2022
Hiền hậu và khiêm nhường
14.7 Chân Phước Kateri Tekakwitha, Đt
Is 26:7-9,12,16-19; Tv 102:13-14,15,16-18,19-21; Mt 11:28-30
Hiền hậu và khiêm nhường
Hiền hậu hay Hiền hậu là thái độ của một người tốt lành, giàu lòng từ bi nhân ái, có lòng thương xót và thích làm điều tốt cho kẻ khác. Hiền hậu theo Kinh Thánh còn có nghĩa là thái độ hiền dịu, không cứng cỏi… Như vậy sự hiền hậu vừa có trong lòng lại vừa phát xuất ra bên ngoài: Trong lòng thì từ bi, khoan dung, độ lượng, cảm thông, còn bên ngoài thì nhẹ nhàng, từ tốn nhỏ nhẹ, không thô bạo, không gây thù chuốc oán với ai…
Trong đời sống thường ngày, những người có quyền thường tự cao tự đại, không muốn ai làm trái ý mình, lại thường nóng tính biểu lộ qua nét mặt cau có, hay la mắng người dưới làm trái ý mình, có khi còn “giận cá chém thớt” nữa.
Khiêm nhường là thái độ nhún nhường không thích khoe khoang thành tích, sẵn sàng hạ mình một chút. Căn bản của khiêm nhường là tôn trọng sự thật về mình: nhận thức đúng mình là người xấu tốt như thế nào để không muốn mình nổi trội hơn người khác. Giả như người khác có coi thường mình thì cũng không tức giận và không để bụng trả thù. Nhờ “biết mình biết người” như vậy nên người khiêm nhường sẽ luôn thành công trong mọi việc, sẽ tránh được buồn phiền chán nản khi sự thể xảy ra không như ý của mình. Người khiêm nhường dễ gây được thiện cảm với người khác và nhận được sự hợp tác của nhiều người.
Nếu Chúa Giêsu mở lớp dạy các môn học như: Toán, Lý, Hóa, Anh văn, Vi tính… Có lẽ nhiều người sẽ đăng ký học, bởi vì những môn học này có lợi ích thiết thực đối với nhiều người. Tin Mừng hôm nay cho chúng ta thấy Chúa Giêsu mở lớp dạy môn “Hiền lành và khiêm nhường” khi Chúa nói: “Anh em hãy học với tôi vì tôi hiền lành và khiêm nhường” (Mt 11, 29). Khởi đi từ ý tưởng nền tảng này, chúng ta cùng tìm hiểu hai điều quan trọng sau đây: Thứ nhất, đó là sống hiền lành và khiêm nhường trong tương quan với Thiên Chúa; thứ hai, đó là sống hiền lành và khiêm nhường trong tương quan với mọi người.
Trước hết, đó là sống hiền lành và khiêm nhường trong tương quan với Thiên Chúa. Người sống hiền lành và khiêm nhường là người sống lòng biết ơn Thiên Chúa. Thánh Phaolô đã nói: “Bạn có gì mà bạn đã không nhận lãnh? Nếu đã nhận lãnh, tại sao lại vênh vang như thể đã không nhận lãnh?” (2 Cr 4, 7), điều này có nghĩa là mọi sự chúng ta có đều do bởi ơn Chúa. Thật vậy, có ai trong chúng ta đây có thể tự tạo ra mạng sống, trí khôn, sức khỏe, thời gian… cho mình đâu. Tất cả những gì chúng ta đang có đều được Chúa ban cho. Ngược lại, người kiêu ngạo là người vô ơn với Thiên Chúa và cho rằng mọi sự mình có đều do sức riêng của mình, vì thế, dễ dẫn đến việc xem thường Thiên Chúa, không tôn trọng Thiên Chúa và mọi người.
Tiếp theo, đó là sống hiền lành và khiêm nhường trong tương quan với mọi người. Trong đời sống cộng đồng xã hội, chúng ta có thể sống hiền lành và khiêm nhường khi chúng ta ghi nhận công ơn của mọi người và quảng đại đóng góp vào những công việc chung của cộng đồng. Chúng ta thấy rằng không ai trong chúng ta có thể tự lo cho mình hết mọi việc. Chúng ta cần đến người thợ để hớt tóc hoặc may quần áo; cần có bác sĩ để chữa bệnh, cần những công nhân làm ra các sản phẩm để sử dụng mỗi ngày, cần những nông dân để làm ra lúa gạo, cần người đánh cá, cần người quét đường v.v…
Những kẻ vất vả mang gánh nặng mà Tin Mừng hôm nay nhắc đến được các nhà chú giải hiểu là những con người đơn sơ khiêm tốn, sẵn sàng để Thiên Chúa dạy dỗ hướng dẫn, như được nói đến trong đoạn Tin Mừng trước đó. Tâm hồn họ đã sẵn sàng, giờ đây, Chúa Giêsu mời gọi họ đến với Ngài để được Ngài nâng đỡ bổ sức cho; hay nói theo một bản dịch Kinh Thánh khác: để được Ngài giải thoát khỏi gánh nặng. Gánh nặng nào? Ðó là gánh nặng của lề luật mà các nhà thông thái chất trên vai những con người đơn sơ, hèn mọn. Họ bó gánh nặng đặt lên vai người khác, còn chính họ thì không muốn động ngón tay vào, như lời Chúa trách cứ thái độ giả hình của những người Biệt Phái. Tinh thần vụ luật, vụ hình thức đã làm cho những vị lãnh đạo Do Thái giáo không còn quả tim để thông cảm nữa.
Chúa Giêsu mời gọi dân chúng đến với Ngài để được Ngài giải thoát khỏi gánh nặng và được nâng đỡ bổ sức. Chống lại những người Biệt Phái, Chúa Giêsu đề ra một cái ách mới cho những ai chấp nhận Ngài. Ðây chẳng phải là không còn lề luật, bởi vì giáo huấn của Chúa Giêsu đòi hỏi không thua gì lề luật của Môsê. Nhưng đối với Chúa Giêsu, những kẻ tuân giữ luật Chúa được sức mạnh tinh thần nâng đỡ ủi an, đó là sức mạnh của Thánh Thần mà Ngài đã ban cho các môn đệ để họ tuân giữ luật Chúa, và như vậy luật Chúa trở nên nhẹ nhàng, dễ chu toàn.
Người Kitô hữu không lẻ loi một mình, không tự sức mình tuân giữ luật Chúa. Hằng ngày họ được Chúa nuôi dưỡng bằng chính Mình Máu Thánh Ngài và được ban cho tràn đầy Thánh Thần. Sống theo ơn soi sáng của Thánh Thần, họ sẽ cảm nghiệm được rằng đời sống đức tin với tất cả những hệ lụy, những đòi buộc của nó, sẽ không còn là gánh nặng, mà là niềm vui và sức mạnh trong mọi biến cố, mọi hoàn cảnh cuộc đời.
Không có ai dám kêu gọi người ta đến với mình để được an ủi đỡ nâng khi người đó biết mình sắp lìa cõi thế, ngoại trừ một mình Chúa Giê-su; mà lý do để làm thế là vì Ngài “hiền lành và khiêm nhường.” Hiền lành và khiêm nhường, đó là căn tính của Vị Thiên Chúa Làm Người: Ngài chiếu tỏa dung nhan hiền hậu của Chúa Cha, Đấng đầy lòng thương xót. Tin Mừng hôm nay vừa tiên báo cái chết đau thương của Con Chiên hiền lành bị đem đi xén lông và làm thịt, vừa là lời mời gọi mỗi người tin tưởng vào tình yêu của Chúa giữa cảnh đời buồn nhiều hơn vui, vất vả nhiều hơn sung sướng và khổ đau nhiều hơn hạnh phúc này.
Tóm lại, không ai trong chúng ta có thể sống cho riêng mình. Chính vì thế, chúng ta cần khiêm tốn nhận ra sự thiếu thốn của mình để đón nhận người khác, để ghi nhận công ơn của mọi người và để tích cực góp sức mình xây dựng và làm phát triển cộng đoàn xã hội. Ngược lại, người kiêu ngạo thì sống vô ơn, ích kỷ, không đóng góp vào việc xây dựng cộng đoàn.
Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta sống hiền lành và khiêm nhường trong tương quan với Thiên Chúa và mọi người. Xin Chúa biến đổi chúng ta để chúng ta biết sống mến Chúa và yêu người mỗi ngày một hơn.
2022
Quay về nẻo chánh đường ngay
12.7 Thứ Ba trong tuần thứ Mười Lăm Mùa Quanh Năm
Is 7:1-9; Tv 48:2-3,3-4,5-6,7-8; Mt 11:20-24
Quay về nẻo chánh đường ngay
Trang tin mừng hôm nay ta thấy Chúa Giêsu bắt đầu quở trách các thành : « Khốn cho ngươi hỡi Kho-ra-din, khốn cho ngươi hỡi Bết-xai-đa »
Và sau đó, Người còn nói : « Còn ngươi nữa, hỡi Ca-phác-na-um, ngươi tưởng sẽ được nâng lên đến tận trời ư? Ngươi sẽ phải nhào xuống tận âm phủ! »
Dân những thành ven hồ Tiberia được nghe Lời Chúa và chứng kiến những phép lạ của Ngài nhiều hơn những nơi khác, lẽ ra họ phải tin Chúa nhiều hơn, đằng này ngược lại. Ta có thể tưởng tượng sự thất vọng của Chúa Giêsu trong những lời Ngài thốt ra: khốn cho ngươi, hỡi Corozain! Khốn cho ngươi, hỡi Bethsaiđa. Lời trách mắng của Chúa Giêsu giống cách của người cha nhân từ sửa dạy những đứa con ngỗ nghịch và cứng lòng không nghe theo lời dạy dỗ của mình. Chúa Giêsu yêu thương tất cả mọi người, Ngài không muốn bất cứ ai phải hư mất, chính vì thế mà Ngài giận dữ và trách mắng những kẻ tội lỗi để họ tỉnh thức và hoán cải để được cứu rỗi.
Chúng ta đừng để mình bị tê liệt bởi những lời quở trách và những lời công bố án phạt nặng nề. Cũng giống như cha mẹ của chúng ta nói những lời rất mạnh, khi chúng ta phạm lỗi nặng. Nhưng đó là những lời có tính sư phạm, chứ không phải là lời phán quyết chung cục, nghĩa là những lời này được nói ra để làm cho chúng ta sợ, sửa đổi, hoán cải, không dám tái phạm và trở nên tốt hơn.
Thật vậy, những lời quở trách của Chúa Giê-su, trong trường hợp này, không phải là lời nói cuối cùng của Chúa Giê-su, nói cách khác, đây không phải là bức thư tối hậu. Lời nói cuối cùng, lời tối hậu của Chúa Giê-su là « lời Thập Giá » (1Cr 1, 18), nói lên tình yêu bao dung và tha thứ tuyệt đối của Thiên Chúa. Vì Thiên Chúa là tình yêu và chỉ là tình yêu mà thôi.
Điều quan trọng là ba thành phố này đã làm gì, đã phạm lỗi gì khiến cho Chúa Giê-su nổi giận như vậy : đó là không sám hối, khi chứng kiến các dấu lạ Chúa Giê-su đã thực hiện. Và trong bài Tin Mừng, Chúa Giê-su nhấn mạnh đến sự từ chối của cả một tập thể, đó thành Kho-ra-din, thành Bết-xai-đa và thành Ca-phác-na-um đã không biết đọc ra các dấu chỉ mà Ngài thực hiện ở giữa họ để hoán cải.
Khi nghe những lời này, ước gì chúng ta quan tâm nhiều hơn đến cách thức cả Hội Dòng, cộng đoàn và gia đình nhận ra sự hiện diện, hoạt động và lời mời gọi của Chúa ngang qua các dấu chỉ Chúa ban cho chúng ta. Có thể nói, chúng ta cũng được Chúa ưu ái ban cho các dấu lạ như đã ban cho Kho-ra-din, Bết-xai-đa và Ca-phác-na-um. Và Chúng ta cũng được mời gọi nhận ra những dấu lạ Chúa làm cách nhưng không cho mỗi người chúng ta ở trong cuộc đời, để với lòng biết ơn, chúng ta yêu mến và phụng sự Chúa trong mọi sự. Nếu không, có lẽ Chúa cũng « nổi giận » !
Trước hết, đó là dấu chỉ sự sống và tất cả những gì liên quan đến sự sống (thiên nhiên, môi trường sống, dân tộc, xã hội, gia đình, lương thực, tương quan, ý nghĩa cuộc đời, ơn gọi…), và nhất là Đức Giê-su Ki-tô, quà tặng tuyệt vời nhất mà Thiên Chúa đã ban cho loài người và cho từng người chúng ta. Người là Dấu Lạ của mọi dấu lạ, ơn huệ của mọi ơn huệ. Bởi vì, Người là đường đi, là ánh sáng, là lương thực hằng sống, là tình yêu và lòng thương xót của Thiên Chúa dành cho con người. Nhận ra ơn huệ Thiên Chúa ban (Ga 4, 10) sẽ khơi dậy nơi chúng ta lòng khát khao được Thiên Chúa dẫn đưa theo chính lộ ngàn đời (Tv 139).
Khi Chúa Giêsu sai 72 môn đệ lên đường thi hành sứ vụ loan báo Tin Mừng Nước Trời (Lc 10, 1-12), Ngài không nói tới cá nhân, nhưng chỉ nói tới “cấp” nhà và “cấp” thành: vào nhà nào…; vào thành nào… Đó chính là chiều kích liên đới của ơn cứu độ mà Kinh Thánh và Tin Mừng đặc biệt nhấn mạnh; chẳng hạn, trong lời đối thoại của tổ phụ Abraham với Đức Chúa, chúng ta thấy rằng những người công chính có thể cứu được cả một thành đô (St 18, 16-33); và Đức Giêsu nói với ông Giakêu: “hôm nay ơn cứu độ đã đến cho nhà này” (Lc 19, 9).
Trong thực tế, ơn cứu độ thường được nêu ra và giải đáp chỉ trên bình diện cá nhân: tội ai nấy chịu, công ai nấy hưởng. Điều này đúng, nhưng vẫn còn một sự thật khác: trong Chúa, còn có sự liên đới trong lầm lỗi, trong xét xử và trong cả ơn phúc nữa. Vì thế, đối tượng loan báo Tin Mừng của chúng ta không chỉ là những cá nhân, nhưng còn là và nhất là cả một dân tộc, một xã hội, một thành phố, một làng, một nhà, một cộng đoàn.
Sự liên đới trong sứ mạng loan báo Nước Trời, sự liên đới trong sự đón nhận lời loan báo, đặt nền tảng trên một sự liên đới khác, đó là sự liên đới thần linh: “Ai nghe anh em là nghe Thầy, ai từ chối anh em là từ chối Thầy; nhưng ai từ chối Thầy là từ chối Đấng đã ai Thầy” (Lc 10, 16)
Nếu để tâm suy nghĩ một chút, chúng ta thấy một ngày trôi qua, quanh chúng ta, trong chúng ta đã xảy ra biết bao điều lạ lùng, từ bé nhỏ cho đến to lớn. Mặt trời, mặt trăng và muôn ngàn tinh tú đang di chuyển trong vũ trụ nhưng không xảy ra va chạm…Trong cơ thể của mình, chúng ta chẳng biết điều hành gì đâu? Mà mọi bộ phận trong cơ thể vẫn âm thầm hoạt động nhịp nhàng đâu vào đấy, ăn khớp vơi nhau khiến chúng ta duy trì được sự sống. Đấy với những sự việc lạ lùng đang xảy ra quanh và trong chúng ta nó cũng như những phép lạ mà Tạo Hóa đã an bài để chúng ta nhìn vào đó mà nhận biết có một Thiên Chúa toàn năng, Đấng dựng muôn vật và quan phòng mọi sự, để tôn thờ, phụng sự và làm những điều đẹp lòng Ngài.
Lời Chúa hôm nay cũng cảnh báo chúng ta;hãy nhạy bén hơn trước những dấu chỉ xẩy ra trong thời đại mà chúng ta đang sống, mà ý thức để luôn giữ mình trong thư thế sẵn sàng đón chờ Chúa đến lần thứ hai để xét xử trần gian.
2022
Để làm môn đệ Chúa Giêsu …
11.7 Thánh Benedictô, Tu Viện Trưởng
Is 1:10-17; Tv 50:8-9,16-17,21,23; Mt 10:34; Mt 11:1
Để làm môn đệ Chúa Giêsu …
Tin Mừng hôm nay Chúa Giêsu nêu lên những điều kiện để làm môn đệ của Ngài và những niềm vui cùng phần thưởng đi kèm theo những điều kiện đó.
Trước tiên, Chúa Giêsu đòi hỏi người môn đệ phải đặt tình yêu và sứ vụ lên trên mọi tương quan gia đình, trên cả mạng sống ; Chúa cũng muốn người môn đệ phải định hướng sứ vụ bằng cách vác thánh giá đi theo Chúa. Đây là đòi hỏi quyết liệt nhất.
Muốn thuộc về Chúa Kitô, muốn làm môn đệ thân tín của Ngài, các tín hữu phải yêu mến Ngài hơn yêu mến cha mẹ, yêu Ngài hơn yêu mến con trai con gái “Ai yêu cha yêu mẹ hơn Thầy, thì không xứng đáng với Thầy. Ai yêu con trai con gái hơn Thầy, thì không xứng đáng với Thầy”. Tình yêu không được đầu môi chót lưỡi, nhưng phải được cụ thể hoá bằng hành động như: chăm chỉ cầu nguyện, siêng năng lãnh nhận bí tích, thường xuyên đọc, suy gẫm và thực thi lời Chúa… Nếu Chúa đòi ta phải làm gì lớn hơn mối liên hệ gia đình, ta phải sẵn sàng đáp lại như: dấn thân đi truyền giáo, sống đời tu trì…
Đặt tình yêu Chúa lên trên mọi tương quan thiết thân như cha mẹ, anh chị, vợ chồng và con cái ; người môn đệ phải từ bỏ tất cả ngay cả những điều hợp lẽ nhất. Khi từ bỏ như vậy, người môn đệ không còn bị ràng buộc bởi bất cứ điều gì, hoặc bất cứ lý do nào. Người môn đệ không còn gì để bám víu, để níu kéo, hay lệ thuộc nữa.
Làm môn đệ của Chúa Kitô, các tín hữu không được phép từ chối thập giá, trái lại phải vui vẻ đón nhận, vác đi cho đến cùng trong sự liên kết với Ngài. Lý do cho việc bỏ mình vác thập giá là chính Chúa Kitô đã đón nhận thập giá đau khổ từ Chúa Cha, vác đi đến cùng, và chịu chết trên thập giá để cứu độ nhân loại. Như thế, nhờ Chúa Kitô mà thập giá khổ đau không còn vô nghĩa, nhưng có giá trị cứu độ. Thập giá như là phương tiện không thể thiếu trong chương trình cứu độ của Thiên Chúa: Thập giá đem lại quả phúc trường sinh. Ai từ chối thập giá, không đón nhận vì lòng yêu mến và mang lấy trong cuộc đời, thì người ấy không xứng đáng với ơn cứu độ. Thập giá của mỗi người chính là những khổ đau vẫn xảy ra ngay trong cuộc sống hằng ngày.
Làm môn đệ Chúa Kitô, các tín hữu phải sẵn sàng liều mất mạng sống vì Chúa Kitô. Nếu không sẵn sàng liều mất mạng sống, cố gắng giữ chặt, thì không những không giữ được mà còn mất luôn cả sự sống đời đời “Ai tìm giữ mạng sống mình, thì sẽ mất; ai liều mất mạng sống mình vì Thầy, thì sẽ tìm thấy được.” Chúa Kitô đã liều mất mạng sống mình vì đoàn chiên, nhờ đó đoàn chiên được sống và được sống dồi dào. Cuộc đời của Chúa Kitô được ví như hạt lúa mì rơi vào lòng đất đã thối đi, chết đi để trổ sinh nhiều bông hạt là nguồn ơn cứu độ cho tất cả nhân loại. Cuộc đời mỗi tín hữu cũng phải chết đi cho thói quen xấu, cho những đam mê, hẹp hòi toan tính. Chỉ chết đi như thế, cuộc đời của họ mới trổ sinh nhiều hoa trái như thánh Phaolô đã nói với các tín hữu Rôma: “Nếu chúng ta cùng chết với Đức Kitô, chúng ta sẽ cùng sống với Người”.
Đặt tình yêu Chúa lên trên mạng sống. Chúa Giêsu muốn người môn đệ phải dấn thân đến cùng trong mọi hoàn cảnh. Khi dấn thân như vậy, người môn đệ không còn gì để sợ mất, không có sứ vụ nào phải e ngại, không gì có thể làm cản bước chân dấn thân phục vụ. Người môn đệ noi gương Chúa Giêsu đến hy sinh cả mạng sống mình.
Đặt chọn lựa của mình theo Thánh Ý Chúa, Chúa Giêsu muốn người môn đệ phải đi theo con đường của Chúa bằng cách vác thánh giá đời mình mà theo.
Chính khi từ bỏ không còn gì để bám víu, không còn gì để lo giữ hoặc sợ mất ; Chính khi dấn thân đến quên mình và vác Thánh Giá đi theo Chúa. Người môn đệ trở nên giống Chúa hoàn toàn. Khi ấy người môn đệ sẽ được phần phúc vinh quang với Chúa. Vì như Chúa đã nói: Ai đón tiếp anh em là đón tiếp Thầy, và ai đón tiếp Thầy là đón tiếp Ðấng đã sai Thầy.
Để minh chứng mình muốn làm môn đệ Chúa, muốn thuộc về Chúa, muốn bày tỏ lòng yêu mến Chúa, các tín hữu phải rộng rãi đón tiếp người của Chúa “Ai tiếp đón anh em là tiếp đón Thầy, và ai đón tiếp Thầy là đón tiếp Đấng đã sai Thầy”. Chúa Kitô không ở mãi trên trần gian này. Ngài đã về trời và trước khi về trời, Ngài đã sai các tông đồ, các môn đệ ra đi tiếp tục sứ mạng của Ngài. Kế vị các tông đồ là các giám mục, các linh mục của Chúa. Khi vâng nghe các ngài là ta vâng nghe Chúa Kitô. Ai nghe lời Chúa Kitô thì thuộc về Chúa Kitô, xứng đáng được Chúa Cha yêu mến. Bài đọc thứ nhất trích sách các Vua cho hay: hai vợ chồng người Su-nêm có lòng mến khách, rộng rãi đón tiếp Êlisa, một ngôn sứ, một người của Chúa. Kết quả của lòng mến khách, mến người của Chúa là được Chúa chúc phúc: “Vào thời kì này, vào độ này sang năm, bà sẽ có cháu trai bồng” dẫu cho bà ấy không có con trai và chồng bà đã già.
Kitô hữu nghĩa là người có Chúa Kitô, thuộc về Chúa Kitô, đi theo Chúa Kitô, và sống chết cho Chúa Kitô. Vì thế, cuộc đời và lý tưởng của họ phải là Chúa Kitô, đặt Chúa Kitô lên trên mọi sự, thậm chí có thể hy sinh mạng sống vì Chúa Kitô như các thánh tử đạo đã làm.
2022
Ðừng Sợ Người Ðời
9.7 Thứ Bảy trong tuần thứ Mười Bốn Mùa Quanh Năm
Is 6:1-8; Tv 93:1,1-2,5; Mt 10:24-33
Ðừng Sợ Người Ðời
Đứng trước đám đông dân chúng, Chúa Giêsu dạy cho các môn đệ “đừng sợ” nhưng “hãy ý tứ giữ mình khỏi men biệt phái, nghĩa là sự giả hình” (Lc 12. 1). Khi nói điều này Chúa muốn dạy chúng ta hãy sống cuộc sống thành thật và rõ ràng thay vì giả hình giống như biệt phái và luật sĩ là những người chỉ biểu lộ thái độ bên ngoài mà không thích nghi với cách sống nội tâm của họ, họ cố ý làm ra vẻ là một người tốt lành nhưng bên trong che dấu những điều xấu xa.
Chúa Giêsu cảnh cáo thái độ này khi nói rằng, “Không có gì che đậy mà không bị tiết lộ ra, và không có gì giấu kín mà chẳng biết được” (Lc 12, 2). Đây là lý do tại sao chúng ta đừng sợ để sống cuộc sống phù hợp với những gì chúng ta tin và rao giảng. Một việc làm không phải dễ dàng nhưng không phải không thể thực hiện được nếu chúng ta tin rằng Chúa là chủ thể của mọi việc, “mọi sợi tóc trên đầu các con cũng đã được đếm cả rồi. Vậy các con đừng sợ…” (Lc 12, 7).
Chúa Giêsu cho các môn đệ biết: Tôi tớ không thể hơn chủ. Người ta đã đối xử tệ bạc với Thầy thì người ta cũng đối xử với các con tệ bạc hơn. Nhưng các con đừng sợ những kẻ chỉ giết được thân xác mà không giết được linh hồn các con. Các con cứ mạnh dạn tuyên bố điều Thầy nói riêng với các con. Mọi sự sẽ có Cha trên trời lo cho các con, vì các con trọng hơn chim sẻ nhiều. Ai nhận Thầy trước mặt người đời thì Thầy cũng nhận người đó trước mặt Cha Thầy. Còn ai chối Thầy thì Thầy cũng chối kẻ ấy.
Chúa Giêsu bảo các môn đệ của Ngài đừng sợ người đời. Những gì Ngài nói với họ trong bí mật, họ phải tỏ lộ cho mọi người biết. Những gì Ngài nói với họ ban đêm, họ phải nói ra giữa ban ngày. Những gì họ nghe rỉ tai, họ phải leo lên mái nhà mà rao giảng. Trong bí mật, giữa ban đêm, rỉ tai, những kiểu nói này có thể gợi lên cho chúng ta “tiếng nói của lương tâm”.
Lương tâm chính là tiếng nói của Thiên Chúa trong sâu thẳm tâm hồn con người. Tiếng nói của lương tâm quả thật không chấp nhận thỏa hiệp và nhân nhượng. Đòi hỏi của tiếng nói ấy triệt để đến độ con người phải sẵn sàng hy sinh cả mạng sống của mình để trung thành sống theo tiếng nói ấy. Không thỏa hiệp với các sức mạnh của gian dối, không vì một chút đặc ân dễ dãi và nhất là quyền lực, của cải, danh vọng, mà bán đứng lương tâm hay thinh lặng đồng loã. Đó là thách đố lớn nhất và cũng là thách đố duy nhất của Giáo hội cho những người có quyền bính trong Giáo hội, cho mọi tín hữu Kitô trong giai đoạn hiện nay
“Ai tuyên bố Thầy trước mặt thiên hạ thì Thầy rằng sẽ tuyên bố người đó trước mặt Cha Thầy Đấng ngự trên trời. Còn ai chối Thầy trước mặt thiên hạ thì Thầy rằng sẽ chối người ấy trước mặt Cha Thầy Đấng ngự trên trời”: Ta tuyên bố nhận Chúa bằng cuộc sống đạo mạnh dạn không sợ dư luận, bằng cách tận dụng tốt những cơ hội để nói về Chúa cho người khác hiểu, và bằng cách chọn lựa coi trọng những giá trị siêu nhiên hơn những giá trị tự nhiên.
Chúa Giêsu đã đi trên con đường của nghèo khó, thua thiệt, bách hại, thập giá, tha thứ và tha thứ cho đến cùng. Nhưng Chúa Giêsu không chỉ đề ra cho chúng ta thấy một lý tưởng, một con đường để đi theo. Ngài chính là con đường, là sự thật và là sự sống. Chúng ta tin rằng nếu chúng ta kết hiệp với Ngài, chúng ta sẽ được sức mạnh của Ngài để thắng vượt mọi gian nan thử thách. Chúng ta cũng tin rằng bên kia những hao mòn và chết chóc trong thể xác, tâm hồn chúng ta sẽ được mãi mãi kết hiệp với Ngài.
Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta nhìn vào thực tế cuộc sống và tỏ ra thái độ phù hợp với người có lòng tin. Từ chuyện phải vất vả kiếm sống đến chuyện tương lai của con cái và những khó khăn trong việc sống đạo, chúng ta được mời gọi để múc lấy ánh sáng của Tin Mừng và chiếu dọi vào những thực tế ấy. Là người Kitô hữu, tôi phải sống những thực tại ấy thế nào? Lý tưởng của tôi là tìm mọi cách để có nhiều của cải vật chất hay là tìm kiếm Nước Chúa và sự công chính trước?
“Môn đệ không hơn Thầy, tôi tớ không hơn chủ”. Chúa Giêsu đã đi con đường của nghèo khó, thua thiệt, bách hại, thập giá, tha thứ và tha thứ cho đến cùng. Nhưng Chúa Giêsu không chỉ đề ra cho chúng ta một lý tưởng, một con đường để đi theo, Ngài chính là con đường, là sự thật và là sự sống. Chúng ta tin rằng nếu chúng ta kết hiệp với Ngài, chúng ta sẽ được sức mạnh của Ngài để thắng vượt mọi gian nan thử thách. Chúng ta cũng tin rằng bên kia những hao mòn và chết chóc trong thân xác, tâm hồn chúng ta sẽ được mãi mãi kết hiệp với Ngài.
Khi khởi đầu sứ vụ Phêrô, Đức thánh Giáo Hoàng Gioan Phaolô II đã nói: “Đừng sợ! Hãy mở rộng cánh cửa đón nhận Đức Kitô”.Tại sao Đức Giáo Hoàng lại nói như thế? Phải chăng ngài nhận ra một thế giới đang xa dần Thiên Chúa, hay lòng người đã buông xuôi và không chấp nhận hoặc không dám đứng về phía sự thiện?
Thật vậy, ngày nay, khi con người được Thiên Chúa quan phòng cho có khả năng để phát minh ra nhiều điều mới lạ, hữu ích để phục vụ nhân loại cho tốt hơn, thì cũng là lúc con người muốn loại bỏ Thiên Chúa ra khỏi cuộc sống của họ. Bởi vì họ sợ Chúa và những giá trị Tin Mừng của Ngài làm cho họ phải thay đổi một nếp sống mà họ đang theo, nếp sống đó là sự bất chính, trái với Tin Mừng của Chúa dạy.
Như vậy, dù trong mọi hoàn cảnh, mọi thời… người môn đệ Chúa Kitô vẫn được sai đến với những nơi đang xa dần Thiên Chúa như thế. Dẫu biết rằng đây là điều khó, đôi khi phải chết vì sứ vụ.
Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta đừng sợ cái giá phải trả cho việc làm chứng về Chúa Giêsu. Hãy can trường tín thác nơi Chúa. Hãy tin tưởng vào Chúa Giêsu vì Ngài đã thắng thế gian.