2020
Phút ban đầu
Trong vòng xoay của cuộc đời, giữa bao lời mời bủa vây, lòng ta vẫn vương chút nhớ thương, vẫn có chút tiếc nuối. Nhớ những ngày xưa tháng cũ, tiếc những hoài niệm sâu xa một thời. Đời vẫn xoay vần như thế, giữa trăm sự nhớ thương, giữa triệu điều tiếc nuối, ta đắm đuối tìm về những phút ban đầu. Thứ lâu nay ta vẫn hòa nỗi nhớ niềm thương lẫn cái tiếc nuối ngậm ngùi. Nhớ những giây phút mê hồn ấy, tiếc những giây phút rạng ngời kia.
Phút ban đầu của tình ta tình người. Ta vẫn muốn níu muốn giữ nhưng nó lại thuộc về khoảng không nào đó trong kí ức thuở trước. Thời gian đã tước nó khỏi bàn tay yếu đuối của ta trong vô vọng. Những giây phút đầu tiên thắm thiết đến nhường nào. Ngại ngùng trong những lời nói lúng túng ngập ngừng. Chần chừ trong cái nắm tay lần chạm môi. Âu yếm những thời khắc thiết tha đậm đà… Thật mau qua! Hòa trong buổi bình minh của ngày mới, tình còn vẹn nguyên vẻ ngây thơ trong trắng, hòa quyện đủ vị nồng nàn trong hương thiết tha. Ta cứ muốn siết mãi vòng tay ấy không rời, và bắt đầu mơ về một tương lai rực rỡ mà cứ ngỡ không xa. Ta la cà trong dòng cảm xúc cháy bỏng, thong dong theo nhịp rộn ràng của con tim, chìm đắm lạ kỳ trong sự vĩ đại của tình yêu đôi lứa. Nó chất chứa đủ sắc thắm tươi trọn vẹn hương nồng. Ta có đủ lý để tung hô có đủ lẽ để ca ngợi thứ tình yêu ngọt ngào ấy. Chúng còn gì đẹp hơn! Không chi sánh bằng!
Nhưng nó lại nhẹ nhàng vụt bay mà lòng ta chẳng hay chẳng muốn. Từ khi nào vậy? Thời gian đã cướp nó đi hay ta đánh rơi làm mất nó? Có phút giây ban đầu thì cũng có giây phút bây giờ và mai sau. Phũ phàng quá ư? Ta cố níu kéo từng chút, chút vị nồng, chút hương thanh mà cảnh tình lại dang dở. Nó chạy đi cho đời đúng là đời, nó vụt mất cho tình mới thật là tình chăng? Không còn nguyên cái nồng nàn, không còn đủ cái mặn mà ngày nào, nhưng tình ta được chứng tỏ, tình người được dịp vươn xa. Nó mất đi cho thử thách ùa đến, cho gian nan ập về. Mọi thứ tưởng như sụp đổ khi ta không còn những đắm say của phút ban đầu ấy, nhưng nó lại dẫn ta đến một chân trời mới. Nơi tình yêu có cơ hội cất tiếng qua dòng thời gian, qua gian nan thử thách.
Phút ban đầu trong tình Chúa nơi tình ta. Thuở ta còn non nớt chập chững chạy đến bên Người. Có lẽ khoảng lặng ấy vẫn thấp thoáng trong hồi ức đầy thổn thức của ta. Dường như mọi thứ khởi đầu thật êm thắm, mọi sự bắt đầu thật ấm êm. Quá dễ dàng mỗi lần cất lời ngợi khen tình yêu dịu ngọt ấy. Thuở đó, ta chợt nhận ra, lòng ta thổn thức, tim ta rung lên từng lời. Thật dễ dàng cho mọi thứ trong cuộc sống. Những dòng sữa ngọt ngào cứ tuôn chảy mãi trong con tim đầy ắp nụ cười tràn ngập niềm vui. Dường như không gì là không thể cho tình yêu ngày ấy. Vẫn còn đó những lời kinh nhẹ nhàng những lời ca tha thiết. Vẫn còn đó những an ủi không vơi niềm vui đầy tràn. Vẫn còn đó những quyết tâm lớn lao, những ước mơ vĩ đại. Nhưng giờ đây, một chút thôi, ta có thấy mình dại khi hứa có thấy mình khờ khi xin?
Đâu rồi những giây phút ấy! Ta chìm mình trong muôn mỗi khổ đau, “cau mày” mỗi khi hoạn nạn. Những giây phút ấy chẳng còn nữa thì tình sẽ hết Người cũng chẳng còn hay sao? Mọi thứ không còn dễ dàng gì nữa, mọi sự chẳng còn được như xưa. Còn đâu những lời kinh tâm tình, những lời nguyện ban sơ. Còn đâu những lời hứa câu thề thuở trước. Còn đâu những phút ê chề an ủi, những giây không xuể niềm vui. Khó khăn đến. Gian khổ tìm. Thứ thách kiếm. Khi những giây phút kia không còn, ta vẫn cứ bước tiếp theo những ngã rẽ riêng của mình.
Những giây phút ấy thật tuyệt vời, thật đắm say. Nhưng ta vẫn cứ phải mất nó để rồi nhớ thương đề rồi nuối tiếc. Dường như những giây phút ấy vẫn thấp thoáng đâu đây. Nó dẫn ta bước vào tình người, và cả tình Chúa. Nó cho ta đắm chìm trong khung trời với bao lời mời gọi với bao điều nên thơ. Nó đã qua. Nó không còn nữa. Nhưng những gì còn lại cũng đủ cho ta hiểu cái đẹp của tình ta cái tuyệt nơi tình người trong tình Chúa. Những thứ còn lại cho ta bước, cho ta vượt những đắng cay gian khổ phía trước. Có lẽ phút ban đầu ấy sẽ tìm gặp ta trong một không gian bất ngờ trong một thời điểm ngạc nhiên nào đó trong đời. Ta sẽ luôn biết trân quý phút ban đầu ấy.
Lyeur Nguyễn
2020
Tạ ơn !
TẠ ƠN
Tôi tạ ơn Chúa vì chồng tôi cứ phàn nàn khi bữa cơm chưa dọn kịp, bởi lẽ chàng đang ở ngay bên cạnh tôi, chứ không phải bên ai khác.
Tôi tạ ơn Chúa vì con tôi cứ càu nhàu khi phải phụ rửa chénđĩa cho tôi, bởi lẽ thằng bé đang ở nhà chứ không phải lêu lổng ngoài đường.
Tôi tạ ơn Chúa vì số thuế thu nhập mà tôi phải trả quá cao, bởi lẽ như thế nghĩa là tôi đang có một công việc tốt để làm.
Tôi tạ ơn Chúa vì có nhiều thứ phải dọp dẹp sau bữa tiệc nhỏ, bởi lẽ như thế nghĩa là tôi luôn được bạn bè quý mến đến chơi.
Tôi tạ ơn Chúa vì quần áo tôi bỗng trở lên hơi chật, bởi lẽ như thế nghĩa là tôi đang có đủ ăn,
Tôi tạ ơn Chúa vì cái bóng của tôi cứ nhìn tôi làm việc, bởi lẽ như thế nghĩa là tôi đang sống tự do ngoài nắng.
Tôi tạ ơn Chúa vì sàn phòng cần quét, cửa sổ cần lau, máng xối cần sửa, bởi lẽ như thế nghĩa là tôi đang có một mái nhà để cư ngụ.
Tôi tạ ơn Chúa vì tất cả những lời than phiền về chính phủ, bởi lẽ như thế nghĩa là chúng ta đang được tự do ngôn luận.
Tôi tạ ơn Chúa vì hóa đơn đóng tiền cho hệ thống sưởi thật cao, bởi lẽ như thế nghĩa là tôi đang được ấm áp.
Tôi tạ ơn Chúa vì người phụ nữ ngồi phía sau tôi trong nhà thờ hát sai, bởi lẽ như thế nghĩa tai tôi còn nghe được rất tinh tế.
Tôi tạ ơn Chúa vì đống đồ phải giặt ủi, bởi lẽ như thế nghĩa là tôi có đầy đủ quần áo để ăn mặc tử tế.
Tôi tạ ơn Chúa vì các cơ bắp của mình thấy mỏi mệt vào cuối ngày, bởi lẽ như thế nghĩa là tôi có sức để làm việc nhiều.
Tôi tạ ơn Chúa vì tiếng đồng hồ reo to thật sớm ban mai, bởi lẽ như thế nghĩa là tôi còn đi lại, hít thở và cười nói, bởi lẽ như thế nghĩa là tôi đang còn sống. st
2020
Chúng ta không cần phải hoàn hảo!
Hãy biết chấp nhận sự bất toàn là một phần tất yếu của con người.
Con người chúng ta ai cũng bị ám ảnh bởi ý nghĩ “Ta phải hoàn hảo”. Có lẽ chính những suy nghĩ này đã khiến cho chúng ta không ít lần phải rên lên”Đời là bể khổ”. Ta luôn đấu tranh với bản thân để ngày càng tốt đẹp hơn. Nhưng là “nhân” thì “vô thập toàn”. Khi phạm sai lầm ta bị dằn vặt, lo sợ không còn được tôn trọng, tin tưởng. Sai lầm chỉ hữu ích khi nó khuyến khích ta tiến lên, ngược lại nó sẽ làm tê liệt con người với mặc cảm mình thật vô dụng, bất tài.
Chuyện kể rằng ngày xửa ngày xưa,có một vòng tròn. Vòng tròn ta rất tự hào về thân hình của mình, tròn một cách hoàn hảo đến từng milimét. Thế nhưng, một sáng nọ thức dậy, nó bỗng thấy mình mất một góc lớn hình tam giác.
Buồn bực, vòng tròn tìm mảnh vỡ hình tam giác bị mất. Vì không còn hoàn hảo nên nó lăn rất chậm chạp. Nó bắt đầu ngợi khen những bông hoa dại đang tỏa sắc bên đường. Nó tâm tình cùng sâu bọ. Nó tận hưởng ánh sáng mặt trời ấm áp. Vòng tròn tìm được nhiều mảnh vỡ nhưng chẳng mảnh nào vừa cả. Nó lại tiếp tục tìm kiếm. Một ngày kia nó tìm được một mảnh hoàn toàn vừa khít. Nó sướng đến run người. Giờ đây nó lại hoàn hảo như xưa. Nó ghép mảnh vỡ kia vào rồi lăn đi. Nhưng, ơ kìa! Sao nó lăn nhanh đến thế ! Nhanh đến nỗi các bông hoa nhòe đi trong mắt nó, tiếng chuyện trò thì bạt đi trong gió. Vòng tròn nhận ra thế giới xung quanh nó trở nên khác hẳn khi nó lăn quá nhanh. Nó bèn dừng lại,đặt mảnh vỡ bên đường rồi chầm chậm lăn đi!
Bài học cái vòng tròn tặng tất cả chúng ta là: Thật kỳ lạ khi con người ta mất đi một cái gì đó lại thấy mình hoàn hảo. Một người có tất cả mọi thứ trên đời lại là kẻ nghèo túng. Bạn sẽ không biết thế nào là ước mơ, là hy vọng, là nuôi dưỡng vì một ngày mai tốt đẹp hơn. Bạn sẽ không bao giờ biết cảm giác sung sướng khi có ai đó yêu thương bạn và cho bạn cái bạn tha thiết mong muốn!
Cuộc sống không phải là cái bẫy để chờ chúng ta sa vào rồi kết tội. Cuộc sống có chút gì đó như mùa bóng, khi đội mạnh nhất cũng có thể bị thua và đội yếu nhất cũng có những giây phút huy hoàng. Mục đích của chúng ta là thắng nhiều hơn bại.
Hãy biết chấp nhận sự bất toàn là một phần tất yếu của con người. Nếu ta đủ dũng cảm để yêu thương, đủ sức mạnh để để tha thứ, đủ hào phóng để chia sẻ hạnh phúc cho kẻ khác, đủ thông minh để hiểu rằng tình yêu thương luôn bao bọc chúng ta. Khi ấy ta đã đạt đến sự toàn mỹ mà nhiều người chỉ dám mơ ước!
2020
Vài tâm tư về Thánh Lễ
1. Đi lễ ăn mặc không đoan trang
Nhiều người đi lễ ăn mặc không đoan trang, đứng đắn, đôi khi còn ăn mặc hở da, hở thịt. Xin đừng quên, thân xác là đền thờ Chúa ThánhThần (1Cr 6,19). Xin ý tứ, tế nhị hơn, đến với Chúa chứ không phải đi dự tiệc tùng, vui chơi.
2. Đi check-in chứ không phải đi lễ
Nhiều người đi lễ chỉ để điểm danh cho người ta biết là mình có đi lễ. Đến nhà thờ chỉ tranh thủ seo-phì (selfie) tự sướng, chụp hình hết chỗ này chỗ kia. Vậy là họ đi cho có lệ, có trách nhiệm chứ đâu phải vì lòng mến Chúa, yêu Người. Đi cho khỏi bị người ta đánh giá?
3. Cha vào – Con ra
Nhiều người đi lễ mà tính toán đến từng phút, từng giây. Canh khi nào cha ra bàn thờ thì mới chạy vào, “đứng đứng, chắp chắp”. Thánh lễ chưa kịp kết thúc đã mau mau “cúi cúi, chào chào”, rồi vội vã ra lấy xe. Xin hỏi lòng mến Chúa ở đâu? Và mở miêng ra là nói yêu Chúa hết lòng, hết linh hồn, hết trí khôn?
4. Ngồi giải trí chứ không ngồi dự lễ
Nhiều người đi lễ mà tranh thủ, trực chiến điện thoại trên tay để rảnh là vuốt, là chạm. Zalo, Facebook… rồi ngồi tủm tỉm cười một mình. Mượn khung cảnh nhà thờ để làm việc riêng tư. Vậy đi lễ có ơn ích gì không?
5. Đi lễ hay đi biểu diễn thời trang
Nhiều người coi việc đi lễ như là dịp để khoe quần áo đẹp, điện thoại xịn, xe sang, khoe đồ đẳng cấp… Đi lễ mà ăn mặc lòe loẹt, xức nước hoa thơm cả góc sân nhà thờ. Đành rằng mặc đẹp để đến gặp Chúa, gặp anh chị em là đúng, nhưng kiểu “đẹp quá” như thế này lại không tốt chút nào!
6. Đi lễ “gốc cây” – “xe ôm” – “Ven đường”
Nhiều người đi lễ mà chẳng biết hôm nay ai chủ tế, có mấy cha, hay cha mặc áo gì, bên trong nhà thờ có gì đặc biệt hay không, ai đọc sách…bởi họ ngồi ở đâu đó, đứng ven đường hay mãi ngồi trên “xe ôm” bên ngoài nhà thờ. Thờ ơ với thánh lễ, với khung cảnh buổi lễ. Lòng không ước muốn gặp Chúa và yêu mến Ngài.
7. Đi “xem lễ” chứ không phải tham dự thánh lễ
Trong Hiến Chế Về Phụng Vụ Thánh (Sacrosantum Concilium), Giáo hội luôn thiết tha và yêu cầu các tín hữu phải tham dự các phụng vụ thánh, nhất là thánh lễ cách chủ động – trọn vẹn. Nghĩa là phải thưa kinh, đối đáp cùng chủ tế và cộng đoàn, phải hòa một lòng một ý với chủ tế và cộng đoàn. Nhưng nhiều người đi lễ chỉ là để ngắm xem ai xinh, ai đẹp, ai là hot girl, hot boy, ai dễ thương, ai sang trọng…. Cần phải có thái độ đúng mực khi tham dự thánh lễ
8. “Đồng ý” 100%
Nhiều người đi lễ hay lắm, cha giảng gì cũng “gật gù” tán thành, ai nói gì cũng “gật đầu” đồng ý. Hóa ra họ đang ngủ!
9. Máy soi siêu cấp
Nhiều người đi lễ lạ lắm, chẳng may cha chủ tế hoặc ca đoàn hay người đọc sách thánh có đọc – hát sai thì chê bai, dè bỉu, trong khi đó nội dung người ta truyền đạt thì chẳng nhớ gì.
10. Rước lễ như cái máy
Đây là một vấn nạn và thực sự rất phổ biến trong các Giáo xứ.
Nhiều người đi lễ mà không ý thức về tình trạng của bản thân (có sống trong ân sủng, có sạch tội hay không) mà cứ lên rước Chúa. Thấy họ lên rước lễ thì mình cũng lên, sợ rằng mình không lên rước lễ người ta sẽ nghĩ mình là người tội lỗi.
Theo Giáo luật số 916, thực sự điều này rất nguy hiểm bởi ai không sống trong tình trạng ân sủng thì không được phép rước lễ. st