2020
Làm sao Chúa Giêsu có thể, ngay lập tức, biến nỗi buồn thành niềm vui?
Làm sao Chúa Giêsu có thể, ngay lập tức, biến nỗi buồn thành niềm vui?
Khi chúng ta buồn sầu hay bị thất vọng, điều đó dễ lôi kéo chúng ta đến việc từ bỏ và thậm chí còn rơi vào sự tuyệt vọng lớn hơn. Tuy nhiên, các trình thuật Tin mừng về sự phục sinh của Chúa Giêsu khích lệ chúng ta kiên trì và tin tưởng vì Ngài có thể mang lại điều tốt đẹp hơn từ chính nỗi buồn của chúng ta.
Bà Maria Mađalêna đã khóc một lúc và sau đó trở nên mừng vui khôn xiết.
Alonso de Andrade, trong cuốn sách Suy niệm hằng ngày, thế kỷ 19, về các mầu nhiệm nơi đức tin thánh thiện của chúng ta, đã làm nổi bật sự kiên trì của thánh nữ Maria Mađalêna và cách mà bà đã được khen ngợi vì điều đó.
“Hãy để ý đến cách mà thánh Phêrô, thánh Gioan và thánh nữ Maria Mađalêna khi đến mộ để tìm Chúa Kitô, và cách mà các môn đệ đã bỏ đi vì không tìm thấy xác của Chúa. Nhưng thánh nữ Maria Mađalêna vẫn đứng ở cửa tiếp tục khóc than vì sự vắng bóng của Ngài, và bà xứng đáng được nhìn thấy người đang sống và vinh quang của Đấng mà bà tìm kiếm như đã chết.
Cần hiểu rằng, nếu chỉ tìm kiếm thôi sẽ không đủ để thấy Ngài, để nhận biết Ngài, trừ khi, như Maria Mađalêna, chúng ta cố gắng tìm kiếm với lòng kiên trì; và điều đó hoàn toàn xứng đáng để chúng ta nếm hưởng vinh quang phục sinh của Ngài, với niềm tin sống động cùng với lòng thành kính, tìm kiếm, dõi theo và suy gẫm về Cuộc Khổ Nạn và cái chết của Chúa, giống như hối nhân thánh thiện này đã ngồi cạnh ngôi mộ.”
Hơn nữa, câu chuyện về cuộc gặp gỡ giữa thánh nữ Maria Mađalêna và Chúa Giêsu tại ngôi mộ đoan chắc với chúng ta rằng Thiên Chúa có thể ngay lập tức biến nỗi buồn thành niềm vui.
“Điều này thật dễ dàng đối với Thiên Chúa, vì trong chốc lát Ngài an ủi những người nghèo túng, biến đổi khóc than thành vui cười và buồn sầu thành niềm vui. Phúc thay người tin tưởng vào Thiên Chúa. Hãy chiêm ngắm niềm vui sướng của vị thánh này ngay khi nhìn thấy Người yêu dấu của lòng mình, người mà bà thương khóc như đã chết, nay vinh quang hơn và rực rỡ hơn mặt trời. Với nhiệt tâm, bà đã phủ phục dưới chân Chúa, nơi bà đã tìm ra được phương thuốc cứu chữa cho tội lỗi của mình… Từ đó hãy rút ra mọi lợi ích tuyệt vời cho tâm hồn bạn, bằng cách nói chuyện với Chúa rồi Ngài sẽ an ủi bạn lúc bạn đau khổ, giống như đã an ủi bà thánh Maria Mađalêna. Cũng thế, Ngài sẽ nhân đôi niềm vui của bạn, đáp ứng những mong muốn của bạn một cách hoàn hảo hơn bạn có thể nghĩ đến.”
Nếu bạn đang gặp phải khó khăn trong cuộc sống, hãy tin tưởng vào Thiên Chúa và tình yêu của Ngài dành cho bạn. Ngài có thể không cho bạn niềm vui ngay bây giờ, nhưng nếu bạn kiên trì trong đức tin, Ngài hoàn toàn có thể biến nỗi buồn đó thành niềm vui, đến nỗi bạn không thể tưởng tượng được.
Sự sống có vẻ ảm đạm nhưng Chúa đang kiểm soát mọi sự: “Người không phải là Thiên Chúa của kẻ chết, nhưng là Thiên Chúa của kẻ sống, vì đối với Người, tất cả đều đang sống” (Lc 20,38).
Philip Kosloski
Nguyễn Sao Băng chuyển ngữ từ Aleteia
2020
Chứng nhân Phục Sinh
CHỨNG NHÂN PHỤC SINH
Tin vào một sự việc nào đó mà người ta chưa kiểm chứng, chưa thấy quả là điều khó trong cuộc đời. Và để tin vào một con người nào đó nhất là tin người đó phục sinh từ cõi chết quả là điều bất khả. Thế nhưng rồi ngang qua hành động của các môn đệ, của những người chứng kiến Phục Sinh đã để lại cho ta suy nghĩ về Đức Kitô của chúng ta.
Thật thế ! Theo trình thuật Tin Mừng thì quả thật Chúa Giêsu đã bị treo trên thập giá và cuối cùng Ngài đã chết. Sau đòn roi cũng như sỉ vả, cuối cùng cái chết đã làm chủ Đức Kitô và Ngài không còn sống nữa.
Từ khi Thầy chịu treo trên thập giá hay nói đúng hơn là chưa kịp treo, nhiều môn đệ xem chừng như là thân tín lắm cũng đã bỏ Thầy. Và, rồi đúng như lời Thầy nói : 3 ngày Thầy sẽ sống lại.
Niềm tin vào Thầy Kitô Phục Sinh xem ra vẫn còn mù mờ, vẫn còn mờ nhạt trong các môn đệ. Dễ hiểu là vì Chúa hiện ra sớm nhất và chủ yếu nhất là cho các bà. Các bà được liệt vào công dân hạng 2 nên rồi lời của mấy bà nói xem chừng như không nặng ký lắm. Mãi cho đến khi 2 môn đệ làng Emmaus gặp Thầy hay như tin mừng thuật lại việc Chúa hiện ra cho các môn đệ khi các môn đệ quy tụ với nhau trong nhà Tiệc Ly thì niềm tin ấy mới được chuẩn y và xác tín. Đàng sau sự chuẩn y của các môn đệ là hành động, là lên đường làm chứng nhân Tin Mừng Phục Sinh.
Người Kitô hữu của chúng ta, sau khi nhận phép Thanh Tẩy, chúng ta được mời gọi hay nói đúng hơn là tham dự vào chức vụ ngôn sứ cùng với Đức Kitô. Ngôn sứ Kitô đã loan Tin Mừng Nước Thiên Chúa, các môn đệ cũng loan báo Tin Mừng về Nước Thiên Chúa thì Kitô hữu cũng được mời gọi như các môn đệ loan báo Tin Mừng Nước Thiên Chúa và nhất là loan báo Tin Mừng Phục Sinh.
Nếu như trước khi Thầy sống lại, các môn đệ còn sợ sệt, còn nhát đảm thì sau khi Thầy Phục Sinh, các môn đệ mạnh dạn loan báo Thầy sống lại. Qua các trang viết, đặc biệt ở các trang sách Công Vụ Tông Đồ, ta được thấy hình ảnh, cung cách và tâm tình của các môn đệ về Đức Kitô Phục Sinh.
Ngày xưa cũng vậy và ngày nay cũng thế, người đồ đệ của Đức Kitô phải là những chứng nhân về Đức Kitô Phục Sinh.
Xem chừng nếu như cuộc sống dễ dãi và thành công thì người đồ đệ của Chúa dễ ăn dễ nói với người khác về Chúa, về Thầy của mình. Thế nhưng rồi khi người đồ đệ đối diện với những bế tắt trong cuộc đời thì làm sao có thể nói về Đức Kitô Phục Sinh được.
Trong hoàn cảnh thực tế nhất ngày hôm nay, khi thế giới đối diện v với sự dữ, sự ác từ con Coronavirus thì xem chừng ra người Kitô hữu lại bị thử thách lòng tin hơn ai hết.
Mấy tháng qua chứ không phải chỉ 3 ngày qua, dường như cả thế giới đều thấy Chúa như im lặng.
Người Kitô hữu cũng như người ngoài Công Giáo đang trải nghiệm hay nói đúng hơn là inh nghiệm về sự buồn phiền, về sự phiền muộn, về sự chán nản. Cách thực tế và đặc biệt hơn là trong thời kỳ này, thời gian nhạy cảm, thời kỳ dễ khiến người ta trở nên quẩn trí, buồn phiền, chán nản, và đầy những lo lắng khi nạn dịch Covid-19 đang ngày trở nên trầm trọng và dường như không một lối thoát nào, và do đó, chúng ta không thấy những chân trời rộng mở ở tương lai, mà toàn những ngõ cụt không thể làm gì hơn thì làm sao có thể loan Tin Mừng Phục Sinh và làm chứng nhân cho Thầy được.
Trước khi trao sứ vụ quan trọng và rộng lớn, Chúa Giêsu không quên cho các môn đệ cảm nghiệm được niềm vui hiện diện sống động của Chúa. Ngài cũng không quên trao cho họ nguồn bình an làm nền tảng. Ngài nhắc họ về đức tin kiên vững “rằng Ngài đã sống lại”. Sau khi các môn đệ đã xác tín chắc chắn về sự hiện diện, về nguồn bình an, về niềm tin vào Ngài, khi ấy Ngài mới trao cho họ sứ vụ. Sứ vụ Chúa trao cho các môn đệ trong lần hiện ra này rộng hơn sứ vụ đã trao cho vài người phụ nữ trước đó. Các môn đệ “phải nhân danh Ngài rao giảng sự thống hối và sự ăn năn để lãnh ơn tha tội cho muôn dân” và hơn thế nữa các ông “sẽ làm chứng nhân về những điều ấy”.
Thế nhưng rồi, trong niềm tin ta sẽ thấy Chúa Giêsu, Đấng Phục Sinh, không đầu hàng trước nỗi buồn của từng người chúng ta, Ngài vẫn đến để đồng hành, vẫn đến để “làm ấm lòng chúng ta lên”, Ngài hiện diện và mang lại cho chúng ta niềm ủi an và sự chữa lành.
Hơn bao giờ hết, lòng tin của chúng ta được thử thách.
Chắc chán rằng đời sống của mỗi người Kitô hữu chúng ta cũng được mời gọi cảm nghiệm sự hiện diện sống động của Chúa, được mời gọi mở lòng để lãnh nhận ơn bình an, được mời gọi xây dựng nền tảng đức tin vào Chúa phục sinh, lúc ấy mới bắt tay vào việc thi hành sứ vụ. Khi thi hành sứ vụ người Kitô hữu chúng ta phải chọn lựa ưu tiên “nhân danh Thầy” mà “rao giảng”, và ở mức độ cao hơn Chúa phục sinh đòi chúng ta phải “sống chứng nhân”. Tất cả những điều ấy phải được thực hiện giữa “muôn dân”, muôn nước.
Và hết sức thực tế, ta thấy Đức Kitô vẫn hiện diện cách kín đáo, như Ngài đã làm với các môn đệ ngày xưa qua rất nhiều trung gian, để giúp chúng ta có kinh nghiệm nhận ra Ngài trong Thánh Lễ hằng ngày và trong đời sống cầu nguyện của chúng ta. Đức Kitô phục sinh giải thích mầu nhiệm Vượt Qua của Ngài khởi đi từ Sách Thánh: Sách Thánh loan báo Đức Kitô và Đức Kitô hoàn tất Kinh Thánh. Đức Kitô đã “hoàn tất” Kinh Thánh như thế nào, thì cũng sẽ “hoàn tất” đời ta như thế: Đời ta cũng “loan báo” Đức Kitô và Đức Kitô hoàn tất đời ta. Chính sự tương hợp này đã đem lại kinh nghiệm thiêng liêng: “con tim bừng cháy”
Xin Chúa ban cho chúng ta ơn bình an và niềm vui, không chỉ vì Đức Kitô đi vào sự sống mới, nhưng còn là vì, mầu nhiệm Phục Sinh của Chúa có liên quan sâu xa đến cuộc đời và hành trình ơn gọi của chúng ta: tất cả, dù là thử thách, đau khổ, tội lỗi, bệnh tật và sự chết, đều trở thành đường đi dẫn đến niềm vui phục sinh, và sự sống phục sinh đã được gieo và sinh hoa kết quả ngay hôm nay.
Xin Chúa cho ta qua tâm tình lắng đọng của những ngày đặc biệt này tái khám phá ra niềm vui Phục Sinh trong đời chúng ta qua những biến cố, nhất là qua những hồng ân mà chúng ta có được. Khi và chỉ khi chúng ta lắng đọng để khám phá và nhận ra thân phận ta chẳng là gì mà Chúa lại thương ta như thế thì ta mới mạnh mẽ lên đường loan tin mừng Phục Sinh được.
2020
Emmau xưa – Coronavirus nay
EMMAUS XƯA – CORONAVIRUS NAY
Sau sự kiện Thầy Giêsu chịu treo trên thập giá, không ai bảo ai, từ những môn đệ theo Thầy xa xa cho đến môn đệ thân tín nhất cũng đã “về quê đuổi vịt cho vợ” cho nó làn. Đơn giản và dễ hiểu vì lẽ từ bỏ tất cả mọi sự để theo Thầy và cứ nghĩa sẽ được hưởng vinh quang khi Thầy về nước của Thầy nhưng Thầy đã đi vào cõi chết !
Chết là hết ! Chả còn tia hy vọng và cũng chả còn gì để mong đợi. Các môn đệ từ bỏ chốn thị thành để về quê sinh sống.
Trên hành trình về quê của các môn đệ, ta thấy có một hành trình rất đẹp đó chính là hành trình Emmaus bởi Chúa đã đến với 2 môn đệ trên lộ trình ấy. Chắc có lẽ cũng chả cần phải diễn giải, chả phải cần phân tích sâu xa vì Kinh Thánh đã kể rõ mồn một.
Hai môn đệ đi làng Emmaus rơi vào tình cảnh buồn chán. Họ đang bị giày vò vì cuộc vỡ mộng quá lớn. Biến cố Thầy chết làm cho họ hoàn toàn thất vọng. Chính miệng họ đã thố lộ điều đó và ta dễ thấy : “Chúng tôi đã những hy vọng, người sẽ cứu vớt Israel”. Hy vọng của họ là dân tộc được giải phóng, tôn giáo được tự do và bản thân được vinh hoa phú quí với địa vị cao. Nhưng lúc này thì tan nát tất cả. Thầy đã chết và mọi hy vọng được chôn chặt trong mồ cùng với Thầy Chẳng còn chi để mà tin tưởng. Vỡ mộng và hổ thẹn đầy ắp với tâm trí họ, họ thầm thì to nhỏ về biến cố trên đường trở về làng cũ Emmaus, bây giờ là El Qubeiba, chừng 10 cây số đông bắc Giêrusalem.
Trên đường Emmaus đó, ta thấy Chúa Giêsu giả làm khách bộ hành và cùng đi trên lộ trình với hai môn đệ đó, Người tham gia câu chuyện, và dùng Kinh thánh mà mở trí cho các ông, nhưng lòng các ông mê muội không nhận ra Người. Cuối cùng, trong khi đồng bàn, lúc chứng kiến cử chỉ bẻ bánh, hai môn đệ đã nhận ra vị khách bộ hành không là ai khác mà là chính Chúa Giêsu, Đấng mà các ông đang âu sầu buồn bã vì Người đã chết. Sau khi nhận ra Người, các ông đã vội vã lên đường làm chứng, loan báo về một Đấng Kitô đã chết và nay đang sống.
Nhìn lại cuộc đời mình, chúng ta cũng đã không ít lần vừa đi vừa than vắn thở dài, vì chúng ta chẳng thấy Chúa đâu nữa trong cuộc đời mình, Ngài hình như đã chết rồi. Chết ngay khi chúng ta đang gặp khổ đau, đang bị cuộc đời nhấn chìm xuống vực sâu, đang bị bóng đêm bao phủ. Buồn thật! Thất vọng hoàn toàn. Giêsu mà mình tin tưởng và kỳ vọng đâu rồi? Tại sao Ngài không xuất hiện, khi chúng ta đang gặp khổ đau? Như hai môn đệ ngày xưa, chúng ta đang đi trên một con đường bất an, một con đường tràn đầy thương đau và hoàn toàn thất vọng.
Hành trình Emmaus ngày xưa cũng na ná hành trình Coronavirus của thế giới hôm nay vậy. Ngày hôm nay, cả nhân loại chứ không chỉ có 2 hay vài môn đệ rơi vào tâm khảm của Emmaus ngày xưa.
Coronavirus đang là nỗi ám ảnh kinh hoàng cho thế giới. Con người đang phải đương đầu với Coronavirus để rồi tathấy có người đẩy Chúa vào gánh chịu trách nhiệm của cơn đại dịch này. Người người tự hỏi và nhà nhà tự hỏi Thiên Chúa đang ở đâu trong cơn đại dịch ? Tại sao Chúa lại để nhân loại khổ đau trong đại dịch ?
Thảm kịch Coronavirus cũng là thảm trạng của các môn đệ trên đường Emmaus ngày xưa. Tâm trạng này phản ảnh tình trạng của nhiều người trong chúng ta hiện nay. Đôi khi chúng ta đã đánh mất đức tin của chúng ta. Chúng ta không còn tin tưởng vào Chúa, có cảm tưởng Chúa bỏ rơi chúng ta vì những kinh nghiệm chua chát tiêu cực trong cuộc sống, vì những thất bại trong mưu toan dự tính của chúng ta.
Và rồi, khi đương đầu với thảm kịch hiện tại, mỗi khi ta cầu nguyện, chuyện vãn với Chúa, lắng nghe lời Chúa là chúng ta đang đi trên đường Emmaus. Mỗi khi chúng ta tham dự thánh lễ là Chúa bẻ bánh và ban cho chúng ta bánh thánh tức chính máu và thịt Chúa đã tu sửa con mắt Đức Tin chúng ta để chúng ta nhìn mọi sự và mọi người bằng con mắt của Chúa, dưới ánh sáng Tình Yêu của Chúa.
Chúa luôn là người bạn đồng hành trình với chúng ta trong cuộc hành trình đức tin. Ngài nói với chúng ta khi chúng ta đọc và gẫm suy Kinh Thánh và Ngài nuôi dưỡng chúng ta bằng Mình và Máu Ngài trong bữa Tiệc Thánh.
Trong tin tưởng và xác tín, ta có thể nói cuộc gặp gỡ giữa Chúa Giêsu như hai môn đệ Emmau mời gọi ta hướng đến cuộc gặp gỡ giưa ta với Chúa bởi đơn giản đó là một cuộc đồng hành thiêng liêng đích thực, trong đó : Chúa Giêsu là vị đồng hành và mỗi người chúng ta là môn đệ như môn đệ Emmaus. Phần ta, ta có quảng đại để mời Chúa đồng bàn với ta hay không đó mới là điều quan trọng.
2020
Thánh Vương Đavit và niềm tin Phục Sinh
THÁNH VƯƠNG ĐAVIT VÀ NIỀM TIN PHỤC SINH
Từ rất xa xưa cho đến nay, đặc biệt thời Chúa Giêsu thì chuyện con người chết đi sống lại xem ra hoàn toàn không có. Chính vì không có thì làm sao con người có thể tin được. Thế nhưng rồi niềm tin vào con người mang tên Giêsu chết và phục sinh ấy là có thật và được loan truyền cho đến ngày nay.
Niềm tin vào Thầy được các môn đệ, được các bà phụ nữ ký tên và đóng dấu sau khi gặp Thầy. Không chỉ gặp Thầy nhưng còn được xem dấu lạ cũng như đồng mâm với Thầy sau mẻ cá lạ.
Tưởng chừng khi sống lại thật thì các môn đệ và các bà tin nhưng phảng phất đâu đó nơi một con người thật với niềm tin thật. Niềm tin vào Đức Chúa và nhất là niềm tin vào sự phục sinh được chất chứa trong lòng của Thánh Vương Đavit.
Chả phải vu vơ, chả phải mù mờ hay không xác tín, Thánh Vịnh 15 cho ta thấy niềm tin của Vua Đa Vít
Vì thế, tâm hồn con mừng rỡ, và lòng dạ hân hoan,
thân xác con cũng nghỉ ngơi an toàn.
Vì Chúa chẳng đành bỏ mặc con trong cõi âm ty,
không để kẻ hiếu trung này hư nát trong phần mộ.
Chính vì vậy, Vua mới xác tín giữa những đau khổ của cuộc đời rằng :
Lạy Chúa Trời, xin giữ gìn con,
vì bên Ngài, con đang ẩn náu.
Điều này được Công Vụ các tông đồ thuật lại trong ngày thứ Hai của tuần Bát Nhật Phục Sinh Cv 2,14.22b-33 : ” “Thưa anh em, xin được phép mạnh dạn nói với anh em về tổ phụ Đa-vít rằng : người đã chết và được mai táng, và mộ của người còn ở giữa chúng ta cho đến ngày nay. Nhưng vì là ngôn sứ và biết rằng Thiên Chúa đã thề với người là sẽ đặt một người trong dòng dõi trên ngai vàng của người, nên người đã thấy trước và loan báo sự phục sinh của Đức Kitô”
Thật thế, Đức Kitô của chúng ta không chết nữa và cái chết không còn làm chủ trên Ngài để từ nay ai tin vào Đức Kitô thì cũng sẽ được phục sinh vinh hiển với Ngài. Rất mạnh mẽ và xác tín :
Chúa sẽ dạy con biết đường về cõi sống :
trước Thánh Nhan, ôi vui sướng tràn trề,
ở bên Ngài, hoan lạc chẳng hề vơi !
Vâng ! Đúng như vậy vì lẽ ở bên Chúa thì niềm hoan lạc chẳng hề vơi. Kèm theo tâm tình này, ta lại thấy ca khúc lên Đền và tâm tình khiêm tốn của vua Đavít :
Lòng con chẳng dám tự cao,
mắt con chẳng dám tự hào, Chúa ơi !
Đường cao vọng, chẳng đời nào bước,
việc diệu kỳ vượt sức, chẳng cầu ;
hồn con, con vẫn trước sau giữ cho thinh lặng,
giữ sao thanh bình.
Như trẻ thơ nép mình lòng mẹ,
trong con, hồn lặng lẽ an vui.
Cậy vào Chúa Israel ơi,
từ nay đến mãi muôn đời muôn năm.
Tưởng nghĩ trong những ngày này, những ngày nhân loại đang khổ lụy trong cơn đại dịch thì điều cần thiết hơn bao giờ cần đó vẫn là”ở bên Ngài, hoan lạc chẳng hề vơi !” Cậy vào Chúa Israel ơi, từ nay đến mãi muôn đời muôn năm”.
Như vậy, người tin vào Đức Kitô Phục Sinh cũng như tin vào quyền năng của Chúa thì cứ mãi mãi bám vào Chúa, cậy vào Chúa chứ không cậy vào sức của mình.
Trong cơn thử thách đau thương mà nhân loại đang gánh chịu, ta lại đọc ra được sự tự cao tự đại của con người chính là nguyên nhân đưa con người đến chỗ diệt vong. Khi và chỉ khi con người nép mình vào lòng Chúa thì lòng sẽ thanh thản và thảnh thơi. Những chứng nhân của Tin Mừng Phục Sinh và nhất là Thánh Vương Đavit đã ấp ủ niềm tin ấy vào trong đời mình để đời mãi mãi bình an. Xin cho mỗi người chúng ta dẫu rằng đang loay hoay với cuộc sống, đang lo toan với cuộc đời nhưng vẫn cứ bám vào Chúa, trao đời mình trong tay Chúa để được bình an và nhất là sau khi đi qua cái chết, ta được hưởng phúc trường sinh với Chúa.