Ernesto Piraino – người cảnh sát trở thành linh mục nhờ chầu Thánh Thể
Ernesto Piraino – người cảnh sát trở thành linh mục nhờ chầu Thánh Thể
Ernesto Piraino là một cảnh sát và sắp kết hôn. Mọi sự thay đổi khi giáo xứ của anh bắt đầu chầu Thánh Thể liên tục 24 trên 24 giờ. Cuộc đời Ernesto bắt đầu thay đổi từ đó… Đó là câu chuyện về cuộc đời của cha Ernesto Piraino, ngày nay là một linh mục ẩn tu, người đã để lại bộ đồng phục phục cảnh sát để mặc lấy bộ áo dòng.
Mới đây nhà xuất bản Herkules Books đã phát hành một cuốn sách rất đặc biệt với tựa đề: “Từ bộ đồng phục đến chiếc áo dòng – Câu chuyện về người cảnh sát trở thành linh mục”, tác phẩm tự truyện của một linh mục trẻ, người trước khi tuyên khấn đã nhiều năm mặc bộ quân phục Cảnh sát Quốc gia.
Cha Ernesto Piraino 42 tuổi, là người miền Calabria của Ý, là con của một gia đình di dân, hiện đang sống ẩn tu trong một ngôi nhà nhỏ với vườn rau tại thành phố Belvedere Marittimo ở tỉnh Cosenza, thuộc giáo phận San Marco Argentano-Scalea, nơi có độ cao 700 mét so với mực nước biển. Đó là một ngôi nhà biệt lập trong rừng của Pollino, từ đó người ta có thể nhìn thấy làn nước biển trong vắt đang tắm mát bờ biển Tyrênia.
Lớn lên trong một gia đình Công giáo, Ernesto có một chút đức tin nhưng không sống đức tin trọn vẹn. Vào năm 2006, khi Ernesto đang làm việc cho văn phòng Trụ sở Cảnh sát tỉnh Messina và sống ở Scilla, giáo xứ Đức Mẹ Vô nhiễm của anh bắt đầu chầu Thánh Thể liên tục 24 giờ mỗi ngày. Anh đã đến đó vì tò mò.
Vài tháng trước đó, Ernesto đã chia tay với cô bạn gái sau mối tình kéo dài 6 năm và sắp sửa tiến tới hôn nhân, và đang sống trong một tình cảnh khó khăn; và ngày đó Chúa Giêsu bắt đầu thay đổi cuộc đời anh. Ngay khi đó anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng từ lúc đó, tiếng gọi của Bí tích Thánh Thể ngày càng mạnh mẽ hơn.
Trong khi Ernesto tiếp tục cuộc sống bình thường của mình, Chúa Giêsu ngày càng trở nên không thể thiếu, và không thể tin được, anh kể, “bất cứ nơi nào tôi đến, tôi đều chầu Thánh Thể liên tục”. Bằng cách đào sâu vào trái tim của Ernesto, Chúa Giêsu thiết lập lại trật tự tối thiểu trong sự không chắc chắn nảy sinh do cuộc hôn nhân lỡ dở, chỉ yêu cầu anh tin tưởng vào Người và dành cho Người một chút không gian.
Trong 4 năm sau đó, Ernesto quen biết với những người phụ nữ rất xinh đẹp khác, nhưng mặc dù rất hòa hợp với họ, anh luôn cảm thấy thiếu vắng điều gì đó, và trong lòng tiềm ẩn một sự không hài lòng. Rồi một ngày kia, chính cô gái mà Ernesto đang có mối quan hệ rất khắng khít đã cảm nhận được có điều gì đó đang khuấy động trong tâm hồn anh, và cô đến nói với anh rằng nếu con đường của anh là trở thành một linh mục, anh chỉ cần nói cho cô biết. Nhờ sự nhạy cảm đặc trưng của người phụ nữ, cô đã hiểu được điều đó trước khi anh nhận ra.
Một thay đổi lớn xảy ra trong năm 2010. Anh đã trò chuyện với vị linh hướng về tiếng gọi trong tâm hồn, về ước muốn dâng mình cho Chúa đang ngày càng lớn dần trong lòng mình. Đang theo học ngành Luật, nhưng Ernesto đã bỏ môn học này và bắt đầu học thần học. Năm 2011, ở tuổi 32, anh bắt đầu chương trình đào tạo trong chủng viện. Trong một thời gian, Ernesto vẫn tiếp tục làm cảnh sát. Vừa là chủng sinh vửa là cảnh sát. Khi anh được thụ phong linh mục, tất cả các đồng nghiệp cảnh sát của anh đều có mặt và đối với anh, đó là một ngày lễ mà anh không bao giờ tưởng tượng được. Hôm qua là một viên cảnh sát, hôm nay trở thành một linh mục ẩn tu.
Có điểm nào chung nối kết người cảnh sát của quá khứ với vị linh mục và ẩn sĩ ngày nay không? Cha Ornesto chia sẻ, “trong tôi luôn có một ý thức sâu sắc về công lý và theo thời gian, nó đã biến thành một cái nhìn về tính tổng thể của con người. Tôi là một cảnh sát nghiêm khắc, và rồi tôi nhận được Lòng Thương xót và tôi bắt đầu thực hiện nhiệm vụ của bằng cách nhìn tội phạm với con mắt khác, như một người anh em cần giúp đỡ, chuộc lỗi. (…) Đó là con đường mà tôi tiếp tục tin tưởng và để bản thân được hướng dẫn. Tôi học cách nhìn thấy Khuôn mặt của Chúa trong Bí tích Thánh Thể, và rồi trong khuôn mặt của người anh em. Người ẩn sĩ học cách nhìn thấy Chúa trong mọi thứ. Gương mặt của Người theo tôi trong những giờ suy niệm, trong sứ vụ giải tội, trong thời gian dành riêng cho việc tiếp đón và linh hướng… Tuy nhiên, sau đó, tôi lấy lại năng lượng bằng cách đắm mình trong sự tĩnh lặng và thanh tĩnh của ngôi nhà Tabor nhỏ bé của tôi.”
Hồng Thủy