SỨC MẠNH CỦA LÒNG TIN
14.1 Thứ Hai trong tuần thứ Ba Mươi-Ba Mùa Quanh Năm
Kh 1:1-4; Tv 1:1-2,3,4,6; Lc 18:35-43
SỨC MẠNH CỦA LÒNG TIN
Trong cuộc sống, khi chúng ta đứng trước một việc gì hay một vấn đề nào đó cần giải quyết thi điều quan trọng để có thể giải quyết thành công là lòng tin của mình. Một học sinh đứng trước kỳ thi muốn đạt được điểm cao thì phải tự tin vào chính khả năng của mình. Một kỹ sư công trình cũng tương tự như thế, khi đứng trước một công trước một công trình cần được thi công thì ông ta phải tin tưởng vào chính khả năng của mình và đồng nghiệp thì chắc chắn công trình đó sẽ được làm một cách tốt nhất. Vì vậy, lòng tin là một điều hết sức quan trọng trong cuộc sống giúp ta luôn hoàn thành tốt mọi công việc và có mối tương quan rất với mọi người.
Lòng thương xót của Ngài trải rộng trên thế giới này và không một thế lực hoặc mãnh lực nào có thể ngăn cản hoặc dập tắt lòng thương xót ấy. Như Đức Thánh Cha Phanxicô đã nói: Thiên Chúa không bao giờ mệt mỏi để tha thứ, chỉ có chúng ta cảm thấy mệt mỏi khi kêu xin lòng tha thứ mà thôi. Có lẽ chúng ta cần có bài học từ anh mù thành Giêrikhô hôm nay và sự kiên trì do lòng tin thúc đẩy mà anh đã không ngừng kêu lên : Xin dủ lòng thương con.
Câu 35 mở đầu bài Tin Mừng nói về địa điểm cuối cùng của cuộc hành trình lên Giêrusalem của Chúa Giêsu. Đây là nơi thánh sử Luca giới thiệu trực tiếp nhân vật tiêu biểu : anh mù thành Giêrikhô – một con người ngồi ăn xin ở vệ đường. Tác giả không nói anh bị mù từ lúc mới sinh hay bị mù do tai nạn, nghề nghiệp; nhưng chỉ nói anh đang hành nghề, một nghề chỉ biết trông chờ vào lòng thương xót bố thí của người khác. Ai cho nhiều cho ít, của tốt của xấu, anh đón nhận hết và cam chịu mọi lối hành xử của con người.
Nhưng anh có một linh cảm khá tốt. Anh nghe và biết có một đám đông sắp đi qua. Anh hi vọng trong đám đông sẽ có vị quyền cao chức trọng. Người đó sẽ dủ lòng thương mà bố thí cho anh những đồng tiền có mệnh giá to hoặc của cải có giá trị lớn hơn. Nghĩ thế, anh bèn cất tiếng hỏi thăm tình hình. Có người tốt bụng báo cho anh biết : có một nhân vật nổi tiếng sắp đi ngang qua. Đó là : Chúa Giêsu thành Nagiarét. Anh này có đôi tai thính và trí nhớ tuyệt vời. Chắc hẳn anh đã nghe người ta nói về con người Giêsu này, về lòng thương xót của Người đối với những bệnh nhân, người tội lỗi, kẻ cô thân goá bụa; về uy quyền của Người trên ma quỷ và các thần ô uế. Đột nhiên, anh kêu lớn : Lạy ông Giêsu, Con Vua Đavít, xin dủ lòng thương tôi (38).
Đau xót cho anh khi đám đông nghe thấy lời van xin ấy: người thì quát tháo ầm ĩ, kẻ thì doạ nạt buộc anh câm lặng. Lúc này, anh chẳng còn biết sợ là gì và sợ ai. Anh càng kêu to hơn nữa “ Lạy Con Vua Đavít, xin dủ lòng thương..”. Lời van xin được lập đi lập lại với cường độ tăng dần. Anh tuyên xưng tước hiệu của Chúa Giêsu là Con Vua Đavít, ý nói lên vương quyền của Người – là Đấng Mêsia được Thiên Chúa sai đến giải phóng con người khỏi sự khống chế của ma quỷ, bệnh tật. Khi tuyên xưng Chúa Giêsu là Con Vua Đavít, anh cũng đặt trọn niềm tin vào Người, hy vọng trông chờ lòng thương xót nơi Người sẽ chữa lành anh, như Người đã làm cho bao người khác.
Trong đoạn Tin mừng của ngày hôm nay, thánh Luca cho chúng ta thấy sức mạnh của lòng tin như thế nào khi nó được đặt vào một giá trị cao nhất là chính Chúa Giêsu. Một người ăn xin bị mù ở Giê-ri-khô đã hô vang khi nghe người dân nói Chúa Giêsu đi ngang qua: “Lạy ông Giê-su, Con vua Đa-vít, xin dủ lòng thương tôi!” (Lc 18,38). Dù bị người dân la mắng nhưng ông ta vẫn hô vang thêm một lần nữa. Qua đây, chúng ta thấy được sự khao khát được đón nhận tình thương của Chúa mạnh mẽ như thế nào nơi người đàn ông này. Ông ta đã tin tưởng hoàn toàn vào quyền năng của Chúa Giê-su. Vì ông tin rằng chỉ có tình thương của Chúa mới đem lại cho ông cuộc sống mới là không còn sống trong bóng tôi nữa. Chính sự can đảm bày tỏ lòng tin của mình, ông đã được Chúa cứu: “Anh nhìn thấy đi! Lòng tin của anh đã cứu chữa anh!” (Lc 18,42).
Thật vậy, nơi mỗi người chúng ta ai cũng bị mù. Chúng ta không bị mù về thể xác nhưng chúng ta lại bị mù về tinh thần, mù về phần linh hồn. Chúng ta đã để cho tiền tài, danh vọng. lạc thú… làm mù limh hồn chúng ta. Từ đây nó cũng kéo theo thân xác chúng ta luôn dẫn thân vào cái gì là khoái lạc, nhục dục, những gì là trụy lạc. Hơn thế nữa, chúng ta còn dày xéo tha nhân, sống ích kỷ và chỉ biết thu góp cho chính mình. Chúng ta đã đánh mất đi phẩm giá của mình và người khác. Cái mù này thật sự còn ghê gớm hơn cái mù thể lý.
Đã đến lúc lời kêu cứu của anh lọt đến tai con người Giêsu cũng là lúc niềm tin nơi anh lên tới đỉnh điểm. Chẳng phải là bây giờ Người mới nghe thấy, nhưng thực ra trái tim Người đã hướng về anh lâu rồi “ Này Ta đứng ngoài cửa và gõ. Ai nghe và mở cửa, Ta sẽ vào dùng bữa với kẻ ấy”( Kh 3,20). Thật thế, Chúa Giêsu dừng lại và truyền dẫn anh đến. Một lệnh truyền từ Đấng Cứu Thế được ban ra và được thực hiện.
Khi anh tới gần, Chúa Giêsu đã hỏi : anh muốn tôi làm gì cho anh ? Trước câu hỏi của Vị Cứu Tinh mà anh đã hết lòng tin tưởng, anh trả lời không đắn đo trước sau, không lựa lời bóng bẩy chau chuốt, nhưng là một lời đáp trong qui phục yêu mến biểu lộ ước mơ mong chờ “ Lạy Ngài, xin cho tôi nhìn thấy” (41). Chúa Giêsu cũng trả lời cách trực tiếp “Anh hãy thấy đi” và Người giải thích nguyên do mà anh được nhìn thấy, đó là “ lòng tin của anh đã cứu chữa anh” (42). Thật vậy, con mắt thể xác vừa được nhìn thấy, thì đôi mắt hồn đã rộng mở và bừng sáng. Anh đi theo Người và tôn vinh Thiên Chúa. Niềm tin của anh đã đưa anh tới ơn cứu độ và sự vui sướng hạnh phúc nội tâm đã khiến anh trở thành người ca tụng, tán dương tình yêu và quyền năng của Thiên Chúa. Nhờ anh mà toàn dân cùng cất tiếng ngợi khen Thiên Chúa (43). Có thể nói, khi anh lãnh nhận hồng ân từ Thiên Chúa cũng là lúc anh loan truyền tình thương ấy đến anh em mình, những người đang sống xung quanh anh.
Vậy chúng ta có dám như người Giê-ri-khô trong tin mừng đã đặt trọn vẹn lòng tin của mình nơi Chúa Giê-su để xin Ngài chữa lành? Chúng ta sẽ phải làm gì để chữa trị sự mù lòa của linh hồn chúng ta? Chúng ta hay năng chạy đến với Chúa Giê-su nơi bí tích Hòa giải để đón nhận sự chữa lành của Ngài.
Chúng ta hãy năng chạy đến với Thánh lễ để lãnh nhận chính mình máu Chúa Giê-su để Ngài luôn đồng hành cùng với ta trong cuộc sống đầy cạm bẫy tội lỗi của thế gian và cũng để lắng nghe lời Chúa dạy mà sống mổi ngày một tốt, một vui và hạnh phúc hơn. Chúng ta hãy đặt trọn lòng tin của mình vào Chúa hơn là của cải của thế gian để từ đây ta được Ngài chữa lành và tăng sức mạnh cho ta trong cuộc sống này. Vì Chúa Giê-su đã từng nói, chỉ cần anh em có lòng tin bằng hạt cải thôi, anh em bảo cây cải này xuống biển mà mọc thì nó cũng sẽ làm.