2021
Đức Mẹ dạy tôi về phục vụ thầm lặng
Đức Mẹ dạy tôi về phục vụ thầm lặng
1.
Mấy ngày này, tôi rất mệt, Đức Mẹ ở bên tôi, Mẹ lo cho tôi về mọi nhu cầu trong mọi lãnh vực. Tất cả những gì Mẹ lo cho tôi đều được Mẹ thực hiện trong thầm lặng.
2.
Dần dần tôi hiểu điều Đức Mẹ muốn dạy tôi. Đó là phục vụ trong thầm lặng.
3.
Chính Đức Mẹ đang phục vụ tôi và rất nhiều người trong thầm lặng.
4.
Rất nhiều người gần xa mà tôi được biết cũng đang phục vụ một cách thầm lặng.
5.
Phục vụ thầm lặng thì rất khiêm nhường. Phục vụ mà không tìm được khen. Phục vụ mà lại cảm ơn chính người mình phục vụ.
6.
Phục vụ thầm lặng thì có niềm tin vững mạnh. Họ tin có một Đấng thiêng liêng nhìn thấy việc phục vụ của họ. Cho dù việc phục vụ của họ là rất kín đáo.
7.
Phục vụ thầm lặng thì có niềm vui riêng, rất ngọt ngào. Niềm vui lớn nhất của họ là họ gặp được Chúa.
8.
Phục vụ thầm lặng là mùa Xuân thiêng liêng Chúa đang thực hiện tại Việt Nam chúng ta.
9.
Tuy nhiên, không gì tốt đẹp, đạo đức, mà không bị ác quỷ Satan mưu đồ quậy phá.
Đọc các thư của thánh Gioan tông đồ, tôi thấy ngài cảnh báo nhiều lần về nguy cơ phục vụ bằng yêu thương sẽ gặp nhiều chống phá.
10.
Lúc này, Đức Mẹ cũng đang nhắc cho tôi về những gì thánh Gioan tông đồ đã nói xưa.
11.
Mẹ hay gợi ý cho tôi cầu nguyện theo ý Mẹ. Cầu nguyện theo ý Mẹ là cầu nguyện dựa vào Lời Chúa.
12.
Riêng tôi, Lời Chúa mà tôi hay dựa vào để cầu nguyện lúc này là lời Chúa đã nói xưa với thánh Gioan tông đồ: “Đây là Mẹ của con” và lời Chúa nói với Đức Mẹ về Gioan “Đây là con của Mẹ”.
13.
Chỉ với những Lời Chúa đã nói trên đây, tôi cầu nguyện rất nhiều. Nhờ vậy, tôi thấy phục vụ thầm lặng đang trở thành cuộc sống đức tin cho tôi.
Giám mục GB. Bùi Tuần
2021
Hubert de Boisredon, người chủ công ty Armor chọn đi theo Chúa Thánh Thần
Hubert de Boisredon, người chủ công ty Armor chọn đi theo Chúa Thánh Thần
Đứng đầu tập đoàn công nghiệp Armor của Pháp từ năm 2004, ngay từ rất sớm, ông Hubert de Boisredon đã biết chúng ta phải được thúc đẩy để tiến về phía trước và trên con đường không ngừng này được Thần Khí hướng dẫn và hướng tới lợi ích chung, tất cả mọi người có thể đóng vai chính “cho một thế giới nhân bản và công bằng hơn.”
Gặp ông Hubert de Boisredon, người có đôi mắt trong veo và nụ cười thẳng thắn, ông có tất cả những gì mà một giám đốc kinh doanh an nhiên có trong đời. Đứng đầu Armor từ năm 2004, một tập đoàn công nghiệp của Pháp có 2.000 nhân viên, ông ở trong thành phần của thế hệ lãnh đạo dấn thân, những người luôn tin công ty là nơi phát triển con người, rằng chúng ta có thể tạo ra lợi nhuận trong khi hành động vì lợi ích chung, “với điều kiện là mọi thứ được đặt đúng vị trí của nó”, ông đưa ra như một bằng chứng hiển nhiên. “Vấn đề không phải là lợi nhuận, vấn đề là muốn tối đa hóa lợi nhuận bằng mọi giá không quan tâm đến con người”.
Nếu, như văn hào Boileau đã nói, “những gì được hình thành tốt tự nó đã thấy rõ ràng”, thì ông Hubert de Boisredon là người thuyết phục. Trong một thời gian dài. Chính xác từ đầu những năm 1980. Năm 18 tuổi, khi vào năm dự bị khoa học, ông đã có “trải nghiệm thiêng liêng cơ bản đầu tiên”. “Đó là điều tôi gọi là cuộc gặp gỡ rất cá nhân của tôi với Chúa. Là câu trả lời cho câu hỏi sâu xa của tôi: ý nghĩa cuộc sống của tôi là gì?”
Một cách vô thức, ông nghĩ mình phải thành công để được yêu thương, ông chuẩn bị bước vào hành trình “khoanh mọi ô” khi Chúa túm lấy ông, trong đường tơ kẻ tóc, giúp cho ông có được một hành vi tự do sâu đậm đầu tiên. Định hướng lại năm dự bị thương mại, ông vào trường Cao đẳng Thương mại danh tiếng HEC.
Phát cháo bình dân ở quận Bronx, New York
Giai đoạn thứ nhì của ông là New York, nơi ông học môn tài chính quốc tế. Ông nhớ lại: “Đó là New York của năm 1985, Tổng thống Reagan và nhà kinh tế học tự do Milton Friedman là người được mọi người ưa chuộng. New York là thành phố dơ bẩn nghèo nàn, đó là lúc bắt đầu có bệnh sida… lại thêm trên trang nhất quyển sách tài chánh của tôi ghi câu: ‘Mục đích của công ty là lợi nhuận hóa tối đa các cổ phiếu của mình.’” Lòng bị giằng xé, ông quyết định đến quận Bronx để gặp các nữ tu Dòng Mẹ Têrêxa. Ông tóm tắt công việc: “Các nữ tu đề nghị tôi đi phát cháo và gặp các bệnh nhân sida.” Một năm trôi qua giữa hai thái cực: “Tôi ở với bà Roosevelt trong khu phố thượng lưu và tôi học tài chính quốc tế, nhưng vào buổi sáng, tôi luôn đến khu vực nghèo nhất của thị trấn, với các nữ tu.” Từ kinh nghiệm này, ông rút ra một xác quyết: “Tôi muốn tiếp tục việc đi tìm này, việc gặp những người nghèo nhất và áp dụng những gì tôi đã học được trong nghiên cứu quản lý.”
Những người trẻ này, những người đang cố gắng vực dậy đời sống của họ đã giúp tôi hiểu, trong tôi, tôi cũng có những cái nghèo của mình, cũng có những điểm yếu của mình.
Và thế ông lên đường đi Chi-lê trong một chương trình hợp tác… nơi cuối cùng ông ở lại bảy năm, sau khi cùng với một người bạn và cô Marianne, vợ tương lai của ông thành lập một tổ chức tài chính tín dụng vi mô ở các khu phố nghèo của thủ đô Santiago. Ông cười nói: “Đó là giai đoạn buông bỏ, đáp lại cho một thôi thúc trong lòng, một sức thổi phi thường. Đó không phải là khoảng thời gian dễ dàng vì tôi liên tục nhận những tin nhắn kiểu ‘Bạn để sự nghiệp mình treo lơ lửng’, ‘Bạn sẽ bị xem là nhà nhân đạo’… Nhưng có một điều gì đó mạnh mẽ hơn nói với tôi, nếu tôi không đi đến cùng trải nghiệm này, cuộc đời của tôi sẽ không còn ý nghĩa.” Khi đó, tôi được đánh động qua việc gặp gỡ với người trẻ, những người đang cố gắng thoát khỏi nạn nghiện ma túy. “Những người trẻ này, những người đang cố gắng vực dậy đời sống của họ đã giúp tôi hiểu, trong tôi, tôi cũng có những cái nghèo của mình, cũng có những điểm yếu của mình. Và chỉ có một câu trả lời cho điều này: đừng ở một mình, đơn giản nói với người khác mình cần giúp đỡ.”
Một tai nạn xe hơi trầm trọng đến với Marianne và thời gian dài hồi phục của ông sau khi bị viêm gan siêu vi, đã đưa hai người về Pháp vĩnh viễn. Ông tóm tắt: “Tôi nhận ra nhóm Chi-Lê mà tôi thành lập đã hoàn toàn nắm lấy dự án trong tay. Nhóm đã chín muồi để tiếp tục.” Vì thế đã đến lúc ông trao nhiệm vụ. Ông giải thích: “Từ quan điểm thiêng liêng, tôi hiểu những gì Chúa Giêsu đã nói ngày Chúa Thăng Thiên: ‘Thật là tốt khi tôi đi’. Thật khó khăn, vì khi chúng ta thành lập một hiệp hội, một doanh nghiệp, chúng ta đã đặt hết lòng dạ và tâm huyết của mình vào đó. Nhưng tôi cảm nhận việc bám chặt vào đó sẽ ngăn sự sống luân chuyển và ngăn nhóm Chi-Lê kế tục. Chấp nhận ra đi, là để đời sống tiếp tục và theo tôi, là tiếp tục đi theo Chúa Thánh Thần. đó là chấp nhận tách ra để tìm tự do căn bản của tôi là con của Chúa.”
Ông đã lập gia đình và là người cha gia đình, Hubert de Boisredon tiếp tục sự nghiệp của mình, chống lại mọi khó khăn trong tập đoàn hóa chất quốc tế Rhône-Poulenc (nay là Rhodia, sau đó là Solvay). “Tôi không biết gì về hóa học, về công ty lớn, về tiếp thị công nghiệp… nhưng văn phòng Phát triển Nhân lực đã chọn nâng cao con người của tôi, những gì tôi đã làm, đó là dám chấp nhận rủi ro và đi ra khỏi các con đường mòn.” Đại diện cho công ty, ông đã dành ra bảy năm ở châu Á để đàm phán với các công ty Trung Quốc, với Đảng Cộng sản Trung Quốc. Ông giải thích: “Thật là thú vị khi tham gia vào đất nước Trung Quốc đang thay đổi này, để hiểu được thách thức của Trung quốc trên con đường mở ra với chủ nghĩa tư bản… và những nguy cơ mà điều này gây ra”. Nếu kinh nghiệm này là rất phong phú, thì ông cũng nhận ra khoảng cách có thể có giữa các xác tín của ông với thực tế. “Tôi đã thấy các công ty Trung Quốc lặng lẽ di tản hóa chất của họ xuống mực nước ngầm, tôi đã thấy nhân viên làm việc không có một thiết bị bảo hộ nào… Đó là chưa nói đến việc phát triển bền vững, nhưng điều này đã rèn cho tôi xác tín rằng, công ty không thể nào không dấn thân để bảo vệ con người, bảo vệ môi trường”.
Các bất đồng giữa xác tín của mình và những gì phải làm, ông có rất nhiều. Ông đảm bảo: “Chính những khác biệt này đã thôi thúc tôi dấn thân!” “Chúng tôi đã có những cuộc tranh luận sôi nổi liên quan đến việc công ty này đã từ chối các sản phẩm ở mực nước ngầm. Khi tôi lên diễn đàn, người ta trả lời với tôi: ‘Nếu chúng ta sửa chữa điều này, giá thành sẽ lên cao và chúng ta sẽ có lợi nhuận kém hơn so với các đối thủ cạnh tranh Trung Quốc.’” Nhưng phải giữ con đường của mình. Với ông, là tín hữu kitô, nói rộng hơn là người có xác tín phải là người ở tuyến đầu. Ông phải làm việc dù bị các vấn đề này giằng xé. Nhưng tận đáy lòng, “khao khát này, trong ruột gan phải tìm giải pháp”.
Điều tệ nhất là cam chịu những điều không thể chấp nhận được, là đầu hàng
Ông nói trong tiếng thì thầm: “Điều nghiêm trọng với tôi, khi chúng ta ổn định, khi chúng ta chấp nhận những tình huống không thể chấp nhận được như nghèo đói cùng cực ở một số quốc gia, khi chúng ta chấp nhận trái đất đang cháy, khi chúng ta chấp nhận người di cư chết trên thuyền, khi chấp nhận người tàn tật bị gạt ra ngoài lề xã hội.” “Điều tệ nhất là cam chịu với điều không thể chấp nhận được, là đầu hàng.” Ông nói tiếp: “là tín hữu kitô, là người dấn thân, là người không chấp nhận, người đi đến cùng đối diện với tự do của mình, với nguy cơ mất tất cả: công việc, danh tiếng. Và ông Hubert de Boisredon đã trải nghiệm điều đó. Sau bảy năm ở châu Á, ông trở lại Pháp, ông chống lại cấp trên của một phân bộ nơi ông làm việc. Ông nhớ lại: “Ông ấy là người rất xuất sắc nhưng lại quản lý bằng áp lực và sợ hãi. Ông buộc tôi phải dời các nhóm của tôi qua Mỹ, nhưng điều này không có một ý nghĩa chiến lược nào.” Không thể chấp nhận chuyện này và cũng không thể nào thuyết phục được, cuối cùng ông ra đi. Ông nhận thấy: “Khi chúng ta đi đến cùng xác tín của mình và cố gắng nhất quán, có thể chúng ta phải trả một giá. Điều đó thật đau lòng, nhưng thật nghịch lý, khi đó là kết quả của lòng trung tín, thì điều tưởng như thất bại lại là chiến thắng.” “Cái chết của Chúa Kitô trên thập giá có phải là một thất bại không? Không, đó là chiến thắng của tình yêu và tin vui là Ngài đã sống lại.”
Vì thế, thêm một lần nữa, ông Hubert de Boisredon đi theo Chúa Thánh Thần. Ông nhấn mạnh: “Tôi để nguồn sức này hướng dẫn tôi, sự hiện diện bên trong này ở trong tôi và nói với tôi: Ta ở bên con, Ta đi trước con, đời sống của con quan trọng đối với Ta.” Ông mô tả cảm giác luôn được khuyến khích, được tháp tùng, được người nào đó đi trước mở cánh cửa và “gọi ông, mời ông là người cộng tác, người hùn hạp, người đồ đệ của họ để giúp xây dựng một thế giới nhân văn hơn và công bằng hơn”. Một lúc sau ông tự hỏi. “Tôi không biết những điều tôi vừa nói có rõ ràng không?” Không phải lúc nào cũng dễ dàng nói về Chúa Thánh Thần, đặc biệt là một ông chủ!
Để mình được Chúa Thánh Thần ở cùng
Vì từ năm 2004, được Chúa Thánh Thần tháp tùng, ông Hubert de Boisredon nắm quyền quản lý công ty công nghiệp Armor. Chuyên gia về sản phẩm in ấn, ông đẩy công ty phát triển thành công ty hàng đầu thế giới về sản phẩm in các nhãn mã vạch và in các loại bao bì. Ông đảm bảo: “Ở công ty Armor công nghiệp và quốc tế có 2.000 nhân viên, qua cách quản lý của tôi, tôi có cơ hội làm việc để biến đổi công ty này từ bên trong, nhất là điều hành bằng lòng tin tưởng.” “Kinh nghiệm đau đớn của của quản lý bằng áp lực và sợ hãi đã in trong đầu tôi sự quan trọng nền tảng của việc quản lý bằng lòng tin tưởng. Tương tự như vậy, việc chứng kiến những gì sẽ xảy ra khi một công ty không tôn trọng sức khỏe và sự an toàn của nhân viên cũng đã in trong đầu tôi tầm quan trọng của cam kết phải phát triển bền vững.” Cụ thể, ông có chương trình sở hữu cổ phần cho nhân viên – hiện công ty có 500 cổ đông là nhân viên – cũng như tạo việc làm cho người khuyết tật, tiếp nhận những người trẻ trong chương trình vừa học vừa làm (khoảng 60 người), hội nhập vào nền kinh tế luân chuyển…
Đưa tầm nhìn của mình vào công ty Armor, ông giải thích: “Không hề dễ dàng theo nghĩa mà những gì tôi đề xuất là bước đột phá thực sự: dám tin chúng tôi có một sứ mệnh vượt xa những gì tưởng tượng ban đầu. Nhưng điều này lại dễ dàng khi tôi dựa vào những gì đã có, hiện diện trong các nhóm. Tôi nhận ra, các cá nhân đã ghi vào trái tim họ mong muốn tìm thấy ý nghĩa trong công việc và cải thiện xã hội. Tầm nhìn này cùng được mọi người chia sẻ. Đó là vai trò của người lãnh đạo để đánh thức mong muốn này.”
Công thức của ông? Lắng nghe các nguyện vọng”. Ông đảm bảo: “Sự cân bằng cần thiết giữa tìm kiếm lợi nhuận và tìm kiếm lợi ích chung đã có nơi nhiều chủ doanh nghiệp nhỏ và trung bình, những doanh nghiệp thuộc phạm vi gia đình. Nhưng nó ít được chia sẻ trong các công ty chịu áp lực từ tài chính truyền thống như thị trường chứng khoán hoặc các quỹ đầu tư truyền thống”. Ông nói: “Vai trò của nhà quản lý dấn thân là chứng tỏ, công ty có thể là một công cụ phi thường để biến đổi thế giới nếu định hướng của nó là phục vụ vì lợi ích chung. Ông nói: “Câu trả lời cho những câu hỏi mà chúng ta tự hỏi mình với tư cách là người chủ dấn thân, tôi thường tìm thấy khi tôi trở lại với kinh nghiệm đầu tiên, khi tôi kết nối với tình yêu mà tôi nhận được, lời kêu gọi cho một tự do sâu đậm và lòng tin tưởng nơi Chúa Thánh Thần hướng dẫn tôi.” “Chúa Thánh Thần ở trong lòng tôi và Ngài hành động. Đó là cái nhìn thiêng liêng của Đấng sáng tạo, Đấng tạo dựng. Thiên Chúa không tạo ra thế giới một lần là xong, rồi ở trên cao nhìn xuống. Ngài tiếp tục tạo ra thế giới ở mọi thời điểm và đề nghị chúng ta tham dự vào việc tạo dựng này. Ngài đề nghị mỗi người, tin hay không tin, trở thành người đồng sáng tạo với Ngài trong việc này và như thế làm cho chúng ta thành người tham dự vào sứ mệnh sáng tạo và Cứu rỗi của ngài”.
Chúa Thánh Thần thổi, hãy đi theo Ngài. Hành trình của một người điều hành dấn thân. (L’Esprit souffle, suis-le. Itinéraire d’un dirigeant engagé, Hubert de Boisredon, nxb. Mame, tháng 9 -2021)
Giuse Nguyễn Tùng Lâm dịch
2021
Tự do, chân chính và bác ái trên TikTok
Tự do, chân chính và bác ái trên TikTok
la-croix.com, Isabelle de Gaulmyn, 2021-09-09
Linh mục Matthieu Jasseron, ngôi sao trên mạng xã hội TikTok bị Hội đồng Giám mục Pháp chỉ trích sau một đoạn video trong đó linh mục tuyên bố việc thực hành đồng tính không phải là một tội. Giám mục Xavier Malle, giáo phận Gap, rất tích cực trên tài khoản Twitter, ngài quyết định “tạm ngưng… dài hạn” và đã thẳng thắn giải thích việc cắt mạng này. Điều này có nghĩa là đối với Giáo hội, không thể tìm thấy một phương thức nào để hiện diện trên mạng xã hội sao? Không. Trong một thời gian dài, qua vô số sáng kiến, mạng xuất hiện trên mọi lãnh vực, mọi đề tài: Mùa Chay, bài giảng, suy niệm thiêng liêng trực tuyến, lời chứng từ, gần như chúng ta tìm được tất cả mọi thứ của Tin Mừng trên Internet. Nhưng các trang mạng gặp khó khăn khi nói đến các vấn đề xã hội, và chắc chắn sẽ dẫn đến ẩu đả trên toàn phương tiện kỹ thuật số.
Các phương thức giao tiếp này đều muốn nói về đức tin. Trên hết, chúng có tác động làm rạn nứt thêm thế giới công giáo… Trên quan điểm này, Giáo hội không phải là ngoại lệ: ở đây cũng như ở những nơi khác, Internet trước hết là một công cụ phân chia ghê gớm. Chúng ta cùng xem trường hợp giám mục giáo phận Gap: giọt nước làm tràn ly trên Twitter, theo ngài là vì… con chó sói. Sau khi nhìn thấy một bà chăn nuôi thú vật trong vùng đau khổ, ngài đăng trên trang Twitter của ngài cần phải điều hòa sự có mặt lan tràn của chó sói. Ngay lập tức dấy lên tranh luận giữa người ủng hộ chó sói và người không ủng hộ chó sói… Cũng giống như linh mục Matthieu trên TikTok. Nếu video của cha gây cãi cọ ồn ào thì không phải cha dùng các danh từ ít được dùng trong giới giáo sĩ, hoặc kèm theo hài hước khuyến khích, nhưng vì cha bàn đến vấn đề đồng tính. Vấn đề thực sự không ở các trang mạng xã hội nhưng ở khả năng tranh luận của tín hữu kitô chúng ta.
Phải chấp nhận cuộc tranh luận
Chúng ta có nên bỏ việc thảo luận không? Về cơ bản, đây là những gì các giám mục đang đề xuất khi giữ khoảng cách về video trên TikTok. Chúng ta nên tránh các chủ đề dễ gây tức giận và nhanh chóng đóng nắp nồi lại. Chúng ta đã biết quá trình này trong vấn đề ngừa thai, mà sử gia Guillaume Cuchet đã mô tả rất hay trong quyển sách “Công giáo có còn tương lai ở Pháp không?” (Le catholicisme a-t-il encore de l’avenir en France?, nxb. Seuil) của ông: bị Đức Phaolô VI lên án, vấn đề đã trở nên “phi-chủ đề”, một cấm đoán không còn ai tranh luận nữa, nhưng đủ lớn để phụ nữ công giáo lẩn tránh… Do đó, chúng ta có nên ngạc nhiên khi thấy người công giáo bị cáo buộc là hai mặt không? Đối với chủ đề đồng tính, sẽ can đảm hơn khi thừa nhận đa số người công giáo, ít nhất là ở một quốc gia như nước Pháp, họ không xa quan điểm của cha Matthieu, cụ thể đồng tính không phải là một tội. Chấp nhận tranh luận, nhận ra những khác biệt, những lo âu nhưng cũng là những tiến triển. Tổ chức cuộc đối đầu thay vì để mỗi người, giám mục, linh mục nói trong góc riêng của mình, trong một đống ý kiến mạnh mẽ chồng chất lên nhau. Để làm được điều này, điều kiện tiên quyết là để đối thoại diễn ra, bằng cách tạo ra các nhóm thảo luận với những ý kiến trái ngược nhau, buộc chúng ta phải suy nghĩ cùng nhau, không chỉ giữa các linh mục mà thôi. Đúng tần sống. Đức Phanxicô, người không ngại tranh luận, vừa phát động cuộc tham vấn với người công giáo trên khắp hành tinh – không gì khác hơn! – để “tưởng tượng ra một tương lai khác cho Giáo hội”. Với câu hỏi: “Sự khác biệt về quan điểm, xung đột và khó khăn được giải quyết như thế nào?” Để có cuộc tranh luận thì phải tổ chức. Giáo hoàng khuyến khích mọi người lên tiếng. Nhưng, ngài nhanh chóng xác nhận, một trong những công thức xưa cổ mà Giáo hội có bí mật, nó phải được thực hiện bằng “parrhesia”. Parrhesia là lời nói “tự do, chân chính và bác ái.” Parrhesia trên TikTok và trên Twitter… Cả một chương trình rộng lớn!
Marta An Nguyễn dịch
2021
Giáo dục hướng đến vĩnh cửu
GIÁO DỤC HƯỚNG ĐẾN VĨNH CỬU[1]
Thiên Chúa đã gọi các bạn ra khỏi hư vô không chỉ để có thể hiện hữu, mà còn để hiện hữu trong sự thánh thiện. Nói cách khác, Thiên Chúa đã gọi các bạn hiện hữu để các bạn nên thánh thiện.
Tác giả: Cha Jared Ortiz
Chuyển ngữ: Lm. Giuse Nguyễn Thanh Phong
Nguồn: catholicworldreport.com (29.05.2021)
GIÁO DỤC LÀ GÌ ? Đâu là mục đích của nó? Làm thế nào để biết mình đã đón nhận nền giáo dục tại trường không chỉ là bằng cấp, mà còn là một nền giáo dục? Và, việc giáo dục của chúng ta đã kết thúc chưa?
Để bắt đầu đề cập đến những câu hỏi này, chúng ta hãy bắt đầu nhìn vào hạn từ “giáo dục”. Từ “giáo dục” đến từ e-ducere* trong tiếng Latinh, nghĩa là “dẫn ra hay vượt ra”. Và chúng ta nên hỏi, “dẫn ra khỏi cái gì?” Nhìn chung, điều này có thể được hiểu là vượt khỏi thời thơ ấu để vươn đến trưởng thành; từ dốt nát đến hiểu biết; từ hỗn độn đến trật tự; hoặc, như ngụ ngôn về cái hang trong tác phẩm Cộng hòa của Plato, vượt khỏi bóng tối của quan điểm để vươn đến ánh sáng của chân lý. Từ này cũng có thể có nghĩa là “triệu tập” hoặc “gọi ra”. Trong ý nghĩa này, chúng ta có thể nhắc đến cuộc tranh luận của Plato về “nhớ lại”: có những chân lý bên trong tâm hồn chúng ta được gợi lên nhờ một người thầy giỏi, khi làm như thế, họ cũng tạo nên tâm hồn chúng ta. Là Kitô hữu, chúng ta cũng có thể nghe thấy tiếng vọng ơn gọi của mình, là việc Thiên Chúa “kêu gọi” chúng ta để trở nên điều Ngài muốn khi dựng nên chúng ta.
(*Có hai gốc từ Latin khác nhau của hạn từ “education”: educare với nghĩa đào tạo, uốn nắn và educere với nghĩa dẫn ra, vượt ra như tác giả diễn giải.)
Người Hy Lạp cổ đại sử dụng từ παιδεια (paideia) cho “giáo dục”. Thuật ngữ này không dễ có hạn từ tương đương trong tiếng Anh. Đôi khi nó được dịch là “văn hóa” như trong cụm từ “một người có văn hóa”, nghĩa là một người có học thức, ăn nói rõ ràng, có khiếu thẩm mỹ tốt và phong thái chững chạc. Có lẽ người Rôma đã làm một điều đáng yêu khi dịch paideia sang tiếng Latinh là huminitas. Mục tiêu của paideia, mục tiêu của giáo dục là con người, tức là tạo nên một con người toàn diện, có sức mạnh tâm trí hoàn toàn sinh động và đúng đắn. Giáo dục có nghĩa là tạo nên một con người toàn diện. Người xưa tin rằng chúng ta được tạo ra để sống trong chân, thiện, mỹ; để sống đúng với phẩm giá trọn vẹn của chúng ta như những sinh vật có lý trí. Như thế, giáo dục được hiểu là con đường thành nhân và dẫn đến khôn ngoan đích thực (Cf. Stratford Caldecott, Beauty for Truth’s Sake).
GIÁO DỤC BẮT ĐẦU VỚI CÔNG TRÌNH TẠO DỰNG
Nếu giáo dục là tạo nên con người toàn diện, là con đường dẫn đến thành nhân và khôn ngoan đích thực, thì hành trình này bắt đầu từ khi nào? Hành trình này bắt đầu khi Chúa gọi các bạn hiện hữu từ hư vô. Nó bắt đầu khi Thiên Chúa cấu tạo nên hữu thể thâm sâu và dệt nên hình hài các bạn trong bụng mẹ (Tv 139, 13). Và Thiên Chúa không tạo ra các bạn như một tấm bảng trắng để được viết đầy bởi xã hội hay sở thích, nhưng Ngài đã tạo thành mỗi và từng người trong các bạn với một định mệnh, một mục đích, với mục tiêu là kết hợp với Ngài trong một mối dây liên kết bền chặt của tình yêu và biến đổi thành Ngài mãi mãi.
Điều đó làm chúng ta nên khiêm tốn biết rằng, nguồn gốc cuộc sống hoàn toàn mầu nhiệm với chúng ta. Chúng ta đã không tạo ra chính mình và cũng không có ký ức về sự tồn tại ban đầu của mình. Việc chúng ta hiện hữu phụ thuộc vào lựa chọn vĩnh cửu của Thiên Chúa là chúng ta hiện hữu và gần hơn là sự hiện hữu của chúng ta tùy thuộc vào tình yêu của cha mẹ, những người đã đưa chúng ta vào thế giới này. Sự trao ban cuộc sống này sẽ dạy chúng ta rằng mình không phải là chủ nhân của cuộc đời, nhưng cuộc sống này giống như một món quà mà chúng ta hoàn toàn không xứng đáng nhận lãnh. Đây là chân lý nền tảng về thực tại: sự hiện hữu của chúng ta cũng như của vạn vật là một quà tặng.
GIÁO DỤC GIA ĐÌNH
Vì vậy, sự hình thành con người của các bạn, việc giáo dục của các bạn bắt đầu khi Chúa tạo thành và ban cho các bạn một định mệnh. Nhưng trực tiếp hơn, cha mẹ của các bạn chắc chắn là những nhà giáo dục đầu tiên. Và họ đã dạy các bạn những gì? Trước hết, họ dạy về tình yêu vô điều kiện. Hãy tưởng tượng các bạn là một đứa trẻ sơ sinh: các bạn đã từng làm gì cho cha mẹ mình? Những đêm mất ngủ, quần áo lấm lem, khóc lóc nghiến răng nghiến lợi. Chưa hết, cha mẹ của các bạn đã dành cả cuộc đời của họ để chăm sóc bạn – một thụ tạo quý giá và yếu đuối. Đó không phải bởi vì các bạn đã làm điều gì cho họ, mà vì sự hiện hữu của các bạn là một thiện hảo. Một sự thiện tự thân. Sự hiện hữu của các bạn là một món quà, và cha mẹ yêu thương các bạn vì các bạn là của họ. Vậy nên, đối với các bạn, cha mẹ chính là hình ảnh đầu tiên về Thiên Chúa.
Cha mẹ các bạn không chỉ thể hiện tình yêu thương vị tha này mà còn dạy các bạn biết yêu thương. Họ thủ thỉ với bạn, ngoáy mũi và chơi đùa với những ngón chân cho đến khi các bạn lần đầu mỉm cười, phá lên cười và nhận ra một khuôn mặt khác. Cha mẹ đã “gợi lên” tình yêu từ nơi các bạn.
Họ đã dạy các bạn nói, gọi tên đồ vật, và biết phân biệt trong thế giới. Nghĩa là, họ đã dạy các bạn sử dụng lý trí, khả năng khiến con người khác với các loài vật khác. Họ đã dạy các bạn bước đi. Nghĩa là, dạy các bạn phải đứng thẳng, tư thế phù hợp nhất với một sinh vật có lý trí. Họ đã tập đi cho các bạn bằng cách nắm tay và đỡ lấy khi các bạn vấp ngã. Nhiều dấu hiệu hơn cho thấy tình yêu và sự chăm sóc của cha mẹ dành cho các bạn. Cha mẹ đã dùng nhiều cách thức để bày tỏ dung mạo của Thiên Chúa cho các bạn.
Cha mẹ đã dạy các bạn nói “làm ơn” và “cảm ơn”. Đây không chỉ là vấn đề cư xử tử tế, mà còn là sự giáo dục về lòng nhân ái và biết ơn, cũng như phản ánh một chân lý nền tảng về sự hiện hữu của chúng ta. Nói “làm ơn” là thừa nhận rằng tham lam và chiếm đoạt không phải là cách phù hợp với thế giới. Chúng ta không phải là bạo chúa, mà là “những người nhận” vốn phụ thuộc vào lòng hảo tâm của người khác. Nói “cảm ơn” là nhìn nhận bản chất quà tặng của thực tại. Tất cả là quà tặng. Và, như cha mẹ đã dạy các bạn, lời đáp trả cân xứng đối với quà tặng chính là lòng biết ơn. Điều này được khắc ghi vào chính con người của chúng ta. (Cf. D.C. Schindler)
Vì vậy, những gì cha mẹ làm, tự nhiên dạy chúng ta một số chân lý siêu nhiên. Nhưng, chúng ta cũng có thể xoay chuyển điều này một chút: sự hiện hữu của các bạn cũng là bài học đối với cha mẹ, khiến họ trở nên nhân bản hơn. Nhiều bậc cha mẹ đã nói rằng, khi có con cái, họ bớt ích kỷ, biết hy sinh, trách nhiệm, sống nghiêm túc, đạo đức và biết trân trọng cha mẹ của mình hơn. Một lần nữa, con cái không đặt ra mục tiêu dạy cho cha mẹ thành nhân và trở nên khôn ngoan, nhưng Chúa đã khắc ghi đường lối sư phạm này vào cấu trúc cuộc sống con người (the fabric of existence).
GIÁO DỤC HỌC ĐƯỜNG
Giờ là lúc thích hợp để đề cập đến việc học chính quy của các bạn! Bởi vì giáo dục là đào tạo con người toàn diện và là con đường dẫn đến thành nhân và khôn ngoan đích thực, giáo dục chân chính bắt đầu trước khi chúng ta chính thức đến trường cũng như sẽ tiếp tục kéo dài sau đó. Và, thành thật mà nói, nhiều người trong chúng ta từng trải nghiệm thời đi học, ít là từ mẫu giáo đến lớp 12, không phải như là những gì phát triển bản tính con người và khôn ngoan, nhưng là ngược lại. Tuy nhiên, sâu xa hơn, việc giáo dục của chúng ta kéo dài suốt đời vì như Đức Giêsu đã nói, chúng ta chỉ có một người Thầy duy nhất là chính Đức Kitô (Mt 23, 8).
Giờ đây chúng ta nên đề cập đến việc giáo dục học đường, nhất là giáo dục khai phóng (liberal arts: chỉ những môn ở trường đại học hay cao đẳng như lịch sử, khoa học, văn chương, nhắm đến việc nâng cao kiến thức tổng quát (đại cương) cho sinh viên hơn là một chuyên ngành riêng biệt nào đó). Khai phóng là gì? Khai phóng ở đây không phải là một thuật ngữ chính trị – không phải là khai phóng đối lập với bảo thủ. Ngành khoa học nhân văn (Liberal arts) có thể tương phản với ngành thực tiễn, chẳng hạn như ngành thợ rèn, thợ đóng giày hoặc thợ máy, những nghề thủ công này cung cấp nhu cầu thiết yếu của cuộc sống. “Khai phóng/Liberal” có nghĩa là tự do. Từ “arts” xuất phát từ tiếng Latinh ‘ars’ có nghĩa là “nhân đức” (một nhầm lẫn từ cùng gốc từ trong tiếng Hy Lạp là arete). Vậy thì, liberal arts là những nhân đức của con người tự do. Đó là những kỹ năng và thói quen của trí óc, trái tim và cơ thể cho phép chúng ta trở thành con người hoàn toàn tự do và phát triển; chúng là những phẩm chất của tâm hồn giúp chúng ta thực sự sống động.
Theo người Hy Lạp và Rôma cổ đại, tự do nghĩa là phải có kỷ luật. Tâm trí phải được rèn luyện, nhưng cả cơ thể và linh hồn cũng thế. Cơ thể phải rèn luyện tính ôn hòa, kẻo sinh viên/học sinh hành động như dã thú. Cảm xúc và ước muốn phải được huấn luyện để chúng phản ứng thích hợp trong những tình huống khác nhau. Tâm trí phải có kỷ luật để có thể theo đuổi sự thật và đi vào chiều sâu của thực tại.
Tự do có được là nhờ kỷ luật mặc dù điều này thoạt nghe có vẻ trái ngược, nhưng tất cả chúng ta đều biết điều này là chân lý. Hãy nghĩ về kỷ luật cần thiết để chơi thành thạo piano hoặc một môn thể thao. Có kỷ luật cho phép chúng ta tự do, tự do chơi nhạc Mozart hoặc Chopin. Tự do để chơi bóng xuất sắc. Tự do để chơi giỏi và phù hợp với những gì tốt nhất trong âm nhạc hoặc thể thao. Điều gì đúng với âm nhạc và thể thao thì càng đúng về đời sống đạo đức và trí thức.
Khi các Kitô hữu xuất hiện, họ đã đón nhận viễn cảnh giáo dục này nhưng cũng đã biến đổi nó. Họ hiểu rằng, con người tự mình không phải là cùng đích vì đây là một chân trời quá giới hạn. Các Kitô hữu nhận ra rằng chỉ có một cùng đích siêu việt mới thực sự có thể đưa con người đến tầm vóc viên mãn. Thánh Augustine đã có một câu nói nổi tiếng “Chúa đã dựng nên con cho Chúa và tâm hồn con sẽ khoắc khoải không yên cho đến khi an nghỉ trong Ngài” (Cf. Tự thuật, 1.1.1). Thiên Chúa là cùng đích và bằng cách hướng tới Ngài, con người có thể đạt đến sự thành toàn đích thực, người ấy có thể được hoàn thiện, và phát huy tối đa tất cả năng lực. Các Kitô hữu đã chấp nhận định nghĩa về giáo dục được đưa ra ở trên: giáo dục là con đường thành nhân và dẫn đến khôn ngoan đích thực, nhưng giờ đây, trong Đức Kitô, giáo dục mang một chiều kích hoàn toàn mới. Đức Kitô là Ađam mới, là người đứng đầu một nhân loại mới, và Ngài cho chúng ta thấy đâu là nhân tính đích thực và khôn ngoan thần linh.
Nếu đã hoàn thành việc học tại trường, thì các bạn đã được chuẩn bị không chỉ cho một sự nghiệp sinh lợi nào đó, nhưng còn đào luyện được cơ thể, trái tim và khối óc của mình. Các bạn đã yêu mến Chân, Thiện, Mỹ và nhận ra rằng Đức Kitô là trung tâm của mọi sự.
GIÁO DỤC SAU TỐT NGHIỆP
Tất cả các bạn hiện tại đều đang ở một vị trí thuận tiện để nhận ra viễn cảnh này đã được thực hiện đến mức nào nơi việc học của các bạn cho đến nay và bản thân các bạn còn cần phải học bao nhiêu nữa. Việc học tập vẫn tiếp tục và Đức Kitô là Thầy của các bạn. Việc đào tạo con người các bạn sẽ không hoàn thiện cho đến khi sống lại. Nhưng, chúng ta giờ đây có thể sống phù hợp với vận mệnh cuối cùng của chúng ta.
Vậy thì chúng ta làm thế nào để sống như thế? Làm thế nào để chúng ta tiến bước trên con đường thành nhân và dẫn đến khôn ngoan đích thực sau khi học đại học? Chúng ta cần thực hành những gì để được thực sự tự do? Xin được đưa ra ba gợi ý: trung thành, thinh lặng và nhận ra điểm yếu.
Một: Vun trồng lòng trung thành. Nếu các bạn không thích từ “trung thành”, hãy sử dụng từ “cam kết”. Hãy tập luyện cam kết! Thế hệ của các bạn sợ cam kết. Các bạn đã thừa hưởng một thế giới rất bấp bênh và đã có những áp lực nặng nề đè lên các bạn kể từ khi còn trẻ. Nhiều người trong số các bạn đến từ những gia đình đổ vỡ. Trong khi những điều này không phải là lỗi của các bạn nhưng giờ đây các bạn phải có trách nhiệm đối với chúng.
Chúng ta sợ: là cam kết thì phải lệ thuộc. Nhưng cam kết không phải là lệ thuộc, sợ hãi mới là lệ thuộc. Sợ hãi ràng buộc và ảnh hưởng đến việc ra quyết định của chúng ta. Lòng trung thành giải thoát chúng ta. Cam kết giúp chúng ta tự do hơn. Các bạn biết điều này từ kinh nghiệm của mình trong âm nhạc và thể thao. Bạn càng cam kết, bạn càng trở nên xuất sắc và tự do hơn. Điều này cũng đúng trong cuộc sống. Bạn phải cam kết với bạn bè để trở thành một người bạn tuyệt vời, bạn phải cam kết với vợ/chồng để trở thành một bạn đời tuyệt vời, bạn phải cam kết với Chúa để trở thành một Kitô hữu xuất sắc. Chúng ta không tự do bằng cách bỏ ngỏ các lựa chọn của bản thân. Điều đó chỉ làm chúng ta tê liệt và khiến bản thân lo lắng. Chúng ta tự do bằng cách cam kết và bền chí đến cùng.
Vậy các bạn nên làm gì? Trước hết, hãy mời Chúa đến. Hãy cầu nguyện để Chúa chữa lành mình từ trong ra ngoài. Thứ hai, hãy bắt đầu từ những điều nhỏ bé. Thứ ba, hãy cam kết với Chúa rằng, sẽ cầu nguyện mỗi ngày và đi lễ mỗi tuần.
Thứ tư, và có lẽ là thách thức và gây tranh cãi nhiều nhất: kết hôn và sinh con. Có thật nhiều con cái. Và ổn định. Kết hôn là quyết định quan trọng nhất mà bạn từng làm. Và, hôn nhân, đặc biệt là hôn nhân Kitô giáo, là một điều tốt đẹp. Đó là hình ảnh về tình yêu của Đức Kitô đối với Giáo hội, mặc dù không chỉ đơn thuần là một hình ảnh, nhưng là sự tham dự vào chính tình yêu đó. Mọi người sẽ nói với các bạn rằng, hôn nhân đã khó, có con càng khó hơn. Nhưng tất cả những gì đáng làm đều khó cả. Các bạn chưa bao giờ sẵn sàng kết hôn và sinh con, nhưng trở nên sẵn sàng bằng cách thực hiện nó. Nơi người bạn đời và con cái, các bạn sẽ tìm thấy con đường dẫn đến thành nhân và khôn ngoan đích thực. Hãy tìm một người tin những điều này và có thể các bạn sẽ có một lựa chọn sáng suốt. Đừng lo lắng về việc phải tìm thấy “chân ái” cuộc đời. Chỉ cần tìm được một người. Hai bạn sẽ cùng nhau tận hưởng những điều tốt đẹp của cuộc sống này và chuẩn bị tinh thần cho cuộc sống tiếp theo.
Hai: Thực hành thinh lặng. Chúng ta đang sống trong một thế giới với mức độ ồn ào và mất tập trung ghê rợn. Như Đức Hồng Y Robert Sarah nói, chúng ta đang sống trong “sự thống trị của tiếng ồn”. Tiếng ồn này đến từ bên ngoài lẫn bên trong. Tiếng ồn của thế giới kéo chúng ta vào thế giới. Nó không chỉ phân tán sự chú ý, mà còn phân tán tình cảm và tình yêu của chúng ta. Chúng ta trở nên mỏng manh và dễ vỡ. Trong tiếng ồn ào, chúng ta không còn nghe được tiếng Chúa. Thật vậy, ngay cả chúng ta vẫn thường không thể nghe được những gì của chính mình.
Vì vậy, chúng ta cần tập thinh lặng, để tạo ra “vùng thinh lặng” (Sertillanges, The Intellectual Life), là nơi chúng ta trải nghiệm thinh lặng bên ngoài và học cách nhận ra thinh lặng bên trong. Vì, tất cả những điều thực sự tuyệt vời đều được chuẩn bị trong thinh lặng. Trước khi Đức Giêsu bắt đầu sứ vụ công khai, ngài đã vào sa mạc trong bốn mươi ngày. Trước khi bị đóng đinh, Ngài đã đến Vườn Giêtsemani. Ơn cứu độ thế gian đã được chuẩn bị trong thinh lặng (Sertillanges, ibid.). Khi Êlia lên núi, ông không nghe thấy tiếng Chúa trong cơn gió, trận động đất hay lửa, nhưng trong một giọng nói nhẹ nhàng. Chúng ta cần phải là con người của thinh lặng nếu muốn nghe được giọng nói này. Chúng ta cần học cách tĩnh lặng và biết rằng Ngài là Thiên Chúa. Chúng ta sợ rằng thinh lặng đồng nghĩa với sự vắng mặt, hư vô. Nhưng im lặng không phải là vắng mặt, nó là sự hiện diện (Robert Cardinal Sarah, The Power of Silence). Chúng ta hiện diện với Thiên Chúa và Người hiện diện với chúng ta, và sự hiện diện của Người biến đổi chúng ta.
Một cách để làm điều này là giữ ngày Sa-bát. Dù gì thì đây cũng là một trong Mười Điều Răn, nên có lẽ nó rất quan trọng. Chúng ta, những người hiện đại làm cho ngày Sa-bát hoàn toàn lạc hậu: chúng ta nghỉ ngơi vào cuối tuần để có thể đi làm thêm, nhưng chúng ta nên làm việc để có thể nghỉ ngơi. Chúng ta là một quốc gia (Hoa Kỳ) của những người làm việc và chúng ta nghĩ rằng làm việc là điều quan trọng nhất. Nhưng hiện hữu quan trọng hơn làm việc (Henri Nouwen). Và sự hiện diện của Thiên Chúa là điều quan trọng nhất. Ngày Sa-bát là chóp đỉnh của tạo dựng, là sự hiện diện của Thiên Chúa được khắc ghi vào nhịp điệu của thời gian; đó là ngày Thiên Chúa ban cho chúng ta để đi vào sự thánh khiết và nghỉ ngơi của Ngài. Trong bảy ngày của tạo dựng, Thiên Chúa tạo thành con người giữa các ngày tạo nên mãnh thú và ngày Sa-bát. Đây là hai vận mệnh của con người và chúng ta chỉ có thể chọn một.
Ba: Tìm ra điểm yếu của bản thân. Tất cả các bạn tốt nghiệp đều đã làm bài kiểm tra StrengthsFinder (công cụ khám phá ưu điểm bản thân) khi còn học tại trường. Nhưng có lẽ các bạn sẽ được lợi hơn nếu được cung cấp một WeaknessFinder (công cụ tìm ra khuyết điểm bản thân). Có một cuộc tranh luận đáng chú ý nơi chương 12 trong thư thứ 2 gửi cho giáo đoàn Corintho, trong đó thánh Phaolô cầu xin Thiên Chúa cất đi một cái gai bên trong mình. Nhưng Chúa lại phán: “Ơn của Thầy đủ cho con, vì quyền năng của Thầy được tỏ lộ trong sự yếu đuối” (2 Cr 12, 9). Chúng ta khó tin rằng Thiên Chúa muốn sử dụng những điểm yếu của chúng ta. Nhưng cách Thiên Chúa hoạt động là dùng sự yếu đuối.
Đức Giêsu Kitô là Con Thiên Chúa quyền năng, tuy nhiên Ngài đến thế gian không phải trong uy nghi, nhưng trong sự nghèo khó. Ngài đến không phải như siêu nhân, nhưng như một phôi thai bất lực. Ngài được sinh ra bởi một thiếu nữ thôn quê trong một dân tộc bị trị. Ngài là một người tị nạn và là một người nhập cư. Ngài đã bị bách hại bởi chính người dân của mình. Ngài không lãnh đạo quân đội, nhưng giống như một con chiên bị dẫn đi giết. Đức Kitô thực sự yếu đuối. Tuy nhiên, điểm yếu của Ngài lại là nguồn sức mạnh lớn nhất, từ sự yếu đuối của Đức Kitô, Thiên Chúa đã biến đổi cả thế giới.
Đây cũng là cách Thiên Chúa muốn hoạt động trong cuộc sống của các bạn: Ngài muốn gặp các bạn khi có vấn đề sức khỏe tâm thần, lúc chán nản, khi mắc thói quen tội lỗi, bệnh mãn tính, thói nghiện của bạn và Ngài muốn những vấn đề cuộc sống này là nơi Ngài chuyển ban ân sủng. Vì vậy, hãy tìm ra những điểm yếu của mình, mời Chúa đến và để quyền năng của Ngài biến đổi mình và những người khác thông qua những vấn đề của con người.
KẾT LUẬN
Một số trong các bạn sẽ chu du thế giới, tạo dựng tên tuổi, giải quyết những vấn đề lớn, thay đổi thế giới và trở thành những nhà lãnh đạo trong xã hội. Hay một số sẽ theo tiếng gọi của Chúa, trở nên linh mục, nam nữ tu sĩ. Nhưng đa phần các bạn sẽ giống như hầu hết những người khác: sẽ sống một cuộc sống êm đềm với gia đình và có một công việc tử tế. Điều này nghe có vẻ khá tầm thường và không hứng thú. Tuy nhiên, các bạn hãy nhớ rằng, lòng trung thành là một cuộc phiêu lưu cao độ và không có công việc nào quan trọng hơn việc yêu thương vợ/chồng mình và nuôi dạy con cái thật tốt. Khi kết hôn, các bạn sẽ lập một giao ước là dấu hiệu cho thế giới về tình yêu của Đức Kitô dành cho dân của Ngài. Khi có con, các bạn sẽ làm cho những linh hồn bất tử hiện hữu. Các bạn sẽ giúp gia đình mình nhận biết và yêu mến Thiên Chúa và sẽ giúp họ lên thiên đàng. Cuộc sống yên lành không phải là điều tệ.
Vì vậy, đối với đa số các bạn, cuộc sống sẽ không có gì nổi bật. Nhưng hãy nhớ rằng: chính Đức Giêsu đã sống một cuộc đời ẩn dật. Trong ba mươi năm, Đức Giêsu sống ở nhà với mẹ (Ngài giống như một Millennial theo cách này [Millenial: hay còn gọi là thế hệ Y (Gen Y), tức là sinh từ 1981 – 1996] ). Ngài chỉ sống cuộc đời công khai trong ba năm. Điều này sẽ đảm bảo với chúng ta rằng, những mong muốn về hôn nhân, gia đình và tổ ấm không phải là dấu hiệu của sự giảm bớt hoặc thiếu tham vọng. Những hy sinh hàng ngày và những hành động yêu thương của các bạn, người khác có thể không thấy nhưng Thiên Chúa thì thấy tất cả. Những hành động ấy có thể không vĩ đại trong mắt người đời, nhưng sẽ cao cả trong đôi mắt Chúa. Cuối cùng, chỉ có đôi mắt của Ngài là quan trọng. Trong đôi mắt Thiên Chúa, những điều nhỏ bé được thực hiện với tình yêu thương lớn lao đều rất vĩ đại.
Thiên Chúa đã gọi các bạn ra khỏi hư vô không chỉ để bạn có thể hiện hữu, mà còn để các bạn có thể hiện hữu trong sự thánh thiện. Nói cách khác, Thiên Chúa đã gọi các bạn hiện hữu để trở nên thánh thiện. Giống như Đức Giêsu trên núi Tabor, các bạn sẽ được biến hình. Bằng cách bước đi trên con đường hẹp của việc cam kết, hiện diện trước nhan Chúa trong thinh lặng, và để cho Chúa hoàn thiện quyền năng của Ngài trong sự yếu đuối của mình, các bạn sẽ liên kết với Ngài đến nỗi sự sống thần linh sẽ thấm nhuần và biến đổi các bạn cho đến khi các bạn “sẽ chói lọi như mặt trời trong Nước của Cha anh em”(Mt 13,43).
Việc giáo dục của các bạn có một chân trời vĩnh cửu. Từ khi các bạn được thành hình trong dạ mẹ với tình yêu thương của cha mẹ cho đến thời gian tại trường và hơn thế nữa, việc giáo dục của bạn đã định hình các bạn trở thành con người mà Chúa muốn các bạn trở nên. Và, nếu các bạn mở lòng đón nhận những ân sủng của Chúa, thì chắc chắn rằng “Đấng đã bắt đầu thực hiện nơi anh em một công việc tốt lành như thế, cũng sẽ đưa công việc đó tới chỗ hoàn thành cho đến ngày Đức Kitô Giêsu quang lâm” (Pl 1, 6).
[1] Đây là diễn văn của cha Jared Ortiz dành cho lớp tốt nghiệp năm 2020 tại Hope College, USA trong lễ trao bằng năm 2021 (bị hoãn lại một năm do dịch). Phần chuyển ngữ đã lượt bỏ vài chi tiết.