2022
Tưởng nhớ một nhà truyền giáo vừa đổ máu
Tưởng nhớ một nhà truyền giáo vừa đổ máu
Lẽ thường, tháng hai không có ngày 29. Có thể xem hôm nay, ngày cuối tháng 2.2022 là ngày tưởng niệm tròn một tháng:
VỊ LINH MỤC NHIỆT THÀNH CỦA CHÚA;
NGƯỜI ANH EM TRONG LINH MỤC ĐOÀN GIÁO PHẬN KONTUM;
NGƯỜI ANH EM THƯƠNG QUÝ CỦA CỘNG ĐOÀN TU SĨ ĐAMINH;
ÂN NHÂN CỦA NHIỀU CỘNG ĐOÀN SẮC TỘC;
NHÀ TRUYỀN GIÁO TÂM HUYẾT CỦA GIÁO HỘI VIỆT NAM;
TẤM GƯƠNG HY SINH CỦA HÀNG LINH MỤC;
NIỀM THƯƠNG TIẾC VÔ HẠN CỦA MỌI TÍN HỮU VIỆT NAM;
NIỀM KÍNH PHỤC CỦA BAO NHIÊU NGƯỜI THIỆN CHÍ,
CHA GIUSE TRẦN NGỌC THANH O.P. về Nhà Cha (29.1 – 2022 – 28.2) sau khi dâng tặng dòng máu của mình trên chính nơi mà Cha đêm ngày miệt mài truyền giáo, gắn bó, yêu thương và tự nguyện làm nơi hiến dâng đời tu.
Như Chúa Kitô đã sống cho trần gian, đã chết cho trần gian, chết tại trần gian, cũng vậy, Cha Giuse Thanh đã sống cho mảnh đất mà Cha chọn làm nơi vinh danh Chúa, để cũng đã chết cho nơi đó và chết tại chính nơi đó.
Cái chết của Cha khiến không ít người bàng hoàng, rúng động. Cái chết của Cha cũng làm cho những ngày Tết vừa qua không trọn niềmvui. Cái chết của Cha khiến nhiều người không giữ được im lặng nhưng đã lên tiếng theo cách của họ…
Trên hết, theo những dòng chữ tôi đọc được từ rất nhiều người yêu mến Cha, tôi thấy Cha để lại quá nhiều dang dở nơi cánh đồng truyền giáo. Điều đó chứng minh cho mọi người, Cha nhiệt thành và không mệt mỏi cho sáng danh Chúa, Cha yêu mến Giáo Hội, yêu mến đất nước này, đặc biệt là yêu mến những con người ở rẻo cao mà Cha đảm nhận trách vụ phục vụ họ.
Dẫu công trình của Cha còn dang dở, nhưng không một ai cảm thấy lo lắng, vì tất cả đều hiểu, không một chiến sĩ chính danh, đích thực và đúng nghĩa nào của Chúa Kitô lại bạc nhược, chùn bước, khiếp sợ trước những bão bùng của cuộc đời và của thế gian.
Một GIUSE TRẦN NGỌC THANH này ngã xuống sẽ có nhiều Giuse Trần Ngọc Thanh khác đứng lên trám vào chỗ bỏ trống của ngài.
Gọi là trám vào, nhưng chắc chắn sẽ mạnh mẽ hơn, bất khuất hơn, táo bạo hơn, kiên vững hơn. Chẳng những mọi chiến sĩ của Chúa Kitô không bao giờ khiếp sợ, mà vì cái chết oan nghiệt của người anh em mình, họ sẽ để cho lòng họ quyết tâm hơn, trưởng thành hơn, đi đến cùng con đường thánh giá mà Chúa Kitô, Thầy của họ đã đi.
Hình ảnh thánh giá của Chúa Kitô và dòng máu của người anh em mà họ đã chứng kiến sẽ làm cho lý tưởng dâng hiến của họ càng được thúc bách, càng được nung đốt. Nói cho đúng, cái chết ấy chẳng những vô phương trói tay, trói chân mà còn trở thành tiếng gọi thúc giục lên đường, trở thành niềm gợi hứng, nguồn cảm hứng cho vô vàn những chiến sĩ cùng lý tưởng đang ở lại trần thế. Đó chính là lời sai đi dữ dội giúp họ chân cứng đá mềm nhằm đạp đầu sóng gió trong một tinh thần quật khởi, và quật khởi ngày một hơn mà thôi…
Bởi có Giáo Hội địa phương nào, từ khi đặt nền móng đến lúc hình thành và phát triển mà không đóng góp xương máu, công sức, tài năng, trí tuệ, lòng quả cảm, tình yêu… của con cái mình!
Cám ơn Cha Giuse Trần Ngọc Thanh. Mãi mãi Cha là tấm gương sáng của chúng tôi, những tín hữu Kitô nói chung và những người anh em trong lý tưởng thánh chức nói riêng.
Chúng tôi chỉ là những con người yếu hèn mà còn rung lòng trước cái chết vinh phúc của Cha, thì chắc chắn lòng yêu thương của Đấng thánh thiện và toàn năng, Cha chung của tất cả chúng ta, sẽ ấp ủ Cha ấm áp đến dường nào!
Chúng tôi tin rằng, Ngài đang dìu Cha về bên Ngài như đã từng dìu đưa trùng trùng lớp lớp những người con đã vì Ngài mà đổ máu thấm cả lịch sử, thấm cả dải đất mênh mông của quê hương này.
Kính chào Cha quý yêu. Cha cứ bình yên ngơi nghỉ nơi lòng Đấng Hằng Sống. Xin hằng cầu nguyện cho đất nước, cho từng con dân đất Việt, cho Hội Thánh Việt Nam đang còn nhiều thách thức phải vượt qua và cho tất cả chúng tôi.
Xin được một lần nữa, cho tôi ghi khắc tên của người anh em, một nhà truyền giáo nhiệt thành vừa ngã xuống tròn một tháng: CHA GIUSE TRẦN NGỌC THANH!…
Lm JB NGUYỄN MINH HÙNG
2022
Vợ ơi, hiểu cho anh !…
Vợ ơi, hiểu cho anh !…
Em hoạt bát, giỏi giao tiếp nên lúc nào cũng có nhiều bạn bè xung quanh. Ðiều đó vô cùng tích cực nhưng đồng thời cũng đem lại nhiều rắc rối. Ðó là tâm lý em hay bị dao động trước những người bạn xấu tính.
Phụ nữ túm tụm trò chuyện đôi khi hay bình phẩm chuyện này chuyện kia, có lúc còn so sánh các ông chồng với nhau, đại loại: “Thấy người ta phát ham, được chồng yêu thương chiều chuộng, muốn gì được nấy; Trông người ta thì như bà hoàng, lụa là sang trọng, một bước lên xe cũng có người mở cửa, còn mình thì ngay cả việc sắm một chiếc áo mới cũng phải hỏi ai kia…; Chồng người ta xưng hô với vợ ‘bà xã ơi, bà xã à’ nghe mát tai, còn chồng nhà này nói năng thì cộc lốc…”. Có lần em đi họp lớp nhà bạn về, anh chưa hỏi có vui không thì em đã bực dọc, nhăn nhó nói bâng quơ như thể ai đó đang chọc giận em: “Biết vậy hồi chiều không đi cho đỡ nhục. Ai cũng quần là áo lượt, đi siêu xe, dùng điện thoại đắt tiền…, còn mình thì… Nhà người ta có vài kẻ hầu người hạ, còn nhà này ngay cả tìm một đứa oshin sai vặt cũng không ra. Mọi thứ toàn con này làm không kịp thở…”.
Thú thật, anh nghe nhiều lời nói trách móc thế này từ đôi môi xinh xắn của em thốt ra. Lúc đầu anh nghĩ trong những giây phút mệt nhọc hay bực mình điều gì đó nên em giận cá chém thớt rồi thôi. Mà đúng là sau một đêm, em quên hết những gì mình nói. Nhưng mọi chuyện lại chưa chịu kết thúc sau một lần nữa em gặp mặt bạn bè, xóm giềng. Câu chuyện cứ tiếp tục kéo dài khiến anh cảm thấy hoang mang, không biết mình là cái gì trong ngôi nhà này. Sự tự ái của một người đàn ông trỗi dậy, buồn bực, chán nản, định bỏ đi nhậu với bạn bè hay đi đâu đó ít hôm. Nhưng nghĩ lại, nếu làm thế là sai, biết đâu rượu vào lại xảy ra những điều không hay. Nên thôi.
Em à, anh nhớ là từ lúc cưới em về, anh chưa làm gì sai trái, cũng không để em phải cực khổ. Chẳng qua cũng vì hoàn cảnh sống mà ra. Em biết đó, anh là dân văn phòng, lương có nhiều nhặn gì, nên không thể lo cho em được hạnh phúc “vĩ đại” như người ta. Vì vậy mà anh cố gắng tiết kiệm, để sau này mình có con cái mà lo cho con no đủ, đàng hoàng. Chứ tiêu pha hoang phí thì tương lai sẽ ra sao? Còn cái chuyện nói năng cộc lốc, em cũng biết anh là dân ban A nên ít lời lẽ hoa mỹ, bóng bẩy như những gã dẻo mồm. Quan trọng là anh vẫn không quên trách nhiệm của mình, luôn xem em là vợ, chưa bao giờ bạo hành và cũng không ích kỷ đến mức bị cho là “tính đàn bà”.
Anh nói ra không phải muốn hơn thua với vợ mình mà chỉ muốn em hiểu hơn. Mỗi nhà mỗi cảnh, mình sống vì gia đình chứ không phải sống vì thiên hạ mà ai nói gì em cũng nghe, cũng bị tác động. Nếu anh cũng như em thì nhà mình sẽ ra sao? Chắc là đổ vỡ sớm. Thôi thì bỏ qua hết em nhé, đừng bận tâm vì những lời lẽ gây chia rẽ của bất cứ ai. Họ giúp lời chứ không giúp của. Quan trọng là anh yêu em và anh đang chăm chỉ lao động để tương lai chúng ta sẽ có cuộc sống khá giả hơn. Thay vì ngồi bới lông tìm vết, vạch lá tìm sâu, hãy cùng giúp anh xây dựng tổ ấm này. Ðơn giản thôi, em cứ là một phụ nữ giỏi việc nhà và động viên anh vượt qua gian khó. Như thế em sẽ xứng đáng là một người vợ tuyệt vời!
ÐẶNG TRUNG CÔNG
2022
Chuyện ở bể bơi
Chuyện ở bể bơi
Một nam sinh học lớp 11 cầu cứu tôi vì bị “làm phiền” ở bể bơi. Cháu bị mấy chị lớp trên quây lại trò chuyện và khen có thân hình đẹp, khen đến đâu các chị sờ nắn đến đấy rồi cười khiến cháu nổi “da gà” khắp người và toàn thân đỏ dừ như con cua luộc.
Một cháu khác học lớp 9 thì ngại ngùng tiết lộ: ngay trong phòng thay đồ, các anh lớn hay giỡn giỡn đụng chạm chỗ nhạy cảm của nhau hoặc sờ “trym” các bé trai. Có lần, chính cháu bị một anh dí “đèn pin” vào mông, cháu quay lại phản ứng thì anh ta ngó lơ, cháu nhanh trí lách người qua một bên nhưng suốt buổi anh ta cứ lượn lờ bơi bên cạnh và tranh thủ “quờ quạng” dưới làn nước.
Có em mới vào cấp 2 bơi xong, lên tắm để thay đồ thì có chú đòi vào tắm chung, nghĩ cùng giới không sao và bể bơi đông đúc nên cháu đồng ý, chẳng ngờ chú ấy kỳ lưng giúp và xoa vào vùng “đồ bơi” khiến cháu phải tông cửa chạy.
Cậu bé học lớp 7 thì kể rằng nhiều lần bị chụp ảnh, theo dõi ở phòng thay đồ, thậm chí có anh trần như nhộng đứng rất lâu dưới vòi sen, cố tình quay ra ngoài cho nhìn thấy “nguyên con”.
Có nhóm thanh niên choai choai thì đi “giáp vòng” các hồ bơi để chụp trộm người khác, quay lén người tắm, sau đó về khoe “hàng”!
Còn nhiều, nhiều chuyện vậy nữa.
Tôi không ngạc nhiên khi nghe các cháu tâm sự. Nhắc đến quấy rối tình dục, mọi người thường nghĩ ngay nạn nhân là nữ, nhưng thực tế người bị quấy rối có thể bất kể là nam hay nữ, “thẳng” hay “cong”, trẻ con hay người già. Ða số nam sinh bị quấy rối mà không biết (thậm chí còn tưởng là trêu đùa, khen ngợi), hoặc biết mà không dám nói vì nói ra có khi không giải quyết được gì, lại còn bị gièm pha, giễu cợt, trả đũa. Ðiều tra mới đây tại TP Nha Trang cho thấy tỷ lệ nam sinh bị quấy rối là 19,33%, cao hơn so với nữ sinh (16,86%).
Quấy rối tình dục nam là khi có người (có thể là nữ, người đồng tính nam hoặc kẻ biến thái tình dục) cố ý dùng cơ thể tiếp cận một em trai hoặc đàn ông như sờ ngực, bẹo má, bóp mông, thở vào lỗ tai, dụ dỗ bằng ngôn từ gợi dục, “tra tấn” bằng điện thoại hoặc ăn mặc hở hang, cho xem tranh ảnh khiêu dâm, có ánh mắt, hành vi mang ẩn ý về tình dục. “Người bị hại” không được yên ổn, cuộc sống mất tự do và luôn phải đề phòng, thấy mình bị xem thường, bị tổn thương lòng tự trọng.
Trên thế giới, khoảng 79% nạn nhân bị quấy rối là nữ, 21% là nam, 12% sợ bị trả thù nếu chống lại.
Theo kết quả khảo sát của kênh radio 5 đài BBC, ở Anh, 50% phụ nữ và 20% đàn ông bị quấy rối tình dục bằng các hình thức khác nhau, từ việc bị buông lời khiếm nhã cho tới bị sờ mó ở công sở và trường học, 63% phụ nữ bị quấy rối cho biết họ không trình báo, 79% nam giới giữ im lặng.
Chính vì quan niệm con trai “chẳng mất gì”, chỉ có “được” nên một số người nữ còn coi chuyện bỡn cợt người khác phái là ban cho một ân huệ! (vài chàng phục vụ ở quán ăn, quầy bar bị khách nữ sàm sỡ, bóp đùi, câu cổ, khoác vai, nhưng người xung quanh chỉ cười hoặc không can thiệp gì)
Theo nghiên cứu của các nhà khoa học, các thiếu niên bị “hái trái xanh”, “chín ép” từ độ tuổi mới lớn tới ngoài 20 tuổi có thể mắc các chứng rối loạn, stress, trầm cảm, mất ngủ, thậm chí là tự tử.
Tôi đã khuyên các cháu: bơi là một môn thể thao rất tốt cho sự phát triển sức khỏe tinh thần và thể chất cho mọi độ tuổi, nhưng phải nhớ vài quy tắc giữ mình:
lCác bạn học sinh dễ trở thành “mồi ngon” cho những kẻ xấu, vì ít kinh nghiệm xử lý tình huống, sau đó ngượng ngùng, sợ hãi không dám nói với ai. Nên đi cùng bạn, người nhà đến hồ bơi. Cảnh giác với những đối tượng hay lảng vảng quanh khu vực mình đang bơi, “dòm ngó”, cố tình bắt chuyện, buông lời trêu chọc…
lKẻ quấy rối hay hoạt động ở những góc vắng vẻ hoặc nơi rất đông người để khó bị phát hiện. Vì thế nên bơi theo nhóm, vừa hỗ trợ nhau nếu xảy ra nguy hiểm vừa khiến những kẻ quấy rối không dám lại gần.
lKhông đến bể bơi với trang phục “lỏng lẻo” quá mức. Không để người khác đụng vào người mình, nhất là vùng riêng tư và ngược lại.
lKhông đến hồ bơi có phòng thay đồ lộ liễu, trống trải, không cửa che, vách ngăn các phòng sơ sài.
lKhi lâm nạn, đừng im lặng cũng đừng tỏ ra xấu hổ hay sợ hãi. Hãy la lớn và tìm mọi cách thoát ra. Sau đó nhanh chóng báo cho quản lý hồ bơi, huấn luyện viên tại đó.
lKể lại với người thân trong gia đình, báo cơ quan chức năng có thẩm quyền để trị kẻ quấy rối nhằm giữ an toàn cho bản thân và người khác.
Ths-Bs LAN HẢI
2022
ĐTC Phanxicô: Phải tìm lại sự liên kết, liên minh giữa người già và người trẻ
ĐTC Phanxicô: Phải tìm lại sự liên kết, liên minh giữa người già và người trẻ
Bắt đầu một loạt suy tư mới về ý nghĩa và giá trị của tuổi già, trong buổi tiếp kiến chung sáng thứ Tư 23/2/2022, Đức Thánh Cha nhấn mạnh sự cần thiết của một liên minh giữa các thế hệ, dưới ánh sáng Lời Chúa.
Trong buổi tiếp kiến chung sáng thứ Tư 23/2 Đức Thánh Cha đã trình bày loạt bài giáo lý mới về chủ đề “Tuổi già”: Ý nghĩa và giá trị của tuổi già, được nhìn dưới ánh sáng Lời Chúa.
Đức Thánh Cha nhận xét rằng tuổi thọ gia tăng dẫn đến việc gia tăng số người cao tuổi trong thời đại chúng ta, và do đó cần phải suy tư lại về mối quan hệ giữa các thế hệ. Xã hội của chúng ta, với khuynh hướng vứt bỏ những gì bị cho là không hữu ích, thường đề cao sự trẻ trung và thậm chí coi người già như một gánh nặng không được mong muốn. Do đó, điều quan trọng là phải xem xét và đánh giá cao thành quả tinh thần mà khoảng thời gian sống này có thể mang lại cho chính người cao tuổi, cũng như những món quà mà họ có thể cống hiến cho cộng đồng mà họ là một phần không thể thiếu.
Theo nghĩa này, chúng ta cần khám phá lại “giao ước” gắn kết các thế hệ trong việc hướng tới tương lai của gia đình nhân loại chúng ta. Trong những ngày đại dịch này, một lần nữa chúng ta lại thấy tầm quan trọng của việc cung cấp cho những người trẻ của chúng ta sự hướng dẫn khôn ngoan, hy vọng và nhiệt huyết khi họ nhìn về tương lai.
Đức Thánh Cha mời gọi các tín hữu cầu xin Chúa Thánh Thần giúp chúng ta hiểu và đánh giá cao sự đóng góp to lớn mà người cao tuổi có thể tạo ra cho một xã hội công bằng và huynh đệ.
Bài giáo lý của Đức Thánh Cha
Anh chị em thân mến, chào anh chị em.
Chúng ta đã kết thúc các bài giáo lý về thánh Giuse. Hôm nay chúng ta bắt đầu loạt bài giáo lý tìm sự soi sáng của Lời Chúa về ý nghĩa và giá trị của tuổi già. Từ một vài thập kỷ, giai đoạn này của cuộc sống nói đến một “lớp người mới” thực sự – những người cao tuổi. Chưa bao giờ trong lịch sử loài người chúng ta người già lại đông như vậy. Nguy cơ bị loại bỏ thậm chí còn thường xuyên hơn: người cao tuổi thường bị xem là “gánh nặng”. Trong giai đoạn đầu bi thương của đại dịch, chính họ là những người phải trả giá đắt nhất. Họ vốn đã là nhóm yếu nhất và bị lãng quên nhất: chúng ta đã không gặp họ nhiều khi họ còn sống, chúng ta thậm chí không nhìn thấy họ khi họ chết. Ngoài ra, tôi đã thấy bản Hiến chương về quyền của người cao tuổi và các bổn phận của cộng đồng: bản này đã được các chính phủ viết, không phải do Giáo hội. Thật tốt, thật thú vị để biết rằng người cao tuổi có quyền. Thật tốt khi đọc nó.
Cùng với vấn đề di cư, tuổi già là một trong những vấn đề cấp bách nhất mà gia đình nhân loại được mời gọi đương đầu lúc này. Nó không chỉ là một câu hỏi về sự thay đổi số lượng; nó là sự thống nhất giữa các lứa tuổi của cuộc sống đang bị đe dọa: đó là điểm quy chiếu thực sự để hiểu và đánh giá toàn bộ sự sống của con người. Chúng ta tự hỏi: liệu có tình bạn, có sự hợp tác giữa các giai đoạn khác nhau của cuộc sống không, hay sự chia cách và vứt bỏ vẫn chiếm ưu thế?
Tất cả chúng ta đang sống trong một hiện tại mà trẻ em, người trẻ, người lớn và người già cùng chung sống. Nhưng tỷ lệ đã thay đổi: người sống thọ đã trở thành đa số và ở nhiều nơi trên thế giới, tỷ lệ trẻ em rất thấp. Chúng ta đã nói về vấn đề mùa đông dân số. Sự mất cân bằng kéo theo nhiều hệ quả. Nền văn hóa thống trị có hình mẫu duy nhất là người trẻ trưởng thành, tức là một cá nhân tự lập và luôn luôn trẻ trung. Nhưng liệu có đúng là tuổi trẻ chứa đựng trọn vẹn ý nghĩa của cuộc sống, trong khi tuổi già chỉ đơn giản là biểu hiện cho sự trống trải và mất mát? Việc tôn vinh tuổi trẻ như là lứa tuổi duy nhất xứng đáng là hiện thân của lý tưởng con người, cùng với sự coi thường tuổi già như là sự yếu đuối, suy tàn, khuyết tật, đã là hình ảnh chủ đạo của chủ nghĩa độc tài thế kỷ XX. Chúng ta đã quên điều đó rồi sao?
Tuổi thọ gia tăng có tác động đến lịch sử của các cá nhân, các gia đình và xã hội. Nhưng chúng ta phải tự hỏi: phẩm chất tâm linh và ý thức cộng đồng của nó có phù hợp với thực tế này không? Phải chăng người già cần phải xin lỗi vì việc họ cố sống bất chấp người khác? Hay họ có thể được vinh danh vì những quà tặng mang lại cho ý nghĩa sống của mọi người? Trên thực tế, trong việc thể hiện ý nghĩa của cuộc sống – và chính xác là trong cái gọi là các nền văn hóa ‘phát triển’ – tuổi già ít có tác động. Tại sao? Bởi vì họ bị xem là lứa tuổi không có điều gì đặc biệt để trao tặng, cũng không có ý nghĩa để sống. Thêm vào đó, thiếu sự khuyến khích để mọi người tìm kiếm họ, và thiếu sự giáo dục để cộng đồng nhận ra họ. Nói tóm lại, đối với một lứa tuổi mà hiện nay là một phần quyết định của không gian cộng đồng và chiếm đến một phần ba thời gian của toàn bộ cuộc đời, đôi khi có những kế hoạch chăm sóc, nhưng lại không có những dự án sống để giúp họ sống tràn đầy. Và đây là một sự thiếu vắng những suy nghĩ, trí tưởng tượng và sự sáng tạo.
Tuổi trẻ thì tươi đẹp, nhưng sự tươi trẻ mãi mãi là một ảo tưởng rất nguy hiểm. Là những người già thì cũng quan trọng – và xinh đẹp – như là những người trẻ. Chúng ta hãy nhớ điều này. Sự liên minh giữa các thế hệ, điều trả lại cho con người mọi giai đoạn tuổi tác của cuộc sống, là món quà đã mất của chúng ta. Nó phải được tìm lại.
Lời Chúa nói nhiều về giao ước này. Chúng ta vừa nghe lời của ngôn sứ của Giô-en: “Người già được báo mộng, thanh niên thấy thị kiến” (3,1). Nó có thể được hiểu như sau: khi người già chống lại Thần Khí, chôn vùi ước mơ trong quá khứ thì người trẻ không còn thấy được những việc phải làm để mở ra tương lai. Ngược lại, khi người già truyền đạt ước mơ của họ, thì người trẻ nhìn thấy rõ ràng những gì họ phải làm. Khi những người trẻ tuổi không còn hỏi về những ước mơ của người già nữa, khi họ cắm đầu vào những tầm nhìn không vượt tầm mắt của họ, họ sẽ vất vả để thực hiện hiện tại và chịu đựng tương lai của họ. Nếu ông bà chúng ta khép kín trong sự buồn bã, thì những người trẻ sẽ nhìn vào các điện thoại thông minh của họ nhiều hơn. Màn hình có thể vẫn sáng, nhưng sự sống sẽ chết trước thời điểm của nó. Chẳng phải hậu quả nghiêm trọng nhất của đại dịch chính là sự lạc hướng của những người trẻ tuổi sao? Người già có những nguồn sự sống đã được trải nghiệm mà họ có thể cậy dựa vào. Họ sẽ đứng nhìn những người trẻ lạc hướng, hay sẽ đồng hành cùng họ bằng cách sưởi ấm ước mơ của họ?
Sự khôn ngoan của cuộc hành trình dài đồng hành với tuổi già đến cuối đường phải được trải nghiệm như một món quà có ý nghĩa của cuộc sống, chứ không phải bị xem như sự ù lì của sự tồn tại của tuổi già. Đức Thánh Cha cảnh báo: Nếu tuổi già không được trả lại phẩm giá của một cuộc sống xứng đáng với con người, thì nó kết thúc với việc đóng kín mình trong nỗi tuyệt vọng, điều tước đi tình yêu của mọi người. Thách đố này của nhân loại và của nền văn minh đòi hỏi sự dấn thân của chúng ta và sự trợ giúp của Thiên Chúa. Chúng ta hãy cầu xin Chúa Thánh Thần. Với những bài giáo lý về tuổi già này, tôi muốn khuyến khích mọi người dành suy nghĩ và tình cảm của mình vào những quà tặng mà tuổi già mang lại và vào những lứa tuổi khác nhau của cuộc sống. Tuổi già là một quà tặng cho tất cả mọi lứa tuổi của cuộc sống. Là một quà tặng của sự trưởng thành, của sự khôn ngoan. Lời Chúa sẽ giúp chúng ta phân định ý nghĩa và giá trị của tuổi già; xin Chúa Thánh Thần cũng ban cho chúng ta những ước mơ và tầm nhìn mà chúng ta cần.
Và tôi muốn nhấn mạnh, như chúng ta đã nghe trong lời ngôn sứ Giô-en rằng điều quan trọng không chỉ là người già có sự khôn ngoan, giữ vai trò lịch sử họ đã sống trong xã hội, mà còn là một cuộc trò chuyện, nói chuyện với những người trẻ. Người trẻ phải nói chuyện với người già, và người già với người trẻ. Và cây cầu này sẽ là sự trao truyền sự khôn ngoan trong nhân loại. Tôi hy vọng rằng những suy tư này sẽ hữu ích cho tất cả chúng ta, để phát triển thực tế mà ngôn sứ Giô-en đã nói, rằng trong cuộc đối thoại giữa người trẻ và người già, người già có thể trao các ước mơ và người trẻ có thể tiếp nhận và thực hiện chúng. Chúng ta đừng quên rằng trong văn hóa gia đình và xã hội, người cao tuổi giống như gốc rễ của cây: họ có tất cả lịch sử ở đó, và người trẻ như hoa và quả. Nếu không có nhựa từ gốc rễ chúng sẽ không bao giờ có thể nở hoa. Đừng quên bài thơ mà tôi đã nhiều lần nói: “Tất cả những gì cây có để cho hoa, đều đến từ những gì chôn vùi dưới đất” (Francisco Luis Bernárdez). Tất cả những gì đẹp đẽ về một xã hội đều liên quan đến cội nguồn của những người cao tuổi. Vì lý do này, trong các bài giáo lý này, tôi muốn nêu bật hình ảnh người cao tuổi, để hiểu rõ rằng người già không phải là vật phế thải: họ là một phúc lành cho một xã hội.
(Vatican News 23.02.2022)