Thánh lễ tại Sân vận động Commonwealth ở Edmonton
Thánh lễ tại Sân vận động Commonwealth ở Edmonton
Thứ Ba, 26/7/2022, ngày thứ ba trong chuyến tông du 6 ngày của Đức Thánh Cha đến Canada. Vào lúc khoảng 9 giờ sáng giờ địa phương, nghĩa là khoảng 22 giờ Việt nam, từ Chủng viện Thánh Giuse, Đức Thánh Cha di chuyển đến Sân vận động Commonwealth ở Edmonton cách đó gần 5 km để chủ sự Thánh lễ cho hơn 60.000 tín hữu.
Sân vận động Commonwealth
Sân vận động Commonwealth là một khu phức hợp rộng 17 ha, nằm cách trung tâm thành phố chỉ vài phút trong khu McCauley. Đây là một trung tâm thể thao đa năng ngoài trời, chủ yếu là nơi tổ chức các trận đấu của đội bóng đá Edmonton Elks của Canada, các sự kiện và các buổi hòa nhạc thể thao lớn và quốc tế. Việc xây dựng Sân vận động này bắt đầu vào năm 1975, và hoàn thành vào năm 1978, nhân dịp Thế vận hội Khối Thịnh vượng chung, với sức chứa 42.500 khán giả. Trong những năm qua, nơi đây đã trải qua một số lần cải tạo và hiện đại hóa. Ngày nay, với sức chứa 56.302 chỗ ngồi, Sân vận động Commonwealth là sân vận động ngoài trời lớn nhất Canada.
Thánh lễ
Khi đến nơi, Đức Thánh Cha được đông đảo các tín hữu chào đón bằng những tiếng vỗ tay và bài hát nồng nhiệt. Trước khi cử hành Thánh lễ kính Thánh Gioakim và Thánh Anna, Đức Thánh Cha dùng xe đi xung quanh sân vận động để chào thăm các tín hữu.
Trong bài giảng Thánh lễ, Đức Thánh Cha tập trung vào khuôn mặt của Thánh Gioakim và Anna, nhằm mời gọi các tín hữu biết tôn trọng ông bà và người lớn tuổi cũng như lịch sử mà họ đã xây dựng, đồng thời biết gìn giữ và truyền lại cho thế hệ tương lai lịch sử đó.
Những người con của một lịch sử cần được giữ gìn
Mở đầu bài giảng Đức Thánh Cha nhấn mạnh rằng chúng ta là những người con của một lịch sử cần được giữ gìn. Chúng ta không phải là những cá nhân biệt lập, những hòn đảo. Không có ai bước vào thế giới này mà không có sự liên kết với người khác. Nguồn gốc của chúng ta, tình yêu đã chờ đợi chúng ta và chào đón chúng ta bước vào thế giới, môi trường gia đình mà chúng ta lớn lên, là một phần của lịch sử duy nhất đã đi trước và trao ban cuộc sống cho chúng ta. Chúng ta không chọn lịch sử đó nhưng đón nhận nó như một ân ban; và lịch sử là một món quà mà chúng ta được kêu gọi để trân trọng. Bởi vì, như Sách Huấn ca đã nhắc nhở: chúng ta là “dòng dõi” của những người đi trước, là “gia tài quý báu” của họ (Hc 44,11).
Quý trọng ông bà và những người nhờ họ chúng ta hiện hữu
Để thực sự đón nhận chúng ta là ai và chúng ta quý giá như thế nào, chúng ta cần phải tiếp nhận những người mà nhờ họ chúng ta hiện hữu. Nhờ ông bà, chúng ta đã nhận được sự âu yếm từ lịch sử trước chúng ta: chúng ta đã học được rằng lòng tốt, sự dịu dàng và trí tuệ là những cội rễ vững chắc của con người. Trong nhà của ông bà, nhiều người trong chúng ta được hít thở hương thơm của Tin Mừng, sức mạnh của một đức tin làm chúng ta cảm thấy như ở nhà. Nhờ ông bà, chúng ta đã khám phá ra một loại đức tin “quen thuộc”. Bởi vì đức tin về cơ bản được thông truyền qua tình cảm và sự khuyến khích, chăm sóc và gần gũi.
Đây là lịch sử của chúng ta, chúng ta là người thừa kế vì thế chúng ta được mời gọi gìn giữ. Ông bà đã để lại trong chúng ta dấu ấn duy nhất về cách sống của họ, cho chúng ta phẩm giá, lòng tin tưởng vào bản thân và người khác. Họ đã ban tặng cho chúng ta một điều gì đó không bao giờ có thể lấy đi được, đồng thời đã cho phép chúng ta trở thành những con người độc nhất, có nguồn gốc và tự do. Từ ông bà, chúng ta học được rằng tình yêu không bao giờ là một sự ép buộc, không bao giờ tước đoạt tự do nội tâm của người khác. Đây là cách Thánh Gioakim và Thánh Anna yêu thương Đức Maria; và đó cũng là cách Mẹ Maria đã yêu Chúa Giêsu, bằng một tình yêu không bao giờ làm nghẹt thở hay giữ lại cho riêng mình, nhưng đồng hành trong việc thực hiện sứ vụ đã đến trong thế giới. Chúng ta hãy cố gắng học điều này với tư cách là cá nhân và với tư cách là Giáo hội.
Không đánh mất ký ức của người lớn tuổi
Sách Huấn ca cũng cho chúng ta biết rằng gìn giữ lịch sử đã cho chúng ta cuộc sống không có nghĩa là che khuất “vinh quang” của tổ tiên chúng ta. Chúng ta không được đánh mất ký ức ủa họ, cũng như không quên lịch sử đã sinh ra cuộc sống chúng ta. Chúng ta phải luôn nhớ đến đôi bàn tay âu yếm đã ôm chúng ta trong vòng tay của họ, bởi vì chính trong lịch sử này, chúng ta tìm thấy niềm an ủi trong những lúc nản lòng, một ánh sáng dẫn đường cho chúng ta và khuyến khích chúng ta can đảm đối diện với những thách đố cuộc sống. Tuy nhiên trân trọng ký ức của họ cũng có nghĩa là luôn quay trở lại ngôi trường đó, nơi lần đầu tiên chúng ta học bài học tình thương. Điều đó có nghĩa là, khi đối diện với những lựa chọn hàng ngày, chúng ta hãy tự hỏi mình rằng những người già khôn ngoan mà chúng ta từng biết và ông bà chúng ta sẽ khuyên chúng ta điều gì?
Gìn giữ và quý trọng ký ức
Tới đây, Đức Thánh Cha đặt ra một số câu hỏi: “Chúng ta hãy tự hỏi: liệu con cháu chúng ta có khả năng bảo vệ kho tàng mà chúng ta đã được thừa hưởng này không? Chúng ta có nhớ những lời dạy tốt đẹp mà chúng ta đã lãnh nhận không? Chúng ta có nói chuyện với những người lớn tuổi và dành thời gian lắng nghe họ không? Và trong những ngôi nhà ngày càng được trang bị hiện đại, đầy đủ và tiện dụng, chúng ta có biết dành một không gian xứng đáng để lưu giữ những ký ức của họ, một vị trí đặc biệt, qua những bức ảnh, vật dụng quý giá cho phép chúng ta nghi nhớ trong cầu nguyện những người đi trước chúng ta không? Chúng ta có biết giữ gìn Kinh Thánh và chuỗi hạt Mân Côi của tổ tiên không? Trong lớp sương mù của sự lãng quên che mờ thời kỳ hỗn loạn của chúng ta, điều cần thiết là phải vun trồng cội nguồn của chúng ta, cầu nguyện cho và với các bậc tiền nhân, dành thời gian để ghi nhớ và bảo vệ di sản của họ. Đây là cách một cây gia đình phát triển, đây là cách tương lai được xây dựng”.
Những người thợ của một lịch sử cần được xây dựng
Đức Thánh Cha nói đến điều quan trọng thứ hai: “Ngoài việc chúng ta là những người con của một lịch sử cần được giữ gìn, chúng ta còn là những người thợ của một lịch sử cần được xây dựng. Mỗi người chúng ta có thể nhận ra mình là ai, được đánh dấu bằng cả ánh sáng và bóng tối, và bằng tình yêu mà chúng ta đã nhận được hay không. Đây là điều bí ẩn của cuộc sống con người: tất cả chúng ta đều là con của ai đó, được ai đó sinh ra và thành hình, nhưng khi chúng ta trở thành người lớn, chúng ta cũng được kêu gọi trao ban sự sống, trở thành cha, mẹ và ông bà của người khác. Vì vậy, nhìn về con người của chúng ta ngày hôm nay, chúng ta muốn làm gì cho bản thân? Ông bà đi trước, những người cao tuổi mơ ước, hy vọng và hy sinh vì chúng ta, hỏi chúng ta một câu hỏi cơ bản: các con muốn xây dựng một xã hội như thế nào? Chúng ta đã nhận được rất nhiều từ bàn tay của những người đi trước. Đến lượt chúng ta, chúng ta muốn để lại điều gì cho những người đến sau? Một đức tin sống động hay ‘Nước hoa hồng?’ Một xã hội được thành lập dựa trên lợi nhuận của các cá nhân hay dựa trên tình huynh đệ? Một thế giới hòa bình hay chiến tranh? Một thụ tạo bị tàn phá hay một ngôi nhà tiếp tục được chào đón?”
Chuyển động mang lại sự sống đi từ rễ đến quả
Đức Thánh Cha nhắc mọi người không được quên rằng nhựa mang lại sự sống đi từ rễ đến cành, đến lá, đến hoa, rồi đến quả của cây. Truyền thống đích thực được thể hiện theo chiều dọc: từ dưới lên. Chúng ta cẩn thận để không rơi vào bức tranh biếm họa của truyền thống, nó không di chuyển theo chiều dọc – từ rễ đến quả – mà theo hàng ngang – tiến và lùi. Truyền thống hình thành theo cách này chỉ dẫn chúng ta đến loại “văn hóa lạc hậu” nơi ẩn náu ích kỷ, đơn giản là nuôi dưỡng hiện tại, nhốt nó trong não trạng với lý luận “Chúng tôi luôn làm theo cách này”.
Thắp lại ngọn lửa mà ông bà đã nhóm lên
Theo Đức Thánh Cha, vấn đề không phải là bảo quản tro, nhưng là thắp lại ngọn lửa mà ông bà đã nhóm lên. Ông bà và những người lớn tuổi của chúng ta mong muốn thấy một thế giới công bằng, huynh đệ và liên đới hơn và họ đã chiến đấu để mang lại cho chúng ta một tương lai. Giờ đây, chúng ta không để họ thất vọng. Được những người là cội nguồn hỗ trợ, bây giờ đến lượt chúng ta việc sinh hoa kết trái là tùy thuộc vào chúng ta. Chúng ta là những cành phải nở hoa và gieo rắc những hạt giống mới vào lịch sử.
Đức Thánh Cha mời gọi các tín hữu hãy tự hỏi mình: “Tôi có đang tạo ra sự sống không? Tôi có đang mở ra cho lịch sử một tình yêu mới mà trước đây chưa có không? Tôi có đang loan báo Tin Mừng trong khu phố của tôi không? Tôi có đang tự do phục vụ người khác như cách mà những người đi trước đã làm cho tôi không? Tôi đang làm gì cho Giáo hội, thành phố và xã hội? Thật dễ dàng để chỉ trích, nhưng Chúa không muốn chúng ta chỉ là những người chỉ trích hệ thống, hoặc khép kín và ‘lạc hậu’. Đúng hơn Chúa muốn chúng ta trở thành những người thợ của một lịch sử mới, những người dệt nên hy vọng, những người xây dựng tương lai, kiến tạo hòa bình”.
Kết thúc bài giảng, Đức Thánh Cha cầu nguyện xin Thánh Gioakim và Anna chuyển cầu để chúng ta biết trân trọng lịch sử đã cho chúng ta sự sống, và biết xây dựng một lịch sử đó. Ngài mời gọi: “Xin Thánh Gioakim và Anna nhắc nhở chúng ta về bổn phận tinh thần của chúng ta trong việc kính trọng ông bà và những người lớn tuổi, quý trọng sự hiện diện của họ để xây dựng một tương lai tốt đẹp hơn. Một tương lai nơi người già không bị gạt sang một bên vì ‘từ quan điểm thực tế họ không còn cần thiết nữa’. Một tương lai không cho rằng giá trị của con người là do những gì họ tạo ra. Một tương lai không thờ ơ với nhu cầu cần được lắng nghe và quan tâm của người già. Một tương lai mà lịch sử bạo lực và gạt ra bên lề mà các anh chị em bản địa của chúng ta phải chịu đựng sẽ không bao giờ lặp lại. Tương lai đó là có thể nếu với sự trợ giúp của Chúa, chúng ta không cắt đứt mối dây liên kết giữa chúng ta với những người đi trước và nuôi dưỡng cuộc đối thoại với những người sẽ đến sau chúng ta. Già trẻ, ông bà và con cháu cùng nhau chúng ta tiến về phía trước, và cùng nhau chúng ta hãy ước mơ”.
Ngọc Yến