Thầy đi dọn chỗ cho anh em
13/5 Thứ Sáu trong tuần thứ Tư Mùa Phục Sinh
Cv 13:26-33; Tv 2:6-7,8-9,10-11; Ga 14:1-6
Thầy đi dọn chỗ cho anh em
Tin Mừng hôm nay cho chúng ta thấy tâm trạng của các môn đệ khi các ông biết Chúa Giêsu sắp lìa bỏ các ông mà đi. Mặc dù đã từng được kề vai sát cánh cùng Thầy Giêsu trong nhiều năm trên bước đường đi rao giảng, được Thầy dạy dỗ và bảo ban rất nhiều điều tốt lành và bổ ích, nhưng với thân phận con người, các ông không khỏi bàng hoàng, lo lắng cho cuộc sống của mình khi không có Thầy của mình bên cạnh. Trong bối cảnh như thế, các ông cảm thấy cuộc sống phía trước của mình thật là u sầu, ảm đạm, các ông không biết mình sẽ đi đâu và đi theo ai bây giờ
Lời căn dặn đầu tiên với các môn đệ mà hôm nay ai nghe mà không yên tâm, tin tưởng?: “Anh em đừng xao xuyến! Hãy tin vào Thiên Chúa và tin vào Thầy”. Được gần bên Chúa ba năm, các ông đã được chứng kiến quyền năng, phép tắc của Người. Nhất là được tận hưởng tình yêu thương của Chúa nữa. Thiết nghĩ nếu Chúa không dặn dò gì nữa thì các ông cũng đã được đầy an vui hy vọng nơi Người rồi. Thế nhưng, các ông lại còn được lời căn dặn ân tình thắm thiết, càng chứng tỏ Chúa yêu thương, lo lắng cho các ông đến mức nào. Người lo lắng cho các ông hôm nay và lo lắng cho cả tương lai.
Trước nhất Chúa chỉ vẽ cho các ông nơi đặt niềm tin tối cần và tối cao trong đời mình: “Hãy tin vào Thiên Chúa và tin vào Thầy”. Ở đời ta còn phải tin vào những đối tượng khác nữa như: ông bà, cha mẹ, người thân… Nhưng Thiên Chúa, là Đấng quyền năng tối cao trong thế giới vũ trụ này và trên cuộc đời mỗi người chúng ta, nên ta phải đặt vào Người một niềm tin tuyệt đối.
Chúa tiếp tục dặn dò và hứa với các ông, nếu tin vào Thiên Chúa và tin vào Thầy thì sau này các ông sẽ được về“nhà Cha Thầy”. Chúa như vật chất hóa, cụ thể hóa ngôi nhà của Thiên Chúa trên trời để các ông dễ tin, dễ hiểu, dù chưa được thấy, được đến bao giờ nhưng tin chắc có ngôi nhà ấy: “Trong nhà Cha Thầy có nhiều chỗ ở… Thầy đi để dọn chỗ cho anh em”.
Một điều mà làm cho các môn đệ cũng như cả chúng ta hôm nay vui sướng, yên vui nhất đó là chính lời hứa cũng như cam kết của Chúa với các môn đệ: “Thầy lại đến và đem anh em về với Thầy, để Thầy ở đâu, anh em cũng ở đó”. Ôi! con người mà được ở chung một nhà, một chốn với Đấng Tạo Hóa quyền phép toàn năng, còn ai được hạnh phúc bằng.
Khi biết được tâm trạng và những suy nghĩ lo lắng của các môn đệ, Chúa Giêsu đã nói: “Anh em đừng xao xuyến! Hãy tin vào Thiên Chúa và tin vào Thầy“. Lời trấn an của Chúa Giêsu đã làm cho các môn đệ cảm thấy an lòng. Chúa Giêsu không chỉ muốn tâm hồn các ông được bình an thư thái, nhưng Ngài còn muốn khích lệ các ông hãy hướng tâm hồn về Nước Trời, hãy tìm cho mình một con đường, mà con đường đó sẽ dẫn đưa họ đến với cuộc sống trường tồn và vĩnh cửu, khi Ngài nói: “Thầy là đường, là sự thật và là sự sống…”
Nói đến đây, các môn đệ tưởng như Chúa Giêsu sẽ chỉ vẽ cho các ông một con đường vật chất, để đi tới ngôi nhà vật chất có không gian, địa lý của Thiên Chúa. Vì vậy khi Chúa nói đến “Thầy đi đâu anh em biết đường rồi”, các ông đã ngơ người. Tôma là người điển hình thưa lại: “Thưa Thầy chúng con không biết Thầy đi đâu, làm sao biết được đường?”. Vậy là cuối cùng Chúa Giêsu đã nói cho các môn đệ con đường để về với Chúa Cha thật mầu nhiệm vừa hữu hình vừa vô hình: “Chính Thầy là con đường, là sự thật và là sự sống”.
Chúa là con đường: Ai vâng nghe lời Chúa, thực thi lời Chúa, nên giống Chúa là họ đang đi trên con đường của Chúa bước về nhà Thiên Chúa. Bước trên con đường ấy họ như đã bước vào ngưỡng cửa của ngôi nhà Thiên Chúa, họ đã được nếm thử, ngắm nhìn, dù chưa được hưởng ngoạn tất cả hạnh phúc huy hoàng nơi Nhà Thiên Chúa.
Chúa là sự thật: Tin giữ lời Chúa, ta không còn buồn phiền lo lẵng mà yên vui sống trên dương thế, cho dù gặp muôn nỗi thăng trầm nhưng tin tưởng Lời Chúa sẽ thành hiện thực.
Chúa là sự sống: Chúa là chủ, là nguồn cội sự sống thân xác và sự sống linh hồn mọi người. Tổ tiên ta đã có câu: “Sống chết bởi Trời”. Còn như thánh Phaolô dạy: “Anh em có sống là sống cho Chúa và có chết cũng là chết cho Chúa”. Thật thế Chúa nắm giữ vận mạng tôi, để tôi luôn gắn kết tâm hồn thể và xác tôi trong Người.
Chúa Giêsu ra đi không phải đi tìm hạnh phúc cho riêng mình, nhưng cho các tông đồ và cho cả nhân loại. Ngài ra đi để chúng ta được cứu rỗi, Ngài đi trước để dọn chỗ cho chúng ta được sống đời đời hạnh phúc bên Chúa Cha. Chính qua cái chết và sự phục sinh của Ngài, Ngài đã trở thành con đường duy nhất dẫn chúng ta đến với Chúa Cha.
Khi suy nghĩ về mục đích của cuộc đời hiện tại và về cuộc sống mai sau, chúng ta hãy biết sống tỉnh thức bằng việc giữ tâm hồn trong sạch, luôn tín thác vào Chúa, Ngài sẽ giúp chúng ta đạt tới hạnh phúc muôn đời nơi Nhà Cha của Ngài là Thiên Đàng vinh phúc đã được dọn sẵn cho chúng ta.