2020
Lời dạy con gây chấn động của một phụ huynh: ‘Chúc con gặp thật nhiều trắc trở”.
“Thường lệ, những người diễn thuyết trong các lễ tốt nghiệp, sẽ chúc con may mắn và mong mọi điều tốt đẹp trong tương lai sẽ đến với con. Ta sẽ không làm thế và ta sẽ nói với các con tại sao. Từ giờ đến nhiều năm về sau, ta hy vọng con sẽ bị đối xử bất công, bởi chỉ có như vậy con mới có thể cảm nhận được giá trị của sự công bằng…”
“Chúc con gặp thật nhiều trở ngại”.
John Roberts là thẩm phán cao nhất tại nước Mỹ. Nhiệm vụ của ông phải luôn là một con người khôn ngoan và rõ ràng phẩm chất đó không chỉ giới hạn trong tòa án.
Trong lễ tốt nghiệp trung học của cậu con trai của mình, ông đến với tư cách là một vị phụ huynh. Nhưng người cha nào lại chúc con mình bất hạnh và gặp những điều tồi tệ nhất trong đời?
John Roberts – Chánh án Tòa án Tối cao Hoa Kỳ.
Khoan hãy phán xét ông không biết thương yêu con”, hãy nghe những lời lẽ sâu sắc mà ông dành cho bọn trẻ cũng vì mong chúng trưởng thành… Vị chánh án này nói rằng, các bài diễn thuyết trong lễ tốt nghiệp thường tràn ngập những lời chúc tốt đẹp, nhưng ông cho rằng “ta sẽ không làm thế và ta sẽ nói với các con lý do tại sao”:
Mở đầu, ông John Roberts nói: “Ta rất lấy làm tiếc phải nói với các con một điều rằng, thời khắc vui vẻ nhất và thoải mái nhất trong cuộc đời của các con sắp trở thành quá khứ rồi…”
Ngài Chánh án đã bắt đầu bài diễn văn của mình trong sự ngỡ ngàng của đám học trò non nớt, chưa từng trải đời. Lũ trẻ vô cùng kinh ngạc, bởi điều chúng chờ đợi là những lời chúc may mắn, mong mọi điều tốt đẹp sẽ đến trong tương lai, nhưng ông đã không làm thế, và đây là lý do tại sao:
“Từ giờ về sau, ta hy vọng con sẽ bị đối xử bất công, bởi chỉ có như vậy con mới có thể cảm nhận được giá trị của sự công bằng.
Ta hy vọng con có thể nếm trải một chút mùi vị của sự phản bội, bởi chỉ có như vậy con mới có thể hiểu được tầm quan trọng của sự chân thành.
Xin lỗi phải nói thế này, nhưng ta hy vọng con cảm nhận được sự cô đơn hàng ngày, bởi chỉ có như vậy con mới hiểu được rằng, bạn bè không phải là điều đương nhiên mà con cần phải giữ gìn.
Ta hy vọng con có thể gặp xui xẻo một vài lần, bởi chỉ có như vậy, con mới hiểu được ý nghĩa của may mắn trong đời, để con khiêm tốn hiểu rằng, thành công mình có, có lẽ là nhờ vận may, và sự thất bại của người khác cũng không phải là đáng đời.
Và khi con gặp thất bại, từ nay về sau còn nhiều, đối thủ của con sẽ châm chọc và cười nhạo trên sự đau khổ của con. Bởi như vậy con mới hiểu có phong độ rốt cuộc quan trọng như thế nào.
Ta hy vọng thi thoảng con bị người khác coi thường, chỉ có như vậy con mới hiểu được học cách tôn trọng và lắng nghe là quan trọng tới mức nào. Và ta cũng hy vọng con sẽ học được đủ đau đớn, để học cách cảm thông.
Cho dù ta có hy vọng những điều này hay không, thì thật ra sớm muộn gì nó cũng sẽ xảy ra trong cuộc sống của con. Con có thể tiếp thụ giáo huấn hoặc thu hoạch được gì trong đó hay không, đều dựa vào việc con có nhìn thấy những bài học trong khổ đau của mình hay không.
“Ông còn căn dặn lũ trẻ rằng, thành công đến từ những người không biết sợ hãi. “Nếu các con có thất bại, con đứng dậy và thử lại một lần nữa. Nếu thất bại lần thứ 2, con hãy lại đứng dậy và thử lại lần nữa.
Và nếu con có thất bại một lần nữa – đó có thể là lúc hãy suy nghĩ làm một việc gì khác”.
Vị chánh án đã cho bọn trẻ bài học quý khi đối diện với cuộc đời nhiều khắc nghiệt.
Ông cũng khuyên các cậu bé trung học trong buổi diễn thuyết chân thành rằng, hãy nhận thức được mình sung sướng thế nào – một ngôi trường với tỉ lệ 1 giáo viên trên 4 học sinh, nơi học sinh được mặc vest và thắt cà vạt, và học phí và chi phí ăn ở tốn hơn 1 tỷ/ năm.
Thông qua con trai mình, Roberts biết rất nhiều học sinh nhà giàu này, nhưng không vì thế mà các cậu trở nên hư đốn.
Ông thúc giục chúng, khi sang trường mới, hãy tự giới thiệu mình với mọi người “nhặt lá, xúc tuyết và dọn thùng rác. Nhớ tên của mọi người, cười và gọi họ bằng tên của họ.”Điều tồi tệ nhất xảy ra, khi người ta chỉ nhớ đến các con là một chàng trai trẻ nào đấy, biết cười và nói xin chào”.
Ông nói: “Lời khuyên của ta là: Đừng hành động như thể mình ở mâm trên.”
Rất nhiều người sau khi nghe được những lời diễn thuyết này, đã tỏ ra vô cùng đồng thuận. Những lời “khó nghe” này, giống như lời cảnh tỉnh. Đó là những điều tinh túy nhất được chắt lọc lại, từ một con người thông tuệ từ kiến thức xã hội đến kinh nghiệm sống cá nhân.
Đời người vốn có rất nhiều nỗi khổ, khi bạn thấy “học hành rất khổ”, “làm việc rất khổ”, “cuộc đời rất khổ”…, thì xin chúc mừng, bạn đã trưởng thành hơn rất nhiều người, còn đang ngủ quên trong cái “bẫy ảo tưởng” đầy cám dỗ, chưa thoát nổi để bước vào cuộc sống thực. Bởi vì, “khổ” là một điều tất yếu trong thế gian này.
(Cardigan Mountain School)
2020
Đường Giêsu – Đường con đi
Đường Giêsu – Đường con đi
Trong những ngày đầu tháng 02 năm 1990, có một con đường ở huyện ngoại thành đã được báo chí làm cho nổi tiếng. Con đường ấy một đầu là giăng ngang biểu ngữ khai trương phòng vật lý trị liệu trá hình, còn đầu kia là sừng sững một khách sạn mini sang trọng làm nhà riêng của người biển thủ, chức danh là giám đốc. Con đường ấy chợt nổi tiếng vì những vụ tai tiếng.
Từ hai mươi thế kỷ nay, trong Giáo Hội, người ta biết có một con đường thật danh tiếng và luôn luôn nổi tiếng. Con đường ấy mở ra bằng một tình thương và kết thúc bằng một hạnh phúc. Con đường ấy trải dài tin yêu để lâng lâng vươn lên sự sống. Con đường ấy thấp sáng hy vọng để dẫn tới Nhà Cha trên trời. Đường mở về miên viễn, Đường dẫn đến vĩnh hằng. Đó là đường mang tên Chúa Giêsu.
1. Đường hy vọng tin yêu.
Nếu có một câu hỏi được các Tông đồ đặt ra nhiều nhất thì đó phải là câu hỏi thuộc về nơi chốn. “Thầy ở đâu?” là câu hỏi của Gioan đặt ra trong lần đầu gặp gỡ, để được gọi đến xem và bước vào ơn gọi; “Thầy muốn chúng con dọn lễ Vượt Qua ở đâu?” là câu hỏi của các Tông đồ đặt ra để có được địa chỉ chính xác cho Bữa Tiệc Ly; và hôm nay lại là Tôma nôn nóng bật ra câu hỏi “Thầy đi đâu?” trước một tương lai vẫn còn ẩn khuất.
Bận tâm về nơi chốn là bởi vì trong đời theo Chúa, các ông luôn được dẫn vào những cuộc hành trình, mà cuộc hành trình cuối cùng là tiến về Giêrusalem để chứng kiến Thầy mình chịu chết. Có khối ông đã coi đây là con đường thất bại của Chúa để trở thành con đường thất vọng của mình. Mấy năm dài miệt mài theo Chúa những mong có ngày tả hữu vinh quang, nào ngờ Người lại bị đóng đinh như tên tử tội. Công dã tràng! Khi mọi vốn liếng hy vọng đặt cả vào canh bạc cuộc đời, rồi bỗng dưng lật ngửa trắng tay, người ta như rớt từ trên cao quay cuồng chao đảo. Thế mới hay ước vọng thì rộng lớn nhưng khung đời lại chật hẹp mà thực tế lại phũ phàng!
“Thầy đi đâu?” Ẩn sâu dưới câu hỏi ấy là một tâm trạng hoang mang trước một quá khứ vừa mới khép lại mà tương lai chưa kịp mở ra. Tương lai ấy mới mẻ hay chỉ là quá khứ được lặp lại ở thì sẽ đến? Đã một lần vỡ mộng, các Tông đồ băn khoăn là chuyện thường tình. Giống như đứa trẻ lỡ một lần phải bỏng, hễ thấy lửa là tự nhiên rụt tay lại. Vì thế, nghe trong câu hỏi “Thầy đi đâu?” có âm hưởng lo âu tự hỏi “mình đi đâu?”
Thất vọng về quá khứ và hoang mang trước tương lai, đó là những con đường các Tông đồ đã nếm trải. Nhưng mở đầu Tin Mừng hôm nay lại là lời của Chúa Giêsu: “Các con đừng xao xuyến.” Đó là lời an ủi vỗ về, đồng thời cũng là lời cắt băng khai mở một con đường mới trong hy vọng tin yêu.
2. Đường mang tên Giêsu.
“Ta là Đường, là Sự Thật và là Sự Sống.” Trả lời cho Tôma, cùng lúc Chúa Giêsu để lộ cho biết từ nay chỉ có một con đường duy nhất được mở ra trong ơn cứu độ, và tên gọi con đường ấy lại chính là Người.
Người là Đường Sự Thật bởi Người là Chân Lý, một chân lý sống động khả tín làm nền tảng và hướng đi cho mọi cuộc đời, một thực tại năng động đầy Thần Khí làm sức mạnh giải thoát cho mọi kẻ tin. Đường Sự Thật không phải là một hệ thống tín điều do Chúa Giêsu thiết định, nhưng là toàn thể cuộc sống lời nói việc làm của Người trong ý nghĩa cứu độ. Nhưng đâu phải ai cũng nhận ra? Giữa phiên tòa dịp lễ Vượt Qua, trước mặt Chúa Giêsu, Philatô đã hỏi một câu ngớ ngẩn: “Sự Thật là chi? – Quid est Veritas?” Chúa Giêsu không trả lời, vì Sự Thật hiện thân chính là Người đứng đó. Có biết đâu hỏi là đã trả lời, chỉ cần sắp xếp lại thứ tự các mẫu tự sẽ thành hàng chữ: “Est Vir qui adest” (x. Tihamet Toth, Chúa Cứu Thế Với Thanh Niên, p. 95).
Người là Đường Sự Sống bởi Người là Sự Sống thượng nguồn phát sinh các sự sống khác trong công trình sáng tạo, và là Sự Sống cội nguồn mà mọi sự sống khác phải tìm về trong công cuộc tái tạo của ơn cứu độ. Người thông ban sự sống cho mọi sinh linh, và luôn đi bước trước để lôi kéo mọi người về với Sự Sống của Thiên Chúa. Người chịu chết để nhân loại được sống, và Người sống lại để mãi mãi mở ra nẻo đường dẫn vào cõi sống. Mọi sự sống trần gian có thể đổi thay tan biến, nhưng Sự Sống Người là vĩnh cửu trường tồn. Người hằng sống hằng trị muôn đời.
Người là Đường dẫn tới Nhà Cha bởi Người và Cha không thể tách lìa: Chúa Con ẩn mình trong Chúa Cha, và Chúa Cha tỏ hiện trong Chúa Con. Vẫn là Một từ ngàn xưa và mãi là Một tới ngàn sau. Thế nên Đường mang tên Giêsu tất yếu cũng là địa chỉ Nhà Cha, và ngược lại tìm đến Nhà Cha cũng là hành trình vào Đường Sự Thật và Sự Sống.
3. Đường con đi
Dẹp bỏ con đường cũ của thất vọng hoang mang để khai mở con đường mới bằng toàn diện con người mình, Chúa Giêsu muốn truyền lại cho các Tông đồ cái kinh nghiệm hiện sinh phong phú liên kết với Cha qua Chân Lý và Sự Sống; đồng thời đó cũng chính là lời mời gọi Giáo Hội cất bước lên đường với những hành trang đi về hạnh phúc.
Đi trên Đường Giêsu là đi bằng cả niềm tin gắn bó hiệp thông của những con người biết mình có một lý tưởng để theo đuổi, và sẵn sàng hy sinh tất cả để đạt được lý tưởng ấy. Trút bỏ những hành trang cồng kềnh của danh lợi thú, đoạn tuyệt với những ngõ cụt lối mòn sao gợn sỏi đá của cuộc sống khô khan, chấp nhận canh tân để có được bước đi vừa thanh thót vừa thanh thản của đời nhân đức chính là hát lên khúc ca mới trên con đường mới. Vì lý tưởng ấy chính là lẽ sống, cũng chính là vinh dự một đời: “Anh em là dòng giống được tuyển chọn, là hàng tư tế vương giả, là chủng tộc thánh thiện, Dân riêng của Chúa…” (bài đọc thứ hai).
Đi trên Đường Giêsu cũng là đi bằng niềm hy vọng bền vững. “Thầy đi dọn chỗ cho các con.” Vận mệnh tương lai đã mở ra. Không còn xa xôi tít tắp, nhưng đã châm rễ từ cuộc đời này. Sống hôm nay là chuẩn bị sống ngày mai, và ngày mai tại Nhà Cha đã được định hình ngay từ bây giờ trong bước đường lữ thứ của Hội Thánh ở giữa lòng đời. Đi trong hy vọng là nhận ra rằng con người được tạo dựng để hướng về một cứu cánh, được tái sinh trong giới hạn nhưng không ngừng hướng về vô hạn. Thiết tưởng lời kinh của Thánh Augustinô có thể là tóm kết của bước đi hy vọng đã biến thành khát vọng: “Lạy Chúa, Chúa dựng nên con để cho Chúa, nên con mãi khắc khoải cho tới khi được nghỉ ngơi trong Ngài.”
Đi trên Đường Giêsu còn là đi bằng cả tình yêu chan hòa phục vụ. Bài đọc thứ nhất là hình ảnh đẹp về một Giáo Hội trẻ đang cựa mình vươn vai tiến tới. Có những phân công khác biệt: kẻ phục vụ bàn thánh, người phục vụ bàn ăn; kẻ chuyên chăm rao giảng Lời Chúa, người chuyên lo hạnh phúc anh em. Nhưng vẫn là nhịp bước đồng hành. Có thể nói được rằng tình yêu và phục vụ là đôi chân của Giáo Hội lữ hành đặt bước chân mình trong dấu chân Chúa. Và cũng có thể hiểu được rằng cách nhìn “con người là con đường của Giáo Hội” (Gioan Phaolô II) chính là tốc độ mới của tình yêu chan hòa phục vụ trên Đường Giêsu hôm nay.
Và lời cuối cùng sẽ là một lời kinh, dệt nên khúc hát hy vọng cho những ai đang băn khoăn tìm kiếm một con đường sống, và biến nên hành khúc tin yêu cho những ai đã một lần cất bước hành trình: “Chúa muốn nhận con đường con đi, nên Ngài đã sinh xuống dương gian. Chúa đã nhận đôi bàn tay con, dìu từng bước, bước đi trên đường. Chúa ôi, khi nhìn đời con, con không hiểu từng giọt lệ sầu. Chúa ôi, khi nhìn đời Ngài, con đã gặp đường hướng con đi.”
ĐGM. Giuse Vũ Duy Thống
trích trong “Với Cả Tâm Tình”
2020
Ơn biết cầu xin
(Bài viết của Patricia Mitchell, Biên tập nội dung của Tạp chí The Word Among Us)
Phòng để thức ăn của tôi đã đầy. Rất nhiều đồ ăn. Nhiều đến nỗi tôi lấy làm thẹn, vì thức ăn đó chỉ phục vụ cho ba người đang ăn ở đây trong những ngày này – chồng tôi, tôi và người mẹ 91 tuổi của tôi, người ăn rất ít.
Khi tin tức về coronavirus được đăng tải, tôi đã cố gắng không tích trữ hay hoảng sợ. Nhưng sau đó tôi cứ tự hỏi, nếu hết thức ăn và tôi không thể đến cửa hàng thì sao đây? Hoặc điều gì sẽ xảy ra nếu các nguồn cung ứng bắt đầu cạn kiệt? Vì thế mà ở nhà chúng tôi phải tích trữ thực phẩm để đủ dùng cho một tháng trở lên.
Điều này khiến tôi có suy nghĩ là: thật chính đáng khi tôi không thể dự trữ ân sủng. Vì giả sử nếu chuyện hết lương thực xảy ra với tôi, tôi sẽ muốn có một phòng đựng thức ăn đầy đủ, sẵn sàng và chờ đợi phục vụ tôi bất cứ lúc nào tôi cần. Nhưng ân sủng thì giống như manna trong sa mạc: tôi cần một nguồn cung cấp mới mỗi ngày. Và điều đó thúc bách tôi phải đến với Chúa mỗi buổi sáng và xin Người ban cho tôi “của ăn” mới – điều mà chính Chúa muốn ban cho tôi. Chúa muốn tôi trông cậy vào Người, chứ không phải vào tôi. Người cũng muốn tôi tin tưởng rằng Người sẽ ban mọi ân sủng mà tôi cần để tôi trở nên môn đệ của Người và đi theo Người.
Sau khi Chúa Giêsu chết trên thập giá, một người lính đã đâm thủng cạnh sườn Người và máu cùng nước đã chảy ra từ đó. Theo các Giáo phụ của Giáo Hội, nước đó là biểu tượng cho Bí tích Rửa Tội. Tôi thường tưởng tượng ân sủng của Thiên Chúa như một dòng nước không bao giờ cạn chảy ra từ cạnh sườn của Chúa Giêsu. Chúng ta được ngụp lặn vào trong sự sống thánh thiêng và nước ân sủng này khi chúng ta lãnh phép Rửa Tội. Nhưng đó không phải là điều gì đó xảy ra một lần duy nhất. Mỗi ngày khi chúng ta đến trước Chúa trong cầu nguyện, chúng ta lại có cơ hội đứng dưới chân thập giá của Chúa và được đổ tràn đầy ân sủng của Người.
Bây giờ, tôi đặc biệt cần ân sủng đó. Đã hơn một tháng kể từ khi chúng tôi phải ở nhà vì giãn cách xã hội. Lúc đầu, tôi nghĩ đến tất cả những điều tích cực có thể làm trong vài tuần ở nhà. Chẳng hạn như cuộc sống của tôi sẽ chậm lại, tôi sẽ không phải chạy từ đây đến đó, và tôi sẽ có thời gian để làm những việc tôi đã trì hoãn nhiều năm. Nhưng như một đồng nghiệp của tôi gần đây đã nói: Cái hào hứng sẽ mất dần dần. Tôi nhớ các con và các cháu của tôi. Tôi nhớ các bạn hữu và các đồng nghiệp của tôi. Tôi đặc biệt nhớ Bí tích Thánh Thể.
Nhưng việc không được lãnh nhận Chúa Giêsu trong Bí tích Thánh Thể đã làm cho tôi nhận ra mình đã có biết bao ân sủng. Qua phép Rửa Tội, tôi là người dự phần vào cuộc sống thánh thiêng của Thiên Chúa (x. 2 Pr 1,4). Chúa Kitô sống trong tôi! Không chỉ thế, mà mỗi ngày, nhờ phép Rửa Tội, tôi có thể đi đến tận nguồn ân sủng của Thiên Chúa, và đôi tay sẵn sàng mở ra để lãnh nhận tất cả những gì Chúa dành cho tôi ngày hôm đó.
Phục Sinh là thời gian trong năm khi chúng ta làm mới lại những lời thề hứa khi lãnh Bí tích Rửa Tội. Còn mùa nào tốt hơn trong năm để suy gẫm về ân sủng của Bí tích Rửa Tội và tất cả những gì mà Bí tích ấy có ý nghĩa đối với chúng ta? Các bài viết trong số báo về Phục Sinh của chúng tôi năm nay nhằm tìm hiểu về bí tích nền tảng này. Chúng tôi hy vọng và cầu nguyện mong cho các bài viết có thể giúp bạn đánh giá cao quà tặng rất tuyệt vời mà tất cả chúng ta đã được ban tặng – một quà tặng không ngừng được trao ban mỗi ngày trong cuộc sống của chúng ta.
Theo The Word Among Us [wau.org
Chuyển ngữ: Sr. Maria Trần Thị Ngọc Hương
2020
Chúa Giêsu luôn ở với chúng ta – Một Sứ Điệp của Niềm Hy Vọng
Bài viết của Jeff Smith, Chủ biên tập, Tạp chí The Word Among Us
Anh Chị Em thân mến,
Thỉnh thoảng các bài đọc ngày Lễ Chúa Nhật xem ra có nghĩa với chúng ta. Đó là cảm nhận của tôi về bài đọc thứ hai của ngày Chúa Nhật. Nếu bạn giống như tôi, bạn thực sự không thích đau khổ. Tôi đã trải qua nhiều năm cố gắng cách này hay cách khác để ngăn cản hoặc giảm tối thiểu nỗi gian khổ. Tôi không muốn các con của tôi đau đớn, khốn khổ, cho dẫu tôi không thể ngăn cản nó. Chắc chắn tôi không muốn cho vợ tôi, Jeannie và tôi phải đối mặt với những thử thách, nhưng dù sao đi nữa những gian nan thử thách vẫn xảy đến. Tôi cũng không thích khi (chứng kiến) các bạn tôi phải chịu đau ốm bệnh tật.
Tuy nhiên, tất cả chúng ta đang phải đối diện với những cuộc chiến đấu trong cuộc sống. Cơn đại dịch hiện tại là một thí dụ. Thật đau đớn biết bao khi phải mất một người thân yêu hoặc không thể có một lễ an táng thích đáng! Hoặc thật căng thẳng biết bao nếu bạn hoặc một thành viên trong gia đình bạn bị mất việc làm – điều này mới xảy ra cách đây hai tuần đối với một trong những đứa con lớn của tôi.
Thật đúng với bài đọc thứ hai của ngày Chúa Nhật. Thánh Phêrô đã viết: “Nếu làm việc lành và phải khổ mà anh em vẫn kiên tâm chịu đựng, thì đó là ơn Thiên Chúa ban” (1 Pr 2,20). Nói cách khác, nếu bạn đang thực hiện thánh ý Chúa tốt nhất chừng nào có thể và đau khổ vẫn xảy đến với bạn, bạn đừng để mình rơi vào sợ hãi hay hoảng sợ. Hãy tin rằng bằng cách nào đó, tình huống mà bạn đang trải qua đều có ơn Chúa chở che. Hãy tin rằng Thiên Chúa đang gần gũi với bạn, ngay cả khi những gian khổ ập đến.
Ngay bây giờ nếu bạn đang phải chiến đấu, hãy biết rằng bạn đang đồng cảnh ngộ với rất nhiều người! Hãy nhớ: “Đức Kitô đã chịu đau khổ vì anh em, để lại một gương mẫu cho anh em dõi bước theo Người” (1 Pr 2,21). Đức Giêsu không muốn chịu đau khổ. Thực vậy, Đức Giêsu đã khẩn nài Chúa Cha cất đau khổ khỏi Ngài. Thế nhưng, Người vẫn tập trung vào điều gì đó lớn lao hơn: “Người đã khước từ niềm vui dành cho mình, mà cam chịu khổ hình thập giá” (Dt 12,2).
Làm sao Đức Giêsu đã làm được điều này? Người không ngừng hướng về Chúa Cha, Đấng mà Người biết hằng yêu thương và sẽ chăm sóc Người. Người hướng về ơn cứu độ mà Người sẽ chiến thắng cho chúng ta. Người hướng về lời hứa Thiên Đàng. Tất cả những điều này đã mang lại cho Đức Giêsu niềm vui. Vì thế giờ đây, ngay cả nếu chúng ta đang phải chiến đấu hoặc đang chịu đau khổ, chúng ta cũng có thể “hướng về Đức Giêsu” (Dt 12,2).
Một ngày nọ, tôi ở trong sân sau với người mẹ tám mươi tám tuổi của tôi, mẹ đang sống chung với chúng tôi. Ba tôi đã qua đời một vài năm trước đây và mẹ tôi nhớ ba tôi mỗi ngày. Đó là một ngày u ám, vì thế tôi đã nói với mẹ tôi rằng: “Chúng ta không thể nhìn thấy mặt trời hôm nay. Mẹ có nghĩ mặt trời vẫn đó sau những đám mây không?” Mẹ tôi nói: “Dĩ nhiên là có chứ, Jeffrey”. (Mẹ gọi tôi là Jeffrey). Và tôi đã nói với mẹ: “Điều đó thật đúng đối với Thiên Chúa và với ba, mẹ ạ. Chúng ta không thể nhìn thấy Thiên Chúa, nhưng Người vẫn ở gần chúng ta. Mẹ không thể chạm tới ba lúc này, nhưng ba đang ở trước nhan thánh Chúa. Vì thế, mỗi khi mẹ đến với Chúa trong cầu nguyện và Thánh Lễ, thì ba vẫn đang gần gũi với mẹ như hơn bao giờ hết”. Mẹ tôi chỉ đáp lại cách vắn gọn: “Hmm (Ừ)”.
Anh chị em thân mến, anh chị em không cô đơn một mình đâu! Vì anh chị ở trong Chúa Kitô, Thiên Chúa rất gần gũi với anh chị em. Khi anh chị em cầu nguyện, khi anh chị em xem Thánh Lễ ở nhà, anh chị em đang được các thiên thần và các thánh đồng hành. Đây không chỉ là niềm hy vọng tương lai của chúng ta. Đó cũng là thực tại hiện nay của chúng ta, ngay cả khi nếu chúng ta không thể nhìn thấy niềm hy vọng ấy thì Thiên Chúa vẫn đang ở với chúng ta!
Theo The Word Among Us [wau.org]
https://wau.org/resources/article/re_jesus_is_with_us_always/
Chuyển ngữ: Sr. Maria Trần Thị Ngọc Hương