2020
Trau dồi đời sống nội tâm và bảo vệ nó khỏi sự thù hận
Trau dồi đời sống nội tâm và bảo vệ nó khỏi sự thù hận
Trích sách 41 Bài tập vệ sinh thiêng liêng, tác giả Damien Le Guay, (41 exercices d’hygiène spirituelle, nxb. Salvator)
Đâu là tham vọng của tôi kể từ khi tôi nguệch ngoạc viết và cố gắng mở lòng ra với sự khuấy động này trong tôi, để tôi có kỷ luật tốt hơn, để giáo dục tôi ư? Để sự khuấy động này kết tinh, như nước ngọt cuối cùng để lại cặn tinh thể đường dưới đáy ly và đối diện với chính tôi, tôn trọng các bí mật, tôi trút hết nỗi niềm. Đúng vậy, tôi thích nghĩ tôi đến đây để trút hết cái túi xắc, kiểm kê một phần và theo từ ngữ diễn đạt đẹp đẽ này, để “vét rỗng cái xắc”.
Đây có phải là một tham vọng hão huyền không? Hoàn toàn đúng. Hãy chân thành làm. Vừa huyễn hoặc vừa huyền diệu. Cái xắc được làm trống, cái túi ý thức của tôi giống như cái túi của các nhà ảo thuật: bề ngoài thì trống nhưng thật sự nó luôn đầy. Một người mới vào nghề thò tay vào cả trăm lần sẽ không thấy gì. Còn tôi, sau bốn mươi năm rèn luyện, tôi tìm được con thỏ biết bay, con chim bồ câu hòa bình, các hòn đá tảng, các cảm xúc lên xuống chỉ chực bay đi trong cơn lốc mê hoặc. Cái túi xắc này của tôi, với lượng nước dồi dào dưới đáy luôn xuất hiện trở lại, tôi nghĩ phải thường xuyên đổ nó đi.
Điều này cần phải thẳng thắn kiểm kê và phải luôn khám phá lại. Sự giả vờ luôn ở khắp nơi, khi nói với chính mình, nói các gì có thể nói về mình, một cái tôi vừa đang hình thành, vừa ở dưới đáy túi. Xa cái tôi, rất xa cái tôi, ảo ảnh của những thẳng thắn cũng trong như nước trong vắt. Không. Sự trong sáng của mình về mình là điều không thể.
Nếu không biết mình, phải giữ một tham vọng: phải thẳng thắn chân thực nhất có thể. Tham vọng có hạn nhưng rất lớn.
Tôi nói thêm, thẳng thắn nhất có thể, tham vọng này càng cần thiết với tôi khi tôi phải đương đầu, xung quanh tôi, trong gia đình tôi, với các người khác, các người mà tôi phải chia sẻ ít nhất một phần thời thơ ấu, và theo thời gian, đã phát triển nơi họ một một sự ghen tị tàn phá khốc liệt. Nói một cách lịch sự, chúng ta nói họ đau khổ của một sự dửng dưng thù địch trên bề mặt nhưng bên dưới ẩn chứa mong muốn tiêu diệt một cách bệnh hoạn. Khi đó sự đồng cảm không còn. Khi họ ở đó, tôi phải luôn đề phòng – điều này làm mất rất nhiều năng lượng, căng thẳng liên tục. Bất cứ điều gì tôi có thể nói hoặc làm đều có thể trở ngược chống lại tôi. Chúng ta không còn ở trong lòng nhân từ tự nhiên (ôi phẩm chất cần thiết biết bao, nhất là ở giai đoạn đầu tiên), nhưng đúng hơn là ở trong bầu khí nội chiến gia đình tiềm tàng. Mọi thứ trở thành cớ để giao tranh. Cuối cùng thì mọi thứ luôn ập vào tôi – ngay cả các điều nhỏ nhặt của hiện sinh. Mọi thứ sẽ là cơ hội để làm tôi mất thăng bằng, làm tôi chới với.
Khi tôi còn nhỏ, tôi không bao giờ hình dung có ngày tôi đối diện với các tình huống khó khăn như vậy ở nơi mà tôi nghĩ sẽ bảo vệ tôi, gia đình tôi. Nhưng nó là như vậy! Vậy phải làm gì? Chắc chắn là đáng tiếc cho tình trạng này! Phàn nàn nó, sao lại không! Tuy nhiên, nó chẳng có ích gì. Trước hết, phải tự bảo vệ mình.
Hận thù là lây lan. Tôi thường có kinh nghiệm này. Có phải là bảo vệ mình để khỏi bệnh không? Đúng, một cách nào đó, thêm nữa đây là căn bệnh chết người. Vì tôi phải phơi mình với các hơi hướm hận thù, với các kẻ thù dai dẳng không khoan nhượng này, với các lời nói gây tổn thương, trước sự khô cằn của quan hệ anh chị em là có nguy cơ chết từ từ. Vì vậy, ngoài bản năng sinh tồn, tôi không muốn bị “nhiễm” bởi sự thù địch lạnh lùng này. Không. Nó quá nặng để mang. Nặng hơn nữa là không thể nhổ bứt nó khi nó đã chạm đến mình. Làm gì khi buổi tối, khi các giấc mơ trở thành ác mộng?
Tôi phải bảo vệ tôi khỏi sự lây lan của hận thù này! Vấn đề không phải là vấn đề vệ sinh thiêng liêng, nhưng trước hết phải tự động giúp tâm hồn đang gặp nguy hiểm. Tôi phải dạn dày chống lại bất cứ gì có thể giết chết tôi từ bên trong. Tôi phải giữ khoảng cách với các kẻ độc hại – với các suy nghĩ tiêu cực, các suy nghĩ độc hại gàn dở, đầy axit của họ. Tôi phải đặt mình ở nơi che khuất – phía mặt trời mang lại mùa xuân, của một không khí trong sáng từ xa.
Bài tập nho nhỏ về vệ sinh thiêng liêng
Làm thế nào để tôi bảo vệ mình khỏi các kẻ độc hại? Làm thế nào để làm điều này vì đó là nhu cầu thiết yếu? Làm thế nào để tránh các chuỗi địa ngục này, dẫn tôi đến điều xấu xa nhất trong các điều xấu xa nhất trong tôi? Làm thế nào để tránh, như người rơi vào đống bùn lầy lội không thể nào rút chân ra được, để rồi rời vào vực thẳm ác độc không cứu được? Làm thế nào để bảo vệ tôi khỏi quyền lực của chua cay vô hạn, khi nó hoạt động, nó sẽ phá hủy mọi thứ như thể không có gì có thể tồn tại.
Các câu hỏi được đặt lui đặt tới không ngừng. Lặp lại ở đây và bây giờ. Suốt cuộc đời tôi. Làm thế nào tôi có thể tự bảo vệ mình?
Chọn cho mình một guồng máy cai trị bên trong
Một lựa chọn luôn hiện hữu trong tôi: cái gì sẽ cai trị nội tâm tôi? Chúng ta bị cai trị bởi cùng nguyên tắc, bởi một cấu thành tâm hệ, thiêng liêng, tình cảm. Cho đến một lúc, tôi phải chọn. Có thể là tích cực vì nghiêng về lòng tốt, hoặc tiêu cực vì không nhường bước trước cám dỗ xấu. Nhiệm vụ đầu tiên trong tất cả các nhiệm vụ là phải chọn guồng máy cai trị nội tâm. Tôi chọn guồng máy, tôi thực hiện, cùng lắm là để cự lại với các khuynh hướng thù hận. Và nếu được, ngay đầu tiên tôi lên dự án các động lực của tôi. Với tất cả sáng suốt, động lực của tôi là gì? Làm cách nào để cập nhật chúng – tránh xa các lời ngụy biện?
Thực hành “bài tập quả tim” để điều chỉnh đam mê của bạn
Các Giáo phụ sa mạc nhấn mạnh đến sự hiểu biết và làm chủ các đam mê – đặc biệt là các đam mê có thể hủy hoại chúng ta. Giáo phụ Cassien ở giữa thế kỷ 4 và 5 ở Marseille, cha nhấn mạnh đến “dòng tư tưởng” đi qua đầu chúng ta: “Tất cả tùy chúng ta, chúng ta đẩy nó đi hay giữ nó lại.” Có rất nhiều “bài tập cho quả tim” để xay hạt xấu, hoặc chỉ xay hạt tốt. Vì sao chúng ta không thực hành thường xuyên các “bài tập cho quả tim”? Các bài tập để lọc lúa với cỏ lùng?
Không làm gì, thù hận sẽ thắng thế
Ai nói guồng máy là nói, rồi thì guồng máy cai trị tôi. Nếu nghĩ mình không thể làm gì là sai. Không làm gì là để cho cỏ lùng mọc. Các tư tưởng xấu, các đam mê xấu. Nếu chúng ta không canh chừng, sự thù nghịch luôn gờm chừng, chúng núp trong bóng tối, chúng sẽ kiểm soát cái đầu chúng ta. Hồi tâm là tự hỏi: tôi để cho thấu cảm hay thù nghịch, cho thiện cảm hay thù hận cai trị tôi?
Marta An Nguyễn dịch
2020
Kinh Mân Côi: Tràng Chuỗi Hiệp Thông
Kinh Mân Côi: Tràng Chuỗi Hiệp Thông
Từ xa xưa, Tràng Chuỗi Mân Côi, Kinh Mân Côi đã được các Kitô hữu thuộc mọi tầng lớp, giai cấp yêu mến và thực hành. Có rất nhiều “Hội Mân Côi” hoặc “Hội Mân Côi liên kết” tại nhiều giáo xứ khác nhau trong các Giáo Phận. Đó là một nhóm gồm 15 người ngày xưa và ngày nay là 20 người tương ứng với 20 mầu nhiệm Mân Côi được phân công mỗi người đọc một mầu nhiệm. Đây là một hình thức hội đoàn đạo đức có tính chất nối kết các thành viên trong nhóm với những quy định cụ thể về bổn phận của các thành viên. Các hội viên được kết nối với nhau để sống tình hiệp thông trong Giáo Hội. Mỗi xứ mỗi họ có nhiều “Hội Mân Côi” mỗi Giáo phận cũng vậy, và các tín hữu làm thành một Tràng hạt khổng lồ liên kết với nhau trong tình hiệp thông. Ngoài việc đọc một chục kinh mỗi ngày, các thành viên trong Hội có trách nhiệm thăm hỏi nhau khi ốm đau và thăm viếng khi cha mẹ hội viên qua đời. Điều này cho thấy bằng chứng cụ thể của tình hiệp thông, từ lời cầu nguyện đến cuộc sống xã hội cụ thể, đem Đạo vào đời và làm cho đời thấm nhuần tinh thần bác ái của Tin Mừng.
Khi toàn thể nhân loại chìm trong đau thương vì đại dịch Covid-19, tại buổi tiếp kiến chung ngày 18/3/2020, Đức Thánh Cha Phanxicô đã thành khẩn “Tôi kêu gọi các giám mục Italia, trong lúc khẩn trương về y tế hiện nay, hãy cổ võ một buổi cầu nguyện cho toàn đất nước. Mỗi gia đình, mỗi tín hữu, mỗi cộng đoàn dòng tu: tất cả đều hiệp ý với nhau ngày mai, 19/3 vào lúc 9 giờ tối để đọc Kinh Mân côi, suy niệm các Mầu nhiệm Sự Sáng, trước tôn nhan rạng ngời và hiển dung của Chúa Kitô, trước Trái Tim của Ngài mà Mẹ Maria, Mẹ Thiên Chúa dẫn đưa chúng ta đến cùng Chúa, Mẹ là sức khỏe của các bệnh nhân mà chúng ta khẩn cầu qua Kinh Mân côi”.
Đầu tháng 4 năm nay, cha Andrés Esteban López – cha sở giáo xứ Thánh Gia ở trung tâm của một trong những khu phố nổi tiếng của thành phố Mexico đã cùng với các linh mục khác trong xứ và một số giáo dân khởi xướng phong trào “Chuỗi Mân Côi hy vọng”. Vì không thể vào các bệnh viện để trợ giúp thiêng liêng cho các bệnh nhân nhiễm Covid-19, cha López đã quyết định “nhận” các bệnh nhân, các bác sĩ y tá, nhân viên vệ sinh và an ninh, và đọc kinh Mân Côi từ xa để cầu nguyện cho mỗi người trong họ.
Tháng 10 năm nay, tổ chức “Trợ giúp các Giáo hội đau khổ” cũng mời gọi các thiếu nhi tham gia sáng kiến “Vì hiệp nhất và hòa bình, một triệu trẻ em đọc kinh Mân Côi”, vào ngày 18/10 tới đây, để cầu nguyện cho thế giới. Sáng kiến đọc kinh Mân Côi với sự tham dự của các trẻ em trên khắp thế giới cùng với phụ huynh của các em, các giáo viên và giáo lý viên cũng được tổ chức để đặc biệt xin Đức Mẹ cho đại dịch virus corona chấm dứt. Các nhà tổ chức đã gửi một thư cho các trẻ em để giải thích cách đọc kinh Mân Côi và một thư cho những người lớn đồng hành với các em, nhấn mạnh cách thế Chúa Giê-su là “thuốc giải độc” thực sự đối với những sự dữ đang xảy đến với nhân loại. Chúa Giê-su mời gọi chúng ta cầu nguyện với Chúa và với Mẹ. Sáng kiến “Vì hiệp nhất và hòa bình, một triệu trẻ em đọc kinh Mân Côi” được khai sinh từ năm 2005 tại Caracas, in Venezuela.
Thật vậy, “Giáo hội luôn luôn tin tưởng vào hiệu năng của lời cầu nguyện này, khi giao phó cho Kinh Mân côi, đọc chung trong cộng đoàn và thường xuyên thực hành, những vấn nạn nan giải nhất. Trong những khi Kitô giáo dường như gặp nguy hiểm, sự giải thoát được gán cho sức mạnh của Kinh Mân côi, và Đức Bà Mân côi được tôn vinh như là Đấng nhờ lời chuyển cầu đã đem lại ơn cứu độ”. (Thánh Giáo Hoàng Gioan Phaolo II – Tông thư Kinh Mân Côi.
Kinh Mân Côi chính là lời kinh của sự hiệp thông. Khi chúng ta đọc lời kinh này là chúng ta đi vào mầu nhiệm các thánh thông công. Lời kinh kính mừng chính là lời của sứ thần Gabriel đã ca tụng Mẹ theo lệnh truyền của Chúa. Đó cũng là lời kinh đã được biết bao nhiêu thế hệ thánh nhân qua các dòng thời đại cất lên. Trong số đó có cả các thánh tổ tiên, ông bà, cha mẹ, anh em, họ hàng, bạn hữu của chúng ta…
Kinh Mân Côi cũng mời gọi chúng ta đi vào sự hiệp thông của Hội Thánh lữ hành, khi chúng ta cùng với mọi người trong khắp năm châu bốn bể, thuộc mọi bậc sống chức vị, dâng những lời kinh đơn sơ chân thành để cầu cho các linh hồn đang thanh luyện trong luyện hình cũng như cầu cho mọi nhu cầu của giáo hội và thế giới. Những buổi lần hạt chung để cầu cho thế giới, quốc gia, giáo phận, giáo xứ, đoàn thể, gia đình… cũng như khi chúng ta cùng nhau đọc Chuỗi Mân Côi Liên Kết đã liên kết mọi người thành một gia đình, chung chia niềm vui nỗi sầu và đan kết với nhau bằng tình liên đới của Kinh Mân Côi. Sự liên đới đó chắc hẳn bền chặt, vì qua chuỗi Mân Côi, chúng ta là những cành nho được Mẹ nối kết với Thân Nho là Chúa Giêsu.
Tràng Chuỗi Mân Côi là một chuỗi những hạt nhỏ liên kết với nhau, mỗi hạt tượng trưng cho một người tín hữu trong Giáo Hội. Chuỗi hạt ấy vòng tròn, xoay quanh tâm điểm là Đức Giêsu, Đấng Cứu thế. Tràng hạt tượng trưng cho đời sống Giáo Hội luôn quy hướng về Chúa Giêsu, vì Người là Đầu của Thân Thể huyền nhiệm là Giáo Hội. Tất cả mọi hoạt động của Giáo Hội cũng như trọn vẹn đời sống của người tín hữu đều đặt nền tảng nơi Đức Kitô, như căn nhà được đặt trên viên đá góc. Người Kitô hữu cần phải áp dụng nơi cuộc đời mình lời giáo huấn của Chúa, làm cho hình ảnh của Người tỏa sáng nơi cuộc đời mình. Như thế, Chúa Giêsu vẫn hiện diện qua Giáo Hội và qua mỗi người tín hữu nhờ Kinh Mân Côi.
Nt M Ripsimina Bùi Thị Liễu, FMSR
2020
Đời đời chẳng cùng
Đời đời chẳng cùng
Thật là thú vị, Lời Chúa hôm nay nói với chúng ta từ những cái rất nhỏ, đến những cái rất lớn; từ cái rất người, đến cái rất Chúa; từ cái rất tạm thời, đến cái rất đời đời. Chúng ta sẽ gặp thấy những hình ảnh thật nhỏ bé, đó là những sợi tóc, những chút men, những con chim sẻ… cho đến những gì thật lớn lao; đó là những con người được trở nên con cái của lời hứa, trở nên quốc gia, trở nên một dân tộc có Thiên Chúa là gia nghiệp, được hưởng sự sống đời đời, ‘đời đời chẳng cùng’, như lời Thánh Vịnh đáp ca xác tín, “Hạnh phúc thay dân nào Chúa chọn làm gia nghiệp”.
Trong thư gửi tín hữu Êphêsô hôm nay, Thánh Phaolô nói đến địa vị cao trọng của những ai được làm con cái Thiên Chúa. Đó là những ai trong Chúa Kitô, được kêu gọi để trở nên thừa tự, được Thánh Thần ghi dấu ấn, được Thiên Chúa làm gia nghiệp, được ơn cứu chuộc và được ca ngợi vinh quang Chúa đến muôn đời; đó là những ai được Chúa yêu thương đến ‘đời đời chẳng cùng’.
Trong cuộc sống hằng ngày, chúng ta thường coi những điều nhỏ nhặt là hiển nhiên; bởi lẽ, những điều này chẳng ăn nhập gì vào những kế hoạch lớn lao của chúng ta. “Đàn chim sẻ trên tháp chuông nhà thờ trong những ngày mưa bão vừa qua có cái gì để ăn không?”; “Hôm kia trời nắng ấm, đàn sẻ bỗng xuất hiện trở lại, nhưng dường như ít hơn; những con kia đi đâu?”. Những câu hỏi đó chẳng quan trọng gì đối với chúng ta, vì chúng ta có quá nhiều việc khác quan trọng hơn; thế nhưng, với Thiên Chúa thì không! Chỉ cần một câu hỏi như thế cũng đủ để Người lo lắng, bâng khuâng. Thế mà, Chúa Giêsu nói, “Các con đáng giá hơn nhiều con chim sẻ”, thì quả Thiên Chúa, Người là Cha, Đấng đặt lòng, đặt trí vào những điều quá đỗi tầm thường trong tất cả những gì đang xảy ra trên thế giới, hẳn, Người cũng quan tâm đến mỗi người chúng ta hơn biết bao; không chỉ quan tâm đến cái ăn, cái mặc… Người quan tâm đến linh hồn, quan tâm đến phần rỗi của mỗi người; đó là sự quan tâm đến cái ‘đời đời chẳng cùng’ do lòng xót thương vô bờ của một người Cha từ ái vô song.
Thiên Chúa biết chúng ta vô hạn hơn chúng ta biết chính mình; Người yêu chúng ta sâu sắc hơn chúng ta có thể yêu chính mình. Thiên Chúa yêu thương và lo lắng cho chúng ta không chỉ hôm nay để chúng ta nên thánh; nhưng yêu thương chúng ta đến đời đời, ‘đời đời chẳng cùng’ để chúng ta thuộc trọn về Người, hằng ở với Người.
Ngày kia, một thiếu nữ lững thững đi vào một ngôi thánh đường; cô lặng lẽ ngồi trong góc tối; chẳng phải để cầu nguyện, chẳng phải để chờ ai. Một bà nội trợ đi vào, trên tay vẫn xách một giỏ rau; rõ ràng, bà đến từ chợ và đang trên đường về nhà, chuẩn bị cho bữa tối; bà quỳ gối một vài phút, sốt sắng cầu nguyện trước Thánh Thể và sau đó, ra về. Cô gái trẻ sững sờ, bởi lẽ, cô đang đấu tranh với niềm tin vào Thiên Chúa. Và ngần ấy đã đủ cho cô, đó là mấy phút cầu nguyện sốt sắng của bà nội trợ, người đã cho cô thấy niềm tin công giáo có cơ sở như thế nào trong đời sống; cô đứng dậy, hớn hở ra về. Bà nội trợ ấy đâu biết rằng, chỉ một vài phút cầu nguyện của mình, Chúa quan phòng đã đổ ân sủng của Người xuống để cứu linh hồn cho đến ‘đời đời chẳng cùng’ của người thiếu nữ gốc Do Thái đang khủng hoảng đức tin kia. Cô gái ấy sẽ là soeur Thérèse Bénédicte Edith Stein của Nhà Kín Carmel; một triết gia, một nhà thơ, một văn sĩ và nhất là một vị thánh của nước Đức, cũng là một trong những vị thánh bảo trợ châu Âu được Thánh Giáo hoàng Gioan Phaolô II tôn phong ngày 11/10/1998 như một thánh tử đạo của trại Auschwitz, Ba Lan, 1942, thời đệ II thế chiến.
Anh Chị em,
Nhiều lúc Thiên Chúa chọn lấy sự im lặng trong một vấn đề nào đó như là cách thức để lôi kéo chúng ta đến gần Người hơn, như trường hợp của Sr. Edith Stein. Chúng ta không lắng nghe Người cũng như không cầu nguyện đủ, nên chúng ta thiếu sự chú ý và hướng dẫn của Người; có lẽ sự im lặng của Thiên Chúa thực sự cũng là một dấu hiệu rất rõ ràng về sự hiện diện và ý muốn của Người; ý muốn của Thiên Chúa vẫn là yêu thương chúng ta hôm nay và cả đời đời, ‘đời đời chẳng cùng’.
“Lạy Chúa, xin cho con biết, Chúa yêu thương con hôm nay, đang hiến mình mỗi ngày cho con trên bàn thờ; yêu thương con đời đời, để con được ở mãi với Chúa, ‘đời đời chẳng cùng’”, Amen.
Lm. Minh Anh
2020
10 ảnh hưởng …
Tương quan với chính mình
1. Suốt thời gian giam mình ở nhà, tôi đã học được hay khám phá được điều gì cho bản thân mình? Điều này phải bao gồm cả tương quan với thời gian, tài lực, thân xác, sức khỏe, các hoạt động, sự cô độc v.v…
2. Niềm vui của tôi là gì? Có thể ghi ra một hay nhiều khoảnh khắc đáng nhớ trong thời gian qua.
3. Có những khó khăn, tiếc nuối nào? Kể ra những cảm xúc, những suy tưởng, và kể cả những hối tiếc của mình.
Tương quan với người khác
4. Ai là người tôi hay nghĩ đến khi nhớ lại thời gian mấy tháng qua? Tại sao?
5. Mối tương quan mới hay cấp độ mới mà tôi đã khám phá hay phát triển là gì? Những tương giao của tôi có được phong phú hay sâu xa thêm không? Tôi có đau khổ vì nhớ một ai đó cách riêng không?
6. Tôi có nhận ra những giới hạn trong các tương giao trong cuộc sống của mình (gia đình, bạn bè, đồng nghiệp…)?
7. Những quyết tâm nào trong thời gian cách ly giúp tôi thay đổi tương quan của mình với người khác, ngay từ bây giờ?
8. Tôi đã nhận thức như thế nào về sự hiện diện của Thiên Chúa trong suốt thời gian tự giam hãm tại nhà? Tôi có dành thời giờ cho Lời Chúa không? Những lời trong Kinh Thánh có thường xuyên tác động đến tôi trong suốt thời gian cách ly không?
9. Tôi có cảm nghiệm gì trong việc buộc phải xa- thiếu các bí tích (Thánh Thể, Hòa Giải) trong thời gian đó? Những ao ước hay nhận thức nào đã được thúc đẩy trong tôi?
10. Với những gì mà thời gian giãn cách này mời gọi tôi chú ý, tôi có thay đổi, cách tân những lời nguyện cá nhân và cộng đồng (như lắng nghe Lời Chúa, yêu mến, thờ phượng, kết hợp với những hoạt động của giáo xứ liên quan đến bí tích Thánh Thể)?