Renaud Capuçon: “Trong thời gian cách ly tôi đàn mỗi ngày”
Nhạc sĩ vĩ cầm Renaud Capuçon, 44 tuổi đưa chúng ta vào thế giới âm nhạc của ông.
Ông nghĩ đến ai đầu tiên trong ngày? Đến vợ tôi (ký giả Laurence Ferrari) và con trai Elliott 9 tuổi của tôi.
Cái gì còn lại trong tuổi thơ của ông? Mùi sàn cao-su của hành làng Hôtel du Golf, ở Bourg-Saint-Maurice. Nó dính liền với niềm đam mê âm nhạc của tôi. Đây là nơi bắt đầu với các buổi hòa nhạc ở Liên hoan nhạc Arcs.
Tội nho nhỏ của ông, đặc biệt trong thời gian cách ly này? Dĩ nhiên là sô-cô-la.
Lần cuối cùng ông tha thứ? Với đứa con trai của tôi. Trong thời gian cách ly, tôi dạy phân số cho con và tôi khá khắc khe với con.
Ông có một giờ thinh lặng ông làm gì? Tôi sẽ đến tu viện các tu sĩ Dòng Xitô ở Sénanque (Vaucluse).
Báu vật của ông? Chiếc đàn vĩ cầm, người bạn mỗi ngày của tôi, người cùng tôi trên sân khấu. Kể cả trong thời gian cách ly, mỗi ngày tôi đàn một thời gian ngắn và đăng trên trang Twitter của tôi.
Một hành vi đón nhận làm ông xúc động? Cách cúi đầu nghiêm trang chào của người Nhật.
Ông muốn “cám ơn” ai? Cha mẹ tôi, họ luôn nâng đỡ tôi trên con đường khó khăn này.
Một nơi để ông lấy lại sức? Khi rãnh tôi đi bộ ở Alpilles, tôi rất thích ánh sáng ở đây. Và dừng chân ở Eygalières, nơi tôi kết hôn.
Quyển sách gối đầu giường của ông?
Tôi thường hay đọc lại Các thư gởi Gala của nhà văn Paul Eluard.
Nhân vật ông mơ được gặp? Nhà soạn nhạc Bach, để hiểu làm sao một con người lại có thể viết loại nhạc thần thánh như vậy.
Đối với ông, Chúa Giêsu là… Hy vọng. Một cảm giác mà tôi vừa cảm nhận gần đây khi tôi chầu vương miện thánh giá ở Nhà thờ Đức Bà Paris ngày Thứ Sáu Tuần Thánh. Đây là một trong những khoảnh khắc sâu đậm nhất của đời tôi, đến mức tôi không có đủ chữ để mô tả: mạnh mẽ về mặt thiêng liêng và đồng thời gắn chặt vào thực tế bởi sức nặng của nó.
Ông được ban cho đời sống vĩnh cữu, ông có ký nhận không? Có. Từ lâu tôi đã có đức tin và tôi tin nó vẫn còn tồn tại trong tôi.
Marta An Nguyễn dịch