Mừng Lễ với Bánh không men của lòng tinh tuyền
MỪNG LỄ VỚI BÁNH KHÔNG MEN CỦA LÒNG TINH TUYỀN
Ta đang sống trong thời đại dịch để rồi tất cả mọi sinh hoạt từ đời thường đến tôn giáo đều phải chậm lại hay có khi dừng lại để tránh tổn thương đến tính mạng. Đứng trước biến cố này, biết bao nhiêu tâm tình đã bày tỏ về đại dịch, về đời sống cá nhân và gia đình và cả với dịp Đại Lễ Phục Sinh.
Nói chuyện với Thầy Học Viện, Thầy chia sẻ rằng năm nay chương trình giúp Tuần Thánh dừng lại hết. Anh em ở nhà đang loay hoay tìm cách sau Đại Lễ phải học online vì sợ chậm chương trình.
Khi nhắc đến chuyện giúp mùa Chay, bao nhiêu kỷ niệm của thời mài ghế Học Viện trở về.
Cứ sau 3 giờ chiều hàng ngày gần Tam Nhật Thánh, từ phòng Chung đến Thư Viện và cả phòng Vi tính, đâu đó râm ran bài Exsultet, Bài Thương Khó. Vì ý thức được việc đi giúp là quan trọng cũng như Phụng Vụ cần phải chỉn chu nên anh em luyện khá kỹ. Anh em chỉnh đi chỉnh lại từ câu từ cho đến ca từ như thế nào là cho đúng. Anh em phải hát như thế nào cho đúng cung giọng kẻ cả : “Ngươi dám trả lời với vị Thượng Tế như vậy sao ?” … rồi ai nào đó vào vai quần chúng thì phải la cho thật to : “Đóng đinh ! Đóng đinh nó vào thập giá …)
Thật thế, đó là những việc phải làm và cần làm của các Thầy để chuẩn bị lên đường đi giúp. Ai ai cũng muốn đạt thành quả tốt nhất và nhất là không để cho Phụng Vụ Tam Nhật Thánh bị sai nên càng cố gắng chăm chỉ.
Chiều qua, áp Lễ Phục Sinh, một số tâm tình rất thật và thật đến mức không còn thật được chia sẻ trong các status về Lễ Phục Sinh :
– Năm nay con buồn quá ! Con không được đi hát Lễ chung với ca đoàn nữa
– Năm nay con không được khoe bộ áo dài mới vừa may xong ! Chán quá !
– Chiều nay không được rước thắp nến đi rước Nến Phục Sinh …
– Năm nay … và … năm nay …
Với tất cả những việc chuẩn bị cho Đại Lễ, với tâm tình nuối tiếc vì phải tạm ngưng Thánh Lễ để không có những sinh hoạt tôn giáo như bình thường là điều rất bình thường theo lẽ tự nhiên. Thế nhưng rồi, tưởng nghĩ mỗi chúng ta, nhất là trong mùa đại dịch này cần phải chìm đắm hơn nữa trong mầu nhiệm Phục Sinh.
Nếu không khéo, ta chỉ dừng lại ở bề mặt, ở cái bề ngoài chuyện đèn nến rước sách … hay chiên la chũm chọe bên ngoài mà đánh mất đi ý nghĩa thật sự của Phục Sinh mà Giáo Hội nhắm tới. Dĩ nhiên bên ngoài cũng cần nhưng nó không phải là căn cốt, không phải tâm tình thật mà Chúa muốn.
Chiều tối qua, một Thánh Lễ Vọng Phục Sinh xem ra “đơn sơ nhất thế giới” với 2 bài đọc Cựu Ước, bài Thánh Thư và Tin Mừng (được phép của Tòa Giám Mục cho trong mùa dịch). Một phụng vụ đêm Vọng Phục Sinh không rước sách, không hoa nến, không kèn không trống, không đàn và cũng không hát …
Dĩ nhiên ai ai cũng buồn và trĩu nặng với niềm vui Phục Sinh, cả bỉ nhân cũng vậy. Thế nhưng rồi, sáng sớm ngày Thứ Nhất trong Tuần, ta được mời gọi nhìn lại, suy niệm tâm tình của Thánh Phaolô trong thư gửi giáo đoàn Côlôsê : … Vì Chiên Vượt Qua của ta, là Ðức Kitô, đã chịu sát tế. Cho nên ta hãy mừng lễ, đừng với men cũ, và men gian tà, ác độc, nhưng là với Bánh không men của lòng tinh tuyền và chân thật.
Chắc có lẽ vấn đề cốt lõi của mầu nhiệm Phục Sinh mà ta mừng là như thế ! Tâm tình được mời gọi là với Bánh không men tinh tuyền và chân thật với nhau từ lời ăn tiếng nói cho đến cung cách hành xử với nhau trong cuộc đời.
Khi và chỉ khi chúng ta bỏ đi men cũ, men của giả hình giả bộ, men của Biệt Phái – Pharisiêu và men gian tà ác độc thì thật sự ta mới mừng lễ một cách chân thành và ý nghĩa. Và, ta vẫn còn nghe văng vẳng bên tai : “Máu chiên bò Chúa không ưng, của lễ toàn thiêu Chúa không nhận, thì này con đến để làm theo ý Cha”.
Xin cho mỗi người chúng ta trong lắng đọng của mùa đại dịch, trong cô tịch của tâm hồn hãy hướng lòng về bên dưới, về chiều sâu của nội tâm để mừng lễ Phục Sinh cách đúng nghĩa như Thánh Phaolô tông đồ mời gọi đó chính là sống với nhau, sống với Chúa bằng lòng tinh tuyền và chân thật chứ đừng giả dối chua ngoa. Ta cùng xin ơn Chúa Phục Sinh ban cho ta để ta sống được như lời Thánh Phaolô chỉ dạy, đơn giản là vì lòng trí ta thì yếu đuối và thân xác ta thì nặng nề.