Mù lòng Tin
2.12. Thứ Sáu trong tuần thứ Nhất Mùa Vọng
Is 29:17-24; Tv 27:1,4,13-14; Mt 9:27-31
Mù lòng Tin
Tin Mừng hôm nay tường thuật về một phép lạ: Chúa Giêsu chữa lành cho hai người mù, sau khi họ thưa lên cùng Ngài rằng: “Lạy Con vua Đavit, xin thương xót chúng tôi”, Theo như đoạn Kinh Thánh mà thánh sử Matthêu diễn tả thì, Chúa Giêsu chưa thực hiện ngay lời kêu xin của hai anh mù, mà các anh còn phải đi theo Ngài đến lúc về đến nhà, đoạn đường đi theo Chúa của hai anh mù là bao xa chúng ta không rõ, nhưng có một điều rõ ràng là hai anh mù đã phải đi theo Chúa về đến nhà.
Lúc này Chúa Giêsu mới hỏi: “Các anh có tin tôi làm được điều đó không?” Họ đáp: “Thưa Ngài chúng con tin”. Bấy giờ Chúa Giêsu mới chữa lành cho họ qua cử chỉ sờ tay vào mắt họ. Có một điều đáng ngạc nhiên nữa là: tuy hai anh mù không nhìn thấy Chúa bằng mắt thường nhưng hai anh biết Chúa Giêsu đi đến, và sau khi nói lên lời cầu xin, hai anh còn bước đi theo Ngài. Như vậy thì một câu hỏi được đặt ra; Tại sao hai anh mù không nhìn thấy Chúa Giêsu đến mà tiến lại kêu xin. Câu trả lời chỉ có thể rằng; “nhờ con mắt đức tin” mà các anh đã nhìn thấy Chúa. Chính con mắt đức tin ấy đã dẫn đường cho hai anh đến với Chúa và cũng do lòng tin ấy Chúa Giêsu đã chữa lành cho các anh.
Số phận người mù thật bi đát, họ nghe mà không biết sự vật chung quang thế nào. Họ phải sống trong cô đơn. Cảm nghiệm được nỗi bất hạnh của mình, hai người mù vừa lẽo đẽo theo Đức Giêsu vừa van xin Ngài: “Lạy Con vua Đavít, xin thương xót chúng tôi”. Ý thức được nỗi khốn cùng của mình là bước khởi đầu nền tảng để đáng được Thiên Chúa xót thương. Càng thấy mình bất lực, chúng ta càng phải cậy dựa vào Thiên Chúa. Điều quan trọng là chúng ta có biết bám chặt vào Chúa và xin Chúa chữa lành tâm hồn chúng ta không ?
Hiện nay trên thế giới có nhiều người mù. Người mù ở Việt Nam thường sống bằng cách đi ăn xin. Trong Kinh thánh, người mù là hình tượng của những con người sống trong sự đói nghèo, bị xã hội và ngay cả gia đình bỏ rơi.
Có nhiều loại mù: mù lòa, mù chữ, mù văn chương, mù vi tính… nhưng mù không nhận ra Chúa là ánh sáng có lẽ là tai hại hơn cả. Người mù đã dùng đức tin mà đi tới Ánh Sáng thật. Hay nói cách khác, có một cách lần tới ánh sáng một cách thần diệu, đó là đức tin.
Mù là không thấy và vì không thấy nên không biết hay biết một cách phiến diện, biết không đầy đủ. Cái mù thể xác đã khốn khổ như thế, nhưng còn một loại mù còn khốn khổ hơn nữa. Người ta gọi đó là mù tâm linh, mù không dám nhìn, không dám nhận sự thật. Đây là thứ mù thường xảy ra nhất trong đời sống con người.
Đúng thế, không dám nhận ra sự thật cũng là một bệnh mù. Bệnh này rất nguy hiểm, nó thường bộc phát và lây lan nhanh. Nguyên nhân của căn bệnh này là tính kiêu ngạo, một loại vi trùng rất khó trị và thường gây ra những hậu quả rất tai hại cho những người mắc thứ bệnh này.
Tính tự phụ và kiêu căng thường dẫn đến sự mù quáng, không nhìn ra sự thật. Do đó, Lon Jacob đã sáng tác ra câu truyện ngụ ngôn: Con sư tử đến hỏi con tê giác: “Ai là chúa tể khu rừng này ?” Con tê giác đáp: “Là sư tử chứ ai”. Sung sướng quá, sư tử đến hỏi con hà mã: “Ai là chúa tể khu rừng này ?” Và hà mã cũng trả lời: “Là sư tử chứ ai”. Sư tử lại đến hỏi con voi: “Ai là chúa tể khu rừng này ?” Voi chẳng nói chẳng rằng, dùng vòi túm lấy sư tử, quăng nó lên trời. Khi rơi xuống đất, con sư tử choáng váng mặt mày, mình mẩy ê ẩm, nhưng cũng ráng nói vớt vát: “Vì ngu quá chẳng biết trả lời nổi câu hỏi của ta, nên ta không thèm ăn thua với mi”.
Hai người mù trong bài Tin mừng hôm nay, mặc dù họ mù hai con mắt thể xác, nhưng trái lại, họ được sáng hai con mắt đức tin, hai con mắt tâm hồn, cho nên họ đã nhận ra Chúa là Đấng con vua Đavít, Đấng Cứu Thế. Họ đã tin Chúa và đã được chữa lành, cho họ được nhìn thấy.
Chúng ta có thể sáng con mắt thể xác, vì chúng ta nhìn thấy rõ ràng những công trình của Chúa qua vũ trụ vạn vật, nhưng chúng ta có khi lại mù con mắt đức tin, vì chúng ta đã không tin vào Chúa qua các dấu chỉ của sự vật, các biến cố, những sự kiện chung quanh để nhận ra ý Chúa mà thực thi.
Chúa Giêsu thấy hai người mù có niềm tin, Ngài muốn họ công khai nói lên niềm tin đó: “Các ngươi có tin rằng: Ta có thể làm việc ấy không ?”
Họ thưa với tất cả niềm xác tín: “Lạy Thầy, có”. Người sờ vào mắt họ và nói: “Các anh tin thế nào thì được như vậy”. Mắt họ liền mở ra. Lời nói vắn tắt của Chúa Giêsu làm cho hai anh mù được sáng. Đức tin làm sáng mắt, đức tin cũng mở mắt tâm hồn, mở ra tất cả…
Mang danh hiệu là Kitô hữu, là người tin vào Chúa Kitô, nhưng nhiều lúc chúng ta chưa sống trọn vẹn niềm tin của mình. Hôm nay, một lần nữa Chúa Giêsu hỏi chúng ta: “Con có tin là Ta làm được điều đó không ?” Xin cho chúng ta xác tín không chỉ trên môi miệng, đáp trả với cả trái tim cho Ngài và để niềm tin tỏa sáng trong cuộc sống.