Chuẩn bị ngày cánh chung
27.2 Thứ Hai
Thứ Hai trong tuần thứ Nhất Mùa Chay
Lv 19:1-2,11-18; Tv 19:8,9,10,15; Mt 25:31-46
Chuẩn bị ngày cánh chung
Khung cảnh bài tin mừng ngày hôm nay, cho chúng thấy biến cố của ngày Cánh chung, ngày chung thẩm của đời người. Kẻ lành lên Thiên đàng, được hưởng nhan Chúa. Kẻ dữ phải chịu hình phạt đời đời và không được diện kiến tôn nhan Ngài.
Viễn cảnh của ngày sau hết là như vậy. Dường như sự phán xét là rõ ràng. Thế nhưng như lời kinh Vực sâu diễn tả: nếu Chúa chấp tội nào ai rỗi được. Quả vậy, lòng từ bi, xót thương của Thiên Chúa vượt thắng những yếu đuối, sa ngã nơi con người. Ngài chậm giận, giàu tình thương và lòng nhân nghĩa. Ngài từ bi với ai biết thực thi, đáp lại những điều Ngài mong muốn đợi chờ. Trước tiên là mến Chúa và sau là yêu người. Những ai được Chúa chúc phúc và ban ơn là vì họ đã thực thi trọn vẹn, đầy đủ hai vế của một thực tại ấy. Họ xứng đáng đứng bên phải tôn nhan Ngài, họ là những con chiên đã được thánh hóa, thanh tẩy và yêu thương.
Thánh Mát-thêu trình bày cho chúng ta cảnh phán xét ngày tận thế không mấy ngoạn mục : không động đất, không có mặt trời tối tăm, không có những vì sao tắt sáng. Chỉ mình Chúa Giê-su trong vinh quang đến ngự trên ngai, dấu chỉ uy quyền phán xét của Người. Uy quyền của Người bao trùm khắp muôn phương : các thiên thần hầu cận, các dân thiên hạ tập hợp trước dung nhan Người. Người ta nghĩ đến có việc gì xảy ra quyết liệt lắm, sau đó không còn xảy ra như thế nữa. Hành động đầu tiên của Con Người là phân tách khối người đó ra : bên phải là kẻ lành, bên trái là kẻ dữ, ở giữa là khoảng trống. Hành động phân chia này thiết lập nên sự phán xét. Sau đó là những lời giải thích về việc phán xét. Việc phán xét không theo chủng tộc như quan niệm Do thái, nhưng theo đời sống luân lý của mỗi người.
Để thưởng cho các người lành bên phải, Chúa Giê-su đã phán rằng : “Nào những kẻ Cha Ta chúc phúc hãy đến hưởng nước trời… “. Để phạt kẻ dữ bên trái, Người phán :”Quân bị nguyền rủa kia, đi đi cho khuất mắt Ta mà vào lửa đời đời. Nước trời trước hết là ở gần Thiên Chúa. Còn lửa đời đời là xa lìa Thiên Chúa. Hai nơi đối nghịch nhau đều là đích cuối cùng sau một cuộc sống lâu dài mà Thiên Chúa hằng kiên nhẫn chờ đợi. Con Người chỉ đến phán xét và chấm dứt lịch sử thế giới sau một thời gian Thiên Chúa kiên trì tìm kiếm cứu chuộc loài người.
Những lý do xét xử là những nhu cầu trước mắt : đói, khát, trần truồng, tù đầy, đau yếu. Người lành và người dữ đều ngạc nhiên hỏi : “Có bao giờ chúng con đã thấy Chúa đói khát, trần truồng, đau yếu, ngồi tù đâu ? Để đáp lại, Chúa đáp : “Ta bảo thật các ngươi : mỗi lần các ngươi làm như thế cho một trong những kẻ bé mọn nhất của Ta đây, là các ngươi đã làm cho chính Ta vậy”. Vậy được hưởng nước trời hay bị vào lửa đời đời chính là tiếp đón hay từ chối giúp đỡ Đức Giê-su Ki-tô hiện diện trong một kẻ khốn cực, chính là làm hay không làm giúp người lân cận của mình.
Tin Mừng về cuộc phán xét cuối cùng cũng có một kết cục bất ngờ, bất ngờ dành cho người công chính và cả người bất lương…Đại khái có thể giật tít thế này: Có một số người đã làm điều này điều kia cho những người hèn mọn và họ được kết quả bất ngờ, đó là làm cho chính Chúa…Còn những người bất chính đã không làm điều này điều kia cho những người hèn mọn và cái kết bất ngờ, họ đã không làm cho chính Chúa…Một sự ngạc nhiên tuyệt vời cho những người thực hành lòng thương xót và cái kết cục rất sốc cho những người đã không sống lòng xót thương…
Nếu chúng ta thấy Chúa cách nhãn tiền trong cuộc sống thì chắc chắn chúng ta đã làm rất nhiều điều cho Ngài, nhưng chính vì rất khó để nhận ra Chúa nơi những người anh em hèn mọn, mà chúng ta vẫn làm những điều tốt cho họ, thì điều đó mới có giá trị và bất ngờ hơn. Rất khó để nhận ra Chúa trong cuộc sống ồn ào náo nhiệt với nhiều giá trị ảo, nhiều điều giả tạo, lại càng khó nhận ra hình ảnh Chúa trong những người anh em tầm thường, hèn mọn, nhưng chúng ta cứ làm những việc tốt cho họ, cứ sống lòng thương xót với bất kỳ ai chúng ta gặp gỡ, lúc thuận tiện cũng như không thuận tiện, rồi thì chúng ta sẽ nhận được những kết quả bất ngờ, những sự ngạc nhiên thú vị.
Còn nếu chúng ta không làm, chúng ta để cho những cơ hội trôi đi, rồi sẽ tới lúc chúng ta tiếc nuối và hối hận, nhưng e rằng lúc đó quá muộn. Hãy cứ làm những việc bác ái, đừng chờ cho tới lúc nhận ra Chúa rồi mới làm. Hãy làm, cho dù là làm cho Chúa hay cho ai khác, thì cũng chẳng mất mát gì, mà cái được thì rất lớn lao.
Hãy tích lũy kho tàng ở trên trời, hãy làm giàu cho chính mình bằng khối tài sản phong phú là việc bác ái, việc thiện, hãy sắm sửa hành trang cho cuộc lữ hành dương thế về quê trời, nơi đó chỉ có thể tiến vào với hành trang là những chiếc vali đấy ắp những việc của lòng thương xót, với tấm hộ chiếu ghi tên: Người Công Chính và với giấy thông hành được đóng dấu hai chữ Yêu Thương.
Hôm nay đây chúng ta biết rõ Thiên Chúa sẽ phán xét chúng ta. Chúng ta biết được những tiêu chuẩn nào Ngài sẽ phán xét, chúng ta sửa soạn gì cho giây phút chúng ta ra hầu tòa Chúa chưa ? Chúng ta nhớ rằng giây phút nào tiếng Chúa gọi ra khỏi đời này, chúng ta không còn thay đổi gì được nữa, “cây ngã chiều nào…”, chúng ta không còn giây phút nào tự bào chữa đâu. Hãy tự sửa soạn trước đi là vừa.