Nỗi nhớ điệp vàng
Nỗi nhớ điệp vàng
Phượng đỏ thắm lên góc trời mơ
Bằng lăng uốn mình bay theo gió
Thời gian ôm ấp kỷ niệm thơ!
Khi ánh nắng vàng ngày hạ dần chói chang, cánh phượng đua nhau khoe sắc thắm, và nơi nào đó trong trái tim các sinh viên năm cuối tại trường Thần học Têrêsa de Ávila dâng trào nỗi chơi vơi. Không chơi vơi sao được bởi quãng đời học tập nơi mái Nhà trắng đang khép lại. Ba năm – một chặng đường cùng nhau đèn sách, cùng nhau chia sẻ nhiều điều trong đời dâng hiến đến từ những nữ tu của các Dòng tu. Mỗi người mỗi vẻ, rất riêng nơi linh đạo và đặc sủng, nhưng cũng rất chung khi cùng mục đích tìm kiếm Chúa nơi những môn khoa học thánh.
Mái trường in dấu sự hy sinh âm thầm của bao đấng bậc đã qua đi và tấm lòng quảng đại từ những con người đang cống hiến cho sự nghiệp vun trồng mùa gặt tương lai. Hai mươi năm hình thành và phát triển, ít nhiều Học viện Thần học đã khẳng định được tầm quan trọng trong công việc đào tạo cho cánh đồng truyền giáo. Chính nơi mái trường, nhiều thế hệ đã và đang tiếp tục vươn xa hơn để phục vụ nhiều nơi trong cũng như ngoài giáo phận. Điều đó thật đáng trân quý.
“Thời gian sẽ qua đi, thanh xuân sẽ qua đi” (Reply 1988), tuy nhiên những gì mỗi học viên góp nhặt được qua từng bài học hoặc những kinh nghiệm thực tế sẽ trở thành một phần trong ký ức. Tương lai mỗi học viên đã đi qua mái trường này. Lịch sử đang tiếp diễn, có lúc sang trang, và lịch sử mỗi học viên đã từng được đan dệt bằng nhiều hy sinh cố gắng của bao người cũng như của chính bản thân nữ tu sinh viên khi theo học tại đây.
Ba năm theo học, hành trình ấy không quá dài nhưng là khoảng thời gian tương đối để mỗi nữ tu góp nhặt hành trang cho sứ mạng mà Giáo Hội hay Hội Dòng mong muốn. Đến khi khép lại, có lẽ tâm tình mà mỗi người muốn nói nhất là lời tạ ơn. Tạ ơn vì muôn hồng ân Thiên Chúa tuôn đổ từng ngày. Tạ ơn vì công sức của các đấng bậc để rồi từ đó, mỗi học viên có được điều kiện tốt nhất cho việc học hành của mình. Tạ ơn vì sự tin tưởng mà Hội Dòng và gia đình đã trao gửi nơi mỗi người con. Chỉ cần nghĩ đến điều đó thôi cũng khiến trái tim rưng rưng cảm động.
Niềm vui và sự bỡ ngỡ ngày vào trường lui dần nhường chỗ cho nỗi chênh vênh vương vấn ngày ra trường. Tất cả chỉ còn là hoài niệm và hành trang mang theo là lòng biết ơn với những gì đã học được để đưa vào con đường sứ vụ. Khi cổng trường khép lại thì cánh cửa mới đang mở ra nơi cánh đồng truyền giáo. Hy vọng sức trẻ, lòng nhiệt thành hăng say phục vụ và tình yêu đến với Chúa qua tha nhân luôn bừng cháy nơi tâm hồn mỗi học viên.
Điệp vàng nở rồi tàn, rồi lại nở – đó là vòng luân chuyển của thời gian. Nhưng hành trình con người đi là đường thẳng, một đi không trở lại. Mái trường mãi là ký ức, là phần giúp ta lớn lên, là kỷ niệm mỗi khi nhớ về. Tất cả sẽ qua đi và điều còn lại được thể hiện qua lòng tri ân trong cuộc sống với những gì đã học và trải nghiệm. Ước gì mỗi học viên Học Viện Thần học sẽ luôn là chứng nhân sống động trong từng môi trường khác nhau để nén bạc Chúa trao luôn kết trái đơm bông.
Tác giả: Mary Đào