2022
Những tâm tình cần có khi bước vào mùa vọng
28.11 Thứ Hai trong tuần thứ Nhất Mùa Vọng
1 Ga 1:52; Tv 124:2-3,4-5,7-8; Mt 2:13-18
Những tâm tình cần có khi bước vào mùa vọng
Mùa vọng là mùa chờ mong, là mùa mời gọi chúng ta sống lại tâm tình của dân Israel xưa, khát mong ơn cứu độ, khát mong Đấng cứu độ sẽ đến cho gian trần. Tuy nhiên, không có cuộc chờ đợi nào mà không khởi đi từ niềm tin, tin rằng người mình chờ đợi sẽ đến, tin rằng điều mình chờ đợi sẽ được thực hiện ; không có hy vọng nào tồn tại cùng thất vọng ; không có khát vọng nào lại loại trừ niềm tin vững chắc.
Chắc hẳn với ý nghĩa này, mà Hội Thánh đã chọn đoạn Lời Chúa nói về việc tuyên xưng đức tin của viên đại đội trưởng cho ngày đầu mùa vọng hôm nay. Cũng với ý nghĩa này, Lời Chúa còn nhắn nhủ về những đòi hỏi cụ thể của niềm tin mà mỗi người Kitô hữu chúng ta phải có trong khi sống tâm tình của mùa vọng.
Trước tiên, Lời Chúa hôm nay muốn nhắc cho chúng ta về niềm tin, tin rằng : “tình yêu thương cứu độ của Thiên Chúa là tình yêu phổ quát”, tình yêu ấy vượt mọi biên cương, vượt mọi giai cấp, vượt mọi chủng tộc, màu da, ngôn ngữ ; tình yêu ấy cúi xuống đến từng thân phận nhỏ bé và hèn mạt nhất. “Thưa Thầy, tên đầy tớ của tôi bị tê bại nằm liệt ở nhà, đau đớn lắm”. Đầy tớ đối với người Do Thái là một tên “nô lệ” không hơn không kém. Mà “nô lệ” thì không được coi là người, chỉ được coi là tài sản thuộc quyền sở hữu của chủ.
Vậy mà, hôm nay viên đại đội trưởng xin Chúa chữa cho nô lệ của mình. Hôm nay nhân loại nhìn đến quyền làm người của nhau, chủ nhìn đến nô lệ. Hôm nay lời Tin Mừng cứu độ của Thiên Chúa đã được “loan báo cho kẻ nghèo hèn…”, kẻ thấp bé và yếu thế nhất trong xã hội (Lc 4,18-19). Như vậy sống tâm tình mùa vọng là sống niềm tin vào Thiên Chúa, Đấng yêu thương tất cả mọi người, không trừ ai, cho dù người đó là người hèn kém nhất trong xã hội.
Lời Chúa còn nhắc nhở chúng ta phải vững tin rằng : “Thiên Chúa cứu độ đã đến”, Ngài xuất hiện rõ ràng cho gian trần, cho con người đang cần tình yêu thương cứu độ của Ngài : “… chính tôi sẽ đến cứu nó…” Chúa Giêsu không nói với viên đại đội tưởng, tôi sẽ đến “chữa” nó, nhưng Ngài nói tôi sẽ đến “cứu” nó, Ngài cho viên đại đội trưởng thấy quyền năng cứu độ của Ngài, thấy bản chất của Ngài, thấy sứ vụ của Ngài và tấm lòng của Ngài. Ngài xác định “chính Ngài sẽ đến cứu”, chính Ngài sẽ ra tay cứu độ chứ không phải ai khác. Sống tâm tình mùa vọng cũng là sống tâm tình tin tưởng, nhìn nhận sự hiện diện của Thiên Chúa, chính Thiên Chúa yêu thương, chính Thiên Chúa cứu độ, chính Thiên Chúa dang rộng vòng tay yêu thương của Ngài cho nhân loại.
Lời Chúa hôm nay cũng nhắc thêm cho chúng ta rằng, “tình yêu cứu độ của Thiên Chúa làm cho con người mở lòng ra với nhau”, viên đại đội trưởng đã mở lòng ra nhìn đến đầy tớ của mình, nhìn đến một đối tượng mà theo văn hóa và luật pháp thì ông ta không phải bận tâm. Chắc chắn đây cũng là tâm tình mà mỗi người Kitô hữu cần phải có trong mùa vọng. Trong khi nhìn nhận tình yêu cứu độ của Thiên Chúa, chúng ta cũng phải nhìn đến nhu cầu của nhau, nhìn đến anh chị em đồng loại với tất cả tình yêu thương, cầu mong cho đồng loại mình được ơn cứu rỗi. Không phải chỉ nhìn đến nhau trên cấp độ bổn phận mà nhìn còn đến nhau bằng tình yêu thương rộng mở, đó chính là lời mời gọi sống mùa vọng.
Cuối cùng điều quan trọng nhất mà Tin Mừng hôn nay nhắn nhủ chúng ta : “Tình yêu cứu độ, là tình yêu phải được tuyên xưng với tất cả niềm xác tín” : “Lạy Chúa, con chẳng đáng Chúa ngự vào nhà con, nhưng xin Chúa phán một lời thì linh hồn con sẽ lành mạnh”. Lời tuyên xưng của viên đại đội trưởng, cũng phải là lời tuyên xưng của mỗi người chúng ta, trong thánh lễ mỗi ngày. Tin vào tình yêu cứu độ, tin vào Thiên Chúa Đấng cứu độ, đó không chỉ là điều mà Hội Thánh đòi hỏi con cái mình sống trong mùa vọng mà thôi, nhưng đây còn là điều Hội Thánh muốn con cái mình phải tuyên xưng mọi ngày, phải tuyên xưng cách vững chắc lời tuyên xưng của viên đại đội trưởng trong mỗi thánh lễ.
Lời Chúa muốn nhắc nhở chúng ta về niềm tin của mình. Nhưng Lời Chúa cũng cho thấy bản chất yêu thương của Thiên Chúa, quyền năng của Thiên Chúa vượt không gian, Ngài không cần chạm đến đầy tớ của viên đại đội trưởng mới có thể chữa lành, Ngài chỉ phán một lời. Sống mùa vọng bằng việc tuyên xưng niềm tin, nhưng sống mùa vọng cũng còn bằng việc củng cố niềm tin, chân nhận quyền năng và bản chất yêu thương của Thiên Chúa.
Hôm nay, bắt đầu mùa vọng, còn một việc nữa cần phân tích, đó là đức tin của chúng ta. Đức Giêsu nói với chúng ta : chính tôi sẽ đến cứu chữa nó”. Vị sĩ quan thưa lại : “Lạy ngài, tôi không đáng Ngài vào nhà tôi, nhưng xin Ngài chỉ nói một lời là đầy tớ tôi được khỏi bệnh…”. Chúng ta có thể tin được như thế không ? Bao giờ chúng ta mới có được đức tin như thế ?
Chúng ta có tin Đức Giê-su có thể đổi mới tâm hồn chúng ta được không Biết bao nhiêu tôi tớ trên trái đất này đang đau khổ cực độ. Chúng ta có tin Ngài đến cứu chữa họ không ?
Bắt đầu mùa vọng, chính là để giúp chúng ta cậy trông và tin tưởng. Và cử hành Thánh lễ chính là để giúp chúng ta tuyên xưng Chúa Giêsu đến thực hiện công trình cứu độ.
2022
Hãy tỉnh thức
26.11 Thứ Bảy trong tuần thứ Ba Mươi-Tư Mùa Quanh Năm
Kh 22:1-7; Tv 95:1-2,3-5,6-7; Lc 21:34-36
Hãy tỉnh thức
Trong tuần XXXIV này, Hội Thánh chọn những bản văn Tin mừng có liên quan đến ngày cánh chung, một biến cố mà con người không thể tránh né trong cuộc sống dương thế, ngày mà Thiên Chúa đến trong Vinh quang để phán xét kẻ sống và kẻ chết. Khi nhìn về biến cố cánh chung – phán xét, con người thường hoang mang, sợ hãi… Hoặc họ sẽ lo lắng thái quá và dễ dàng chạy theo những mê hoặc phù phiếm; hoặc họ sẽ thờ ơ bất cần và trượt dài trên những sa đọa của bản thân, của xã hội, của tội lỗi; hoặc là họ sẽ phó thác vào lòng thương xót của Thiên Chúa..v.v… Để đón thời khắc “giao thừa” ấy, Tin mừng hôm nay truyền dạy hai thái độ tích cực:
Sứ điệp Lời Chúa mà chúng ta suy niệm hôm nay. Chúa Giêsu đã dạy chúng ta không ai có thể biết trước được ngày tận cùng của cuộc đời mình. Vì thế người kitô hữu chúng ta phải cần tỉnh thức cầu nguyện, và luôn sẵn sàng đón nhận giây phút quan trọng này. “Vậy anh em phải đề phòng, chớ để lòng mình ra nặng nề vì chè chén say sưa, lo lắng sự đời, kẻo ngày ấy như một chiếc lưới bất thần chụp xuống đầu anh em” (Lc 21, 34).
Qua câu Lời Chúa này, Chúa Giêsu dạy chúng ta sẵn sàng đón nhận ngày cánh chung hay là ngày tận cùng của cuộc đời mỗi người sẽ đến vào lúc chẳng ai ngờ, và để chuẩn bị biến cố bất ngờ này, chúng ta chỉ còn cách duy nhất là luôn sẵn sàng, luôn thức tỉnh và cầu nguyện. Sẵn sàng thức tỉnh như người trinh nữ chuẩn bị dầu đèn đi đón chàng rể là chính Đức Kitô.
Phải đề phòng. “Vậy anh em phải đề phòng, chớ để lòng mình ra nặng nề vì chè chén say sưa, lo lắng sự đời…” Thời khắc “giao thừa” của kiếp lữ hành này không phải là sự cùng tận của con người, càng không phải là dấu chấm hếtt cho những người tin vào Thiên Chúa; nhưng đúng hơn là “thời khắc” của niềm hy vọng, của sự chuyển di từ cái chết thể lý sang sự sống vĩnh cửu toàn vẹn, con người được chuyển từ cái bất toàn, hư nát sang cái toàn hảo, siêu việt.
Do vậy, người tín hữu cần tin tưởng vào sự toàn thắng của Đức Kitô Phục Sinh mà chọn lựa một lối sống lành thánh, không để lòng mình ra nặng nề vì tội lỗi, không để mình chiều theo lối sống buông thả chè chén say sưa, cũng không để tâm trí mình mất niềm hy vọng bởi quá lo lắng sự đời.
Phải tỉnh thức và cầu nguyện, đó là thái độ thứ hai ta cần phải có của người ki-tô hữu. “Vậy anh em hãy tỉnh thức và cầu nguyện luôn, hầu đủ sức thoát khỏi mọi điều sắp xảy đến và đứng vững trước mặt Con Người.” Con người là một thụ tạo yếu hèn, không thể tự sức để chống chọi trước các mưu ma quỷ quyệt của Satan.
Như Phao-lô từng nói, cái tốt tôi muốn làm thì tôi lại không làm, còn cái xấu tôi không muốn làm thì thôi lại làm. Điều đó cho thấy sự bất toàn của con người, cần phải có thái độ khiêm tốn và cậy dựa vào sự nâng đỡ của Thiên Chúa, của ân sủng Ngài qua lời cầu nguyện liên lỉ của mình. Để rồi ta cũng dám nói như Phao-lô, tôi sống nhưng không phải là tôi mà là Đức Kitô sống trong tôi.
Vì quả thực “Không có Thầy thì anh em chẳng làm gì được”, không có Chúa trợ lực chúng ta cũng không thể làm nên trò trống gì. Chỉ còn thái độ tỉnh thức để không rơi vào sự thỏa hiệp hay chọn lựa sự dữ và thái độ tín thác vào ân sủng Chúa qua lời cầu nguyện, chỉ như vậy ta mới can đảm và hãnh diện khi đón mừng thời thắc “giao thừa” của kiếp người trong ngày chung thẩm.
Cuộc sống hôm nay khiến con người chúng ta dễ sa đà mê muội, bởi những tiến bộ khoa học kỹ thuật và những sản phẩm của nó, đã tạo ra lối sống có nhiều cạnh tranh, mải mê chạy theo hưởng thụ đầy tiện nghi. Người ta lo toan sao cho có được những lạc thú, dù có phải trả giá bằng những mệt nhọc vất vả, bằng những bận rộn kéo dài.
Giữa lúc cảnh đời người người đua nhau sắm sửa, làm lụng, mấy ai có đủ tỉnh thức để suy nghĩ đến ngày tận thế, hay nghĩ tới ngày kết thúc cuộc đời của mình với nấm mồ là ba tấc đất mới thật là nhà của mình cách vĩnh viễn, đang khi ta còn cứ mải mê lo cho phần xác này được đầy đủ, được sung sướng, mà không lo nghĩ tới phần riêng là linh hồn của ta, thử hỏi những lúc chúng ta bôn ba như vậy, mấy ai đã lo sắm sửa hành trang cho linh hồn mình. Vâng, những lúc chúng ta mê muội ấy là chính lúc chúng ta thiếu cầu nguyện, ít vào nơi thanh vắng với Chúa ngay trong nội tâm ta. Vì thế chúng ta là những môn đệ của Chúa chúng ta phải có những thái độ sau.
Thái độ thứ nhất: thái độ quan trọng là đón Chúa đến, không nên để mình bị ảnh hưởng bởi những xáo trộn bên ngoài để rồi lo chè chén say sưa hoặc chưa lo chuyện sống chết, chỉ lo chuyện sắm sửa thế gian, và bất cứ lúc nào cũng phải nghĩ đến chuyện Chúa đến, dù cho có thình lình, đột ngột, chúng ta cũng không ngỡ ngàng.
Thái độ thừ hai: Là kiên trì và cầu nguyện liên lỉ. Cầu nguyện để xin Chúa mau đến, cầu nguyện để xin ơn đứng vững trước những xáo trộn bên ngoài.
Cái chết đến với mỗi người chúng ta cách bất ngờ. Trong sứ điệp Lời Chúa hôm nay Chúa Giêsu đã nói rất rõ điều ấy: “Chúng con hãy tỉnh thức vì chúng con không biết ngày nào giờ nào”. Vì thế chúng ta đừng giả điếc làm ngơ trước tình thương của Thiên Chúa ban cho mỗi người, để luôn sẵn sàng và đứng vững trước ngày giờ Chúa đến với mỗi người chúng ta.
2022
Lắng Nghe Lời Chúa
25.11 Thứ Sáu trong tuần thứ Ba Mươi-Tư Mùa Quanh Năm
Kh 20:1-4,11-21; Tv 84:3,4,5-6,8; Lc 21:29-33
Lắng Nghe Lời Chúa
Tiếp theo Tin mừng Luca trong ngày hôm qua, diễn tả ngày kinh hoàng, thành Giêrusalem sụp đổ. Hôm nay Chúa Giêsu lại loan báo tiếp những dấu chỉ thời đại sẽ xẩy ra, và Ngài quả quyết: “Anh em cũng vậy, khi thấy những điều đó xẩy ra, thì hãy biết là Triều Đại Thiên Chúa đã gần”.
Như thế dù muốn dù không, ngày cùng tháng tận rồi cũng đến. Ngày đó sẽ là ngày kinh hoàng, như sách bài đọc một diễn tả. Bốn con thú trong sách Đanien nói đến, đều là những con thú hung dữ. Con thứ nhất giống như sư tử, con thứ hai giống như con gấu, lại được lệnh “Đứng lên, ăn thịt cho nhiều đi”, con thứ ba giống như con beo, con thứ tư không nói đến chủng loại, mà chỉ nói đến đặc tính: “Con thứ tư đáng kinh đáng sợ và mạnh mẽ vô song, răng của nó bằng sắt và rất to, nó ăn, nó nghiền rồi lấy chân chà đạp những gì còn sót lại”.
Quả vậy, văn phong của bài thị kiến mà triên tri Đanien tường thuật, giống như những thước phim mà chúng ta đã xem đâu đó trong thời sự thế giới, những cuộc động đất, bão tố, hay những cuộc thảm sát do nhân loại gây ra, và trong viễn tượng tương lai, các nhà khoa học cũng đưa ra những lời cảnh báo nếu con người tiếp tục quay lưng lại với mẹ Vũ Trụ, thì nhân loại sẽ tiếp tục gánh chịu những hậu quả còn kinh hoàng hơn nữa.
Khi yêu thương một ai đó, chúng ta luôn luôn muốn gặp gỡ và lắng nghe những lời của người đó nói. Đôi lúc những lời nói đó chỉ là những câu nói đùa, câu nói vu vơ trống rỗng không mang một ý nghĩa nào cho cuộc sống của ta. Thế nhưng việc được ở bên cạnh người đó đã là đủ cho ta rồi!!! Còn khi ta thấy trời ùn ùn kéo cơn đen thì ta nói rằng trời sắp mưa. Dân gian ta có câu: “Cơn đang đông vừa trông vừa chạy, cơn đàng nam vừa làm vừa chơi.” Thật vậy, đó là những kinh nghiệm của ông cha ta để lại và nó có hiệu suất chính xác rất cao.
Hôm nay tin mừng của thánh Luca cũng diễn ta cho ta thấy Lời của Chúa Giê-su sẽ còn tồn tại và đúng mãi cho chúng ta. “Trời đất sẽ qua đi nhưng những lời Thầy nói sẽ chẳng qua đâu” (Lc 21, 33).
Thật thế, những Lời Chúa Giê-su nói cách đây đã hơn 2000 năm nhưng nó vẫn còn và đang tồn tại một cách sống động. Không những thế, những lời đó còn có hiệu quả mạnh mẽ cho đến ngày nay, nhất là thời đại tục hóa của chúng ta hiện nay. Một thời đại mà tiền tài, danh vọng, lạc thú chóng qua đã và đang làm mất dần đi nhân phẩm của con người. Mà nhân phẩm là một quà tặng vô giá của Thiên Chúa đã bạn một cách nhưng không cho từng người chúng ta.
Hơn thế nữa, thế giới ngày nay đang gây tôn thương cho nhau bằng những cuộc chiến tranh phi nghĩa, bằng sự phá hoại tài nguyên môi trường và khoáng sản, nạn kỳ thị chủng tộc và tôn giáo cũng gia tăng. Những điều này cũng đã gây cho nhân loại biết bao đau khổ, những vết thương lòng khó chữa và làm cho bao sinh linh phải lầm than. Đây cũng là những dấu hiệu cho một sự chấm dứt của thế giới này. Như bài tin mừng hôm nay cũng đã nói: “Anh em cũng vậy, khi thấy những điều đó xảy ra, thì biết là Triều Đại Thiên Chúa đã đến gần” (Lc 21, 31).
Đứng trước cơn thịnh nộ của Mẹ Vũ trụ, số phận nhân loại chỉ còn trông vào lòng thương xót của Thiên Chúa. Sách Đanien kể tiếp. Khi Đấng Lão Thành xuất hiện, quyền lực của Ngài vô song, đánh bại sự hung bạo của các con thú dữ, Ngài dành lại quyền xét xử, trao lại cho Con Người. Quả vậy, những gì sách Đanien tường thuật đã được mạc khải nơi Chúa Giêsu.
Khi đến trần gian, Chúa Giêsu đã công bố bản Hiến Chương Nước Trời, các mối phúc của Ngài bị người đời xem là đi ngược với xu hướng thời đại, thì vào ngày cánh chung, khi sức mạnh của thế gian bị đánh bại, lúc này những giá trị Tin mừng sẽ sáng chói. Những kẻ xưa kia vì Tin mừng, vì các mối phúc, họ phải sống thua thiệt và đau khổ, thì giờ đây sẽ tỏa sáng và vui mừng: “Ngày đó anh em hãy đứng thẳng và ngẩng đầu lên, vì anh em sắp được giải thoát”. Chúa Giêsu cho thấy sự trái ngược với hai lối sống. Những kẻ trước kia cậy dựa vào sức mạnh, vào của cải, vào danh vọng, thì giờ phải khiếp sợ. Còn những kẻ trước kia vì Tin mừng, vì các mối phúc phải đau khổ sầu não thì giờ trở nên hân hoan.
Trang Tin Mừng ngày hôm nay như một lời mời gọi chúng ta hãy hoán cải, hãy sám hối tội lỗi của mình mà trở về với Chúa vì Triều Đại Thiên Chúa đã gần đến. Và ngày hôm nay, thánh Luca cũng mời gọi chúng ta hãy năng đọc và suy niệm Lời của Chúa để đón nhận lấy những lời chân lý, những mạc khải cho cuộc sống của mỗi người chúng ta là những người đang lữ hành trên trần gian này. Một thế giới đầy những cậm bẫy của ma quỷ, của tội lỗi. Chỉ có Lời của Chúa mới là ngọn đèn soi cho ta bước.
Bên cạnh đó, chúng ta đang sống trong những ngày cuối cùng của một năm phụng vụ. Đây cũng là lúc chúng ta hồi tâm suy nghĩ lại mà cảm tạ ơn Chúa vì một năm vừa qua Ngài đã ban cho ta biết bao hồng ân và cũng là lúc để ta xin Chúa tha thứ nhựng lỗi lầm trong năm cũ mà dọn mình bước vào năm phụng mới.
Những ngày cuối năm phục vụ, mẹ Giáo Hội mời gọi con cái mình nhìn lại thời gian trôi qua, để thấy rằng, mỗi ngày con người đi gần đến sự chung thẩm, vậy chúng ta phải điều chỉnh cách sống thế nào, để ngày chung thẩm sẽ là ngày hân hoan vui mừng, ngày đứng thẳng và ngẩng đầu lên, vì giờ giải thoát đã đến.
2022
Hãnh diện và noi gương tiền bối
24.11 Thánh Andrê Dũng-Lạc, Lm, và các bạn tử đạo Việt Nam
Kh 18:1-2,21-23; Tv 100:2,3,4,5; Lc 21:20-28
Hãnh diện và noi gương tiền bối
Lịch sử Giáo Hội Việt Nam cho thấy: Càng vào những thời điểm khó khăn, người Kitô hữu càng có lòng tin mạnh mẽ. Trái lại, khi cuộc sống dễ dãi, dường như đời sống đức tin lại suy giảm. Cụ thể vào những thời kỳ bách hại, số người tin vào Chúa Giêsu gia tăng nhanh chóng và lòng đạo đức của người tín hữu cũng sốt sắng hơn. Sau năm 1975, khi chính quyền lúc đó gây ra muôn vàn khó khăn, cấm cách, giới hạn các sinh hoạt tôn giáo, người ta có thể thấy các nhà thờ đông kín người tham dự thánh lễ ngày thường. Đến nay, khi nhà thờ được xây to hơn, đẹp hơn, các tổ chức hội đoàn dễ hơn, thuận lợi hơn, thì dường như những người tham dự càng ngày càng ít dần.
Ngày xưa, tổ tiên cha ông chúng ta đã phải đổ máu để tuyên xưng đức tin và bảo vệ đức tin ; ngày nay, chúng ta không phải đổ máu, nhưng chúng ta sẽ phải tuyên xưng và bảo vệ đức tin, kể cả việc tử đạo bằng những cách thức hiện đại hơn.
Mừng lễ các vị Tử Đạo tại Việt Nam, chúng ta có quyền tự hào và hãnh diện vì các bậc cha ông của chúng ta. Hàng vạn lớp người đã anh dũng hy sinh mạng sống vì đức tin theo gương Vị Tử đạo tiên khởi là Đức Giêsu. Bài đọc một thuật lại tấm gương trung thành với lề luật Môsê của những người Do Thái vào thế kỷ thứ nhất trước Công nguyên. Sống dưới ách đô hộ của người Hy Lạp, dân Israel bị bắt buộc phải tuân theo các tập tục, văn hóa của người Hy Lạp. Họ bị ép buộc cúng bái các thần linh của dân ngoại, ăn uống các đồ cúng và buộc phải tham dự các việc cúng bái đó. Trong Israel đã không ít người dễ dàng buông xuôi và tiếp nhận lối sống của người Hy Lạp, nghịch lại với lề luật của Thiên Chúa. Tuy nhiên, vẫn có nhiều người một mực trung thành với lề luật của cha ông, khước từ lối sống dân ngoại và sẵn sàng thà chết chứ không phản bội lại truyền thống của tổ tiên.
Câu chuyện sách Macabê thuật lại sự can đảm của một bà mẹ và bảy người con cùng bị bắt. Họ bị buộc phải ăn thịt heo và tham dự lễ cúng tế, nhưng họ đã một mực từ chối. Điều đáng khâm phục là người mẹ đã can đảm chứng kiến cả bảy đứa con bị hành hình một cách ghê sợ. Bà vẫn chịu đựng và còn dùng đức tin để khuyến khích những người con. Lời lẽ của bà thể hiện một niềm tin vững chắc vào Thiên Chúa, Đấng làm chủ sự sống và sự chết, Đấng có quyền ban cho con người sự sống sau cái chết: Mẹ không rõ các con thành hình trong lòng mẹ ra sao. Không phải mẹ ban cho các con thần khí và sự sống. Chính Đấng Tạo Hóa đã nắn đúc nên loài người, đã sáng tạo nguồn gốc muôn loài. Chính Người do lòng thương xót sẽ trả lại cho chúng con thần khí và sự sống. Đó là lời khuyên của bà dành cho các con, giúp cả bảy người can đảm chịu cực hình, đó cũng là giáo lý bà dạy các con, là lời tuyên xưng đức tin của bà vào Thiên Chúa quyền năng.
Tin Chúa Giêsu là Thiên Chúa và chọn bước theo Tin Mừng và giới răn lề luật của Ngài, đòi chúng ta phải chấp nhận, đánh đổi giữa cái hiện tại để lấy cái tương lai, giữa vật chất và thế giới hữu hạn để lấy sự sống vĩnh cửu vô biên. Bước theo Chúa Giêsu và Tin Mừng của Ngài, không phải chỉ trong một khoảng thời gian mà là một cuộc chiến đấu liên tục mỗi ngày. Vì thế, trong bài Tin Mừng, Chúa Giêsu nói với mọi người rằng: Ai muốn theo tôi, phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mình hằng ngày mà theo.
Nhìn vào gương sống và sự can trường của cha ông, chúng ta hết lòng cảm phục và tri ân các Ngài. Ngày xưa, những nhà cầm quyền đã vu cáo cho các ngài đủ điều. Về mặt chính trị, họ kết tội các ngài theo đạo của Tây, cộng tác với ngoại bang phản bội tổ quốc. Về mặt xã hội, họ vu khống các ngài gieo rắc lối sống vô đạo vô luân, bất hiếu. Về tôn giáo, họ cho các ngài như những kẻ theo tà đạo, bị nghị kị loại trừ.
Thế nhưng, trước mặt các vua quan, các vị tử đạo đã dõng dạc tuyên bố: Chúng tôi không trái lệnh vua, không phản bội tổ quốc, chúng tôi không làm hại ai. Chúng tôi bị bắt, bị xét xử, chỉ vì chúng tôi tin vào danh Chúa Giêsu Kitô mà thôi. Các quan hứa hẹn cho các ngài một cuộc sống giàu sang sung túc, các ngài từ chối mà rằng: Chúng tôi không thể bỏ Vua Trời và nước Thiên đàng vĩnh cửu để tìm kiếm vinh dự ở dưới đất này. Trước khi chịu hành hình, noi gương Chúa Giêsu, các ngài cầu nguyện cho vua quan và lý hình là những kẻ gây đau khổ và hành hạ các ngài.
Lời mời gọi trong bài Tin Mừng hôm nay là lời mời với sự tự do: Ai muốn theo tôi phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mình hằng ngày mà theo. Chúa không ép buộc, nhưng để cho chúng ta hoàn toàn tự do chọn và quyết định: Ai muốn thì theo. Một khi đã theo thì phải vác thập giá của mình hằng ngày. Đó là điều kiện không thể thoái thác, tránh né, đồng thời phải bước theo Chúa, đi trên cùng một con đường với Chúa chứ không thể đi một con đường nào khác. Con đường của Chúa là con đường thập giá, là hy sinh trong sự yêu mến và hoàn toàn vâng phục Thiên Chúa. Các vị tử đạo đã chọn Chúa Giêsu, đã vác thập giá của mình và đã bước theo Chúa Giêsu đến cùng, đến chấp nhận cái chết vì tình yêu dành cho Thiên Chúa.
Chắc chắn các vị Tử đạo có thể chọn một cuộc sống thoải mái hơn, cũng có thể tìm kiếm sự giàu sang, chức tước bổng lộc như nhiều người khác, nhưng các ngài đã chọn và chỉ chọn một mình Chúa Giêsu và giáo lý của Ngài. Một khi đã chọn, các ngài không bao giờ hối tiếc, nhưng luôn vui và hạnh phúc vì được biết Chúa Giêsu và trở nên môn đệ của Ngài. Vì thế, dù đối diện với đòn vọt, tù đày, bắt bớ, tra tấn và đủ mọi cực hình, cũng không làm lay chuyển niềm tin và sự chọn lựa của các, ngài đặt nơi Thiên Chúa.
Trong bầu khí của ngày lễ kính Các Thánh Tử đạo Việt Nam, chúng ta được mời gọi suy gẫm và nhìn lại quyết định chọn lựa của mình mỗi ngày. Chúng ta đang chọn theo Chúa Giêsu và Tin Mừng của Ngài hay chọn theo ai? Chúng ta đang theo Chúa, nhưng chúng ta có đi vào con đường của Chúa hay đi đường khác? Chúng ta đang vác thập giá của mình như Chúa mời gọi, hay chúng ta đang vác một cái gì riêng của ta, của thế gian?
Đa số chúng ta được lãnh nhận đức tin từ tổ tiên cha ông truyền lại. Nhiều người đã không vất vả để tìm kiếm, không phải trăn trở thao thức về niềm tin, họ coi việc có đức tin như là chuyện đương nhiên, vì thế, họ không trân trọng đức tin của mình. Nhiều người không nhận ra rằng, đức tin là món quà Thiên Chúa trao ban, do đó phải chăm sóc cho đức tin của mình. Nhiều người không chú tâm trau dồi, đào sâu và nuôi dưỡng để làm cho đức tin của mình bén rễ và sinh hoa kết trái trong cuộc đời. Họ để đức tin của mình bị èo uột, bị những cơn gió của khó khăn cuộc sống, những cơn bão của văn minh và những cơn lũ của xã hội làm cho đức tin bị giao động và có khi bật rễ.
Có nhiều người chỉ biết Chúa Giêsu và tin vào Chúa một cách hết sức hời hợt. Vì thế, họ biểu lộ ra bên ngoài bằng một cuộc sống như những kẻ vô thần hoặc như những người dễ dãi, tin kiêng vớ vẩn, mê tín mù quáng. Nhiều người chọn Chúa, nhưng đồng thời không dám từ bỏ những thứ thuộc về thế gian, ma quỉ. Họ làm tôi hai chủ, vừa thờ Chúa vừa thờ cúng thế gian, ma quỉ, vừa tin Chúa vừa tin thầy bà bói toán. Nhiều người Công Giáo chỉ nghe nói về Chúa Giêsu và Tin Mừng của Ngài, nhưng không gặp được Chúa Giêsu và cũng không thực hành theo Tin Mừng trong cuộc đời của mình, họ sống như những người dân ngoại.
Chúa mời gọi những người tin Chúa phải vác thập giá mình hằng ngày mà theo Chúa, nhưng nhiều người tín hữu lại vác những thứ khác, đó là danh vọng, quyền lợi, địa vị, bổng lộc và tiền bạc, khiến không còn có chỗ cho việc vác thập giá cuộc đời mình nữa. Thay vì đi theo Chúa Giêsu, nhiều người đã chọn đi một con đường khác, đó là con đường của ích kỷ kiêu căng, tranh giành hơn thiệt.
Tình trạng sống đạo theo kiểu vô thần vô đạo như thế đang diễn ra nơi rất nhiều người, không phải chỉ có nơi người trẻ hoặc trí thức, mà cả nơi các bậc cha mẹ và những người bình dân. Những người này không đặt Chúa và Tin Mừng của Ngài vào vị trí ưu tiên của cuộc đời, cũng không tìm kiếm Chúa và hạnh phúc Thiên đàng đời sau, mà chỉ lo tìm kiếm những thứ dễ dãi đời này mà thôi.
Mừng lễ các Thánh Tử đạo Việt Nam hôm nay, xin Các Thánh phù giúp chúng ta noi gương các ngài, biết chọn Chúa Giêsu và Tin Mừng của Ngài, biết can đảm vác thập giá và bước theo Ngài trong xã hội tiện nghi và hiện đại ngày nay.