2024
TẤM BÁNH BẺ RA
16.4 Thứ Ba trong tuần thứ Ba Mùa Phục Sinh
Cv 7:518; Tv 31:3-4,6-7,8,17,21; Ga 6:30-35
TẤM BÁNH BẺ RA
Tin Mừng hôm nay, Giáo Hội mời gọi chúng ta hướng về cùng đích của cuộc sống chúng ta là chính Chúa. Chỉ có Chúa mới có thể thỏa mãn được khát vọng thâm sâu của con người. Ðám đông những người Do Thái được Chúa Giêsu cho ăn no nê ngày hôm trước, ngày hôm sau đã tìm đến Ngài. Chúa Giêsu biết rõ họ đi tìm Ngài không phải vì đã thấy được ý nghĩa của phép lạ hoặc lắng nghe lời giáo huấn của Ngài, mà chỉ vì của ăn nuôi thân xác.
Ngài kêu gọi họ hãy tìm kiếm những giá trị vĩnh cửu mà Ngài đã muốn thể hiện qua phép lạ nhân bánh và cá ra nhiều. Quả thật, qua phép lạ ấy, Chúa Giêsu báo trước bánh trường sinh là Ngài. Ngài chính là tấm bánh được bẻ ra để trao ban cho mọi người, ai tin nhận Ngài, đón nhận sự sống của Ngài, người đó sẽ được trường sinh, người đó sẽ tham dự vào chính sự sống của Ngài, nghĩa là cũng sẽ trở thành tấm bánh được bẻ ra để san sẻ và trao ban cho người khác. Chỉ có một cuộc sống như thế mới thực sự đáng sống, vì nó mang lại ý nghĩa đích thực cho cuộc sống con người.
Với năm chiếc bánh và hai con cá, Chúa Giêsu đã có thể nuôi nấng một đám đông trên năm ngàn người. Quả thật, Ngài chỉ cần nói một lời, múa cây đũa thần cũng đủ để nuôi sống cả nhân loại, nhưng Chúa Giêsu đã không đến như một phù thủy, Ngài cũng chẳng đến để mang lại bất cứ một giải pháp kinh tế nào, Ngài đến là để trở thành tấm bánh được bẻ ra và trao ban. Ai thực sự ăn tấm bánh ấy cũng có thể trở thành một tấm bánh được bẻ ra để trao ban cho người khác.
Nhân loại thiếu ăn không phải vì thiếu cơm bánh mà chỉ vì thiếu lòng quảng đại khi những bàn tay được mở ra để trao ban và san sẻ với người khác mà thôi. Cái đói khủng khiếp của nhân loại hẳn không là đói cơm bánh mà chính là đói tình thương và lòng quảng đại của con người.
Những người Do thái trong Tin mừng hôm nay là đại biểu của vô số những người không muốn nhìn lên khỏi đáy giếng tăm tối của họ. Dù chứng kiến nhiều phép lạ của Chúa, nhất là đã được Ngài cho ăn no thỏa, nhưng cái nhìn của họ không vượt rên khỏi bao tử của họ. Khi Chúa Giêsu cho họ ăn bánh no nê và mời gọi họ đến thứ bánh không hư nát, họ đã chối từ Ngài, đôi mắt họ chỉ dán chặt vào thứ cơm bánh chống qua, họ chỉ hướng đến cái trước mắt.
Đức tin là một ân ban nhưng không của Thiên Chúa cho con người. Đức tin ấy chính là ánh sáng chiếu dọi vào đáy giếng tăm tối mà con người đã rơi xuống. Đức tin ấy là sức mạnh lôi kéo con người khỏi cái tăm tôi ấy. Đức tin ấy cũng chính là cái nhìn về chân trời đầy ánh sáng Thiên Chúa ban cho con người.
Chúa Giêsu dùng hình ảnh Manna để nhắc nhở tới phép Thánh thể. Manna là một loại bánh là lương thực cho dân Do thái lúc còn lưu lạc nơi hoang địa (Ga 5,12). Suốt 40 năm trường nơi sa mạc, cuộc sống đầy nguy hiểm bấp bênh, thiếu thốn nước nôi cơm bánh. Cho nên nhiều lần dân chúng đã nghi ngờ than trách: “Liệu Giavê có còn ở giữa chúng ta nữa không ?” (Xac 17,7).
Thiên Chúa thử thách họ nhưng đồng thời Ngài vẫn luôn luôn lo cho họ được sống (Xac 16,4.28) bằng một thứ bánh là Manna để biểu lộ sự hiện diện và sự quan phòng của Ngài. khi ban Mana Thiên Chúa cũng nhằm thử thách đức tin của họ vào Đấng ban phát lương thực đó. Mỗi sáng, Chúa ban cho một lớp sương mù bao phủ nơi người Do thái đóng trại và lúc sương tan đi để lại những mụn bánh nho nhỏ như hạt sương. Dân chúng ra lượm ăn, nó giống như hột ngò màu trắng có mùi vị mật ong. Người Do thái không hiểu bánh gì nên hỏi nhau bằng chữ Manna nghĩa là bánh gì vậy. Và từ đó bánh này mang tên là manna.
Sách Xuất hành chương 16 có ghi rằng bánh Manna phủ đầy mỗi buổi sáng. Nhưng khi mặt trời mọc lên thì bánh tan đi. Nếu ai bất tuân nhặt nhiều hơn phần của mình để dành thì ngày hôm sau bánh đó bị dòi bọ hôi thối không thể ăn được. Nhưng vào ngày thứ sáu họ được lấy hai phần ăn mà không bị hư hỏng để dành cho ngày thứ bảy.
Ngày nay, dân Do thái vẫn còn ca ngợi ân huệ manna. Họ gọi đó là lúa mì và bánh bởi trời, bánh của kẻ cùng, bánh của các thiên thần trên trời (Tv 78,23; Tv 105 9,15). Sách Khải huyền cũng đề cập đến bánh Manna được hứa ban cho kẻ chiến thắng (Kh 2,17.Ga 5,4).
Manna là bằng chứng cho thấy rằng Thiên Chúa đang ở với Môsê. Việc Chúa Giêsu hóa bánh ra nhiều phải mang ý nghĩa rằng Ngài chính là bánh mà Thiên Chúa gởi đến, bổ dưỡng hon mọi lương thực trần gian. bởi lẽ khi tin vào Ngài, ta hiệp thông vào chương trình Thiên Chúa. Thay vì lãnh nhận Thánh Thể như một thức ăn thần kỳ, Kitô hữu phải nhìn ra Chúa Giêsu là ân huệ của một tình thân đang tìm cách gặp gỡ, là một giải pháp để thỏa mãn cơn đói về chân lý và sự sống, là một phương tiện cho mình được hiệp thông vào chương trình Thiên Chúa.
Qua bài Tin mừng hôm nay, Giáo hội mời gọi chúng ta hướng về cùng đích của cuộc sống là chính Chúa, chỉ có Ngài mới có thể đáp ứng được khát vọng thâm sâu của con người. Đám đông những người Do Thái được Chúa cho ăn no nê ngày hôm trước, hôm sau lại tìm đến với Ngài. Chúa Giêsu biết rõ họ đi tìm Ngài không phải vì đã thấy được ý nghĩa của phép lạ, hoặc để nghe được giáo huấn của Ngài, nhưng chỉ vì của ăn nuôi thân xác. Ngài kêu gọi họ tìm kiếm của ăn vĩnh cửu qua phép lạ nhân bánh và cá ra nhiều.
Thật thế, qua phép lạ ấy, Chúa Giêsu báo trước bánh trường sinh là chính Ngài. Ngài là tấm bánh được bẻ ra để trao ban cho mọi người. Ai tin nhận Ngài, đón nhận sức sống của Ngài, người đó cũng sẽ được sự sống trường sinh. Người đó sẽ tham dự vào chính sự sống của Ngài, nghĩa là cũng sẽ trở thành tấm bánh được bẻ ra và trao ban cho người khác. Chỉ có một cuộc sống như thế mới thực đáng sống, vì nó mang lại ý nghĩa đích thực cho cuộc sống con người.
Với năm chiếc bánh và hai con cá, Chúa Giêsu đã có thể nuôi sống một đám đông trên năm ngàn người. Quả thật, Ngài chỉ cần nói một lời cũng đủ nuôi sống cả nhân loại, nhưng Chúa Giêsu đã không đến như một phù thủy, Ngài cũng chẳng đến để mang lại bất cứ giải pháp kình tế nào. Ngài đến là để trở thành tấm bánh được bẻ ra và trao ban. Ai thực sự ăn tấm bánh ấy, người đó cũng sẽ trở thành tấm bánh được bẻ ra để trao ban cho người khác. Nhân loại thiếu ăn không phải vì thiếu cơm bánh, mà chỉ vì thiếu những tấm lòng quảng đại, thiếu những bàn tay được mở ra và san sẻ cho người khác.
Ước gì được nuôi sống bằng tấm bánh được bẻ ra là Chúa Giêsu, chúng ta cũng trở thành tấm bánh được bẻ ra và trao cho người khác.
2024
ĐỪNG VÌ CỦA ĂN HAY HƯ NÁT
15.4 Thứ Hai trong tuần thứ Ba Mùa Phục Sinh
Cv 6:8-15; Tv 119:23-24,26-27,29-30; Ga 6:22-29
ĐỪNG VÌ CỦA ĂN HAY HƯ NÁT
Tin Mừng hôm nay là phần mở đầu của bài diễn từ về Bánh Hằng Sống. Sau khi làm phép lạ hóa bánh ra nhiều cho mọi người ăn no, Chúa Giêsu đi Ca-phác-na-um, dân chúng lại ùa đến với Người, và Người đã chỉ dạy họ làm việc để có của ăn cho sự sống đời đời. Việc làm này rất quan trọng, đó là tin vào Người – Đấng mà Chúa Cha sai đến. Với niềm tin này, chính Chúa Giêsu sẽ ban Mình Người như nguồn mạch và lương thực cho sự sống đời đời: “Các ông hãy ra công làm việc không phải vì lương thực hay hư nát, nhưng để có lương thực thường tồn đem lại phúc trường sinh.”
“Hãy ra công làm việc không phải vì lương thực mau hư nát, nhưng để có lương thực thường tồn đem lại phúc trường sinh.”
Lao động, làm việc để tìm kiếm cơm bánh, nuôi dưỡng thân xác là mục tiêu cơ bản nhất của con người. Nhưng con người không chỉ có nhu cầu ăn uống mà còn có nhu cầu tinh thần và tâm linh nữa.
Qua bài Tin Mừng, Chúa Giêsu mời gọi chúng ta phải vượt lên những cái tầm thường của cuộc sống mau qua mà vươn lên tới những giá trị vĩnh cửu. Muốn vươn tới giá trị sự sống vĩnh cửu, Chúa Giêsu mời gọi chúng ta hãy “đến” và “tin” vào Ngài.
Đám đông dân chúng đã được Chúa cho ăn no nê hôm trước có vẻ đã đi lạc hướng, họ đi tìm Chúa không phải vì nhận ra ý nghĩa của việc hóa bánh ra nhiều, không phải vì lời giảng dạy và giáo huấn của Ngài mang lại giá trị cho cuộc đời họ. Họ đi tìm Chúa, đến với Chúa vì bị lôi kéo bởi những cái hời hợt, chóng qua, thỏa mãn nhu cầu trước mắt là có cá, bánh để “ăn cho no”. Chính cái nhất thời này mà khi không được thỏa mãn nhu cầu, đám đông ấy đã thay đổi thái độ, khước từ Chúa để Ngài phải chịu khổ nạn. Đây cũng chính là nguy cơ mà người Kitô hữu dễ rơi vào khi chúng ta cầu xin Chúa điều gì mà chưa được đáp ứng ngay.
Chúa Giêsu đã làm phép lạ hóa bánh ra nhiều để nuôi đám đông hơn năm ngàn người ăn, điều này cho thấy Ngài quan tâm đến nhu cầu của thân xác con người. Nhưng Ngài không dừng lại ở việc thỏa mãn nhu cầu cơ bản là “đói cho ăn, khát cho uống”. Cơm bánh chỉ là thứ lương thực mau qua dành cho thân xác, chứ không phải là thứ lương thực đem lại sự sống đời đời. Do đó, Ngài muốn ban cho con người thứ lương thực thường tồn, đem lại sự sống vĩnh cửu.
Để kiếm được của ăn nuôi dưỡng thân xác, con người phải ra công làm việc vất vả, lao nhọc mới có cái ăn. Nhưng để có “lương thực thường tồn đem lại phúc trường sinh”, nuôi dưỡng tinh thần và tâm linh, con người cần làm hai việc: đến với Chúa Giêsu và tin vào Ngài.
Chúa Giêsu đã chỉ cho đám đông những gì phải làm: “Hãy ra công làm việc… để có lương thực thường tồn đem lại phúc trường sinh”. Lương thực thường tồn đó chính là “thứ lương thực Con Người sẽ ban, vì Con Người là Đấng Thiên Chúa Cha ghi dấu xác nhận”. Chúa Giêsu bắt đầu khai mở cho họ về một sự thật: chính Ngài là lương thực đem lại sự sống vĩnh cửu.
Và rồi họ lại hỏi Chúa Giêsu: “Chúng tôi phải làm gì để thực hiện những việc Thiên Chúa muốn?” Chúa Giêsu chỉ đợi đến lúc này và điểm nút đã được tháo cởi: “hãy tin vào Đấng Người đã sai đến.” Đây chính là điểm then chốt của Tin Mừng và cũng là nguyên nhân của thập giá. Dân chúng không tin, không chấp nhận Chúa Giêsu, không đón nhận giáo lý của Ngài, và đã gán ghép cho Ngài tội danh là phạm thượng. Chúa Giêsu càng chứng minh qua phép lạ, qua lời nói, qua cử chỉ hành động tình thương, thì họ lại càng ghen ghét, căm phẫn và oán hận, đến độ giết chết Ngài, để khử trừ “một kẻ gây rối” đời sống đạo đức của họ.
Một khi còn sống trong thân xác này, con người bất kể thời đại nào cũng không tránh khỏi những lo lắng về cơm áo gạo tiền, hay danh lợi thú. Con người cứ mải tìm kiếm những điều đó dù ở bất cứ đâu, và bằng bất cứ giá nào. Ngay cả việc tìm đến với Chúa cũng có thể vì những lý do thực dụng này kìm hãm lại. Hãy tự vấn bản thân xem chúng ta tìm kiếm Chúa với mục đích gì? Vì lương thực chóng qua hay thường tồn, cho thể xác hay linh hồn, cho sự sống chóng qua đời này hay sự sống bất diệt mai sau?
Thời đại hôm nay xuất hiện rất nhiều đám đông đi theo tiếng gọi tiền bạc, vật chất, thực dụng no nê thể xác mà sẵn sàng bỏ quên Thiên Chúa, đi theo những nhóm tà thần, lạc giáo để được ăn no nê mà quay lưng với giáo hội, tuyên truyền lừa dối lợi dụng Lòng Thương Xót Chúa mà lừa gạt tiền bạc của nhiều người để ăn no nê. Có những nhóm người thực dụng chỉ chăm lo đến công ăn việc làm mê tín mà kiếm tiền nuôi cái thân xác cho được ăn no nê thoả mãn xác thịt, nhưng khi một tuần đến nhà thờ dự lễ một lúc cũng chiếu lệ cho xong, thậm chí còn ngồi ngoài nói chuyện ồn ào gây chia trí người khác.
Đó là những loại người đi tìm Chúa để được ăn no nê phàm tục. Chúa đã cảnh báo những loại người sinh bởi phàm tục thì trở về với bụi đất, nhưng anh em hãy kiếm tìm những gì thuộc thượng giới (Ga 3, 31), nơi Thiên Chúa đang ngự trị là nơi không hề hư mất.
2024
THIÊN CHÚA LUÔN Ở KỀ BÊN
13.4 Thứ Bảy trong tuần thứ Hai Mùa Phục Sinh
Cv 6:1-7; Tv 33:1-2,4-5,18-19; Ga 6:16-21
THIÊN CHÚA LUÔN Ở KỀ BÊN
Tin Mừng hôm nay nói đến sự sợ hãi bối rối nơi các Tông đồ. Có lẽ chẳng phải do tình cờ mà các thánh sử đã đặt phép lạ Chúa Giêsu đi trên mặt nước liền sau phép lạ hoá bánh ra nhiều. Cả hai phép lạ có chung một chủ đề là quyền năng của Chúa Giêsu trên thiên nhiên và các vật vô tri vô giác. Trước mỗi phép lạ các môn đệ đều bị đẩy vào tình trạng lo sợ.
Trong cuộc sống, nhiều khi chúng ta cảm thấy bị Thiên Chúa bỏ rơi, bỏ mặc cho bão táp xô đẩy. Thật ra Ngài vẫn có đó. Ngài ban cho chúng ta lý trí, tự do, ý chí và ân sủng để có thể lướt qua sóng gió cuộc đời. Có thể đến khi thuyền cập bến chúng ta mới được đối diện với Thiên Chúa, nhưng không vì thế mà cho rằng Ngài vắng mặt, bởi vì Ngài thấy trước những gì sẽ xảy ra và những gì Ngài sẽ làm.
Cuộc đi biển của các ông lần này không có Đức Giêsu hiện diện, bởi lẽ Ngài đã đi trước một mình vì dân chúng đang muốn tôn Ngài lên làm vua theo ý của họ.
Đang đi theo lộ trình và khi trời đã tối, họ bị trận cuồng phong bất ngờ ập tới. Tuy các ông là những người có nhiều kinh nghiệm về biển cả, họ là những tay nghề lão luyện trong giới thủy trình. Ấy vậy, khi sóng gió nổi lên, họ cũng trở thành bé nhỏ và yếu ớt trước sức mạnh của cuồng phong. Sự sợ hãi đó được cộng thêm với hình bóng của Đức Giêsu đi trước mặt thuyền mà họ không biết… Vì thế, trong đầu các ông đang hốt hoảng, hoang mang, và ai nấy đều run sợ, thì Đức Giêsu lên tiếng trấn an các ông: “Thầy đây đừng sợ”.
Đọc lại bài Tin Mừng này trong thánh lễ hôm nay, Giáo Hội mời gọi chúng ta ý thức rằng: cuộc đời lữ thứ trần gian của mỗi người như một hành trình của các thuyền nhân đi biển. Sống lênh đênh trên biển, mới thấy mình nhỏ nhoi. Đối diện với bão táp phong ba mới thấy mình bất lực, và được Chúa yêu thương, hiện diện thì ngay lập tức được bình an.
Tin Mừng hôm nay muốn cho chúng ta thấy một Chúa Giê-su có quyền năng, không tùy thuộc vào những giới hạn thiên nhiên áp đặt. Chúa Giê-su đi trên mặt nước không bị chìm, không bị nguy hiểm bởi sóng to gió lớn trên mặt biển. Quyền năng của Chúa được diễn tả bằng lời xác nhận của Ngài: “Thầy đây, đừng sợ”. Trong Phúc âm Gio-an cách nói: “Ta đây (Thầy đây) Ego sum”, đó là cách nói diễn tả về Thiên Chúa, nhắc đến Gia-vê Đấng mạc khải cho Mô-sê “Ta là Đấng tự hữu”.
Chúa Giê-su đi trên mặt biển đến với các Tông đồ để mạc khải cho các ông nhận ra Ngài là Thiên Chúa, là Đấng tự hữu. Đáp lại, thái độ của dân chúng chỉ nhìn Ngài như một tiên tri, một con người phi thường và muốn tôn Ngài lên làm vua. Họ hiểu sai về Chúa. Biến cố Chúa đi trên mặt nước chứng tỏ cho các môn đệ nhìn thấy một thực thể đúng thật là Ngài. Ngài là Thiên Chúa, là “Đấng Tự Hữu”.
Cuộc đời của mỗi người chúng ta cũng có thể ví như là một cuộc vượt Biển. Đi trên Biển là một cuộc hành trình đầy rủi ro và hiểm nguy, bởi lẽ, biển thường xảy ra dông tố bão bùng! Và khi một con tàu bé nhỏ phải đối đầu với sóng to, gió lớn giữa đại dương mênh mông nước thì nó sẽ chao đảo, và có nguy cỡ sẽ bị sóng gió nhấn chìm! Muốn vượt qua Biển Cả một cách an toàn chúng ta chỉ còn biết cậy trông và tin thác vào một mình Thiên Chúa mà thôi, vì Ngài làm chủ trời đất, Ngài ra lệnh là Biển phải im tiếng là nó phải vâng lời.
Trong cuộc sống của mỗi chúng ta, Chúa luôn dõi theo, luôn đồng hành để Ngài nâng đỡ, cứu giúp kịp thời mỗi khi chúng ta gặp gian nan thử thách. Có điều chúng ta có nhận thấy Chúa luôn bên cạnh mình hay không? Nói một cách hình tượng là Bàn Tay của Chúa luôn giơ ra, điều quan trọng là chúng ta có nhận ra bàn tay của Ngài để rồi đặt bàn tay của mình vào cho Ngài nắm lấy mà kéo chúng ta ra khỏi chốn hiểm nguy, gian nan hay không?
Chúng ta đã nhận nơi Thiên Chúa rất nhiều ân huệ. Ân huệ cao trọng nhất, vĩ đại nhất là Chúa đã đổ Máu Mình ra mà cứu chuộc chúng ta, rồi còn biết bao ơn lành hồn xác mà hằng ngày ta được Chúa ban cho cách nhưng không nữa. Bởi vậy, để đáp đền ân cao nghĩa dầy này, chúng ta phải có bổn phận làm sáng Danh Ngài bằng việc nghe và thực thi những điều Ngài dậy: Đó là phải biết sống cho đi, luôn yêu thương, sống bác ái và phục vụ. Được như thế thì chúng ta mới báo đáp lại được một trong muôn ngàn ân tình của Ngài đã thực hiện cho chúng ta.
Giữa phong ba thử thách của cuộc đời, xin cho chúng ta luôn tin tưởng vào sự hiện diện quyền năng và yêu thương của Chúa, nhờ đó chúng ta an tâm đi chọn cuộc hành trình và đạt tới bến bờ an bình. Xin cho chúng ta luôn nghe được tiếng Chúa nói: “Thầy đây, đừng sợ” để luôn vững tin trong mọi hoàn cảnh
Thế giới hôm nay đang đứng trước những vấn nạn to lớn về vấn đề niềm tin và hệ quả của nó là sự khủng hoảng về luân lý; khiến một thế giới dễ bị tổn thương nay lại càng dễ bị chao đảo và ngả nghiêng hơn. Giáo Hội hôm nay chác chắn cũng có kinh nghiệm như nhóm môn đệ ngày xưa, vất vả một mình chống chọi với sóng gió, khi không có Thầy Giê-su ở bên.
Cuộc đời mỗi Ki-tô hữu cũng thế, ta sẽ học được bài học gì ngày hôm nay khi cuộc đời mỗi người luôn gặp sóng gió, luôn gặp những bất lợi không mong muốn, luôn gặp những tai ương hay bệnh tật ? Đó có phải là cơ hội để củng cố đức tin của mình hay không, hay đó chính là những thách đố để chúng ta buông xuôi, thất vọng và chán nản. Ta có khám phá ra Chúa Giê-su luôn yêu thương mình, luôn hiện diện trong nỗi khốn cùng của mình hay không?
Phải vững tin rằng: Chúa không hề bỏ chúng ta, dù có lúc Ngài để chúng ta một mình. Phải tập nhận ra Ngài vẫn có mặt trong thế giới hôm nay qua những dấu chỉ thời nay.
2024
LÒNG QUẢNG ĐẠI
12.4 Thứ Sáu trong tuần thứ Hai Mùa Phục Sinh
Cv 5:34-42; Tv 27:1,4,13-14; Ga 6:1-15
LÒNG QUẢNG ĐẠI
Phép lạ bánh và cá được hóa ra nhiều là phép lạ duy nhất được tường thuật trong cả bốn Phúc Âm. Ðiều này chứng minh cho chúng ta biết tầm quan trọng của dấu lạ này trong toàn bộ giáo huấn của Chúa Giêsu, cũng như trong sinh hoạt của cộng đoàn Kitô tiên khởi thời các tông đồ.
Những người Kitô đầu tiên thường dùng dấu hiệu bánh và cá để nói lên niềm tin vào Chúa Giêsu Kitô, Con Thiên Chúa, Ðấng cứu rỗi thế gian, và là của ăn ban sự sống đời đời. Chúa Giêsu sẽ giải thích điểm này rộng rãi hơn trong bài giảng tiếp sau biến cố phép lạ bánh và cá được hóa ra nhiều. Chúng ta sẽ lần lượt suy niệm về những lời giảng dạy này trong những ngày tới.
Trong những phút suy niệm hôm nay, chúng ta hãy chú ý đến thái độ của dân chúng đối với dấu lạ Chúa thực hiện. Có thể nói rằng dân chúng đã hiểu lầm ý định của Chúa Giêsu. Nói cách khác, chúng ta có thể nói rằng dân chúng đã trần tục hóa biến cố, họ hiểu biến cố trong lăng kính vụ lợi vật chất cho bản thân. Phúc Âm theo thánh Gioan ghi lại chi tiết này: “Sau biến cố, dân chúng muốn bắt Chúa đi mà tôn lên làm vua”, có lẽ để tiếp tục phục vụ cho những lợi lộc vật chất, cho những tham vọng của họ.
Thay vì biến đổi con người mình trở nên sẵn sàng hơn để lắng nghe sứ điệp của Chúa muốn nói với họ. Hãy cố gắng để được ăn của ăn không hư nát, để được sống đời đời, thì dân chúng lại giới hạn dấu lạ trong chiều kích trần tục của cơm bánh để nuôi sống thể xác mà thôi. Ðây có thể nói là một trong những cám dỗ thường hằng của con người qua mọi thời đại, cám dỗ bắt buộc Thiên Chúa phải và chỉ phục vụ cho những nhu cầu vật chất trần tục mà thôi.
Phép lạ bánh hoá nhiều, đó là một lời tiên báo về Bí Tích ThánhThể mà Chúa Giêsu sẽ thực hiện sau này. Bí Tích Thánh Thể, cũng như những ơn mà chúng ta đươƯc qua Bí Tích đó, đó là những đoá hoa mà chúng ta có thể chiêm ngắm nhờ “ống kính vạn hoa Đức Tin”. Bởi chỉ có Đức Tin, chúng ta mới thấy được vẻ đẹp cũng như ân sủng lớn lao mà Chúa Giêsu dành cho chúng ta trong Bí Tích này. Chỉ có Đức Tin chúng ta mới nhận ra được rằng Bí Tích Thánh Thể là hoa trái của tình tình thương lớn lao mà Chúa dành cho loài người.
Tin Mừng thuật lại việc Đức Giêsu làm phép lạ hóa bánh ra nhiều. Khởi đi từ lòng thương xót của Ngài: “Ngước mắt lên, Đức Giêsu nhìn thấy đông đảo dân chúng đến với mình. Người hỏi ông Philípphê: ‘Ta mua đâu ra bánh cho họ ăn đây?’”(Ga 6, 5).
Tiếp theo là tấm lòng quảng đại của một em bé: “Có năm chiếc bánh lúa mạch và hai con cá”, và, Đức Giêsu đã tiếp nhận tấm lòng nhỏ bé nhưng tinh thần lớn lao của em để kết hợp với lòng thương xót của Ngài, Ngài làm nên chuyện phi thường là làm phép lạ hóa bánh và cá ra nhiều để nuôi dân chúng (x. Ga 6, 11).
Ai nấy đều được no nê nhờ vào tấm lòng của vị Mục Tử Giêsu và sự quảng đại của em nhỏ.
Bài học mà Giáo Hội đón nhận từ phép lạ ấy thật rõ ràng: lòng quảng đại, sự san sẻ của con người là chìa khóa giúp giải quyết vấn đề nghèo đói. Chúa Giêsu vẫn tiếp tục hiện diện trong Giáo Hội của Ngài, và Giáo Hội tin rằng Ngài vần tiếp tục nhân bánh và cá ra nhiều cho những người nghèo đói. Qua bao nhiêu thế kỷ với những đóng góp và chia sẻ của các tín hữu, đã có biết bao người được ăn uống no nê. Những hoạt động từ thiện những chương trình trợ giúp phát triển của Giáo Hội vì những phép lạ mà Chúa Giêsu không ngừng thực hiện cho những người nghèo đói. Những mẹ Têrêxa Calcutta, những cha Pierre, những nữ tu Emmanuel và bao nhiêu gương mặt âm thầm khác trong Giáo Hội, đó là những em bé với 5 chiếc bánh và 2 con cá đa đõng góp vào việc thực hiện phép lạ.
Có một em bé có năm chiếc bánh và hai con cá…Đó có lẽ là phần ăn của một em bé ngày hôm đó. Bài Tin Mừng hiểu ngầm rằng em đã sẵn sàng dang cho Chúa Giêsu để Ngài làm phép lạ hôm nay. Sự sống của đám đông người nay cần phải có sự đóng góp nhỏ bé của một em nhỏ. Điều đó rất có ý nghĩa đối với chúng ta hôm nay. Ta có thể coi đây là phép lạ của lòng quảng đại của em bé nầy. Chúa làm cho sống, Chúa nuôi con người nhưng Chúa cũng cần sự đóng góp nhỏ bé của chúng ta.
Vì thế, trong cuộc sống, những chia sẻ của chúng ta đối với người nghèo nhiều khi chỉ là như hạt muối bỏ vào biển. Nhưng chúng ta cứ quảng đại đóng góp, phần còn lại để Chúa lo. Từ sự quảng đại tuy nhỏ bé của chúng ta, Chúa có thể làm những việc to lớn.
Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta hãy biết chia cơm sẻ bánh cho nhau, tức là sống với nhau trong tinh thần liên đới, trách nhiệm. Đạo Công Giáo không bao giờ chấp nhận chuyện mạnh ai nấy sống. Sống như thế là ích kỷ, là chỉ biết đến cái bụng mà không hề làm cho trái tim lớn lên trong tình yêu.
Bên cạnh đó, chúng ta còn học được bài học tin tưởng, phó thác nơi Chúa, vì có Chúa là có tất cả, không chỉ vậy, mà còn dồi dào. Hình ảnh các môn đệ “thu những miếng thừa của năm chiếc bánh lúa mạch người ta ăn còn lại, và chất đầy được mười hai thúng” có ý muốn nói và củng cố cho chúng ta về lòng tín thác nơi Thiên Chúa.