2023
Các nhân vật trong Cựu Ước có phải là những vị Thánh không?
Abraham, Môisê, Judith, Esther…là những cái tên hiếm khi được người Công giáo đưa ra. Và thường không được cử hành trong phụng vụ. Các nhân vật trong Cựu Ước chưa bao giờ được phong thánh nhưng phải chăng điều đó có nghĩa là họ không thánh thiện? Cùng tìm hiểu.
Bất cứ ai đã từng đi tàu điện ở Jerusalem có thể đã nghe thấy, bằng tiếng Pháp, một người mẹ nói với con trai mình: “Abraham, lại đây!”. Mệnh lệnh như vậy rất hiếm ở Pháp, nơi những cái tên có nguồn gốc từ tiếng Dothái và Thánh Kinh hiếm khi được sử dụng, ngoại trừ trong môi trường Dothái. Đặc biệt là tên của các tổ phụ: Môise, Abraham, Isaac, Giacóp…Liệu có ai mang một danh xưng trong Cựu Ước mà có thánh bổn mạng không? Quả thực hiếm có việc sử dụng tính từ “thánh” trước việc đề cập đến các tổ phụ Dothái.
Trong phụng vụ, các ngôn sứ và các tổ phụ thường không được mừng lễ, vì họ không xuất hiện trong lịch chung, lịch liệt kê các vị thánh được tôn kính trong toàn Giáo hội. Trái lại, họ có mặt trong cuốn Martyrologium romanum (Tử đạo thư Rôma). Cuốn sách chính thức này, phiên bản mới nhất có từ năm 2004, đề cập đến từng ngày của các vị thánh được Giáo hội tôn kính. Hay nói đúng hơn là những vị thánh có thể được tôn kính, mà nhiều vị trong số đó thực sự chỉ được cử hành tại địa phương.
Môise và bảng Thập Giới
Những người công chính trong Cựu Ước
Do đó, chúng ta thấy Abraham vào ngày 9 tháng Mười, Môise vào ngày 4 tháng Chín, Giêrêmia vào ngày 1 tháng Năm, hoặc các ngôn sứ khác đã tạo ra mối liên hệ giữa Cựu và Tân Ước, Simêon và Anna, được đề xuất vào ngày 3 tháng Hai. Mỗi vị đều có kèm theo một chỉ dẫn, ví dụ, đối với Simêon và Anna:
Tại Giêrusalem, lễ nhớ Simêon và Anna, một vị là người già, công chính và đạo hạnh và vị kia là góa phụ và nữ ngôn sứ, đã nhận ra Đấng Messia và Đấng Cứu Độ, niềm hy vọng diễm phúc và ơn cứu độ của Israel, khi Người được dâng vào Đền thờ theo luật định.
Sống trước Chúa Giêsu và hơn thế nữa, rất lâu trước khi thể chế hóa việc phong thánh cho những người đã qua đời và nổi tiếng thánh thiện, những người công chính trong Cựu Ước chưa bao giờ được Giáo hội chính thức tuyên bố là “thánh”. Vả lại, cũng giống như nhiều người khác. Bắt đầu với các Tổng lãnh thiên thần Micaen, Gabrien và Raphaen, được cử hành vào ngày 29 tháng Chín hàng năm tại tất cả các nhà thờ. Tuy nhiên, và truyền thống ảnh tượng phương Đông cho thấy rõ điều đó, họ luôn được coi là những người báo trước Ơn Cứu Độ do Chúa Kitô thực hiện và do đó được tôn kính.
Nếu thói quen nói “thánh Môisê”, “thánh Esther” hoặc “thánh David” đã bị mất khi đọc Thánh Kinh, thì điều đó hoàn toàn có thể xảy ra, giống như việc đề cập đến các ngài trong kinh cầu các thánh , thường kết thúc bằng Giuse, bạn trăm năm của Mẹ Thiên Chúa. Hai vị đại Thánh này cũng không phải là đối tượng của một phiên tòa trong Bộ phong thánh! Cuối cùng, bất kỳ cộng đồng nào cũng có thể quyết định cử hành phụng vụ tôn vinh các tổ phụ và các ngôn sứ ngay cả khi các ngài không có trong lịch chung…ngoại trừ tại Tòa Thượng phụ Latinh ở Giêrusalem, nơi nhiều người trong số các ngài đang được cử hành. Và, có lẽ, tại thị xã Saint-Abraham ở tỉnh Morbihan, thuộc vùng Bretagne, Pháp, nơi “Cha của các kẻ tin” xứng đáng được cử hành trọng thể. Và được biết, Dòng Cát Minh mừng lễ thánh Êlia, Tổ phụ Dòng Cát Minh, vào ngày 20 tháng Bảy, và thánh Êlisê, môn đệ của ngôn sứ Êlia, vào ngày 14 tháng Sáu.
Tý Linh, chuyển ngữ theo Valdemar de Vaux, Aleteia
Nguồn: xuanbichvietnam.net
2023
Trừ tà, nghi thức
Trừ tà, nghi thức
Exorcismus, Exorcism, Exorcisme
Trừ: xua đuổi; tà: ma quái. Trừ tà: xua đuổi ma quái.
Nghi thức trừ tà là á bí tích mà Giáo hội cử hành nhân danh Chúa Giêsu Kitô, cầu xin Thiên Chúa bảo vệ một người hay một vật khỏi ảnh hưởng của Ác Thần và giải thoát khỏi ách thống trị của nó (x. GLHTCG 1673).
Á bí tích này, được cử hành cách công khai với thẩm quyền, do một linh mục đạo đức, sáng suốt, khôn ngoan và có đời sống vẹn toàn được Đấng Bản Quyền ủy nhiệm (x. GLHTCG 1172).
Nghi thức gồm: các lời nguyện (Kinh Cầu Các Thánh, kinh Lạy Cha, kinh Tin Kính, kinh Trừ Quỷ), công bố một đoạn Phúc Âm và các cử chỉ (đặt tay, dấu Thánh Giá, xức dầu trừ tà, hà hơi và rảy nước Thánh).
Đây là nghi thức trừ tà đại thể, khác với nghi thức từ bỏ tà thần trong Bí tích Thánh tẩy).
Tiểu ban Từ vựng UBGLĐT/HĐGMVN
2023
Đức tin và cuộc sống
Đức tin và cuộc sống
CHÚA NHẬT XXI THƯỜNG NIÊN – NĂM A
Bài đọc 1: Is 22,19-23; Bài đọc 2: Rm 11,33-36; Mt 16,13-20.
Tuyên xưng đức tin và sống đức tin, đó là đặc tính căn bản của người Kitô hữu. Nhờ tin vào Chúa, chúng ta sẽ sống thánh thiện và hoàn hảo hơn. Tuy vậy, đức tin thường bị chao đảo trước những giông bão của cuộc đời. Nhiều khi bị những đam mê trần tục lôi kéo, chúng ta quên Chúa và sống như thể Ngài không hiện diện. Tin vào Đức Kitô không dừng lại những công thức ngoài môi miệng, nhưng phải được thực hiện trong cuộc sống hằng ngày, bằng một cuộc sống ngay lành, chân thực và bác ái.
Trước câu hỏi của Chúa Giêsu: “Người ta bảo Con Người là ai?”, các môn đệ tỏ ra lúng túng. Điều này chứng tỏ, các ông chưa hiểu rõ Thầy mình, mặc dù chấp nhận đi theo làm môn đệ Người. Phêrô đã tuyên xưng: “Thầy là Đức Kitô, Con Thiên Chúa hằng sống”. Đức tin vừa là một ân ban đến từ Thiên Chúa, vừa là nỗ lực cố gắng của con người để đón nhận và gìn giữ cách trung thành. Vì là ân ban của Thiên Chúa, nên người này có thể được ban, người khác lại không. Vì là nỗ lực của con người, nên người ta có thể khước từ hay đón nhận, có thể trung thành hay phản bội đức tin đã lãnh nhận.
Từ việc tuyên xưng đức tin của thánh Phêrô, Chúa Giêsu đã trao cho ngài quyền “tài phán” hay còn gọi là “quyền ràng buộc và quyền tháo cởi”. Điều này giải thích lý do tại sao có cơ chế và quyền hành trong Giáo hội. Để thiết lập trật tự, chính Chúa Giêsu đã trao phó cho Giáo hội mà người đứng đầu là thánh Phêrô, quyền tha thứ hay ràng buộc. Giáo hội nhân danh Chúa Giêsu để thi hành quyền này. Tuy vậy, Giáo hội không cai trị bằng quyền lực theo kiểu thế gian, mà bằng đức yêu thương, vì yêu thương là cốt lõi của Đạo Chúa. Giáo hội luôn phải đặt đức yêu thương làm đầu, noi gương Chúa Giêsu, Đấng đã đến không phải để được người ta phục vụ, nhưng để phục vụ và hiến mình làm giá cứu chuộc con người. Trong Cựu Ước, Chúa đã trao chìa khóa nhà Đavít cho ông Eliaqim, để ông đóng và mở (Bài đọc I). Tuy vậy, quyền bính này vẫn chỉ là quyền bính thế gian. Quyền bính mà Chúa Giêsu trao cho thánh Phêrô là “chìa khóa nước trời”. Đây là một sứ mệnh cao cả, vì đó chính là sứ mệnh của Thiên Chúa, Đấng có quyền ban thưởng cho thánh nhân hay trừng phạt người tội lỗi. Hơn hai ngàn năm qua, Giáo hội vẫn thi hành quyền bính được trao phó. Mặc dù có những lạm dụng về quyền bính nơi một số cá nhân, nhưng không vì thế mà Giáo hội đánh mất căn tính và nhiệm vụ của mình, đó là phục vụ con người và đem ơn cứu độ của Chúa Giêsu cho mọi dân tộc.
Hành trình đức tin của người Kitô hữu là một hành trình liên lỉ, trải dài trong suốt cuộc đời và có nhiều khó khăn thử thách. Tuy vậy, chúng ta không bước đi một mình mà có Chúa đi cùng, để rồi “mọi sự đều do Người, nhờ Người và trong Người” (Bài đọc II). Xác tín điều này, sẽ thấy tâm hồn thanh thản an vui và kiên vững trên đường đời.
Thánh Phêrô trong Tin Mừng hôm nay đã bị Chúa Giêsu quở trách là “Satan”, vì ông định can ngăn Chúa khi Người thông báo cuộc khổ nạn đã gần kề. Vừa trước đó, Chúa khen ngợi ông là “người có phúc” vì ông được Chúa Cha mặc khải để có thể tuyên xưng: “Thầy là Đức Kitô, Con Thiên Chúa hằng sống”. Thánh Phêrô được khen ngợi vì đã nhận rõ sứ mạng thiên sai của Chúa. Ấy vậy mà sau đó Chúa lại trách ông là Satan. Satan là kẻ luôn quấy phá và làm hỏng kế hoạch của Thiên Chúa. Satan cũng là kẻ gian dối và là nguyên nhân của biết bao chia rẽ hận thù. Nhiều lúc chúng ta cũng có quan niệm lệch lạc như Phêrô, tức là hiểu sai sứ mệnh cứu thế của Chúa Giêsu. Điều này cũng cho thấy, để duy trì và gìn giữ một đức tin tinh tuyền, cần phải luôn tỉnh thức và thận trọng, để tránh những sai lầm và ngộ nhận. Hiện nay, có nhiều nhóm tín hữu mệnh danh là “được Chúa mặc khải” để tuyên truyền những điều sai lạc về đức tin, kèm theo những lời đe dọa cho những ai khước từ điều họ tuyên truyền. Những người này nhân danh Chúa để gây chia rẽ và làm cho nhiều người lung lạc đức tin. Trước những trào lưu này, người tín hữu phải cẩn trọng và tuân giữ những gì thuộc về đức tin tinh tuyền, theo giáo huấn chính thống của Giáo Hội, vì Giáo Hội là người quản lý kho tàng đức tin.
Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta hãy tự vấn lương tâm về cách thức sống đức tin của mỗi người. Có nhiều người chuyên cần trong những bổn phận đạo đức, nhưng lại gian dối và thủ đoạn trong mối tương quan với anh chị em. “Thầy là Đức Kitô, Con Thiên Chúa hằng sống!”, ước chi đó là lời tuyên xưng của mỗi cá nhân. Cùng với lời tuyên xưng này, chúng ta cố gắng thực hiện bổn phận của người Kitô hữu, để xây dựng Nước Trời ngay trên trần gian, trong cuộc sống hằng ngày.
TGM Giuse Vũ Văn Thiên
2023
Tại sao Thánh Piô X được gọi là “vị Giáo hoàng của Bí tích Thánh Thể”?
Thánh Piô X được kính trọng cách đặc biệt vì đã thúc đẩy lòng sùng kính đối với Bí tích Thánh Thể, nhất là việc cho phép trẻ em được rước lễ.
Thánh Piô X, vị giáo hoàng từ năm 1903 – 1914, là người ủng hộ mạnh mẽ việc rước lễ và khuyến khích mọi tín hữu rước lễ càng thường xuyên càng tốt.
Đặc biệt, ngài đã viết trong Sắc lệnh Quam Singulari rằng mọi người nên rước lễ thường xuyên hơn, thậm chí hàng ngày nếu có thể.
Vào thời đó, người Công giáo chỉ quen với việc rước lễ mỗi năm một lần. Rất ít người được rước lễ hàng tuần, và thông thường chỉ có các linh mục mới được rước lễ hàng ngày. Thánh Piô X muốn sửa đổi thói quen mang tính kiêng nể này.
Thật vậy, Công đồng Trentô dạy ngược lại khi gọi Bí tích Thánh Thể là “một phương dược nhờ đó mà chúng ta có thể được giải thoát khỏi những lầm lỗi hàng ngày và được gìn giữ khỏi những tội trọng.” Điểm giáo lý này cách đây không lâu đã được đặc biệt nhấn mạnh bởi một sắc lệnh của Thánh bộ Công đồng [tiền thân của Bộ Giáo sĩ ngày nay] được ban hành vào ngày 20 tháng 12 năm 1905. Sắc lệnh này tuyên bố rằng việc đến để rước lễ hàng ngày được mở ra dành cho tất cả mọi người, già cũng như trẻ, và chỉ cần có hai điều kiện: tình trạng ân sủng và một ý hướng ngay lành.
Hơn nữa, Thánh Piô X cũng dùng chính sắc lệnh này để giảm độ tuổi cho rước lễ lần đầu từ độ tuổi thông thường thời đó là vào khoảng 12 tuổi xuống mức “tuổi khôn”, tức là vào khoảng 7 tuổi.
Để làm rõ hơn về tính chất ngây thơ và sự gần gũi của trẻ em với Thiên Chúa, Đức Piô X đã viết, “thực tế là vào thời cổ đại, việc những mẫu còn sót lại của Mình Thánh Chúa thậm chí còn được trao cho trẻ sơ sinh dường như cho thấy rằng ngày nay không cần phải có sự chuẩn bị hơn mức thông thường dành cho trẻ em là những người đang ở trong tình trạng hạnh phúc của một linh hồn ngây thơ và trong sáng, và là những người, giữa biết bao nguy hiểm và cám dỗ của thời hiện tại, có nhu cầu đặc biệt về phần lương thực từ trời này.”
Văn kiện của Thánh Piô X đã mở ra cánh cửa cho nhiều người hơn được rước lễ thường xuyên hơn và bắt đầu một cuộc “phục hưng” đức tin xung quanh Bí tích Cực thánh.
Tác giả: Philip Kosloski
Chuyển ngữ: Phil. M. Nguyễn Hoàng Nguyên
Nguồn: Aleteia