2020
Lời trách mắng dễ thương
Yêu ai thì ta hay trách người đó !
Vâng ! Thường thì vậy ! Hễ người ta còn yêu ai đó thì người ta trách người mình yêu. Đáng sợ nhất là khi người ta im lặng. Im lặng với đồng nghĩa là chấm hết để rồi còn trách là còn yêu.
Khi ta sống chung, sống gần và sống với ai đó mà người ta phản ứng bằng cách im lặng và không nói lời nào là ta đủ hiểu tâm trạng cũng như tâm tình của người đó. Như hai vợ chồng, khi còn yêu còn thương là người ta còn đối thoại và thậm chí còn tranh luận cũng như trách móc nhau. Khi tình yêu đã cạn thì có đánh họ cũng chả khai có hành hạ thì họ cũng không thèm nói. Thái độ im lặng mới là thái độ đáng sợ nhất trong cuộc đời con người.
Nhìn vào tương quan giữa Chúa Giêsu và các môn đệ thì ta thấy tương quan rất khác. Dù các môn đệ bỏ Thầy, chối Thầy nhưng Thầy không bao giờ bỏ các môn đệ của Thầy để rồi ta thấy Chúa không im lặng với các môn đệ. Ta thấy các môn đệ rơi vào cảnh ngộ bị trách yêu : “Sau cùng, Người tỏ mình ra cho chính Nhóm Mười Một đang khi các ông dùng bữa. Người khiển trách các ông không tin và cứng lòng, bởi lẽ các ông không chịu tin những kẻ đã được thấy Người sau khi Người trỗi dậy”.
Cũng dễ hiểu thôi ! Niềm tin vào một con người đã chết và vùi trong huyệt mộ mà sống lại xem ra là chuyện hão huyền và chuyện không bao giờ có trong cuộc đời. Các môn đệ kém tin và cứng tin là chuyện rất bình thường. Và từ trước đến giờ chưa nghe nói đến chết sống lại chứ đừng nói đến chuyện thấy.
Điều ta thấy nơi các môn đệ rất dễ thương đó là sau những lần trách móc đó, các ông dường như không lẫy cũng chẳng hờn. Gần nhất đó chính là tông đồ trưởng Phêrô. Phêrô đã bị trách, bị mắng xối xả : “Satan, hãy lui ra đàng sau Thầy … Gà chưa gáy 2 lần thì anh đã chối Thầy 3 lần …” Rồi khi thương Thầy, muốn bảo vệ sinh mạng Thầy thì Phêrô lấy gươm quất ngay tên đầy tớ và tưởng được khen nhưng lại nhận được thái độ không ủng hộ từ phía Thầy.
Nếu như tự ái cũng như tự cao tự đại, có lẽ Phêrô là người bỏ Thầy đi từ lâu lắm rồi, từ cái lúc mà bị nguyền rủa là Satan chứ không đợi đến lúc chối Thầy ở vườn Dầu. Ta lại bắt gặp được tình thương của Phêrô dành cho Thầy sao mà mãnh liệt quá, sao mà nồng nàn quá.
Con người, ai ai trong thân phận làm người, ắt hẳn không tránh khỏi những lúc con tim mềm yếu. Mềm thì mềm thật nhưng yếu chắc chắn là không bởi lẽ sau khi tin nhận Thầy đã sống lại thật thì các tông đồ và nhất là Phêrô đã không ngần ngại thí mạng vì Thầy. Thí mạng đến đỉnh điểm của Phêrô như mọi người đều nghe tương truyền lại là Ngài xin được đóng đinh ngược với Thầy vì không xứng đáng với tình thương của Thầy dành cho mình.
Và, tưởng nghĩ nếu nhu ngày hôm nay, Chúa Giêsu hiện diện với chúng ta, chắc chắn chúng ta cũng nghe những lời mắng yêu như Thầy đã mắng các môn đệ xưa. Đơn giản là lòng tin của ta vào Chúa Giêsu cũng chả hơn gì các môn đệ và còn thậm chí tệ hơn các môn đệ nữa.
Nhìn vào thực trạng của cuộc sống, không ít Kitô hữu và ngay cả bản thân ta, nhiều lần nhiều lúc ta cũng chẳng để cho Đức Kitô Phục Sinh sống trong đời mình. Ta cũng sẽ chẳng bao giờ dại để đi nói với mọi người rằng tôi không tin Chúa nhưng chính trong cung cách sống và nhất là hành động của ta, tất cả đã nói lên niềm tin của chúng ta.
Đời ta, có khi bị thử thách một chút xíu là ta tìm đủ mọi cách để thoát ra cái khó khăn đó bằng cách chạy theo ma thuật, chạy theo bói toán thay vì đến với Chúa. Hoặc có khi ta đẩy Chúa ra khỏi cuộc đời bằng thái độ kém tin hay bất tín với Chúa. Có người, chỉ vì vài lý do đơn giản mà cũng chả đâu ra đâu nhưng cũng đã quay lưng với Chúa.
Thái độ sống của chúng ta quá bám víu vào quyền lực, vào danh vọng, về vật chất cũng đủ tố cáo chúng ta về hành vi kém tin vào Chúa hay nói đúng hơn là minh chứng cho chúng ta thờ của cải vật chất và loại trừ Chúa. Mỗi người chúng ta tự kiểm điểm được niềm tin của ta vào Chúa chứ không cần ai khác.
Ngày hôm nay, Chúa cũng trách chúng ta để rồi chúng ta nhìn lại niềm tin cũng như thái độ sống của chúng ta.
Cứ nhìn lại cuộc đời, nhiều lúc người khác bị sóng gió ba đào còn hơn cả chúng ta nhưng họ không hề than thân trách phận. Còn ta, chỉ một chút xíu thôi là ta đã la toáng lễn cũng như không còn tin vào Chúa nữa.
Trong những ngày gần cuối tuần Bát Nhật Phục Sinh, niềm tin vào Chúa lại được gợi lên cho mỗi người chúng ta. Đặc biệt trong mùa đại dịch này, nhà nhà, người người đang phải đối diện với những khó khăn ngay trước mắt chúng ta thì chúng ta trả lời với Chúa như thế nào về niềm tin của chúng ta vào Chúa.
Chúa còn yêu nên Chúa còn trách và ngược lại, khi còn được trách là khi đó ta thấy mình còn được Chúa yêu. Hãy can đảm, hãy mạnh dạn như các tông đồ xưa và nhất là Phêrô, ta hãy mạnh dạn và can đảm làm chứng về Chúa và cho Chúa.
Gương mẫu mà chúng ta bắt gặp đó chính là thái độ của các môn đệ khi bị điệu ra các hội đường và công nghị. Dù gặp muôn ngàn gian nan thử thách và có khi phải ngồi tù nhưng các môn đệ vẫn xác tín niềm tin của mình vào Chúa Giêsu Phục Sinh.
Phần ta, ngày hôm nay, ta không còn gặp phải cảnh bắt bớ tù đày nữa. Ta gặp thách đố niềm tin ngày hôm nay là sống và làm chứng cho sự thật. Xin Chúa thêm ơn cho mỗi người chúng ta để khi nghe lời mắng yêu của Chúa, ta biết cân chỉnh cuộc đời của ta sao cho phù hợp hơm với Thánh ý của Chúa và nhất là xin cho mỗi người chúng ta mạnh dạn lên đường loan báo Tim Mừng Phục Sinh như lời căn dặn của Chúa với các môn đệ ngày xưa.
2020
Kinh nghiệm hay là ơn ?
KINH NGHIỆM HAY LÀ ƠN ?
Trong cuộc sống, cần lắm kinh nghiệm của con người.
Như một người lái xe, rất cần kinh nghiệm trong đường trường – dài – dốc – nguy hiểm.
Như một người làm bánh, cần có kinh nghiệm làm sao cái bánh của mình ngon hơn bánh người khác.
Như một người nấu nồi bún bò, cần phải cho và gia giảm chút gì đó gia vị để nồi bún ăn vào để người khác nhớ.
Chính xác là như vậy !
Thế nhưng rồi, bên cạnh và bên dưới kinh nghiệm đó, người tài xế, người nấu ăn cũng sẽ phải chân nhận rằng phải nhờ ơn Trên nếu không phải là người Kitô hữu và tất cả do ơn Chúa với người Công Giáo. Đơn giản là khi xe lăn bánh, đố tài xế nào biết được những tình huống bất ngờ mà không bao giờ xảy đến trong kỳ sát hạnh, nhất là chả bao giờ biết ai nào đó bất ngờ từ trong hẻm lao ra hay những cung đường nguy hiểm. Để thoát chết, phải chăng là nhờ ơn Chúa. Cũng thế, các ngành nghề khác cũng vậy, kinh nghiệm là một phần nhưng ơn Chúa là điều cần thiết hơn cả. Những ai hơn một lần hút chết hay vượt qua khó khăn sẽ cảm nhận được điều này hơn ai hết.
Và trong những ngày hiện ra với các môn đệ, ta bắt gặp Chúa Giêsu đến với các môn đệ trong hoàn cảnh sống rất đời thường. Nếu như Chúa Giêsu không ra bờ biển để cùng ăn cùng uống và nhất là làm phép lạ cho các môn đệ e rằng là điều thiếu sót và việc phục sinh không tròn đầy.
Với kinh nghiệm lâu năm trong nghề đánh bắt cá, nhóm môn đệ và nhất là Phêrô chắc có lẽ có bề dày hiếm có. Thế nhưng rồi ta lại thấy dù có bề dày, dù có kinh nghiệm nhưng chưa hẳn là đủ yếu tố để có mẻ cá to. Kinh nghiệm phải chăng là điều kiện cần với các môn đệ. Để hoàn thành mẻ cá đó, các môn đệ cần lắng nghe lời của Thầy để thả lưới bên phải mạn thuyền và đó là điều kiện đủ.
Thật thế ! Cuộc đời của chúng ta, quá nhiều lần chúng ta cứ mãi mê với kinh nghiệm, với tài năng để rồi điều quan trọng nhất và chính yếu nhất vẫn là ơn Chúa, quyền năng của Chúa và do Chúa. Thử nhìn lại hành trình đã qua của 30, 40, 50 năm cuộc đời, đã bao lần ta cứ tưởng rằng ta đạt được điều này điều kia do tài năng sức lực của ta nhưng hình như không phải. Muôn muôn đời vẫ đúng với tâm tư : “Làm bởi bay còn ban bởi Ta”. Có những lúc ta cảm thấy cuộc đời ta như bế tắt, cuộc đời ta như đi vào ngõ cụt nhưng rồi Thiên Chúa lại dẫn ta đi theo lối của Chúa mà thậm chí ngay lúc đó ta cũng không hiểu và có khi ta còn ai oán Chúa nữa.
Với kinh nghiệm, với tài sức tuyệt vời của nhân loại, ta lại thấy con người đang loay hoay suốt cả ngày đêm vất vả để rồi đến nay vẫn hoàn toàn tay trắng và trắng tay trước con virus mà không ai thấy. Điều này đang diễn ra trong cuộc sống cho thấy rằng dù công nghệ cao, kỹ thuật giỏi nhưng con người vẫn lúng túng và có khi chán nản. Để đối đầu với sự dữ đang lan tràn, dĩ nhiên con người cần đầu óc tinh xảo nhưng cũng đừng quên nài xin ơn Chúa.
Kinh nghiệm và bài học xưa mà Phêrô cùng các môn đệ có vẫn còn có giá trị mãi đến ngày hôm nay với nhân loại và với mỗi người chúng ta nhất là trong hoàn cảnh hiện tại.
Nhiều lần nhiều lúc ta cũng như các môn đệ đã phải trắng tay. Để được mẻ cá lạ ấy, điều căn cốt vẫn là lắng nghe và thi hành Lời Chúa. Nếu như đêm hôm đó, các môn đệ cứ khư khư theo kinh nghiệm thì chẳng có con cá nào. Lời Chúa vẫn văng vẳng bên tai chúng ta nhưng dường như chúng ta không chịu nghe mà thích đi nghe những lời của thế gian, lời của gian dối, lời của những ngôn từ hoa mỹ tâng bốc lẫn nhau.
Đời ta cũng thế, không có cách nào khác là lắng nghe và thi hành điều Chúa mời gọi chúng ta. Để được như các môn đệ, ta hãy lắng đọng tâm hồn để giữa những lao xao của cuộc sống ta luôn nghe tiếng Chúa và thi hành lời Chúa trong đời ta.
2020
Làm sao Chúa Giêsu có thể, ngay lập tức, biến nỗi buồn thành niềm vui?
Làm sao Chúa Giêsu có thể, ngay lập tức, biến nỗi buồn thành niềm vui?
Khi chúng ta buồn sầu hay bị thất vọng, điều đó dễ lôi kéo chúng ta đến việc từ bỏ và thậm chí còn rơi vào sự tuyệt vọng lớn hơn. Tuy nhiên, các trình thuật Tin mừng về sự phục sinh của Chúa Giêsu khích lệ chúng ta kiên trì và tin tưởng vì Ngài có thể mang lại điều tốt đẹp hơn từ chính nỗi buồn của chúng ta.
Bà Maria Mađalêna đã khóc một lúc và sau đó trở nên mừng vui khôn xiết.
Alonso de Andrade, trong cuốn sách Suy niệm hằng ngày, thế kỷ 19, về các mầu nhiệm nơi đức tin thánh thiện của chúng ta, đã làm nổi bật sự kiên trì của thánh nữ Maria Mađalêna và cách mà bà đã được khen ngợi vì điều đó.
“Hãy để ý đến cách mà thánh Phêrô, thánh Gioan và thánh nữ Maria Mađalêna khi đến mộ để tìm Chúa Kitô, và cách mà các môn đệ đã bỏ đi vì không tìm thấy xác của Chúa. Nhưng thánh nữ Maria Mađalêna vẫn đứng ở cửa tiếp tục khóc than vì sự vắng bóng của Ngài, và bà xứng đáng được nhìn thấy người đang sống và vinh quang của Đấng mà bà tìm kiếm như đã chết.
Cần hiểu rằng, nếu chỉ tìm kiếm thôi sẽ không đủ để thấy Ngài, để nhận biết Ngài, trừ khi, như Maria Mađalêna, chúng ta cố gắng tìm kiếm với lòng kiên trì; và điều đó hoàn toàn xứng đáng để chúng ta nếm hưởng vinh quang phục sinh của Ngài, với niềm tin sống động cùng với lòng thành kính, tìm kiếm, dõi theo và suy gẫm về Cuộc Khổ Nạn và cái chết của Chúa, giống như hối nhân thánh thiện này đã ngồi cạnh ngôi mộ.”
Hơn nữa, câu chuyện về cuộc gặp gỡ giữa thánh nữ Maria Mađalêna và Chúa Giêsu tại ngôi mộ đoan chắc với chúng ta rằng Thiên Chúa có thể ngay lập tức biến nỗi buồn thành niềm vui.
“Điều này thật dễ dàng đối với Thiên Chúa, vì trong chốc lát Ngài an ủi những người nghèo túng, biến đổi khóc than thành vui cười và buồn sầu thành niềm vui. Phúc thay người tin tưởng vào Thiên Chúa. Hãy chiêm ngắm niềm vui sướng của vị thánh này ngay khi nhìn thấy Người yêu dấu của lòng mình, người mà bà thương khóc như đã chết, nay vinh quang hơn và rực rỡ hơn mặt trời. Với nhiệt tâm, bà đã phủ phục dưới chân Chúa, nơi bà đã tìm ra được phương thuốc cứu chữa cho tội lỗi của mình… Từ đó hãy rút ra mọi lợi ích tuyệt vời cho tâm hồn bạn, bằng cách nói chuyện với Chúa rồi Ngài sẽ an ủi bạn lúc bạn đau khổ, giống như đã an ủi bà thánh Maria Mađalêna. Cũng thế, Ngài sẽ nhân đôi niềm vui của bạn, đáp ứng những mong muốn của bạn một cách hoàn hảo hơn bạn có thể nghĩ đến.”
Nếu bạn đang gặp phải khó khăn trong cuộc sống, hãy tin tưởng vào Thiên Chúa và tình yêu của Ngài dành cho bạn. Ngài có thể không cho bạn niềm vui ngay bây giờ, nhưng nếu bạn kiên trì trong đức tin, Ngài hoàn toàn có thể biến nỗi buồn đó thành niềm vui, đến nỗi bạn không thể tưởng tượng được.
Sự sống có vẻ ảm đạm nhưng Chúa đang kiểm soát mọi sự: “Người không phải là Thiên Chúa của kẻ chết, nhưng là Thiên Chúa của kẻ sống, vì đối với Người, tất cả đều đang sống” (Lc 20,38).
Philip Kosloski
Nguyễn Sao Băng chuyển ngữ từ Aleteia
2020
Chứng nhân Phục Sinh
CHỨNG NHÂN PHỤC SINH
Tin vào một sự việc nào đó mà người ta chưa kiểm chứng, chưa thấy quả là điều khó trong cuộc đời. Và để tin vào một con người nào đó nhất là tin người đó phục sinh từ cõi chết quả là điều bất khả. Thế nhưng rồi ngang qua hành động của các môn đệ, của những người chứng kiến Phục Sinh đã để lại cho ta suy nghĩ về Đức Kitô của chúng ta.
Thật thế ! Theo trình thuật Tin Mừng thì quả thật Chúa Giêsu đã bị treo trên thập giá và cuối cùng Ngài đã chết. Sau đòn roi cũng như sỉ vả, cuối cùng cái chết đã làm chủ Đức Kitô và Ngài không còn sống nữa.
Từ khi Thầy chịu treo trên thập giá hay nói đúng hơn là chưa kịp treo, nhiều môn đệ xem chừng như là thân tín lắm cũng đã bỏ Thầy. Và, rồi đúng như lời Thầy nói : 3 ngày Thầy sẽ sống lại.
Niềm tin vào Thầy Kitô Phục Sinh xem ra vẫn còn mù mờ, vẫn còn mờ nhạt trong các môn đệ. Dễ hiểu là vì Chúa hiện ra sớm nhất và chủ yếu nhất là cho các bà. Các bà được liệt vào công dân hạng 2 nên rồi lời của mấy bà nói xem chừng như không nặng ký lắm. Mãi cho đến khi 2 môn đệ làng Emmaus gặp Thầy hay như tin mừng thuật lại việc Chúa hiện ra cho các môn đệ khi các môn đệ quy tụ với nhau trong nhà Tiệc Ly thì niềm tin ấy mới được chuẩn y và xác tín. Đàng sau sự chuẩn y của các môn đệ là hành động, là lên đường làm chứng nhân Tin Mừng Phục Sinh.
Người Kitô hữu của chúng ta, sau khi nhận phép Thanh Tẩy, chúng ta được mời gọi hay nói đúng hơn là tham dự vào chức vụ ngôn sứ cùng với Đức Kitô. Ngôn sứ Kitô đã loan Tin Mừng Nước Thiên Chúa, các môn đệ cũng loan báo Tin Mừng về Nước Thiên Chúa thì Kitô hữu cũng được mời gọi như các môn đệ loan báo Tin Mừng Nước Thiên Chúa và nhất là loan báo Tin Mừng Phục Sinh.
Nếu như trước khi Thầy sống lại, các môn đệ còn sợ sệt, còn nhát đảm thì sau khi Thầy Phục Sinh, các môn đệ mạnh dạn loan báo Thầy sống lại. Qua các trang viết, đặc biệt ở các trang sách Công Vụ Tông Đồ, ta được thấy hình ảnh, cung cách và tâm tình của các môn đệ về Đức Kitô Phục Sinh.
Ngày xưa cũng vậy và ngày nay cũng thế, người đồ đệ của Đức Kitô phải là những chứng nhân về Đức Kitô Phục Sinh.
Xem chừng nếu như cuộc sống dễ dãi và thành công thì người đồ đệ của Chúa dễ ăn dễ nói với người khác về Chúa, về Thầy của mình. Thế nhưng rồi khi người đồ đệ đối diện với những bế tắt trong cuộc đời thì làm sao có thể nói về Đức Kitô Phục Sinh được.
Trong hoàn cảnh thực tế nhất ngày hôm nay, khi thế giới đối diện v với sự dữ, sự ác từ con Coronavirus thì xem chừng ra người Kitô hữu lại bị thử thách lòng tin hơn ai hết.
Mấy tháng qua chứ không phải chỉ 3 ngày qua, dường như cả thế giới đều thấy Chúa như im lặng.
Người Kitô hữu cũng như người ngoài Công Giáo đang trải nghiệm hay nói đúng hơn là inh nghiệm về sự buồn phiền, về sự phiền muộn, về sự chán nản. Cách thực tế và đặc biệt hơn là trong thời kỳ này, thời gian nhạy cảm, thời kỳ dễ khiến người ta trở nên quẩn trí, buồn phiền, chán nản, và đầy những lo lắng khi nạn dịch Covid-19 đang ngày trở nên trầm trọng và dường như không một lối thoát nào, và do đó, chúng ta không thấy những chân trời rộng mở ở tương lai, mà toàn những ngõ cụt không thể làm gì hơn thì làm sao có thể loan Tin Mừng Phục Sinh và làm chứng nhân cho Thầy được.
Trước khi trao sứ vụ quan trọng và rộng lớn, Chúa Giêsu không quên cho các môn đệ cảm nghiệm được niềm vui hiện diện sống động của Chúa. Ngài cũng không quên trao cho họ nguồn bình an làm nền tảng. Ngài nhắc họ về đức tin kiên vững “rằng Ngài đã sống lại”. Sau khi các môn đệ đã xác tín chắc chắn về sự hiện diện, về nguồn bình an, về niềm tin vào Ngài, khi ấy Ngài mới trao cho họ sứ vụ. Sứ vụ Chúa trao cho các môn đệ trong lần hiện ra này rộng hơn sứ vụ đã trao cho vài người phụ nữ trước đó. Các môn đệ “phải nhân danh Ngài rao giảng sự thống hối và sự ăn năn để lãnh ơn tha tội cho muôn dân” và hơn thế nữa các ông “sẽ làm chứng nhân về những điều ấy”.
Thế nhưng rồi, trong niềm tin ta sẽ thấy Chúa Giêsu, Đấng Phục Sinh, không đầu hàng trước nỗi buồn của từng người chúng ta, Ngài vẫn đến để đồng hành, vẫn đến để “làm ấm lòng chúng ta lên”, Ngài hiện diện và mang lại cho chúng ta niềm ủi an và sự chữa lành.
Hơn bao giờ hết, lòng tin của chúng ta được thử thách.
Chắc chán rằng đời sống của mỗi người Kitô hữu chúng ta cũng được mời gọi cảm nghiệm sự hiện diện sống động của Chúa, được mời gọi mở lòng để lãnh nhận ơn bình an, được mời gọi xây dựng nền tảng đức tin vào Chúa phục sinh, lúc ấy mới bắt tay vào việc thi hành sứ vụ. Khi thi hành sứ vụ người Kitô hữu chúng ta phải chọn lựa ưu tiên “nhân danh Thầy” mà “rao giảng”, và ở mức độ cao hơn Chúa phục sinh đòi chúng ta phải “sống chứng nhân”. Tất cả những điều ấy phải được thực hiện giữa “muôn dân”, muôn nước.
Và hết sức thực tế, ta thấy Đức Kitô vẫn hiện diện cách kín đáo, như Ngài đã làm với các môn đệ ngày xưa qua rất nhiều trung gian, để giúp chúng ta có kinh nghiệm nhận ra Ngài trong Thánh Lễ hằng ngày và trong đời sống cầu nguyện của chúng ta. Đức Kitô phục sinh giải thích mầu nhiệm Vượt Qua của Ngài khởi đi từ Sách Thánh: Sách Thánh loan báo Đức Kitô và Đức Kitô hoàn tất Kinh Thánh. Đức Kitô đã “hoàn tất” Kinh Thánh như thế nào, thì cũng sẽ “hoàn tất” đời ta như thế: Đời ta cũng “loan báo” Đức Kitô và Đức Kitô hoàn tất đời ta. Chính sự tương hợp này đã đem lại kinh nghiệm thiêng liêng: “con tim bừng cháy”
Xin Chúa ban cho chúng ta ơn bình an và niềm vui, không chỉ vì Đức Kitô đi vào sự sống mới, nhưng còn là vì, mầu nhiệm Phục Sinh của Chúa có liên quan sâu xa đến cuộc đời và hành trình ơn gọi của chúng ta: tất cả, dù là thử thách, đau khổ, tội lỗi, bệnh tật và sự chết, đều trở thành đường đi dẫn đến niềm vui phục sinh, và sự sống phục sinh đã được gieo và sinh hoa kết quả ngay hôm nay.
Xin Chúa cho ta qua tâm tình lắng đọng của những ngày đặc biệt này tái khám phá ra niềm vui Phục Sinh trong đời chúng ta qua những biến cố, nhất là qua những hồng ân mà chúng ta có được. Khi và chỉ khi chúng ta lắng đọng để khám phá và nhận ra thân phận ta chẳng là gì mà Chúa lại thương ta như thế thì ta mới mạnh mẽ lên đường loan tin mừng Phục Sinh được.