2023
NIỀM VUI TRỌNG ĐẠI
Lễ vọng Chúa Giáng Sinh. Lễ trọng (màu trắng). Các bài đọc: Is 62,1-5; Cv 13,16-17.22-25; Mt 1,1-25.
Các bài đọc lễ đêm: Is 9,1-6; Tt 2,11-14; Lc 2,1-14.
NIỀM VUI TRỌNG ĐẠI
Hôm nay Đấng Cứu Thế đã Giáng Sinh cho chúng ta. Lời loan báo Chúa Giáng Sinh vang lên đêm nay, lời loan báo xa xưa và luôn mới mẻ. Lời loan báo vang lên cho những ai đang tỉnh thức, cho những mục đồng tại Bêlem cách đây 2,000 năm, nó vang lên cho những ai đang sống theo đòi hỏi của Mùa Vọng, và một khi đã tỉnh thức trong đợi chờ, sẵn sàng đón nhận sứ điệp vui mừng được hát lên trong Thánh Lễ hôm nay: “Hôm nay Đấng Cứu Thế đã Giáng Sinh cho chúng ta”.
Dân Kitô đang tỉnh thức, toàn thể thế giới đang tỉnh thức trong đêm Giáng Sinh này. Trong những ngày này, dường như Giáo Hội không bao giờ ngừng lặp lại rằng:”Hôm nay Đấng Cứu Thế Giáng Sinh cho chúng ta”. Lời rao giảng này có tích chứa sức mạnh không bao giờ cạn để canh tân, nó vang dội trong Đêm Thánh này một cách mạnh mẽ đặc biệt. Đây là Giáng Sinh của đại năm thánh, kỷ niệm sống động của hai ngàn năm của Chúa Kitô, kỷ niệm cuộc sinh hạ kỳ diệu, một biến cố đã ghi dấu điểm khởi đầu mới của lịch sử. “Ngày hôm nay Ngôi Lời đã làm người và sống giữa chúng ta”.
Ngày hôm nay trong đêm cực thánh này, thời gian được mở ra đến cõi đời đời, bởi vì Ngài, Lạy Chúa Kitô, Ngài đã từ trời cao mà sinh xuống giữa chúng con. Ngài sinh xuống trần gian từ cung lòng của một người nữ đã được chúc phúc hơn mọi người nữ. Ngài là con của Đấng Tối Cao, sự thánh thiện của Ngài đã thánh hóa thời gian của chúng con một lần vĩnh viễn luôn mãi, những ngày tháng, những thế kỷ, những ngàn năm. Với sự Giáng Sinh của Ngài, Ngài đã làm cho thời gian trở thành cái hôm nay của ơn cứu rỗi.
Hôm nay Đấng Cứu Thế đã Giáng Sinh cho chúng ta. Đêm nay chúng ta cử hành mầu nhiệm Bêlem, mầu nhiệm của một đêm đặc biệt cách nào đó nằm trong thời gian vừa đồng thời vượt qua thời gian, trong cung lòng của Đức Nữ Đồng Trinh một Con Trẻ đã sinh ra, một máng cỏ đã trở thành cái nôi cho Đấng là sự sống đời đời.
Này tôi báo cho anh em một tin mừng trọng đại. Tin mừng ấy là Đấng Cứu Thế đã ra đời. Nhưng dấu chỉ để nhận diện Người lại thật là khiêm tốn: một trẻ sơ sinh bọc trong tã, nằm nơi máng cỏ. Vậy ai đã bọc tã cho trẻ nhỏ ấy nếu không phải là Mẹ Maria diu hiền bên cạnh Thánh Giuse cần mẫn.
Hoá ra tin mừng trọng đại này lại là tin mừng về một gia đình. Gia đình ấy nghèo đến độ chẳng có một mái nhà lúc sinh con. Cũng vì nghèo mà họ chẳng tìm được chỗ trong quán trọ. Họ chẳng cần có một mái nhà, nhưng lại có mái ấm tình thương. Một gia đình đúng nghĩa, chẳng bù cho những gia đình nhà cao cửa rộng, nhưng có mà như không có, khiến trẻ thơ mất hẳn mái ấm tinh thần.
Gia đình ấy phải sinh con giữa cảnh đồng không mông quạnh, nhưng phải chăng chính ở đó mà vẻ đẹp của gia đình được biểu lộ. Vẻ đẹp của một gia đình mở ra với cõi trời mênh mông, làm rung lên cả tiếng hát thiên thần: Vinh danh Thiên Chúa trên trời, bình an dưới thế cho người thiện tâm. Vẻ đẹp của một gia đình mở ra với mọi người kể cả những kẻ nghèo hèn nhất là các mục đồng. Thật khác xa với đôi tình nhân hôm nào trong vườn địa đàng, khép kín với Thiên Chúa đến độ phải ẩn mình, khép kín với nhau vì những lời phiền hà trách móc và làm cho cả đất đai cũng trở nên gai góc. Vâng, gia đình ấy đã trở thành một tin mừng trọng đại, tất cả cũng chỉ vì Emmanuel, Thiên Chúa ở cùng chúng ta. Thiên Chúa đang ở giữa họ.
Theo thánh Gioan diễn tả, thì Ngôi Lời đã hoá thành nhục thể. Thiên Chúa đã xuống thế, mặc lấy thân phận con người, hoà mình vào những thực tại của kiếp người. Và để chia sẻ cuộc sống con người, Ngài đã trở nên giống chúng ta, ngoại trừ tội lỗi. Thiên Chúa đã bước xuống phận con người, để con người được tiến lên ngôi Thiên Chúa.
Ngài đã cùng với những người thành tâm thiện chí phấn đấu đẩy lùi những gì là xấu xa và phát huy những gì là tốt đẹp, xứng với phẩm giá con người.
Như thế, con người chính là đối tượng của mầu nhiệm giáng sinh, chính vì mỗi người chúng ta mà Ngài đã đến, đến để giúp chúng ta tìm được hạnh phúc ở đời này và đời sau. Hơn thế nữa, cũng chính vì con người mà Ngài đã đổ ra cho đến giọt máu cuối cùng trên thập giá, để cứu chuộc chúng ta, tha thứ cho chúng ta, trả lại cho chúng ta địa vị làm con cái Chúa, đã mất đi vì tội lỗi và cho chúng ta được thừa hưởng phần sản nghiệp Nước Trời.
Trong mầu nhiệm Nhập thể, Thiên Chúa đã làm một tổng hợp tuyệt vời, vừa thực thi công lý vừa biểu lộ lòng thương xót. Đúng hơn, công lý của Thiên Chúa lại cũng chính là lòng thương xót, bắt nguồn từ lòng thương xót. Do lòng thương xót, Thiên Chúa ban cho chúng ta có cái gì đó để đền bù tội lỗi cho cân xứng. “Cái gì đó” là chính Chúa Giêsu, Con Thiên Chúa làm người.
Mầu nhiệm Giáng sinh là mầu nhiệm của lòng thương xót. “Thiên Chúa ta đầy lòng thương xót, cho Vầng Đông tự chốn cao vời viếng thăm ta” (Lc 1, 78). Khi mừng mầu nhiệm Giáng sinh, chúng ta cảm tạ Thiên Chúa giàu lòng thương xót đã ban cho chúng ta người Con Một để người Con ấy đền tội nhân danh toàn thể nhân loại. Mầu nhiệm Giáng sinh là quà tặng của lòng thương xót. Lòng thương xót được biểu lộ hôm nay qua mầu nhiệm Giáng sinh, và sẽ đạt tột đỉnh qua việc Thiên Chúa hy sinh trọn vẹn Con Một mình trong mầu nhiệm Thập giá.
2023
NIỀM VUI VÌ ĐƯỢC CHÚA THƯƠNG
Ngày 23 tháng 12
Thứ 7, tuần 3, Mùa Vọng. Các bài đọc: Mlk 3,1-4.23-24; Lc 1,57-66. Thánh Gioan Kêty, Linh mục.
NIỀM VUI VÌ ĐƯỢC CHÚA THƯƠNG
Maria vừa mới về được mấy bữa sau khi thăm gia đình, Elizabeth tới ngày mãn nguyệt khai hoa. Bà sinh được một con trai, bà con lối xóm nghe tin thì xúm lại chúc mừng. Và khi con trẻ đã được tám ngày thì làm phép cắt bì và định lấy tên cha là Giacaria mà đặt cho nó, nhưng bà Elizabeth bảo đặt tên nó là “Gioan”. Bà con không ai đồng ý nên hỏi ông Giacaria xem đặt tên nó là gì. Ông xin một tấm bảng và viết “Tên nó là Gioan”.
Và ta thấy mọi người đều ngạc nhiên và nghĩ thầm rằng: con trẻ này là hồng ân Chúa ban và chắc nó sẽ làm được nhiều việc lạ. Thiên Chúa giữ đúng lời hứa với ông Giacaria. Ông cũng vâng lời Chúa dạy mà đặt tên Gioan cho con.
Tên Gioan có nghĩa là “Chúa thương”, là một tên gọi thật lạ, vì trong họ hàng ông bà Giacaria không ai có tên đó (vì theo phong tục phải đặt tên cha hay ít ra một người trong họ). Tên Gioan được chính Thiên Chúa đặt qua lời Sứ thần khi truyền tin cho ông Giacaria, khi ông thực hiện sứ mạng tư tế trong Đền thánh (Lc 1,13).
Cái tên Gioan khiến mọi người kinh ngạc, vì khi ông Giacaria viết lên tấm bảng: đặt tên Gioan cho con trẻ, thì miệng lưỡi ông được mở ra, ông hết câm, nói được, và hơn nữa, ông cất tiếng ca tụng Thiên Chúa (Lc 167-79).
Vì thế, ở đây Luca có ý nhấn mạnh: biến cố cắt bì, đặt tên để trình bày về thân thế và sứ vụ của Gioan, một người được Thiên Chúa thương và tuyển chọn cách kỳ lạ để dọn đường cho Đấng Cứu Thế.
Ngày sinh của Gioan đã khiến cho những người bà con hàng xóm láng giềng của gia đình ngài phải để tâm suy nghĩ và tự hỏi rằng: “Đứa trẻ này rồi ra sẽ thế nào đây?”.
Quả thật, trong bối cảnh thời bấy giờ, ngày chào đời của Gioan Tẩy Giả loan báo rằng: thời của Chúa Cứu Thế đã đến, thời của sự câm lặng nơi cha ngài là ông Dacaria đã trở thành lời loan truyền của ơn cứu độ. Vì thế, ngày sinh của Gioan là thời loan báo về ngày cứu độ. Và lời loan báo đó Gioan đã không ngừng hô lớn trong những ngày sau này, ngài chính là tiên tri của Chúa, là đấng tiền hô cho Chúa.
Khi nhớ lại ngày sinh của Gioan Tẩy Giả, chúng ta được nhắc nhở về sứ vụ tiên tri của mình. Đồng thời, cũng được mời gọi nhớ lại ngày tái sinh của chúng ta.
Nhờ phép rửa, mà mỗi người Kitô hữu đã trở thành những ngôn sứ để loan báo hồng ân cứu độ của Chúa. Và với ngọn nến chúng ta được nhận lãnh trong ngày chịu phép rửa là biểu trưng cho ánh sáng chúng ta không ngừng chiếu tỏa ra xung quanh. Cho dẫu rằng, có sống trong hoàn cảnh hay trong môi trường sống như thế nào, người Kitô hữu chúng ta cũng phải có sứ mệnh chiếu toả ánh sáng ấy (x. Mt 5,16).
Theo Tin mừng, hôm nay Gioan Tiền Hô chào đời. Lịch phụng vụ Hội thánh giới thiệu Gioan đi trước Đấng Cứu Thế. Rồi ngày mai, Hội thánh long trọng mừng lễ Giáng Sinh – Chúa Cứu Thế chào đời.
Bầu khí Giáng sinh vui nhộn từ bên ngoài cho đến cả bên trong, từ đời sống dân sự cho đến tôn giáo, nơi đâu cũng vui nhộn, rộn ràng không khí tươi vui của ngày lễ.
Gioan chào đời trong sự ngạc nhiên và vui mừng của nhiều người. Láng giềng và họ hàng thân thích đến chia vui với gia đình. Bởi Elisabet sinh con khi đã cao niên. Và đứa con sinh ra cũng là một nhiệm lạ. Càng lạ hơn khi cha của bé Gioan lại bị câm đột ngột từ ngày vợ mang thai và đến khi viết tên con trẻ là “Gioan”, một tên rất lạ, không theo truyền thống đặt tên của họ hàng, ông lập tức nói được. Bao nhiêu sự lạ ấy không che lấp đi sự vui mừng khôn tả. Nhưng đồng thời, vợ chồng Dacaria biết rằng, đứa trẻ này sẽ phải được thánh hiến cho một sứ mạng vô cùng đặc biệt, đó là làm đấng tiền hô cho Chúa Cứu Thế, sinh sau ông chỉ vài tháng, và Đấng ấy là Ngôi Hai Thiên Chúa làm người. Họ hàng thì nghi vấn, họ tự hỏi “đứa trẻ này sẽ ra sao”, bởi họ là người ngoài cuộc. Còn gia đình Dacaria-Elisabet thì biết là con mình được Chúa kêu mời cho sứ vụ riêng của Ngài.
Ngày lễ Giáng Sinh đang về vui tươi rộn rã. Hoà niềm vui chung đó, mỗi Kitô hữu không phải là những người khách được mời đến để chia vui, nhưng là người trong nhà, phải làm toát lên niềm vui khôn tả Chúa dành cho mình, cho mọi người. Kitô hữu phải là người có niềm vui và mang trong mình sứ mạng loan báo Tin mừng đến cho mọi người.
Như gia đình Dacaria, chúng ta biết mình được thông dự vào chương trình của Thiên Chúa và phải làm gì. Thấu biết được sứ mạng của chúng ta, chúng ta không do dự, không chần chừ, không được phép bàng quan, mà phải là những người trực tiếp mang niềm vui, mang Chúa đến cho người khác. Sống niềm vui Tin mừng là sống và loan báo Tin mừng của Chúa cho người khác như chính Gioan Tiền Hô vậy.
2023
HÁT LỜI TẠ ƠN
Ngày 22 tháng 12
Thứ 6, tuần 3, Mùa Vọng. Các bài đọc: 1Sm 1,24-28; Lc 1,46-56.
HÁT LỜI TẠ ƠN
Sau lời khen ngợi của Ê-li-sa-bét, lẽ ra theo phép xã giao và lịch sự, Ma-ri-a phải đỡ lời, khen lại Ê-li-sa-bét mới phải; nhưng đàng này Ma-ri-a lại dâng lời chúc tụng ngợi khen và cảm tạ Thiên Chúa vì những hồng ân cao cả đã ban cho mình. Điều này có ý nêu lên hai lý do :
– Ơn phúc Chúa ban cho Ma-ri-a cao cả và lạ lùng hơn Ê-li-sa-bét nhiều.
– Ma-ri-a muốn nhìn thẳng đến nguồn gốc củaơn là Thiên Chúa để cám ơn hơn là vì ơn mình đã được. Quí trọng người cho hơn là của cho.
Chúng ta noi gương Đức Ma-ri-a biết cám ơn Chúa, vì Chúa hơn là vì những ơn ta được, và đó là tâm tình cảm tạ tri ân đích thật.
Bài ca Magnificat là lời bộc phát tâm tình hân hoan hiếu thảo chan chứa của kẻ chịu ơn đối với Đấng ban ơn. Mỗi lần đến với Chúa, qua những việc đạo đức, chúng ta cần nhận ra những ơn Chúa ban để khơi dậy niềm tin cậy mến và tâm tình hân hoan hiếu thảo đối với Thiên Chúa là Đấng nhân lành và đầy tình thương xót.
Bài Magnificat là bài ca tụng những kỳ công lạ lùng của Thiên Chúa đã làm để cứu chuộc nhân loại. Những sự lạ lùng của thời Cựu Ước là việc tạo dựng vũ trụ (St 5,9), phép lạ xuất hành(Xh 3,24), việc ban hành lề luật(Tv 119,18), nhưng nơi Ma-ri-a, Thiên Chúa đã làm công việc cao cả hơn hết mọi kì công : sinh hạ Đấng Cứu Thế. Chún ta cần nhạy cảm khám phá ra những kì công lạ lùng của Thiên Chúa nơi vũ trụ vạn vật, nơi xã hội con người, nơi Hội Thánh và những Ki-tô hữu, nơi chính bản thân mình để ca tụng quyền năng của Thiên Chúa.
Bài ca này ca tụng sự không ngoan của Thiên Chúa đã thương yêu kẻ nghèo hèn khiêm nhu. Vì chính những tâm tình khó nghèo khiêm nhu đó mà lòng lòng đạo đức được nảy nở vì biết đặt tất cả lòng tín thác vào một mình Thiên Chúa và tùy thuộc Người.
Sáu ngày trong bài giảng về mối “phúc thật”, Chúa Giê-su đã công khai chúc cho những hạng người đó. Sống trong số phận hẩm hiu nghèo khó, nhờ giáo huấn của bài Tin Mừng này, chúng ta tìm được lẽ sống mới : Hạnh phúc không phải được xây dựng trên những bảo đảm trần gian, nhưng trên ý định tình thương của Thiên Chúa. Những kẻ nghèo khó, dốt nát, hèn yếu trên đời này không còn là những kẻ khốn nạn phải thất vọng, từ đây họ được Thiên Chúa bênh vực che chở.
Hát lên bài Magnificat với tâm tình khiêm nhu trước mặt Thiên Chúa, chúng ta sẽ gột rửa được lòng háo danh kiêu ngạo, đủ để nhận ra tất cả mọi sự là của Chúa ban cho.
Đấng toàn năng đã làm cho tôi biết bao điều cao cả”: không phải chỉ một mình Đức Mẹ có thể thốt lên lời ca này, không phải chỉ có các thánh mới có thể hát như Đức Mẹ, mà bất cứ ai cũng đều có thể như thế, miễn là phải chịu khó nhìn lại đời mình và nhận ra những ơn lành Thiên Chúa đã tuôn đổ xuống trên mình.
Hãy nhìn lại dòng đời của mình, xin Chúa và Đức Mẹ mở trí mở lòng để chúng ta nhận ra những ơn của Ngài, và chúng ta hãy cùng Đức Mẹ hát lên những lời tạ ơn tán tụng.
“Chúa hạ bệ những ai quyền thế, Người nâng cao những kẻ khiêm nhu”: Đây là một chân lý, chân lý đã được chứng minh qua hàng bao nhiêu ngàn năm. Thế thì tại sao tôi lại cứ mãi ngu dại sống kiêu căng tự phụ. Người kiêu căng tự phụ không những sẽ bị mọi người ghét bỏ, mà ngay cả chính Thiên Chúa cũng hạ bệ.
Sau lời khen ngợi khen của bà Elisabet, Đức Maria, với tâm hồn tràn ngập niềm vui và hạnh phúc vì được Thiên Chúa đoái thương, liền cất tiếng chúc tụng, ngợi khen và tạ ơn Thiên Chúa. Chúng ta thấy lời tạ ơn mà Đức Maria đã cất lên không chỉ dừng lại ở những ơn phúc mà Thiên Chúa đã ban cho Đức Maria nhưng còn là ơn phúc trải dài suốt lịch sử tình yêu cứu độ mà Thiên Chúa dành cho nhân loại. Từ xưa đến nay và mãi tới muôn đời, hễ ai biết khiêm tốn tin tưởng và nương nhờ nơi Thiên Chúa thì Ngài sẽ bênh vực che chở. Còn những ai kiêu căng ỷ vào khả năng của mình hay cậy vào những thứ mình đang có thì Thiên Chúa sẽ hạ bệ.
Mỗi người chúng ta cũng được mời gọi theo gương Đức Maria hát lời tạ ơn Thiên Chúa trong từng giây phút của cuộc sống. Thế nhưng để có thể hát lời tạ ơn như Đức Maria, mỗi người chúng ta cần phải biết nhìn lại đời sống của mình một cách khiêm tốn để có thể nhận ra những ơn lành Thiên Chúa đã tuôn đổ xuống trên chúng ta.
2023
Chia sẻ niềm vui Cứu Độ
Ngày 21 tháng 12
Màu tím. Thứ 5, tuần 3, Mùa Vọng. Các bài đọc: Dc 2,8-14 hoặc Xp 3,14-18a; Lc 1,39-45. Thánh Phêrô Canixiô, Linh mục, tiến sĩ Hội thánh.
Chia sẻ niềm vui Cứu Độ
Tin Mừng cũng thuật lại cho chúng ta về cuộc gặp gỡ giữa Mẹ Maria và bà Êlisabét. Cuộc gặp gỡ này không chỉ dừng lại ở chỗ thăm hỏi xã giao, nhưng nó còn đi xa hơn để cho thấy rằng đây là một cuộc gặp gỡ trong tình yêu và ân sủng.
Đức Maria vội vã lên đường thăm bà chị họ Êlisabét không phải do Mẹ không tin lời Sứ Thần báo bà Êlisabét đã có thai được sáu tháng, vì thế, phải lên đường để tận mắt mục kích xem điều đó có thật không! Không phải vậy, nhưng Mẹ lên đường là để thể hiện sự vui mừng, mau mắn, sẵn sàng tín thác nơi Chúa và đem Tin Mừng ấy đến với người chị họ và cũng là người chị trong ân sủng, để cả hai cùng chung lời tạ ơn. Vì thế, khi vừa thấy Mẹ, bà Êlisabét đã cất tiếng tung hô: “Em được chúc phúc hơn mọi người phụ nữ và người con em đang cưu mang cũng được chúc phúc” (Lc 1,4243). Cùng lúc, Gioan trong bụng đã nhảy lên vui sướng vì mình được Thiên Chúa viếng thăm.
Câu chuyện Tin Mừng chúng ta vừa nghe ghi lại hành trình Mẹ Maria viếng thăm người chị họ của mình là Ê-li-sa-bet sau khi được biết bà đã mang thai trong lúc tuổi già người vốn bị coi là son sẻ. Nhưng có lẽ đó chỉ là bề nổi của trình thuật mà thôi, điều quan trong chính là cuộc gặp gỡ của hai đứa trẻ vẫn đang còn trong bụng mẹ: một là Giê-su, Ngôi Lời Thiên Chúa làm người, Đấng Cứu Độ nhân loại, còn trẻ kia được chọn làm tiền hô và người dọn đường cho Đấng Cứu Thế.
Qua cuộc viếng thăm, Đấng Cứu Độ đã thực hiện cuộc gặp gỡ mang tính cứu độ đầu tiên với Gioan Tẩy Giả và Ê-li-sa-bet mẹ của ông. Cuộc gặp gỡ đầy niềm vui khiến Gioan Tẩy Giả nhảy mừng trong lòng mẹ và lan tỏa sang người mẹ, để đến lượt bà cũng được đầy tràn niềm vui của Thánh Thần, niềm vui cứu độ. Hành trình này khởi đầu cho một hành trình của Đấng Cứu Độ mang Tin Mừng Cứu Độ, Tin Mừng Nước Thiên Chúa đến cho mọi người
Sự có mặt của Mẹ Maria nơi căn nhà của bà E-li-sa-bét chốn miền núi xa xôi đã nói lên tình yêu mau mắn và sẵn sàng lên đường để đem hạnh phúc, sự giúp đỡ, niềm an ủi cho tha nhân của Mẹ.
Khi vừa nghe tin chị họ mang thai, Mẹ đã “vội vã lên đường”, không một chút chần chờ. Nếu xét theo góc độ của con người bình thường, thật dễ dàng để thấy hành động này của Mẹ Maria là một sự bồng bột và thiếu suy nghĩ. Bởi khi ấy, Maria vẫn còn là một thiếu nữ bé nhỏ, vậy mà lại dám quyết định lên đường đến một vùng núi, lại còn xa xôi nữa. Ấy là chưa kể khi ấy Maria lại còn đang mang thai, có biết bao cái “lỡ chẳng may” có thể sẽ xảy đến cho Mẹ trong hành trình này.
Đến đây, có lẽ chúng ta phải khựng lại mà thừa nhận một điều rằng: dường như trong cuộc sống, chúng ta đã ít nhiều chần chờ, ngập ngừng trước các nhu cầu của tha nhân bởi cân nhắc quá nhiều; hoặc cũng sẽ từ chối giúp đỡ nếu điều ấy tổn hại đến lợi ích của ta, khiến ta phải thiệt hại.
Sự liều lĩnh của Mẹ Maria xuất phát từ tình yêu thao thức và quan tâm hết lòng, luôn đặt các nhu cầu của tha nhân trên bản thân mình, và đó như là một phản xạ tự nhiên của Mẹ vậy. Đọc Tin Mừng, ta thấy trong suốt cuộc đời của Mẹ, dù là khi đối mặt với những điều lạ lùng khó tin hay trước những điều vượt quá trí hiểu, ngưỡng chịu đựng của con người, thì tiếng xin vâng của Mẹ luôn được cất lên như một lẽ đương nhiên. Bởi đâu Mẹ có thể như thế? Chính đức tin và lòng phó thác tuyệt đối nơi Thiên Chúa đã khiến cho một Maria yếu đuối phàm trần trở nên phi Đời người Kitô hữu là một hành trình trong đức tin. Hành trình nào cũng có khởi điểm và đích điểm. Cũng như Đức Maria đã tiến lên đường sau khi cưu mang Chúa Giêsu, người Kitô hữu cũng khởi đầu cuộc hành trình bằng sự sống Thiên Chúa đã được thông ban qua Bí tích Rửa tội.
Cưu mang sự sống mới, người Kitô cũng vội vã ra đi đem niềm vui cho người khác, đó là tất cả sứ mệnh và ý nghĩa của đời sống đức tin. Người cưu mang Đức Kitô phải ý thức rằng đạo của họ là đạo Tin mừng, đường của họ là đường của rộn rã, vui tươi.
Điểm đến của cuộc hành trình dĩ nhiên là cuộc sống vĩnh cửu, nhưng cuộc sống này cũng chỉ là một cuộc gặp gỡ nối dài những gặp gỡ mà con người đã thực hiện trong cuộc sống tại thế. Điểm đến ấy sẽ không đến với những ai đã chối bỏ gặp gỡ người anh em trong cuộc hành trình tại thế.
Khi bước ra vùng đất an toàn của mình, Mẹ chấp nhận mọi gian khổ và nguy hiểm có thể xảy ra. Mẹ Maria là người can đảm, sẵn sàng từ bỏ, quên mình để người khác được vui, được hạnh phúc. Mẹ vượt qua mọi gian khổ bởi có Chúa ở trong cung lòng. Với Kitô hữu, chúng ta cũng được mời gọi noi gương bắt chước Mẹ biết hy sinh quảng đại đem chia sẻ niềm vui Tin Mừng đến cho người khác. Muốn thế, trước hết chúng ta phải là người khiêm tốn mở lòng đón Chúa ngự đến trong tâm hồn. Chính khi trái tim chúng ta mở rộng đón nhận tình yêu của Chúa, thì cùng lúc chúng ta cũng dễ dàng ra khỏi chính mình, quảng đại vô vị lợi để chia sẻ niềm vui ấy với người khác.
Mùa vọng là mùa của cưu mang, của cất bước ra đi. Chúng ta hãy để Đức Kitô lớn lên trong tâm tư, suy nghĩ, hành động của chúng ta. Cùng với Đức Kitô, chúng ta hãy ra đi đến với người khác. Cùng với Đức Kitô, chúng ta hãy biến mọi gặp gỡ hằng ngày thành những trao đổi của yêu thương, phục vụ, quên mình, tha thứ và vui tươi.