Vợ ơi, hiểu cho anh !…
Vợ ơi, hiểu cho anh !…
Em hoạt bát, giỏi giao tiếp nên lúc nào cũng có nhiều bạn bè xung quanh. Ðiều đó vô cùng tích cực nhưng đồng thời cũng đem lại nhiều rắc rối. Ðó là tâm lý em hay bị dao động trước những người bạn xấu tính.
Phụ nữ túm tụm trò chuyện đôi khi hay bình phẩm chuyện này chuyện kia, có lúc còn so sánh các ông chồng với nhau, đại loại: “Thấy người ta phát ham, được chồng yêu thương chiều chuộng, muốn gì được nấy; Trông người ta thì như bà hoàng, lụa là sang trọng, một bước lên xe cũng có người mở cửa, còn mình thì ngay cả việc sắm một chiếc áo mới cũng phải hỏi ai kia…; Chồng người ta xưng hô với vợ ‘bà xã ơi, bà xã à’ nghe mát tai, còn chồng nhà này nói năng thì cộc lốc…”. Có lần em đi họp lớp nhà bạn về, anh chưa hỏi có vui không thì em đã bực dọc, nhăn nhó nói bâng quơ như thể ai đó đang chọc giận em: “Biết vậy hồi chiều không đi cho đỡ nhục. Ai cũng quần là áo lượt, đi siêu xe, dùng điện thoại đắt tiền…, còn mình thì… Nhà người ta có vài kẻ hầu người hạ, còn nhà này ngay cả tìm một đứa oshin sai vặt cũng không ra. Mọi thứ toàn con này làm không kịp thở…”.
Thú thật, anh nghe nhiều lời nói trách móc thế này từ đôi môi xinh xắn của em thốt ra. Lúc đầu anh nghĩ trong những giây phút mệt nhọc hay bực mình điều gì đó nên em giận cá chém thớt rồi thôi. Mà đúng là sau một đêm, em quên hết những gì mình nói. Nhưng mọi chuyện lại chưa chịu kết thúc sau một lần nữa em gặp mặt bạn bè, xóm giềng. Câu chuyện cứ tiếp tục kéo dài khiến anh cảm thấy hoang mang, không biết mình là cái gì trong ngôi nhà này. Sự tự ái của một người đàn ông trỗi dậy, buồn bực, chán nản, định bỏ đi nhậu với bạn bè hay đi đâu đó ít hôm. Nhưng nghĩ lại, nếu làm thế là sai, biết đâu rượu vào lại xảy ra những điều không hay. Nên thôi.
Em à, anh nhớ là từ lúc cưới em về, anh chưa làm gì sai trái, cũng không để em phải cực khổ. Chẳng qua cũng vì hoàn cảnh sống mà ra. Em biết đó, anh là dân văn phòng, lương có nhiều nhặn gì, nên không thể lo cho em được hạnh phúc “vĩ đại” như người ta. Vì vậy mà anh cố gắng tiết kiệm, để sau này mình có con cái mà lo cho con no đủ, đàng hoàng. Chứ tiêu pha hoang phí thì tương lai sẽ ra sao? Còn cái chuyện nói năng cộc lốc, em cũng biết anh là dân ban A nên ít lời lẽ hoa mỹ, bóng bẩy như những gã dẻo mồm. Quan trọng là anh vẫn không quên trách nhiệm của mình, luôn xem em là vợ, chưa bao giờ bạo hành và cũng không ích kỷ đến mức bị cho là “tính đàn bà”.
Anh nói ra không phải muốn hơn thua với vợ mình mà chỉ muốn em hiểu hơn. Mỗi nhà mỗi cảnh, mình sống vì gia đình chứ không phải sống vì thiên hạ mà ai nói gì em cũng nghe, cũng bị tác động. Nếu anh cũng như em thì nhà mình sẽ ra sao? Chắc là đổ vỡ sớm. Thôi thì bỏ qua hết em nhé, đừng bận tâm vì những lời lẽ gây chia rẽ của bất cứ ai. Họ giúp lời chứ không giúp của. Quan trọng là anh yêu em và anh đang chăm chỉ lao động để tương lai chúng ta sẽ có cuộc sống khá giả hơn. Thay vì ngồi bới lông tìm vết, vạch lá tìm sâu, hãy cùng giúp anh xây dựng tổ ấm này. Ðơn giản thôi, em cứ là một phụ nữ giỏi việc nhà và động viên anh vượt qua gian khó. Như thế em sẽ xứng đáng là một người vợ tuyệt vời!
ÐẶNG TRUNG CÔNG