2020
Loan báo Tin Mừng : Đem “Lời” Vào Đời
Loan báo Tin Mừng : Đem “Lời” Vào Đời.
Sáng nay, khi tham dự thánh lễ, cha chủ tế nhắc : “Hôm nay chúa nhật 29, Lễ Khánh Nhật Truyền Giáo, …” Tôi ngẫm nghĩ thời gian trôi đi thật nhanh, chẳng bao lâu nữa một năm Phụng vụ lại trôi qua. Sau thánh lễ, tôi tự hỏi: “Vai trò truyền giáo của mình lúc này là gì nhỉ? Đối tượng tôi truyền giáo là ai? Phải chăng, tôi cần đi chỗ này, đến chỗ kia nói về Chúa cho mọi người để họ cũng được nhận biết Chúa như tôi? … “Nếu điều đó hằng ngày tôi thực hiện được thì đó là một ân phúc !
Truyền giáo là gì ? Nếu không phải là nói về Chúa cho những người mà hằng ngày tôi gặp gỡ? Cho ai? Người tôi quen biết hay người chưa nhận biết Chúa? Bằng cách nào? Phải chăng, mỗi ngày tôi phải phát loa đi khắp mọi nơi để nói về đoạn Tin Mừng tôi nhận được trong thánh lễ?…
Câu Kinh thánh của thánh Phao-lô luôn nhắc nhở tôi: “Khốn cho tôi nếu tôi không rao giảng Tin Mừng” (1Cr 9, 16). Lặng lại, tôi nghiệm ra một điều: Chính khi tôi muốn nói về Chúa cho người khác, thì hằng ngày tôi đã nhận biết bao thông điệp Tin Mừng từ chị em tôi. Một ánh mắt cảm thông, một lời nói dịu dàng động viên khích lệ, một câu an ủi, một chút sẻ chia vật chất cũng như tinh thần,… tất cả những điều ấy tuy rất nhỏ, rất thường trong cuộc sống, lại là một lời rao giảng thật sống động và hùng hồn nhất. “Những gì các ngươi làm cho một trong những anh em bé nhỏ nhất của Ta đây, là các ngươi đã làm cho chính Ta.” (Mt 25, 40)
Đôi khi trong cuộc sống, chúng ta đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội để truyền giáo. Đức cha Lambert de la Motte, Đấng Sáng lập rất kính yêu của chị em chúng ta nói trong Bức Tâm thư : “Các con không còn thuộc về mình nữa, nhưng hoàn toàn thuộc về Chúa Giêsu-Kitô, vì các con đã dâng mình trọn vẹn cho Người, để từ nay chỉ chuyên chú tìm sự hiểu biết và yêu mến Người-bằng cách suy gẫm và noi theo cuộc đời đau khổ của Người- bằng cách thực thi các nghĩa vụ của Tu hội các con và hãy trung thành với các nghĩa vụ ấy, nhờ đó các con và toàn thể Giáo hội sẽ lãnh nhận lợi ích lớn lao.” (Btt 4-6) Hằng ngày, trong cuộc sống mỗi chị em chúng ta đều được Hội dòng trao phó một sứ vụ nào đó. Chị lớn tuổi, không còn nhiều sức khỏe, sứ vụ mỗi ngày của chị là dâng lên Thiên Chúa những lời kinh nguyện thiết tha, kết hiệp với của lễ hy sinh là những bệnh tật nơi thân xác. Em nhỏ hơn thi hành sứ vụ của mình là: chăm chỉ, cần mẫn trong việc học hành hoặc chu toàn vui tươi các sứ vụ đang đảm trách. Mỗi chị em khi trung tín với sứ vụ mình được trao bằng tất cả lòng yêu mến, thì đó là một cơ hội truyền giáo mỗi ngày. Qua mọi hy sinh của từng chị em trong Hội dòng, Chúa tiếp tục dùng mỗi chị em như những trung gian hữu hình để Người tiếp nối cuộc đời lữ thứ hy sinh của mình cho đến tận thế. (x. Btt 9)
Ước mong sao mỗi chị em chúng ta xác tín một điều: Khi ta yêu Chúa thì không thể không yêu sứ mạng của Chúa. “Anh em hãy đi khắp tứ phương thiên hạ, loan báo Tin Mừng cho mọi loài thụ tạo” (Mc 16, 15). Hoặc khi ấy chúng ta có thể nói : “Bản chất của Giáo hội là truyền giáo không xa lạ gì với tôi”. Qua các sứ vụ đời thường mà hằng ngày mỗi chị em vẫn thực hành sẽ trở nên chút muối ướp mặn cho đời (x. Mt 5,13). Một chút ánh sáng chiếu soi trần gian (x. Mt 5, 14). Một tình yêu chân thành, cụ thể của chị em dành cho nhau ngay trong cộng đoàn mình đang sống sẽ có sức lan tỏa hơi ấm cho những tâm hồn giá lạnh. Một chút ánh sáng dịu dàng qua nụ cười tươi tắn, hoặc sự quan tâm nho nhỏ, cũng được tỏa sáng trong các môi trường chị em hoạt động,… và khi ấy Tin Mừng của Chúa được loan truyền không còn giới hạn bằng lời nữa, mà Tin Mừng ấy đã trở nên sống động và đang ở giữa chúng ta. “Ngôi Lời đã trở nên người phàm và cư ngụ giữa chúng ta.” (Ga 1, 14)
Nt. Maria Thùy Linh
2020
Cuộc chiến đấu là hữu ích dù phải dè chừng các thế lực quỷ quái
Cuộc chiến đấu là hữu ích dù phải dè chừng các thế lực quỷ quái
Chúng ta hãy tránh số phận đáng sợ này. Chúng ta hãy bỏ các viên đá nặng nề ra khỏi túi. Chúng ta hãy tin chắc, đối thủ đã ở đó, ở tận đáy, tận đáy sâu thẳm.
Chúng ta có lý với đối thủ thân thiết này không? Không. Chúng ta sẽ chiến thắng? Không. Có những cuộc chiến chúng ta không có khả năng thắng. Đó là các cuộc chiến đẹp nhất – và kiệt sức nhất. Chúng ta phải xem xét, có một số cuộc chiến nội tâm thất bại lại hữu ích hơn các chiến thắng dễ dàng. Các chiến thắng dễ dàng này để lại quá nhiều áo giáp bí mật, quá nhiều thanh kiếm vô hình trên chiến trường.
Ngoài các cuộc chiến không cân sức này với lực quỷ quái quá mạnh thì cuộc chiến, tự nó, là có lợi. Chiến đấu mà không có hy vọng về một “hiệp ước hòa bình” hoặc “trở lại trạng thái bình thường” làm nó có thể để lộ ra, trong chính cuộc chiến, các lực lượng chưa từng có.
Đối thủ không ở ngang tầm chừng mực của chúng ta, chính xác nó ở tầm quá mực của chúng ta. Nếu chúng ta nghĩ nó ở ngang tầm chúng ta, giống như chúng ta, có khả năng đánh bại, nó sẽ làm chúng ta yếu đi. Hy vọng của một chiến thắng dễ dàng làm chúng ta lười biếng. Nhưng nếu đặt mình ngang tầm với nó, tôi biết tôi chẳng bao giờ có được bình an, nghĩ mình sẽ bị ngập chìm cuối cùng sẽ làm tôi mạnh hơn. Mạnh mẽ hơn. Sắc bén hơn. Thiện chiến hơn. Cứ trau dồi chiến đấu mà không bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ chiến thắng.
Thói quen chiến đấu quan trọng hơn chính cuộc chiến; và bản thân cuộc chiến quan trọng hơn viễn cảnh về một chiến thắng có thể có.
Mới đầu, khi chúng ta nhường bước cho cái ác, cho các nhượng bộ nhỏ sau các thất bại nhỏ, chúng ta đi tới điều đơn giản nhất, với những gì chúng ta tin là hiệu quả nhất: vũ khí của lòng căm thù, vũ khí của các đối thủ. Vì thế khi bắt đầu, chúng ta nghĩ rằng mình mạnh hơn. Và chúng ta mạnh! Ít nhất là ban đầu. Những gì chúng ta “được” từ cái ác, với cái ác, chúng ta mất cái thiện. Chúng ta gian lận. Chúng ta làm sai quy tắc để “lừa đảo” với các chất độc ác tính. Nhưng gian lận chỉ hiệu quả cho một, hai hoặc ba giai đoạn.
Hận thù, độc ác, tính toán xảo trá, luôn muốn sử dụng điểm yếu của người khác để đẩy họ xuống bùn thêm, thói quen luôn coi người đối diện là kẻ thù: tất cả các suy nghĩ này làm tăng quyền lực. Chúng là vũ khí chiến tranh hữu hiệu cho những người không có hoặc không còn ân cần, không còn kiềm chế, không còn đồng cảm hơn với người khác. Nhưng, lừa đảo theo kiểu này, kiểu thuốc độc với ý xấu xảo trá, hành động xấu xa, thì nhanh chóng sẽ bị lật ngược. Cái gì mình nghĩ mình nắm trong tay thì cuối cùng nó nắm mình. Thanh kiếm sắc nhọn tẩm thuốc độc thù hận có vẻ hiệu quả, nhưng khi dùng nó, nó quay lại làm độc người dùng. Hận thù chiếm ưu thế. Nó xâm nhập khắp nơi. Một cách ngấm ngầm, không cần ra tay, giống như hệ thống cống rãnh trồi lên khắp nơi bằng các đường ống dùng để thoát phân, nó điều khiển các trung tâm ra quyết định.
Tâm hồn cuối cùng bị băng hoại vì thiếu thông thoáng do nó thỏa hiệp với bóng tối. Nó muốn có được một sức mạnh mới – cũng ngay lập tức như ma túy mang một loại minh mẫn cao độ.
Tôi nhận thấy, chung quanh tôi, những ai nghiện ngập bóng tối (để trau dồi sức mạnh toàn năng hoặc lòng kiêu hãnh của họ), họ hành động với mong muốn chiến thắng bằng mọi giá. Họ cứng nhắc trong các quan điểm của mình, đến mức trở thành pháo đài khép kín nội tâm họ. Họ đang gây chiến tranh, một cuộc chiến xảo trá chống những người ở đó, trên đường đi. Và những người ở đó, chung quanh họ, không nhận ra thì cuối cùng họ sẽ thấm đẫm loại ma túy đen này từ đầu xuống chân. Họ thấy mình hoàn toàn bị tô màu bằng loại mực đen quỷ quái này. Họ kết thúc bằng sự lệ thuộc vào nó. Không thể không có nó. Và nhất là không còn làm chủ được gì.
Mới đầu, họ nghĩ mình có thể sử dụng sức mạnh chưa từng có này để chống lại người khác, loại siêu sức mạnh ác tính này để hoàn thành công việc nhanh hơn. Nhưng sự tăng thêm xấu xa này cuối cùng quay ngược lại chống họ. Họ nghĩ họ có thể tìm được một thỏa thuận với chính mình: vẫn tinh tuyền nội tâm, và lừa bịp bên ngoài. Nhưng các thỏa thuận không lâu dài. Lừa đảo, nếu không bị đánh bại, nó sẽ chiến thắng. Nếu nó không được xích lại, nó sẽ hủy hoại mọi thứ.
Bài tập nho nhỏ về vệ sinh thiêng liêng
Tất nhiên, chúng ta phải dè chừng và nếu cần thiết nên tránh đi. Nhưng dù vậy cũng đừng đánh mất tinh thần chiến đấu – đặc biệt nếu đó là chiến đấu thiêng liêng. Chiến đấu là thói quen không được đánh mất, dù chúng ta chẳng bao giờ thắng, dù chúng ta biết thắng một lần không phải là xong.
Dù con bọ cạp thề một trăm lần nó sẽ không cắn nữa. Đừng bao giờ tin. Bản chất của nó là gây ra chết chóc. Con ếch trong ngụ ngôn của La Fontaine quá ngây thơ, quá lạc quan, quá tốt bụng. Nó tin con bọ cạp. Ra giữa dòng sông nó chết. Nó chết vì một vết cắn? Đúng. Nhưng vết cắn của tính ngây thơ. Vậy phải làm gì bây giờ? Làm thế nào đây?
Đừng lầm tưởng về sức mạnh, về quyền lực
Bất hoặc làm gì chúng ta cũng muốn làm có “hiệu quả” nhất. Và hận thù thì hiệu quả khi tình yêu yếu đuối. Hận thù làm chai cứng khi tình yêu suy giảm. Nhưng sau khi làm hưng phấn, cuối cùng hận thù hủy hoại tôi. Vì vậy, làm ơn làm phước bạn đừng bao giờ dùng con đường ma túy-hận thù dù nó mạnh hơn, hấp dẫn hơn là con đường tử tế dễ thương và quan tâm đến người khác. Bạn nghĩ mình có thể đi nhanh hơn. Bạn sẽ chỉ đi theo hướng của bóng tối hận thù. Làm sao để chống lại? Tôi có bị cám dỗ này không? Làm thế nào để chống lại nó?
Lòng tốt tâm hồn là một điểm yếu, tuy nhiên nó lại có lợi
Tâm hồn đen tối là một lực mạnh khủng khiếp. Hạng nhất nó là một trò quỷ quyệt – theo nghĩa vừa chia rẽ bản thân, vừa căm ghét bản thân và vừa cắt đứt với người khác. Như trong truyện ngụ ngôn con bọ cạp, nếu nó muốn giết con ếch, đó là điều nó phải làm, gần như ngoài sức của nó; và con ếch chết vì đã quá “dễ thương.” Làm thế nào để sống tốt – tránh xa sự ngờ vực của mọi người? Làm thế nào để ghét những con bọ cạp xung quanh chúng ta? Và trên hết, những con bọ cạp u minh này?
Marta An Nguyễn dịch
2020
Ông Hoàng Nói dối
Nói dối và sự thật
Nhìn vào thế giới của chúng ta ngày nay, điều làm cho tôi lo sợ và lo lắng hơn cả mối đe dọa Covid, hơn cả bất bình đẳng ngày càng tăng giữa người giàu và người nghèo, hơn cả nguy hiểm biến đổi khí hậu, và thậm chí hơn cả sự căm ghét cay đắng hiện đang chia rẽ chúng ta, đó là việc chúng ta mất đi không còn cảm giác nào về sự thật, sự từ chối thẳng thừng của chúng ta đối với bất kỳ sự thật nào mà chúng ta cho là không thuận lợi, cũng như câu cửa miệng của chúng ta về “tin tức giả”, “sự thật dối lừa” và các âm mưu ảo tưởng. Mạng xã hội, với tất cả những gì tốt đẹp nó mang lại, lại tạo ra cơ sở để cho ai cũng có thể nói lên sự thật của riêng mình và sau đó làm xói mòn các sự thật kết nối chúng ta và neo giữ sức khỏe tinh thần chúng ta. Hiện nay chúng ta sống trong một thế giới mà hai cộng hai thường không còn là bốn nữa. Điều này tác động trên sức khỏe tinh thần chúng ta và đã tạo ra một số chuyện điên rồ trong xã hội. Các sự thật neo giữ cuộc sống chung của chúng ta không còn được neo giữ.
Rõ ràng đây là điều xấu, và Chúa Giêsu đã cảnh báo chúng ta, Ngài nói với chúng ta Satan là Vua Dối trá tiêu biểu nhất. Nói dối là mối nguy hiểm tối hậu cuối cùng của thiêng liêng, đạo đức và tâm lý. Nó có gốc rễ trong điều Chúa Giêsu gọi là “tội chống Đức Chúa Thánh Thần là tội không thể tha thứ”. Tội này là tội gì và vì sao nó không thể tha thứ?
Đây là bối cảnh Chúa Giêsu cảnh báo chúng ta về tội này: Ngài vừa trừ quỷ. Các nhà lãnh đạo tôn giáo thời đó tin như tín điều rằng: chỉ ai đến từ Chúa mới có thể đuổi quỷ. Chúa Giêsu vừa trừ quỷ, nhưng lòng hận thù của họ đối với Ngài làm cho họ xem đây là sự thật khó nuốt trôi. Vì thế để phủ nhận thực tế, họ chọn cách phủ nhận những gì họ biết là đúng. Họ chọn nói dối, khẳng định (dù họ đã biết rõ) Chúa Giêsu đuổi quỷ nhờ quyền lực của Ben-dê-bút. Mới đầu Chúa Giêsu cố gắng vạch ra lập trường phi lô-gích của họ, nhưng họ vẫn ngoan cố. Sau đó Chúa đưa ra lời cảnh báo tội không thể tha thứ là tội chạm đến Chúa Thánh Thần. Lúc đó Ngài không buộc tội họ phạm tội này, nhưng cảnh báo nếu họ đi theo con đường này, nếu họ không sửa đổi thì sẽ dẫn họ đến tội đó. Về bản chất, Ngài đang nói điều này: nếu chúng ta nói dối đủ lâu, cuối cùng chúng ta sẽ tin vào điều đó và điều này làm lương tâm chúng ta bị xói mòn đến mức chúng ta bắt đầu coi sự thật là giả dối và giả dối là sự thật. Tội sau đó trở thành không thể tha thứ vì chúng ta không còn muốn được tha thứ và cũng sẽ không sẵn sàng để nhận tha thứ. Thiên Chúa sẵn sàng tha thứ nhưng chúng ta không sẵn sàng chấp nhận tha thứ vì chúng ta thấy tội là điều tốt và điều tốt lại thành tội. Thế thì chúng ta muốn được tha thứ để làm gì?
Có thể chúng ta sẽ rơi vào trạng thái này, một trạng thái trong đó chúng ta cho rằng các ơn của Chúa Thánh Thần (bác ái, vui vẻ, hòa bình, nhẫn nại, tốt lành, kiên trì, trung thành, dịu dàng, khiết tịnh) là giả dối, là chống lại sự sống, là sói đội lốt cừu. Và bước đầu để đi đến tình trạng này là nói dối, không chịu thừa nhận sự thật. Các bước tiếp theo cũng là nói dối, có nghĩa là tiếp tục từ chối chấp nhận sự thật để rồi tin lời nói dối của chính mình và chúng ta xem chúng là sự thật và sự thật là dối trá. Nói thẳng, đó là những gì tạo ra địa ngục.
Địa ngục không phải là nơi con người đau buồn, ăn năn và cầu xin Chúa cho thêm cơ hội để sửa đổi mọi thứ cho đúng đắn. Địa ngục cũng không bao giờ là điều bất ngờ tà ác chực chờ người lương thiện. Nếu có ai trong địa ngục, thì là họ ở đó với lòng kiêu ngạo, than phiền những người ở trên thiên đàng, xem thiên đàng là địa ngục, bóng tối là ánh sáng, giả dối là chân lý, xấu xa là tốt, hận thù là tình yêu, thiện cảm là yếu đuối, kiêu ngạo là sức mạnh, sáng suốt là điên rồ, và Chúa là ma quỷ.
Một trong các bài học trọng tâm trong Tin Mừng là: nói dối là nguy hiểm, là tội nguy hiểm nhất trong các tội. Và điều này không chỉ diễn ra trong mối quan hệ của chúng ta với Thiên Chúa và Chúa Thánh Thần. Khi nói dối, chúng ta không những chỉ có tác động nhanh và lỏng lẻo với Chúa, chúng ta còn tác động nhanh và lỏng lẻo với chính sức khỏe tinh thần của chúng ta. Sức khỏe tinh thần của chúng ta tùy thuộc vào điều mà thần học cổ điển gọi là “hiệp nhất” của Chúa. Điều này có nghĩa Chúa là nhất quán. Không có mâu thuẫn nào bên trong Thiên Chúa và do đó, thực tế cũng có thể được cho là nhất quán. Sức khỏe tinh thần của chúng ta tùy thuộc vào niềm tin này. Chẳng hạn nếu một ngày mà hai cộng hai không còn là bốn, thì các nền tảng sức khỏe tinh thần của chúng ta sẽ không còn trụ được nữa; chúng ta thực sự sẽ không có gì để neo giữ bản thân nữa. Sức khỏe tinh thần của chúng ta và sức khỏe tinh thần của xã hội tùy thuộc vào sự thật, khi chúng ta thừa nhận sự thật, khi chúng ta nói sự thật, và dựa trên hai cộng hai mãi mãi vẫn là bốn.
Martin Luther đã nói: hãy phạm tội thật táo bạo! Ông muốn nói rất nhiều về điều này, nhưng chắc chắn điều ông muốn nói là mối nguy hiểm tối hậu đối với tinh thần và đạo đức của chúng ta là che đậy yếu điểm của mình bằng cách nói dối, vì Satan là Vua của Dối trá!
Giuse Nguyễn Tùng Lâm dịch
2020