2021
CÓ PHẢI TA LÀ GIUĐA THỜI ĐẠI KHÔNG ?
31THỨ TƯ TUẦN THÁNH
– Kinh Tiền Tụng Thương Khó II.
– Tối ngắm 15 Sự Thương Khó Chúa Giê-su.
– Không cử hành lễ nào khác, trừ lễ an táng.
– Các bài đọc Lời Chúa: Is 50,4-9a; Mt 26,14-25.
CÓ PHẢI TA LÀ GIUĐA THỜI ĐẠI KHÔNG ?
Tin Mừng hôm nay dẫn ta đến đỉnh cao công trình cứu chuộc của Đức Kitô. Người sẽ phải “ra đi” vì tội lỗi nhân loại và để chịu chết chuộc tội cho họ.
Bối cảnh của bài Tin Mừng hôm nay là Lễ Vượt Qua cuối cùng Chúa Giêsu cử hành với các môn đệ. Mỗi năm người Do Thái thời Chúa Giêsu long trọng mừng lễ Vượt Qua để tưởng niệm biến cố Thiên thần Chúa vượt qua cửa nhà người Do Thái có bôi máu chiên để không giết con đầu lòng của họ, khởi đầu cho cuộc giải phóng họ khỏi ách nô lệ, để dẫn đưa họ vào cuộc xuất hành tiến về Đất Hứa. Chúa Giêsu đã có ý định dùng môi trường và ý nghĩa của lễ Vượt Qua này để thiết lập Thánh Thể, nói lên ý nghĩa Ngài là Con Chiên mới sẽ hiến thân chịu chết và đổ máu trên Thập giá để giải phóng và cứu rỗi không những dân Do Thái, mà cho toàn thể nhân loại.
Mở đầu ta thấy một con người tội lỗi đã nổi tiếng xưa nay, Giuđa Itcariôt. Ông theo Chúa cùng anh em đã mấy năm nay. Vậy mà hôm nay đã rắp tâm chỉ điểm cho người Pharisêu bắt Chúa, mà lấy 30 đồng bạc. Thật tiền bạc nó có sức cám dỗ lạ lùng, mà giờ đây chúng ta ai cũng phải cảnh giác với chúng. Cũng thương thay những con người yếu đuối, đớn hèn đã phải làm tôi cái đồng tiền nhỏ bé ấy: “Giuđa Itcariôt đi gặp các thượng tế mà nói: Tôi nộp ông ấy cho quý vị thì quý vị muốn cho tôi bao nhiêu. Họ quyết định cho hắn ba mươi đồng bạc. Từ lúc đó hắn cố tìm dịp thuận tiện để nộp Chúa Giêsu”. Tiếp tục Tin Mừng dẫn ta vào một biến cố đặc biệt, Chúa Giêsu và các môn đệ chuẩn bị ăn lễ Vượt Qua: “Các môn đệ đến thưa với Đức Giêsu: Thầy muốn chúng con dọn cho Thầy ăn lễ Vượt Qua ở đâu?”.
Chúa Giêsu, là người chủ, người điều hành từ xa việc chuẩn bị mừng lễ ấy. Là Thiên Chúa, Người thấy trước mọi sự, nên công việc đã xảy đến đúng như lời Người báo trước. Lễ Vượt Qua, lễ tạ ơn trọng thể của người Do Thái. Họ cảm tạ và nhớ lại tình yêu thương đặc biệt Thiên Chúa đã dành riêng cho dân tộc họ, trước đó khoảng 1300 năm. Chúa đã cho họ đi qua Biển Đỏ để trốn thoát khỏi cảnh nô lệ Ai Cập một cách lạ lùng. Ngày ấy trước khi vượt qua Biển Đỏ, Chúa dạy họ giết chiên ăn thịt và “lấy máu bôi lên khung cửa” nhà mình. Nhà nào có máu chiên bôi lên, nhà ấy sẽ khỏi phải “tai ương tiêu diệt”. (Xh 12).
Tin Mừng hôm nay cũng gợi lại cho chúng ta tấm thảm kịch bi thương khi họa lại khung cảnh của một bữa tiệc cuối cùng của Thầy Giêsu với các môn sinh của mình, để rồi chính trong bữa ăn thân tình và huynh đệ này lại diễn ra một sự phản bội trắng trợn của môn đệ Giuđa, kẻ đã được tin tưởng trao cho trách vụ quản lý. Tệ hơn nữa, âm mưu này lại bị hắn che lấp bằng câu hỏi: “Rápbi, (thưa Thầy) chẳng lẽ con sao?” Ngay sau lời loan báo về sự phản bội của Chúa Giêsu: “Thầy nói thật với các con, có một người trong các con sẽ nộp Thầy”
Với giá ấn định, ông cố tìm dịp thuận tiện để nộp bằng được mà không bàn bạc với anh em. Có lẽ ba năm sống sát nách Thầy, thấy Thầy quyền uy xuất chúng như vậy mà cứ hiền lành chịu khổ, nên ông liều một phen, để ép Thầy vùng lên thống trị bằng quyền lực, đem chiến lợi về cho dân và các ông chăng? Thầy sẽ dùng sức mạnh mà tự giải thoát? Nếu vậy thì ông đã lầm.
Bởi vì “Con Người đến không để được người ta phục vụ, nhưng để phục vụ và hiến dâng mạng sống làm giá chuộc muôn người”. Điều này sau khi Thầy phục sinh, khi Thánh Thần đến các ông mới hiểu được, mới thay đổi cái nhìn và trở nên nhân chứng như Thầy đã sống. Còn Giuđa thì… đã muộn không thể lấy lại..
Tin Mừng giờ đây sắp làm ứng nghiệm sự kiện “Vượt Qua” ấy. Chỉ ngày mai thôi, Chúa Giêsu là “Con Chiên” thật của Thiên Chúa sẽ nên của ăn duy nhất trong bữa tiệc mừng lễ “Vượt Qua”. Rồi Con Chiên ấy sẽ chịu chết, sẽ đổ máu ra không phải để “bôi lên khung cửa”, mà đổ trên thập giá tẩy rửa tội lỗi cho người Do Thái và cho toàn thể nhân loại để họ khỏi bị“ tiêu diệt” muôn đời. Trước giờ phút đón nhận sự phản bội, đau khổ biệt ly oan nghiệt ấy, Chúa Giêsu vẫn hiền hòa yêu thương: “Thầy bảo thật anh em, một người trong anh em sẽ nộp Thầy”. Cũng chẳng thấy nơi Người sự oán trách, hay loại trừ ai dù là với người phản bội. Chúa chỉ thương cho họ, vì họ đã tự chọn con đường xa rời Chúa, bán Chúa thì họ sẽ phải khổ đau: “Đã hẳn Con Người ra đi theo như lời đã chép về Người, nhưng khốn cho kẻ nào nộp Con Người, thà họ đừng sinh ra thì hơn”.
Giờ đây chắc chẳng còn ai ủng hộ việc làm của người bán Chúa như Giuđa xưa. Nhưng có mấy ai dám quả quyết rằng tôi không còn phạm tội nữa. Vậy mỗi khi phạm một tội trọng là ta đã bán Chúa một lần nữa.
Thiên Chúa ban cho con người có lý trí và được tự do. Nhưng con người đã sử dụng tự do của mình ra sao? “Đồng bạc đâm toạc tờ giấy”, vì lòng người mau đổi trắng thay đen, vì một chút lợi lộc thấp hèn, người ta có thể bán đứng lương tâm mà thỏa hiệp với sự dữ. Giu-đa cũng bỏ mọi sự theo Thầy ba năm, cùng ăn cùng ở với Thầy, chứng kiến bao nhiêu phép lạ, quyền năng của một Thiên Chúa nơi Thầy mình. Vậy mà đến giờ chót, ông lại thua lý trí của mình, hay vì tiền bạc làm mờ con mắt, mà đi hợp đồng bán Thầy mình với giá rẻ mạt ba mươi đồng bạc, (giá một người nô lệ).
Trong thinh lặng, mỗi người chúng ta nhìn đến Giuđa để thử xem chúng ta có hành xử như Giuđa ngày xưa không ? Chúng ta tự do đáp trả với Chúa quyết định của mỗi chúng ta.
2021
PHẢN THẦY
PHẢN THẦY
Sau ba năm Chúa Giê su chọn gọi các tông đồ, cho các ông cùng ở với Ngài, theo Ngài từng bước trong hành trình rao gỉảng. Ngài đã dày công giáo dục, huấn luyện các ông với cả tình yêu thương trìu mến, coi các ông như bạn hữu (Ga 15, 15) và phục vụ các ông hết tình, hết mình (Ga 13, 4-5). Nhưng cho đến lúc này, Chúa đã thu được kết quả gì nơi các tông đồ? Phải chăng là sự thờ ơ, lãnh đạm, chưa mấy ai gắn bó thật sự với Thầy, chẳng ai hiểu gì về Thầy, chẳng ai đồng cảm với nỗi niềm xót xa đang dằn vặt trong tâm hồn Thầy. Trái lại, kẻ thì chối Thầy, người thì phản bội Thầy..
Đoạn Tin mừng hôm nay là một phần của bữa tiệc ly, nó nói lên thái đô vô ơn của Giuđa và tình thương bao la của Chúa, nhưng với thái độ vô ơn và so đo tính toán tiền bạc, ông vẫn cứ vô tâm làm ngơ và bị ma quỷ chiếm giữ.
Chúa Giêsu cố gắng đánh thức lương tâm của Giuđa, nhưng lòng ông vẫn không xao xuyến, không phải Chúa muốn Giuđa phạm tội, cũng không phải Ngài thờ ơ bỏ mặc hắn chìm sâu trong tội lỗi. Ngài đã nhiều lần nhiều cách đánh thức lương tâm hắn, thế nhưng không có kết quả gì.
Trước tiên là lời tiên báo công khai: “Quả thật, quả thật, Ta bảo anh em: một người trong anh em sẽ nộp Thầy”. Giuđa đã giả điếc làm ngơ như không nghe thấy lời cảnh tỉnh ấy.
Tiếp đến, Chúa Giêsu chấm bánh trao cho Giuđa, đó là cử chỉ thân tình, nhưng Giuđa đã ăn miếng bánh ấy mà không một chút rung động, đến độ thánh Gioan đã diễn tả một hậu quả trái ngược: “Ăn miếng bánh rồi, Satan đã nhập vào y”.
Còn gì đau đớn cho bằng nỗi đau của người Thầy bị trò từ chối, phản bội, thế mà Chúa Giê su Ngài vẫn bình tĩnh, không nao núng , không bỏ cuộc để rồi Ngài bước vào “bàn tiệc ly” với tất cả tình yêu chân thành dành cho các môn đệ mà Ngài hằng luôn yêu qúy. Tin mừng thuật lại: tâm thần Người xao xuyến, Người tuyên bố: “Thật, Thầy bảo thật anh em: có một người trong anh em sẽ nộp Thầy” (Ga 13, 21).
Chúng ta thấy Chúa thật tế nhị và tâm lý, Ngài không nói rõ tên nhưng lại làm dấu hiệu qua cử chỉ trao tấm bánh cho Giuđa và bảo: “Anh làm gì thì làm mau đi”. Thế nhưng Giu đa chẳng để ý gì đến nỗi niềm khát khao của Chúa đang chờ đợi sự hoán cải nơi ông. Ông đã chối từ tình yêu Chúa và lợi dụng chức “quản lý” của mình mà cất bước ra đi trong đêm tối. không một ai nghi ngờ, riêng chỉ có Chúa biết. Nhưng Chúa đành để ông ra đi vì Ngài tôn trọng sự tự do và lựa chọn mù quáng của ông
Thế là một môn sinh đã tự tụt khỏi vòng tay yêu thương của Thầy. Chúa Giê su lại nói tiếp trong nỗi cô đơn : “hỡi anh em là nhưng người con bé nhỏ của Thầy, Thầy còn ở với anh em một ít lâu nữa thôi…”. Lần này, Phê rô lại khoác lác ra vẻ trung thành với Thầy “Con sẽ thí mạng con vì Thầy”. Chúa liền nói sự thật đau buồn “Thật Thầy bảo thật cho anh biết: gà chưa gáy, anh đã chối Thầy ba lần (Ga 13,33.36-38).
Nếu xét trên bình diện tình yêu thì cả hai ông đều có chung một tội, không chân nhận Thầy, là phản Thầy. Nhưng Giu đa vì thiếu tin tưởng vào tình yêu thương của Thầy nên đã ra đi mà không bao giờ quay trở lại cùng Thầy.
Trong cuộc sống của chúng ta, không nhiều thì ít, chúng ta cũng có những giây phút phản bội nhau một cách ý thức hay vô tình, chưa chung thủy trong bậc sống của mình, hôn nhân hay tu trì. Chúng ta chưa trung thành trong ơn gọi làm con Chúa giữa lòng Giáo hội. Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta hãy tin tưởng vào tình yêu Chúa, vì “Tình yêu Chúa phủ lấp muôn vàn tội lỗi”, Ngài luôn chờ đợi ta quay bước trở về với Ngài, như người Cha mong chờ con trong dụ ngôn “Người Cha nhân hậu” (Lc 15 ,11-32). Ngài hằng sẵn sàng tha thứ cho ta ngay cả khi chúng ta đang phạm tội, chống đối, chối từ hay phản bội Ngài đi nữa. Vấn đề là chúng ta có mở rộng tâm hồn để đón nhận tình yêu và sự tha thứ của Ngài hay không?
Nhìn lại cuộc đời ta, tuy không rõ ràng như trường hợp của Giuđa, thế nhưng cũng phải thừa nhận rằng ít nhiều gì đã có lần ta ngoảnh mặt làm ngơ trước những cảnh giác của Chúa. Xin Chúa tha thứ cho những lỗi lầm của ta và xin Ngài giúp ta biết sống có tình có nghĩa với Chúa và anh em của ta.
2021
HAI THÁI ĐỘ
29THỨ HAI TUẦN THÁNH
– Kinh Tiền Tụng thương khó II.
– Không cử hành lễ nào khác, trừ lễ an táng.
– Các bài đọc Lời Chúa: Is 42,1-7; Ga 12,1-11.
HAI THÁI ĐỘ
Ngày Thứ Hai Tuần Thánh hôm nay, chúng ta được nghe lại đoạn trích Phúc Âm của Thánh sử Gioan với đầu đề: Xức dầu thơm tại Bêtania. Việc xức dầu cho khách là phong tục phổ thông của người Do Thái và thông thường là xức dầu trên đầu của vị khách ấy. Thế nhưng cô Maria trong bối cảnh của đoạn Tin Mừng này, cô đã dùng dầu thơm quý giá xức nơi bàn chân của Chúa Giêsu, rồi lấy tóc mình mà lau. Một hành động khác thường vì một lòng mến phi thường. Vì yêu mến người thầy Giêsu, Maria đã chẳng tiếc bất cứ thứ gì.
Trước đây, cô đã làm hài lòng thầy khi bỏ hết mọi sự bên ngoài mà ngồi bên chân Thầy và lắng nghe Lời Thầy. Giờ đây, cô từ bỏ kể cả chính mình, khiêm nhường và cung kính xức dầu thơm lên chân vị thượng khách mà cô yêu mến.
Chúng ta đang từng bước hiệp thông với Chúa Giêsu trong cuộc Khổ Nạn và Tuần Thánh cũng là cao điểm cho chúng ta chiêm ngắm Mầu nhiệm tự hiến của Chúa Giêsu. Chúng ta cảm suy điều gì về tình yêu lớn lao ấy? Một tình yêu cho đi nhưng không và một tình yêu cho đến tận cùng. Phải chăng cái chết của Chúa Giêsu chỉ đơn giản là một cái chết trên thập tự giá và là cái chết đầy sự nhục nhã? Hẳn là như thế nhưng cao sâu hơn thế đến vô tận. Vì Người là Con Thiên Chúa, là chính Thiên Chúa, là Đấng vô tội, Người mang án tử là để đền tội loài người chúng ta, gánh thay tội lỗi của chúng ta bởi vì yêu thương chúng ta. “Tội lỗi của chúng ta, chính Người đã mang vào Thân Thể mà đưa lên cây thập giá” (1Pr 2, 2) . Người đã chết để cho thế gian được sống và sống dồi dào. Còn “Tình yêu nào cao cả hơn tình yêu của người đã thí mạng sống vì người mình yêu” (Ga 15, 14).
Giáo Hội cũng mời gọi mỗi người Kitô hữu, từng bước theo Chúa Giêsu đi trên con đường khổ nạn và Thập giá, từ bỏ mọi thế tục phù vân mà theo Chúa, chính là sống thoát khỏi u mê trong thế giới bạc tiền. Quả thật trong cuộc sống, có những người giống như Giuđa Ít-ca-ri-ốt, không chấp nhận hành động của cô Maria vì giá trị bình dầu thơm mà Cô đổ ra và xức chân Chúa Giêsu là 300 đồng, số tiền rất lớn tương đương với ba trăm ngày công (Ga 6, 7). Mà gia đình cô không khá giả cho lắm, nhưng với Cô Maria đã làm một việc này cho Chúa rất vui, với lòng kính trọng, đó là cử chỉ diễn tả lòng khiêm nhường và việc làm ấy xuất phát từ lòng yêu mến chúa bằng mọi giá, Maria không tiếc nơi Chúa dù tiền bạc hay thời gian hay không bằng lời nói suông, nhưng thể hiện bằng việc làm cụ thể, đồng thời những hành động của cô diễn tả nghi thức mai táng trước hạn. Như Chúa Giêsu nói: “ Hãy để cô ấy yên hầu giữ lại dầu thơm này cho đến ngày mai táng Thầy”.
Khi thấy cô Maria đổ dầu thơm xức chân Chúa, thì ngay lập tức đầu Giuđa Iscariốt nghĩ tới tiền bạc và cảm thấy tiếc tiền tiếc của, thay vì nghĩ đến cuộc thương khó của thầy mình. Tâm trí suốt ngày chăm chăm chú chú đến tiền bạc đã biến ông trở thành kẻ phản bội.
Ngược lại, Maria đã bày tỏ tình yêu trọn vẹn với Chúa mà không so đo tính toán đến giá trị của dầu thơm cô xức cho Chúa. Không những vậy, vì thương mến Chúa mà cô đã thực hiện một hành động mà dường như không người phụ nữ Do thái nào dám làm ở nơi công cộng, đó là cô lấy tóc mà lau chân Chúa. Vì thương mến Chúa mà cô không cần nghĩ đến bản thân mình. Chính tâm tình yêu mến này của cô đã giúp cô tham dự cách trọn vẹn vào mầu nhiệm Vượt Qua của Chúa, mầu nhiệm chết và phục sinh của Chúa.
Cô Maria ngày nào đã không màng điều gì ngoài việc ngồi bên chân Chúa, lắng nghe Lời Chúa nói, và xức dầu bày tỏ lòng yêu mến dành cho Chúa. Còn chúng ta? Lòng yêu mến nơi trái tim chúng ta có đủ mạnh để có thể vượt lên trên toàn bộ những thứ khác? Lòng mến nơi ta có đủ lớn để ta dám đánh đổi thời gian, có đủ trưởng thành để ta vượt thắng những dò xét của người đời?
Chỉ với một niềm tin yêu đơn sơ nhưng mạnh mẽ, ta đến với Đấng là Tình Yêu và chọn là Đối Tượng duy nhất của lòng ta yêu mến. Đấng tự hạ liên lỉ trong Nhà Tạm cũng là Đấng hằng luôn hiện hữu sống động vượt mọi không gian thời gian, trong từng con người, nơi mỗi người chị, người em hằng ngày sống bên ta, nơi tha nhân, nơi những tâm hồn cùng cực và tầm thường, nơi tất cả những gì gọi là cuộc sống. Điều đó mời gọi chúng ta mau mắn ra khỏi mình, bước đến với từng người mà “xức dầu thơm” cho họ với sự hy sinh trong sáng, lòng nhân ái tinh tuyền, chỉ vì một điều thôi đó là tình yêu chân thật dành cho Thiên Chúa.
Người ta chỉ nhỏ vài giọt dầu thơm lên người để “lấy hương lấy hoa;” chẳng có ai đổ nguyên cả bình dầu thơm, lại là dầu thơm cam tùng hảo hạng, lên chân người khác. Thế nhưng, đó là điều cô Maria đã làm để bày tỏ lòng trân trọng và quý mến của cô với Chúa Giêsu. Maria đổ nguyên cả bình dầu thơm mà không tính toán, cũng chẳng tiếc nuối, vì cô muốn dành cho Chúa Giêsu những gì quý giá nhất của gia đình mình. Lượng dầu thơm quý giá chảy trên chân Ngài chẳng thấm vào đâu so với ơn nghĩa, tình yêu quá lớn Ngài đã dành cho gia đình cô. Có lẽ điều duy nhất Maria hối tiếc là không có thể làm gì hơn nữa để dâng cho Ngài. Sự hào phóng, cho đi mà không tính toán, so đo là dấu hiệu của tình yêu thật sự.
Ngày nay bao người đang tự hỏi trọng tâm đời sống tôi quy hướng về đâu? Tiền bạc, giàu nghèo sang hèn, danh vọng, hạnh phúc ư? Mọi người vẫn mải mốt đi tìm, cái hay, cái đẹp, cái sang, cái hèn, người giầu có địa vị cố tìm cho mình thật hoàn hảo, người nghèo đi tìm manh cơm tấm áo cho bằng mọi người, nhưng Chúa vẫn nhắc nhở: “thật vậy, người nghèo thì anh em luôn có bên cạnh; còn Thầy, anh em không có mãi đâu”.
Cuộc sống luôn là phù vân, phù vân nối tiếp phù vân nên dù chúng ta giàu hay nghèo, sang hay hèn hãy học mẫu gương cô Maria biết dùng tiền bạc diễn tả tình yêu, hay lời cầu nguyện liên lỷ kết hợp cùng Thiên Chúa. Chúng ta biết đặt Thiên Chúa với một vị trí cao trọng nhất. Mong sao mùa chay Thánh này giúp mỗi người biết sống hy sinh cầu nguyện, cảm nghiệm với lối sống quảng đại hy sinh quên mình, để chúng ta đón nhận Chúa Giêsu phục sinh hằng ban sự sống đời đời cho chúng ta.
Ngày hôm nay, hành động của cô Ma-ri-a lấy dầu thơm xức chân Chúa Giêsu, được chính Ngài công nhận là một hành động mang tính ngôn sứ: “Dầu thơm này có ý dành cho ngày mai táng Thầy.” Dù trước mặt mọi người, hành động của Maria có vẻ khó hiểu, nhưng đối với cô điều đó không quan trọng, bởi vì cô đã hành động theo sự thúc đẩy của tình yêu dành cho Đức Kitô. Chính tình yêu giúp cô đồng cảm sâu xa với Ngài; và ngay từ lúc này, cô đã cùng Đức Kitô đi vào cuộc khổ nạn với Ngài.
2021
THẤY DẤU LẠ NHỮNG KHÔNG TIN
27Thứ Bảy Tuần V Mùa Chay
– Kinh Tiền Tụng thương khó I.
– Các bài đọc Lời Chúa: Ed 37,21-28; Ga 11, 45-57.
THẤY DẤU LẠ NHỮNG KHÔNG TIN
Tin Mừng hôm nay kể lại quyết định thực hiện dã tâm loại trừ Chúa Giêsu của giới lãnh đạo Do Thái, và hướng đến sứ mệnh cao cả của Chúa Giêsu, sứ mệnh cứu độ nhân loại của Đấng Mê-si-a mà các tổ phụ, các tiên tri người Do Thái hằng trông mong chờ đợi.
Chứng kiến hay nghe nói về phép lạ lớn lao ông Ladarô đã chết, được chôn táng trong mồ bốn ngày, nhưng lại hồi sinh bởi lời của Đức Giê-su, có những người tin nơi Đức Giêsu. Nhưng tin là gì? Đâu là những hệ quả của lòng tin trong cuộc sống, trong những lựa chọn, trong hướng đi, trong cách sống, trong tương quan với Chúa và với người khác? Chúng ta cũng đã nhận ra bao “dấu lạ” Chúa làm trong cuộc đời của chúng ta, chúng ta có tin không? Nếu có tin, thì đức tin đó là đức tin nào? Có biến đổi sâu xa tương quan của chúng ta với Chúa và với “mọi sự khác” không? Thiên Chúa đối với chúng ta là ai, Đức Ki-tô là ai? Niềm tin này có trở thành lẽ sống của chúng ta không?
Như thế, dấu lạ thì chỉ có một lần hay một vài lần thôi, nhưng tin là một hành trình kéo dài suốt đời và đầy khó khăn. Cũng tương tự như hai người trẻ nam nữ, giống như mỗi người chúng ta và Hội Dòng, sau một thời gian tìm hiểu và đến một thời điểm xác định nào đó, được mời gọi trao ban lòng tin cho nhau, nhưng phải sống niềm tin trọn đời. Và đó là một hành trình không dễ dàng và đòi hỏi phải làm mới lại lòng tin yêu không ngừng.
Sau sự kiện anh La-da-rô ở làng Bê-ta-ni-a đã chết được bốn ngày, người ta đã chôn anh trong mộ đá; rồi Chúa Giêsu đến thăm gia đình anh, và trước sự chứng kiến của nhiều người, Chúa Giêsu làm cho anh sống lại đã khiến nhiều người tin. Một số người khác thấy dấu lạ La-da-rô sống lại và quyền năng siêu phàm nơi Chúa Giêsu người Na-da-rét, thì đem lòng đố kỵ và ganh ghét; họ đi thuật lại cho các thượng tế và người Pha-ri-sêu.
Sắp sửa đến lễ Vượt qua, một đại lễ quan trọng của người Do Thái; đền thánh Giê-ru-sa-lem là trung tâm của Do Thái giáo; vì thế, dịp lễ này toàn dân sẽ tập trung về đây để thanh tẩy và mừng đại lễ. Các thượng tế và người Pha-ri-sêu nghe kể lại về dấu lạ Đức Giêsu Na-da-rét làm cho người chết sống lại ở Bê-ta-ni-a, thì lo sợ những người tin vào Chúa Giêsu sẽ nổi dạy để ủng hộ Người; như thế, bạo loạn sẽ xảy ra và làm cớ cho quân đội Lamã đang đồn trú gần thành thánh can thiệp và mạnh tay đàn áp. Họ lo sợ và triệu tập Thượng Hội Đồng bàn mưu tính kế giết người; trong Thượng Hội Đồng, thượng tế Cai pha đã xảo quyệt hiến kế: “thà một người chết thay cho dân còn hơn là toàn dân bị tiêu diệt.” Và họ quyết định giết Đức Giêsu.
Với lòng dạ nham hiểm, độc ác; giới lãnh đạo tinh thần Do Thái đưa ra kế sách để vừa loại trừ một đối thủ tầm cỡ đang được nhiều người mộ mến; vừa củng cố được địa vị và đảm bảo quyền lợi, bổng lộc do đế quốc La Mã ban tặng; đó là giết Đức Giêsu Na-da-rét.
Xét về chiều kích xã hội: những giáo huấn và việc làm của Chúa Giêsu đang nhắm đến tái lập một xã hội công bình, chính trực, dựa trên nền tảng là giới luật yêu thương, tha thứ; những điều này đối lập với lối sống ích kỷ, tham lam, vụ hình thức, vốn đã ăn sâu vào tiềm thức người Do thái qua những truyền thống lầm lạc của tiền nhân, khiến cuộc sống đầy dẫy những bất công, tội ác.
Xét về chiều kích tâm linh, nhiều người Do Thái tin vào Chúa Giêsu vì họ thấy phép lạ Người làm; nhưng hơn thế nữa, họ đã nghe truyền tụng về Người và trực tiếp nghe giáo huấn của Người. TrangTin Mừng hôm nay mặc khải cho chúng ta công trình cứu độ mà Chúa Giêsu đã thực hiện để cứu chuộc nhân loại. Ở nơi Chúa Giêsu lời giáo huấn chuyển tải chân lý dẫn đến hạnh phúc đời đời của mỗi người; còn gương sáng: những cử chỉ trìu mến, yêu thương và khát vọng ban hạnh phúc cho nhân loại được thể hiện qua những lo toan, vất vả và khổ đau khi Chúa Giêsu thi hành sứ mệnh Chúa Cha trao cho, nhất là thể hiện lòng thương xót tha thứ cho những người tội lội, những kẻ yếu đau tật nguyền, khi Người dùng quyền năng giải thoát họ khỏi khổ đau và quyền lực ma quỷ; sau cùng Chúa Giêsu đã hy sinh mạng sống để minh chứng Người là Con Thiên Chúa, là Đấng Cứu Độ trần gian; Người sẽ tái lập công lý và hòa bình đích thực cho nhân loại.
Các thượng tế, kỳ lão và người pha-ri-sêu quyết định loại trừ, giết Người vì Người không thuộc về thế gian, Người đối lập với lòng hận thù, ganh ghét, đố kỵ, tham lam, ham hố quyền bính và lợi lộc của họ; nhưng Người trở nên nhân chứng sống động trong lịch sử Cứu Độ nhân loại của Thiên Chúa.
Thượng tế Cai-pha đề nghị giết Chúa Giêsu để loại trừ khả năng một cuộc nổi loạn đậm chất chính trị trần gian có thể xẩy ra và hậu quả là cả dân Do Thái và thành thánh Giêrusalem có thể bị quân La-mã tàn sát và hủy diệt. Mưu đồ gian ác của thượng tế Cai pha trong Thượng Hội Đồng Do Thái đã trở thành lời tiên tri về sứ mệnh cứu độ của Đấng Mê-si-a, Đấng phải chết thay cho toàn thể nhân loại để nhân loại nhờ Người mà được sống. Chúa Giêsu không chỉ chết thay cho dân mà còn qui tụ con cái Thiên Chúa đang tản mát khắp nơi về một mối; vì chính Người đã hoàn tất công trình Cứu độ và ban phát ơn cứu độ cho mọi người.
Trong cuộc Thương Khó, chúng ta thấyy đã bày tỏ cho tôi tình yêu đến cùng của Chúa dành cho tôi, dù tôi là ai và đang ở trong tình trạng nào. Tôi được mời gọi tôi nhận ra nơi những gì Chúa Giêsu mang lấy trong cuộc Thương Khó, có chính bản thân tôi, như tôi là, nhỏ bé, giới hạn, yếu đuối, tội lỗi; tôi hiện diện cách trọn vẹn, được đón nhận cách trọn vẹn và được bao dung cách trọn vẹn trên đôi vai của Chúa Giêsu, trong ánh mắt của Chúa Giêsu, trong trái tim của Chúa Giêsu.