn ma quỷ thì biết Chúa Giêsu là ai, nhưng biết để hận thù chứ không phải để sống. Chỉ có nhóm Mười Hai về sau này mới có một hiểu biết chính xác về Ngài. Nhưng đối với Chúa Giêsu, biết ngài không chỉ là một nhận thức của trí tuệ, biết và tuyên xưng trên môi miệng mà thôi chưa đủ, biết Ngài thật sự là nên một với Ngài, là trở thành hiện thân của Ngài. Và đây chính là sự hiểu biết mà Chúa Giêsu đang chờ đợi nơi mỗi kitô hữu chúng ta.
Chúng ta dễ bị cám dỗ coi Hội Thánh như một phương thế để đạt được lợi lộc hay quyền lực thế tục. Noi gương Chúa Giê-su chúng ta khước từ thứ sự thật từ ma quỉ để bước theo con đường tự hiến phục vụ trong khiêm tốn và yêu thương. Mặt khác Ngài dạy chúng ta “có thì nói có,” dùng lời nói để xây dựng Hội Thánh thành một “Nước sự thật và sự sống, yêu thương và an bình”.
Xin cho chúng ta biết nhận ra sự cần thiết của Chúa Giêsu trong cuộc đời, biết nhận ra bàn tay và quyền năng của Chúa thể hiện trong cuộc đời của chúng ta để biết cùng nhau tìm đến ca tụng và tôn vinh Chúa qua các Thánh lễ, giờ chầu, các giờ kinh nguyện. Nhờ đó chúng ta sẽ hiểu biết về Ngài, được ngài yêu thương chữa lành, và được sống.