Sống thành thật
30.8
Thứ Tư trong tuần thứ Hai Mươi-Nhất Mùa Quanh Năm
St 2:9-13; Tv 139:7-8,9-10,11-12; Mt 23:27-32
Sống thành thật
Tin Mừng hôm nay trích trong một loạt các lời khiển trách hay còn gọi là lời nguyền rủa của Chúa Giêsu đối với các kinh sư và người Pharisêu thời đó. Chúa thường gọi họ là những người Pharisêu giả hình, vì họ nó một đàng lại làm một lối. Các kinh sư và người Pharisêu thời Chúa Giêsu họ là những người lãnh đạo dân Chúa. Họ là những người có học và tự hào là những người thầy của dân để chỉ bảo các luật lệ cho dân Chúa. Nhưng khi đến thế gian, Chúa đã bị những người này chê bai hạch sách. Trớ trêu hay họ lại dựa vào luật Chúa để chê trách Người – Đấng cứu thế.
Chúa so sánh họ với những mồ mả, họ chỉ lo cho tốt mã bên ngoài nhưng cái bên trong cần sống đạo đức thì họ lại che dấu những tính nết xấu như là: đầu óc hám danh, hám lợi, hám sắc, bất công, kiêu căng, nhỏ nhặt, ti tiện và ích kỷ. Họ làm bộ phàn nàn vì tổ tiên đã sát hại các Ngôn Sứ của Chúa, đàng khác họ lại có tâm địa tệ hại hơn tổ tiên của họ. Họ căm thù và tìm cách sát hại chính Đấng mà các Ngôn Sứ đã loan báo.
Đáng lẽ các kinh sư và những người Pharisêu phải là những người thông hiểu đúng luật Chúa hơn mà dẫn dắt dân Chúa. Họ cũng phải là người gương mẫu thực thi Lời Chúa, phải có đời sống nội tâm cũng như bên ngoài xứng với bậc thầy của dân. Họ đã không có được đời sống tốt đẹp ấy nên đã bị Chúa ghét cay ghét đắng. Nhân đọc đoạn Tin Mừng này, xin điểm lại mấy tội của họ mà Chúa đã nặng lời quở trách: “…Các ngươi đã khóa Nước Trời không cho thiên hạ vào… Các ngươi nuốt hết tài sản của các bà góa lại còn làm bộ cầu nguyện lâu giờ…Các ngươi rủ được một người theo đạo, nhưng khi họ theo rồi các ngươi lại làm cho họ đáng xuống hỏa ngục gấp đôi…Các ngươi lọc con muỗi nhưng lạ nuốt con lạc đà…Các ngươi nộp thuế thập phân, mà bỏ những điều quan trọng nhất trong lề luật là công lý, lòng nhân và thành tín…” (Mt 23,13-26).
Các vị kinh sư và những người pharisêu đầy quyền lực, họ không muốn đồng bào của mình tin vào một ông Giêsu bị đóng đinh. Như thế họ đã khóa cửa Nước Trời để chẳng ai vào được, kể cả họ. Họ hăng say trong việc truyền giáo. Họ muốn làm cho dân ngoại trở thành Dân Chúa. Tiếc thay, sau khi đã vào đạo rồi, những người tân tòng này trở nên cứng nhắc vì nệ luật, và rơi vào thói giả hình.
Lối sống đạo đức giả của các Ký lục và Biệt phái giả hình còn đi tới mức độ một đàng tỏ ra phàn nàn phản đối chuyện tổ tiên mình đã sát hại các ngôn sứ của Chúa, cho nên họ đã xây mộ cho các vị này. Nhưng đàng khác thì “cha nào con nấy”, họ có tâm địa tệ hơn tổ tiên là căm thù chính Đấng các ngôn sứ đã loan báo – Chúa Giêsu tỏ ra hết sức bực bội sự đạo đức giả của nhóm này. Ngài dùng một câu vừa thách đố vừa nói trước về cái chết của mình : “Đổ thêm cho đầy đấu tội của tổ tiên” (Mt 23, 32). Người xưa chỉ giết các ngôn sứ, còn các Ký lục và Biệt phái giả hình thì giết chính Đấng Mêsia.
Thật là xác đáng Chúa đã dùng hình ảnh những mồ mả quét vôi ở nghiã địa để chỉ về họ: “Khốn cho các ngươi, hỡi các kinh sư và người Pharisêu giả hình! Các ngươi giống như mồ mả tô vôi, bên ngòai có vẻ đẹp nhưng bên trong thì đầy xương người chết và đủ những thứ ô uế”. Những thứ dơ bẩn ấy thời đó họ ghê tởm, kiêng đụng vào. Ai vấp phải sẽ dơ bảy ngày không mừng lễ trọng được.
Chúa chê ghét gớm giếc các ông ấy vì họ đang mưu tính một việc rất giả hình và độc ác. Họ “xây mồ cho các ngôn sứ và tô mả cho các người công chính” và tỏ vẻ thương tiếc mà tự nhủ: “Nếu như chúng ta sống vào thời của tổ tiên, hẳn chúng ta đã không thông đồng với các ngài mà đổ máu các ngôn sứ”. Nhưng thực sự trong lòng họ đang mưu giết Người là Chúa các ngôn sứ.
Lời Chúa hôm nay thật đáng để cho chúng ta nhìn lại và làm mới mình. Nếu hôm nay Chúa đến gặp và nói với mỗi người chúng ta, liệu Chúa có gọi chúng ta là “đồ giả hình” không ? Lắm khi chúng ta ngại làm điều tốt nhưng nếu có anh chị em nào làm điều tốt thì chúng ta lại dèm pha. Lắm khi chúng ta làm những việc đạo đức nhưng chúng ta lại không làm vì yêu mến Chúa mà chúng ta làm vì tư lợi. Tệ hơn nữa chúng ta lại chủ động lôi kéo người khác đi theo con đường xấu mà mình đã đi.
Trong đời sống đạo hiện nay, cũng có nhiều khi chúng ta tìm mọi cách để che đậy những chuyện xấu xa, khuyết điểm, lỗi lầm để tự cho mình là người đạo đức hơn người. Điều khó hiểu là chúng ta an tâm để sẵn sàng lên án kẻ khác vì những thiếu xót của họ mà không hề suy nghĩ hay áy náy gì đến lỗi lầm của mình. Hơn nữa, nhiều khi quá giỏi che đậy, nên không ai biết đến những khuyết điểm của mình, vì vậy, chúng ta lại an tâm và “bình chân như vại” để tiếp tục lún sâu vào con đường tội lỗi tiếp theo.
Tuy nhiên, chúng ta có thể che dấu bằng những biện pháp tinh vi, xảo quyệt để che mắt người đời, nhưng với Chúa, Ngài biết hết và biết rõ ràng từng lỗi lầm của chúng ta. Chỉ có điều là Ngài muốn cho chúng ta có cơ hội để hối lỗi, sửa mình và được cứu độ mà thôi.