2023
Sám hối
Thứ Tư Thứ Tư trong tuần thứ Nhất Mùa Chay
St 3:1-10; Tv 51:3-4,12-13,18-19; Lc 11:29-32
Sám hối
Trong bối cảnh Giáo hội mới bắt đầu bước vào mùa Chay thánh, chúng ta được các bài đọc giúp hướng lòng đến tâm điểm của sứ điệp mùa Chay. Khởi đầu, bài đọc một trích sách ngôn sứ Giô-na dẫn chứng cho chúng ta sự trở lại của dân thành Ni-ni-vê. Lời đáp ca trích dẫn từ thánh vịnh 50 diễn đạt một tâm tình của tội nhân đang hối lỗi và xin Chúa thanh tẩy cõi lòng. Và trong bài tin mừng theo thánh Luca, Chúa Giêsu đưa ra lời răn đe trong việc nhắc lại dấu lạ của ông Giô-na và sự sám hối của thành Ni-ni-vê. Như vậy trong cả ba bài đọc, Lời Chúa xoáy sâu vào sứ điệp canh tân đời sống đức tin của chúng ta.
Mùa chay là thời gian Mẹ Giáo Hội mời gọi con cái mình hữu bước vào hành trình nên thánh, để khởi đầu cho hành trình này, kinh nghiệm của lịch sử Cứu Độ luôn bắt đầu bằng việc kêu gọi Sám Hối, nhằm giúp con người nhận ra những điều phải sửa, phải biến đổi, phải thăng tiến, nhờ đó việc nên thánh trở nên hiện thực, và Mùa chạy không phải là nỗi sợ mà là an bình tâm hồn. Mẹ Giáo Hội hôm nay mời gọi chúng ta làm các bước của việc Sám Hối.
Khởi đầu sứ vụ rao giảng của Chúa Giêsu, Ngài không đòi chúng ta gì hơn ngoài việc kêu gọi: “Anh em hãy sám hối vì Nước Trời đã đến gần” (Mt 4, 17). Quả vậy, trong dòng chảy cuộc sống, con người bị cuốn hút vào trào lưu tục hóa, thành công qua trở nên kiêu gạo, thất bại tạo ra bi quan, sung túc sinh ra sa đọa, khó khăn vất vả phá hủy lòng tín thác. Vì thế con người cần có khởi điểm để nhìn lại mình, và mùa chay chính là cột mốc nghe được tiếng mời gọi của Cha trên trời và qua mẹ Giáo Hội nhắc nhở con cái mình Sám Hối. Hãy đặt mình vào tương quan kính Cha, hiếu Mẹ, thì tiếng kêu mời này không còn xa lạ, nhưng là cho chính tôi.
Mùa chay không phải mùa bới lá tìm sâu, vạch áo cho người xem lưng, nhưng là mùa thành tâm nhận định về mình với Cha Trên Trời và với Mẹ Giáo Hội. Bài đọc kể về thành Ninivê, thuộc Bada, Irap ngày nay, là một thành rộng lớn phải đi mất ba ngày mới hết từ đầu đến cuối, dân số đông đúc có tới 120 ngàn người, là một thành phố tráng lệ nhiều dinh thự nhưng lại là dân ngoại. Chúng ta không biết họ đã phạm những tội gì, nhưng chỉ biết lời Chúa phán qua tiên tri Giô-na: “Hãy đứng dậy đi đến Ninivê, thành phố lớn, và hô to cho dân thành biết rằng sự gian ác của chúng đã thấu tới trời”.(Gn 1,1) Nhờ lời tiên tri, họ đã nhận ra những điều mà xưa nay họ nghĩ là đúng, họ nghĩ là phải, hay những điều mà xưa nay do giầu có sung túc, họ nghĩ sống như vậy mới sành điệu, mới đẳng cấp, nay được cảnh báo đó là tội, là phi đạo đức, là vô luân. Nên từ người cho đến súc vật, từ vua cho đến thường dân đã quyết tâm sửa đổi.
Ninivê là một thành dân ngọai. Tuy không tin và thờ phượng Đức Chúa của Israel, thế mà khi nghe tiên-tri Giô-na rao giảng mới một ngày rằng: “Còn bốn mươi ngày nữa, Ninivê sẽ bị phá đổ;” cả thành: từ Vua đến dân, từ lòai người đến súc vật, đều ăn chay, nằm trên tro bụi, và ăn năn xám hối. Họ hy vọng Thiên Chúa sẽ xót thương và đình chỉ hình phạt của Ngài trên thành. Trong khi đó một hình ảnh ngược lại, những người Israel tin tưởng Đức Chúa, mặc dù đã được thấy tỏ tường những việc Chúa làm và lắng nghe những lời Ngài rao giảng, đã cứng lòng không chịu ăn năn trở lại, lại còn thách thức Chúa làm những gì họ muốn trước khi có thể tin vào Ngài.
Ngôn sứ Giô-na là nhân vật chính trong sách ngôn sứ Giô-na. Trong sách ấy, Chúa đã truyền lệnh cho ông đi đến thành phố Ni-ni-vê để cảnh cáo tình trạng tồi tệ của thành ấy. Thay vì đi đến và thực thi lệnh truyền của Chúa, ông đã bỏ trốn.
Ông không thể không thi lệnh truyền của Chúa vì trên đường bỏ trốn tới Tarshish bằng đường thủy, thuyền của ông bị một cơn bão khủng khiếp cản quét đến. Khi dân lái thuyền biết được do ông Giô-na là nguyên do của mọi sự, họ đã hiến tế ông lại cho Thiên Chúa. Ông bị quăng xuống biển và ở trong bụng cá ba ngày ba đêm. Ở trong bụng cá, ông cầu nguyện cùng Chúa và thề hứa với Chúa sẽ cảm tạ và thực thi lệnh truyền của Chúa. Chúa truyền lệnh cho con cá nhả ông ra.
Nhận lệnh truyền của Chúa một lần nữa, ông Giô-na đi ra đến thành phố Ni-ni-vê và công bố : “Còn bốn mươi ngày nữa, Ni-ni-vê sẽ bị phá đổ” (Gn 3:5). Lập tức, tất cả mọi giới trong thành công bố lệnh ăn chay và mặc áo thô, từ người lớn đến trẻ nhỏ. Từ vua cho đến dân đen, từ người cho đến gia súc quyết định không ăn, không uống, mặc vải thô và kêu cầu Thiên Chúa.
Cách riêng cho mỗi người, họ quyết định phải trở lại, bỏ đường gian ác và những hành vi bạo lực của mình. Họ vẫn còn biết kính sợ Chúa là điều căn bản nhất. Họ thiết nghĩ, “Biết đâu Thiên Chúa chẳng nghĩ lại, chẳng bỏ ý định giáng phạt, và nguôi cơn thịnh nộ, khiến chúng ta khỏi phải chết” (Gn 3:10).
Đọc lại câu chuyện và bối cảnh của ông Giôna và sự sám hối của thành Ni-ni-vê, chúng ta nhìn thấy hình ảnh của một Thiên Chúa nghiêm nghị và cương quyết đối với tội lỗi. Ngài muốn con người sống trong đường ngay nẻo chính chứ không phải đường gian ác và bất xứng. Nếu đọc câu chuyện này và lồng mình vào để xem xét ý định của Chúa muốn chúng ta điều gì thì chúng ta sẽ bắt gặp một sự mời gọi.
Lời Chúa mời gọi chúng ta cương quyết duyệt xét đời sống mình. Chúng ta không những được mời gọi để sống chính trực trước nhan Chúa, mà còn được mời gọi sống chứng tá cho Chúa như một Giô-na, sau khi được nhả ra từ bụng cá, đã bước đi sửa dạy anh chị em mình. Vai trò này không chỉ dành cho quý cha, quý thầy, quý sơ thôi đâu mà còn cho cả những phụ huynh, những giáo dân, những người làm anh, làm chị, làm thầy cô và bạn bè. Như vậy, sống tinh thần mùa Chay là sống đẹp lòng Thiên Chúa, Đấng giàu lòng nhân hậu xót thương. Dấu lạ của chúng ta là chứng tá sống thánh thiện trong đời sống thường ngày. Chúng ta cùng cầu nguyện cho nhau.
Khi nhìn nhận tất cả những biến cố xảy ra trong thế giới này, những hiểm họa, dịch bệnh, những đe dọa đến sự sống, v.v. đều là dấu chỉ nhắc nhở chúng ta về chính lời Chúa Giêsu đã nói khi bắt đầu sứ vụ rao giảng của Người: “Anh em hãy sám hối, vì Nước Trời đã gần đến”.
2023
Cầu nguyện
28.2 Thứ Ba Thứ Ba trong tuần thứ Nhất Mùa Chay
Is 55:10-11; Tv 34:4-5,6-7,16-17,18-19; Mt 6:7-15
Cầu nguyện
Là Kitô hữu, ai trong chúng ta cũng thuộc nằm lòng Kinh Lạy Cha. Một ngày sống chúng ta có nhiều dịp để đọc lời kinh mà chính Chúa Giêsu đã dạy các Tông Đồ cầu nguyện. Chúng ta đọc trong thánh lễ, trước mỗi bữa ăn, khi khấn nguyện cho bản thân hay cho những công việc chung. Thậm chí các bà mẹ còn dạy các em nhỏ khi bập bẹ biết nói lời kinh này. Nhiều em bé đọc lời kinh với thái độ hồn nhiên, thật đẹp.
Tuy nhiên từ lời đọc thuộc lòng đến thực hiện lời kinh ấy quả không dễ dàng. Khi các Tông đồ không biết phải cầu nguyện thế nào. Chúa Giêsu đã dựa vào kinh nghiệm của Ngài kết hợp với Thiên Chúa Cha mà Phúc âm vẫn thường ghi lại, sáng sớm tinh sương hay chiều tối. Chúa Giêsu thường lui vào nơi thanh vắng để cầu nguyện.
Cầu nguyện được ví như hơi thở, là hoạt động căn bản của đời sống tâm linh. Cầu nguyện đối với người Kitô hữu là tâm tình con thảo với Cha trên trời, là thể hiện niềm tin và phó thác cho sự an bài quan phòng của Thiên Chúa.
Khi mạc khải cho chúng ta một Thiên Chúa Tình yêu, Chúa Giêsu mời gọi chúng ta mặc lấy chính tâm tình phó thác của Ngài. Khi các Tông đồ xin Ngài dạy họ cầu nguyện, Ngài đã dạy họ Kinh Lạy Cha. Đó là trọn tâm tình và cuộc sống vâng phục và phó thác cho Thiên Chúa. Lời cầu xin duy nhất mà Chúa Giêsu không ngừng ngỏ với Thiên Chúa, đó là được xin vâng ý Thiên Chúa.
Kinh Lạy Cha là kiểu mẫu cho tất cả việc cầu nguyện. Theo thánh Luca, Kinh Lạy Cha có 5 lời nguyện, trong khi đó ở Phúc âm thánh Mátthêu có 7 lời nguyện: 3 lời cầu xin đầu tiên nói về Thiên Chúa và 4 lời cầu xin sau hướng về loài người.
Phần 1, có 3 lời hướng về Chúa là Cha chúng ta ở trên trời, sau đó xin cho danh thánh Cha được vinh hiển, nước Cha trị đến trần gian, nhất là tâm hồn con người và xin cho thánh ý Cha được thực hiện dưới đất cũng như trên trời.
Phần 2 có 4 lời nguyện: xin lương thực hằng ngày, nghĩa là xin cơm bánh nuôi thân xác và của ăn nuôi hồn, tức là Lời Chúa và Mình Thánh Chúa. Xin tha thứ các tội xúc phạm đến Thiên Chúa, nhưng để được tha thứ, chúng ta cũng phải tha thứ lỗi lầm của anh em. Xin ơn kiên trì để lướt thắng cám dỗ hằng ngày, nhất là trong cơn thử thách sau cùng trước sức tấn công của tà thần muốn đưa chúng ta lìa xa Chúa. Xin ơn thoát khỏi mọi sự dữ để có thể phụng sự Thiên Chúa và phục vụ tha nhân mọi ngày trong đời sống chúng ta.
Ngày nay, có một sự phục hồi sự cầu nguyện ở mức độ nào đó. Tuy nhiên, phần lớn con người thời nay, nam cũng như nữ đều có khó khăn trong khi cầu nguyện. Vô số những lời phê phán của tâm thức hiện tại ảnh hưởng đến tất cả chúng ta một cách vô thức: cầu nguyện là đào nhiệm: đừng xin Chúa làm thay cho bạn, bạn hãy xắn tay áo mình lên… cầu nguyện là một hành động ma thuật của những người sơ khai không hiểu biết chính xác những qui luật chính xác của tự nhiên… cầu nguyện là một sự tha hoá; bạn hãy đảm nhận tầm vóc của con người không Chúa, không Thầy… bạn hãy gạt bỏ những điều mê tín tối tăm.
Bày tỏ cho chúng ta Thiên Chúa Tình Yêu và mời gọi chúng ta sống phó thác, Chúa Giêsu cũng mời gọi chúng ta nhìn mọi người bằng cái nhìn yêu thương của Thiên Chúa. Kinh Lạy Cha không chỉ là tâm tình phó thác của chúng ta dâng lên Thiên Chúa, nhưng còn là niềm tin yêu mà chúng ta dành cho anh em.
Chúng ta không đọc “Lạy Cha của con”, mà đọc Lạy Cha chúng con. Như thế lời kinh này không phải chỉ nói lên mối liên hệ giữa chúng ta đối với Thiên Chúa, mà còn nói lên mối liên hệ giữa chúng ta đối với nhau. Thiên Chúa là Cha, cho nên tất cả chúng ta đều là anh em với nhau. Kinh Lạy Cha không chỉ tỏ lộ cho chúng ta tình phụ tử, mà còn tỏ lộ cho chúng ta tình huynh đệ.
Hôm nay, Tin Mừng Chúa Giêsu đã nói rõ : “Khi cầu nguyện, anh em đừng lải nhải như dân ngoại; họ nghĩ rằng: cứ nói nhiều là được nhận lời. Đừng bắt chước họ, vì Cha anh em đã biết rõ anh em cần gì, trước khi anh em cầu xin. Vậy, anh em hãy cầu nguyện như thế này: “Lạy Cha chúng con là Đấng ngự trên trời,xin làm cho danh thánh Cha vinh hiển”, (Mt 6, 7-9).
Kinh Lạy Cha mà Chúa Giêsu để lại là một mạc khải về Chúa Cha. Thiên Chúa của chúng ta không là Thiên Chúa xa vời hay nghiêm nghị, nhưng là Thiên Chúa gần gũi, thân mật đến độ chúng ta có thể gọi Ngài là Cha với tất cả trìu mến như một em bé gọi cha mình.
Tỏ lộ cho cho chúng ta một Thiên Chúa như người cha yêu thương, Chúa Giêsu cũng tỏ lộ chính chúng ta là ai. Phẩm giá của con người chính là được làm con Thiên Chúa, và bởi vì là con của cùng một cha, nên chúng ta là anh em với nhau. Tình Cha con (chiều dọc) và tình em (chiều ngang) được Chúa Giêsu mạc khải cách hài hòa qua kinh lạy Cha.
2023
Chuẩn bị ngày cánh chung
27.2 Thứ Hai
Thứ Hai trong tuần thứ Nhất Mùa Chay
Lv 19:1-2,11-18; Tv 19:8,9,10,15; Mt 25:31-46
Chuẩn bị ngày cánh chung
Khung cảnh bài tin mừng ngày hôm nay, cho chúng thấy biến cố của ngày Cánh chung, ngày chung thẩm của đời người. Kẻ lành lên Thiên đàng, được hưởng nhan Chúa. Kẻ dữ phải chịu hình phạt đời đời và không được diện kiến tôn nhan Ngài.
Viễn cảnh của ngày sau hết là như vậy. Dường như sự phán xét là rõ ràng. Thế nhưng như lời kinh Vực sâu diễn tả: nếu Chúa chấp tội nào ai rỗi được. Quả vậy, lòng từ bi, xót thương của Thiên Chúa vượt thắng những yếu đuối, sa ngã nơi con người. Ngài chậm giận, giàu tình thương và lòng nhân nghĩa. Ngài từ bi với ai biết thực thi, đáp lại những điều Ngài mong muốn đợi chờ. Trước tiên là mến Chúa và sau là yêu người. Những ai được Chúa chúc phúc và ban ơn là vì họ đã thực thi trọn vẹn, đầy đủ hai vế của một thực tại ấy. Họ xứng đáng đứng bên phải tôn nhan Ngài, họ là những con chiên đã được thánh hóa, thanh tẩy và yêu thương.
Thánh Mát-thêu trình bày cho chúng ta cảnh phán xét ngày tận thế không mấy ngoạn mục : không động đất, không có mặt trời tối tăm, không có những vì sao tắt sáng. Chỉ mình Chúa Giê-su trong vinh quang đến ngự trên ngai, dấu chỉ uy quyền phán xét của Người. Uy quyền của Người bao trùm khắp muôn phương : các thiên thần hầu cận, các dân thiên hạ tập hợp trước dung nhan Người. Người ta nghĩ đến có việc gì xảy ra quyết liệt lắm, sau đó không còn xảy ra như thế nữa. Hành động đầu tiên của Con Người là phân tách khối người đó ra : bên phải là kẻ lành, bên trái là kẻ dữ, ở giữa là khoảng trống. Hành động phân chia này thiết lập nên sự phán xét. Sau đó là những lời giải thích về việc phán xét. Việc phán xét không theo chủng tộc như quan niệm Do thái, nhưng theo đời sống luân lý của mỗi người.
Để thưởng cho các người lành bên phải, Chúa Giê-su đã phán rằng : “Nào những kẻ Cha Ta chúc phúc hãy đến hưởng nước trời… “. Để phạt kẻ dữ bên trái, Người phán :”Quân bị nguyền rủa kia, đi đi cho khuất mắt Ta mà vào lửa đời đời. Nước trời trước hết là ở gần Thiên Chúa. Còn lửa đời đời là xa lìa Thiên Chúa. Hai nơi đối nghịch nhau đều là đích cuối cùng sau một cuộc sống lâu dài mà Thiên Chúa hằng kiên nhẫn chờ đợi. Con Người chỉ đến phán xét và chấm dứt lịch sử thế giới sau một thời gian Thiên Chúa kiên trì tìm kiếm cứu chuộc loài người.
Những lý do xét xử là những nhu cầu trước mắt : đói, khát, trần truồng, tù đầy, đau yếu. Người lành và người dữ đều ngạc nhiên hỏi : “Có bao giờ chúng con đã thấy Chúa đói khát, trần truồng, đau yếu, ngồi tù đâu ? Để đáp lại, Chúa đáp : “Ta bảo thật các ngươi : mỗi lần các ngươi làm như thế cho một trong những kẻ bé mọn nhất của Ta đây, là các ngươi đã làm cho chính Ta vậy”. Vậy được hưởng nước trời hay bị vào lửa đời đời chính là tiếp đón hay từ chối giúp đỡ Đức Giê-su Ki-tô hiện diện trong một kẻ khốn cực, chính là làm hay không làm giúp người lân cận của mình.
Tin Mừng về cuộc phán xét cuối cùng cũng có một kết cục bất ngờ, bất ngờ dành cho người công chính và cả người bất lương…Đại khái có thể giật tít thế này: Có một số người đã làm điều này điều kia cho những người hèn mọn và họ được kết quả bất ngờ, đó là làm cho chính Chúa…Còn những người bất chính đã không làm điều này điều kia cho những người hèn mọn và cái kết bất ngờ, họ đã không làm cho chính Chúa…Một sự ngạc nhiên tuyệt vời cho những người thực hành lòng thương xót và cái kết cục rất sốc cho những người đã không sống lòng xót thương…
Nếu chúng ta thấy Chúa cách nhãn tiền trong cuộc sống thì chắc chắn chúng ta đã làm rất nhiều điều cho Ngài, nhưng chính vì rất khó để nhận ra Chúa nơi những người anh em hèn mọn, mà chúng ta vẫn làm những điều tốt cho họ, thì điều đó mới có giá trị và bất ngờ hơn. Rất khó để nhận ra Chúa trong cuộc sống ồn ào náo nhiệt với nhiều giá trị ảo, nhiều điều giả tạo, lại càng khó nhận ra hình ảnh Chúa trong những người anh em tầm thường, hèn mọn, nhưng chúng ta cứ làm những việc tốt cho họ, cứ sống lòng thương xót với bất kỳ ai chúng ta gặp gỡ, lúc thuận tiện cũng như không thuận tiện, rồi thì chúng ta sẽ nhận được những kết quả bất ngờ, những sự ngạc nhiên thú vị.
Còn nếu chúng ta không làm, chúng ta để cho những cơ hội trôi đi, rồi sẽ tới lúc chúng ta tiếc nuối và hối hận, nhưng e rằng lúc đó quá muộn. Hãy cứ làm những việc bác ái, đừng chờ cho tới lúc nhận ra Chúa rồi mới làm. Hãy làm, cho dù là làm cho Chúa hay cho ai khác, thì cũng chẳng mất mát gì, mà cái được thì rất lớn lao.
Hãy tích lũy kho tàng ở trên trời, hãy làm giàu cho chính mình bằng khối tài sản phong phú là việc bác ái, việc thiện, hãy sắm sửa hành trang cho cuộc lữ hành dương thế về quê trời, nơi đó chỉ có thể tiến vào với hành trang là những chiếc vali đấy ắp những việc của lòng thương xót, với tấm hộ chiếu ghi tên: Người Công Chính và với giấy thông hành được đóng dấu hai chữ Yêu Thương.
Hôm nay đây chúng ta biết rõ Thiên Chúa sẽ phán xét chúng ta. Chúng ta biết được những tiêu chuẩn nào Ngài sẽ phán xét, chúng ta sửa soạn gì cho giây phút chúng ta ra hầu tòa Chúa chưa ? Chúng ta nhớ rằng giây phút nào tiếng Chúa gọi ra khỏi đời này, chúng ta không còn thay đổi gì được nữa, “cây ngã chiều nào…”, chúng ta không còn giây phút nào tự bào chữa đâu. Hãy tự sửa soạn trước đi là vừa.
2023
Trở về
25.2 Thứ Bảy Thứ Bảy sau Thứ Tư Lễ Tro
Is 58:9-14; Tv 86:1-2,3-4,5-6; Lc 5:27-32
Trở về
Tin Mừng hôm nay trình thuật cho chúng ta thấy một Mátthêu ăn trên ngồi trước, hà hiếp, bóc lột, phản dân, hại nước khi sống bằng nghề thu thuế cho đế quốc! Nhưng hôm nay, trên chiếc ghế đã gắn liền cuộc đời ông với cái nghề đáng nguyền rủa; trên chiếc bàn đã là bệ kê cho ông chắp bút để ghi những con số nhơ nhớp, bẩn thỉu nhằm thu lại những đồng tiền khốn cùng nơi anh chị em đồng loại của ông. Nhưng chính một thứ tội không thể tha, một con người đáng khinh bỉ, thì hôm nay, tấm lòng nhân hậu của Chúa Giêsu ngang qua ánh mắt cảm thông, trìu mến và lời mời gọi đầy yêu thương: “Anh hãy theo tôi !”, đã đảo lộn tất cả. Vì thế, như cá gặp nước, Mátthêu đã sẵn sàng đứng dạy, từ bỏ nơi chốn tội lỗi, và dứt khoát quay lưng lại với cái nghề ám muội để đi theo và làm môn đệ cho Đức Giêsu.
Vậy ông Mátthêu đã thấy gì nơi Chúa mà ông đã dám từ bỏ tất cả để đi theo Chúa – một người “không có chỗ tựa đầu”. Có phải ông thấy nơi Chúa sự giàu có, địa vị, quyền lực ? Thưa không, vì nếu xét về ông lúc bấy giờ thì ông có tất cả những thứ đó. Nhưng những thứ đó không làm cho ông thỏa mãn, cũng không mang lại hạnh phúc cho ông. Ông cảm thấy lẻ loi, đơn côi giữa chính dân tộc của ông vì những quan niệm, thành kiến có sẵn. Ông khao khát tình người, khao khát sự quan tâm.
Và rồi như mảnh đất khô cháy vì nắng hạn, tâm hồn ông gặp được cơn mưa dịu mát, cơn mưa của sự sống nơi ánh mắt và lời mời gọi của Chúa. Như người thương gia tìm được ngọc quý đã bán tất cả để mua viên ngọc đó. Ông Mátthêu cũng đã tìm thấy nơi Chúa lòng nhân từ, tâm hồn ông mở ra đón nhận và chính Chúa làm ông no thỏa, đến nỗi ông sẵn sàng cho đi những gì mình có để rồi ông được nhiều hơn
Từ khi bước theo Thầy Chí Thánh, ông đã trở thành người đầy kinh nghiệm về Thiên Chúa tình thương, và luôn mang trong mình tâm tư, nguyện ước của Thầy. Sau này, ông đã viết lại một con người vĩ đại đã cải hóa cuộc đời ông nơi những trang Tin Mừng đầy sống động.
Ơn gọi ở đây không chỉ dành riêng cho những người sống đời thánh hiến linh mục, giáo sĩ hay tu sĩ, mà Chúa sẽ mời gọi tất cả mọi người tùy theo khả năng, hoàn cảnh, kiến thức để phục vụ Chúa qua Giáo Hội, chẳng hạn với thành phần giáo dân, chúng ta sẵn sàng vâng phục khi được lời mời gọi của Chúa qua Hội Thánh, tích cực tham gia sinh hoạt ban hành giáo, sinh hoạt trong các đoàn thể Công Giáo, hướng dẫn giáo lý cho các dự tòng và các em thiếu nhi vì mục đích làm rạng Thánh Danh Chúa, đem nguồn ân sủng của Chúa đến với mọi người.
Vào thời kỳ Chúa Giêsu, tại đất nước Palestina người dân phải đóng rất nhiều loại thuế: Thuế trực thu, thuế gián thu, thuế đền thờ, các loại thuế và nghĩa vụ khác. Theo các nhà nghiên cứu phỏng định với một gia đình trung bình họ phải chi khoảng một nửa số thu nhập hằng năm để chi vào các loại thuế trên. Chính vì thế thời đó thu thuế là một nghề mà người dân không có mấy thiện cảm, có thể vì họ nghĩ quan thuế là những tay sai cho đế quốc để bóc lột dân. Lêvi nhận được sự tín nhiệm của Chúa qua lời mời gọi, sau đó ông Lêvi còn mở tiệc linh đình thết đãi Chúa, ông mời bạn bè thân thích của ông cùng làm nghề thu thuế như ông đến dự tiệc.
Các người biệt phái và luật sĩ khi nhìn thấy Chúa Giêsu và các môn đệ ngồi ăn chung với giới thu thuế, họ cảm thấy không hài lòng và tỏ thái độ kiêu căng miệt thị “Sao các người lại ăn uống với những người thu thuế và tội lỗi như vậy?”. Nhưng trong các sách Tin Mừng chúng ta lại thấy Chúa Giêsu có thái độ khác hẳn với nhóm biệt phái và luật sĩ, Chúa lại hay giao tiếp gần gũi với những hạng người mà xã hội khinh bỉ như các quan thuế hay gái điếm, giao tiếp đây không có nghĩa là Chúa Giêsu tán đồng hay khích lệ việc làm sai trái của họ, nhưng Chúa giao tiếp để kêu mời họ ăn năn quay trở về với đường ngay nẻo chính. “Ta đến không phải để kêu mời người công chính, nhưng để gọi kẻ tội lỗi ăn năn hối cải”.
Bước vào mùa chay, mùa chay tịnh, mùa ăn năn sám hối, mỗi người chúng ta hãy tự kiểm điểm lại đời sống của chính mình, xem lại cách sống của bản thân để canh tân lại theo đúng tinh thần giáo huấn của Chúa, nếu cuộc sống chúng ta còn đang trong u mê tăm tối hãy mau mắn hồi tâm quay trở về đường ngay nẻo chính, vì chính tình thương hải hà nơi Thiên Chúa, ngài sẵn sàng dang rộng đôi tay đón nhận sự ăn năn hối cải của các tội nhân, đặc biệt trong năm thánh lòng thương xót Chúa, Giáo Hội kêu mời mọi người cùng hiệp thông để đón nhận ân sủng từ chính lòng thương xót bao la của Người.
Chúa đã nói:”Những ai mạnh khoẻ không cần tới thầy thuốc, chỉ những người đau yếu mới cần thôi”. Thể xác chúng ta đau bệnh đương nhiên là cần đến y bác sĩ để nhờ họ chữa trị, tâm hồn chúng ta cũng vậy, nếu đang sống trong u mê, lầm lạc chúng ta cần đến lòng thương xót của Chúa với tâm tình ăn năn sám hối thật lòng, như trong thư gửi tín hữu Do Thái: “chúng ta lại gần Thiên Chúa với một lòng chân thành và với một đức tin trọn vẹn” (Dt 10, 20)
Tin Mừng hôm nay mời gọi chúng ta hãy sám hối như Mátthêu và có lòng nhân từ như Đức Giêsu. Đồng thời tránh xa và không được lưu trữ thái độ coi thường, khinh bỉ, cố chấp như những người Pharisêu trong tâm trí của mình, bởi vì trên đời này có ai là vô tội đâu? Tự nhận mình là người xứng đáng và coi khinh kẻ khác là dấu hiệu của một tâm hồn trống rỗng, kiêu ngạo, thích đi theo và làm môn đệ cho ma quỷ chứ không phải là môn sinh của Thầy Giêsu.