NGỌN LỬA ẤY ĐÃ BÙNG LÊN
20/10 Thứ Năm trong tuần thứ Hai Mươi-Chín Mùa Quanh Năm
Ep 3:14-21; Tv 33:1-2,4-5,11-12,18-19; Lc 12:49-53
NGỌN LỬA ẤY ĐÃ BÙNG LÊN
Mở đầu trang Tin Mừng, Đức Giêsu cho thấy tình yêu của Ngài đối với nhân loại, Ngài muốn thiêu đốt nhân loại bằng ngọn lửa tình yêu mãnh liệt của Ngài: “Thầy đã đến ném lửa vào mặt đất và Thầy những ước mong ngọn lửa ấy đã bùng lên”. Trong Kinh Thánh, mỗi khi nói đến lửa là nói đến sự thanh luyện, thánh hóa của lễ, trừng phạt… Nhưng lửa trong Kinh Thánh cũng nói đến sự hiện diện của Thiên Chúa, đó cũng là biểu tượng tình yêu trọn vẹn của Thiên Chúa đối với nhân loại. Khi nhập thể vào trần gian, Chúa Giêsu đã hiện diện với nhân loại bằng tình yêu và hình ảnh con người. Ngài đem ngọn lửa tình yêu đó vào trần gian, hiện diện giữa nhân loại và Ngài mong cho ngọn lửa ấy được nhân rộng, được phân chia ra, không chỉ hiện diện cách ấm áp mà con bùng lên giữa nhân loại. Ngọn lửa ấy cũng được Chúa Thánh Thần soi sáng và làm lan tỏa nơi các tông đồ để các ngài sẻ chia cho nhân loại.
Chúng ta cũng được ngọn lửa mà chính Chúa Giêsu ném vào trần gian hôm nay thanh luyện, soi sáng và Chúa muốn chúng ta đem ngọn lửa của đời mình thắp sáng chính mình và tha nhân bằng tình yêu của Thiên Chúa. Chúng ta cũng cần để ngọn lửa Đức tin của mình bùng cháy trong cuộc sống hàng ngày của mình để mọi người, qua đời sống chứng nhân của mình nhận ra ngọn lửa tình yêu Thiên Chúa đang hiện diện giữa nhân loại.
“Lửa” mà Người nói đến trong bài Tin Mừng hôm nay đúng hơn nên hiểu về “Thánh Thần”. Người đến để cho những kẻ tin Người được Thần Khí của Thiên Chúa. Người mong muốn, đến nỗi nôn nóng thấy việc đó chóng xảy đến để loài người chóng nhận được Thánh Thần khiến họ có thể kêu lên “Abba ! Lạy Cha”. Một cách cụ thể, có thể nói, trong suốt cuộc đời trần gian, Chúa Giêsu hằng mong mỏi ngày lửa Thánh Thần sẽ xuống trên các môn đệ, vì đó là mục đích cuộc giáng sinh cứu thế của Người, để tất cả loài người trở thành con cái Thiên Chúa.
Thế mà, như chúng ta biết, Thánh Thần không thể được ban xuống cho các môn đệ, bao lâu Ðức Kitô chưa bị treo lên cây Thập giá. Do đó tiếp theo câu nói Người mong muốn biết bao cho lửa cháy lên, Chúa Giêsu đã khẳng định luôn: “Người phải chịu một phép rửa và lòng Người khắc khoải biết bao cho đến khi hoàn tất”. Câu nói này, ai cũng hiểu là để ám chỉ cuộc Tử nạn của Người.
Ngọn lửa mà Chúa Giêsu mong muốn không dễ dàng bùng cháy nếu Ngài không trải qua cuộc khổ nạn và cái chết. Đó cũng là tình yêu tột đỉnh của Ngài đối với nhân loại và đó cũng là phép rửa mà Chúa nói đến trong bài Tin Mừng hôm nay. Ước mong ngọn lửa tình yêu mau chóng lan rộng, nên Chúa Giêsu mong chờ cuộc thương khó và cái chết đau thương trên Thập giá: “Thầy còn một phép rửa phải chịu, và lòng Thầy khắc khoải biết bao cho đến khi việc này hoàn tất”. Đó là một bảo chứng tình yêu mà chính Ngài đã thực hiện khi đến trần gian.
Chúa Giêsu đã đến và mang ngọn lửa tình yêu của Ngài thắp sáng và soi sáng giữa một xã hội thiếu vắng tình thương và Ngài ước mong ngọn lửa ấy bùng cháy nơi chúng ta để chính chúng ta được soi sáng và sưởi ấm. Chúng ta cũng mang ngọn lửa ấy thắp sáng trần gian này để ngôn lửa tình yêu Chúa Giêsu không lụi tàn đi mà ngày càng được nhân rộng qua mọi thời đại và lan tỏa đến mọi người.
Bản chất của Thiên Chúa là yêu thương. Chúa Giêsu nhập thể vì tình yêu thương nhân loại của Ngài. Vì yêu thương nên con người được dựng nên giống hình ảnh Thiên Chúa. Thế nhưng Tin Mừng hôm nay lại mang đầy kịch tính: “Anh em tưởng rằng Thầy đến để ban hòa bình cho trái đất sao ? Thầy bảo cho anh em biết: không phải thế đâu, nhưng là đem sự chia rẽ”. Theo lẽ thường tình, con người chúng ta ai cũng thích những gì dễ dãi, tự do buông theo ý mình. Đó là khuynh hướng tự nhiên của thân xác, của cái tôi lúc nào cũng muốn tự làm Chúa chính mình. Nhưng sứ điệp của Chúa Giêsu lại đòi chúng ta đi vào con đường hẹp, ngược lại những gì chúng ta muốn.
Sự chia rẽ bắt nguồn từ đây, với những người luôn sẵn sàng mở lòng đón nhận sứ điệp của Chúa Giêsu và hành động theo những đòi hỏi của Tin Mừng, thì họ khép mình vào kỷ luật, đi theo con đường hẹp, ghập ghềnh, chông chênh sỏi đá. Họ lập tức bị “ném đá” bởi những người quen sống trong sự dối trá, lừa gạt, tham nhũng…. Vì quen sống buông thả nên họ lấy làm “trái tai gai mắt” trước lối sống theo Tin Mừng nên họ tìm cách chống đối, chỉ trích, kết án…cũng là để phần nào biện minh cho lối sống sa đọa của mình.
Theo Chúa Giêsu, chúng ta chọn đi vào cửa hẹp, đi trên con đường chông gai và chấp nhận cả những chống đối, chia rẽ. Nhưng đó là con đường đưa đến bình an, hạnh phúc. Người sống theo Tin Mừng cũng được mời gọi để bảo vệ và giữ gìn ngọn lửa mà Chúa Giêsu đã mang vào trần gian. Muốn thế, chúng ta phải chiến đấu để ngọn lửa ấy luôn được thắp sáng trong chính mình và trong tha nhân. Chúng ta cũng chiến đấu để đón nhận sự bình an đích thật. Chúng ta cũng chiến đấu để luôn luôn chọn lựa sống theo những giá trị của Tin Mừng để chúng ta xác nhận với Chúa rằng: ngọn lửa mà Chúa đã ném vào trần gian nay đã bùng lên.
Sứ điệp Tin Mừng mà Chúa Giêsu rao giảng khi đến trần gian luôn mang đặc tính yêu thương, hòa bình, nhân ái, không gây thù oán, chia rẽ…. Cũng chính vì yêu thương nhân loại mà Đức Giêsu đã nhập thể vào trần gian. Thế nhưng trình thuật của Thánh Luca trong bản văn Tin Mừng hôm nay, lại làm ta ngỡ ngàng trước lời rao giảng của Chúa Giêsu khi Ngài nhắc đến sự chia rẽ, chống đối bởi chính Ngài. Lời đó dường như đi ngược lại với tinh thần Kitô giáo, với những gì Chúa Giêsu đã nói và đã làm. Đó là một nghịch lý của Tin Mừng.