Mẻ Cá lạ lùng
14.4 Thứ Sáu trong tuần Bát Nhật Lễ Phục Sinh
Cv 4:1-12; Tv 118:1-2,4,22-24,25-27; Ga 21:1-14
Mẻ Cá lạ lùng
Phép lạ hôm nay được thánh Gioan kể lại và cũng là phép lạ cuối cùng của Chúa Giêsu nơi trần thế. Phép lạ này xảy ra sau khi Chúa Giêsu sống lại nghĩa là trong khoảng thời gian 40 ngày trước khi về trời. Nơi xảy ra phép lạ thì gần biển Tibêria, có lẽ gần thành Betsaida là quê hương cùng thánh Phêrô và Gioan là hai vai chính trong câu chuyện hôm nay.
Thánh Gioan cho chúng ta biết đây là lần thứ ba Chúa hiện ra sau khi từ kẻ chết sống lại. Ngay sau khi sống lại, Chúa đến gặp các Tông Đồ, và sau nầy nhiều lần Chúa lại hiện ra và tiếp tục huấn luyện các ông: Chúa đặt cộng đoàn các Tông Đồ làm nền tảng Hội Thánh.
Sau một đêm lênh đênh ngoai khơi, các môn đệ không bắt được con cá nào cả! Khi trời đã sáng, họ cho thuyền vào bờ để giặt lưới. Chúa bảo họ thả lưới xuống bên phải mạm thuyền thì sẽ có cá. Vô lý quá, các môn đệ là dân chài lưới, họ biết rõ gần bờ làm gì có cá. Và đâu có cá đi chăng nữa thì trời đã sáng, nước biển lại trong vắt, cá thấy lưới và sẽ bỏ chạy ngay, làm gì mà bắt được chúng?
Thế mà Tin Mừng kể, khi nghe Chúa nói, họ đã thả lưới. Và kết quả thật lạ lùng: không sao kéo nổi, vì lưới đầy cá! Các môn đệ đã làm theo lòng tin chứ không theo kinh nghiệm nghề nghiệp.
Cái nhìn của trái tim người môn đệ được Chúa Giêsu thương mến liền nói với Phêrô: Thầy đó!l Các môn đệ trên thuyền chưa ai nhận ra Chúa, người môn đệ được Chúa thương mến đã nhận ra Ngài. Chính tình yêu đã làm cho trái tim Gioan nhạy bén, nhận ra Chúa ngay.
Chỉ sau khi được Chúa Kitô Phục Sinh hiện ra, các môn đệ của Ngài mới hiệu được cái nghịch lý vĩ đại ấy của Kitô giáo. Khi Thầy mình bị treo lên thập giá, giấc mộng công hầu khanh tướng của các môn đệ cũng tan thành mây khói. Trong nỗi thất vọng ê chề, họ đã buồn bã quay về với nghề cũ để rồi vất vả thâu đêm mà không bắt được con cá nào. Ðó là hình ảnh của một cuộc sống trống rỗng chán chường mà nhiều người vẫn tiếp tục lao mình vào. Có tất cả trong tay mà vẫn thấy thiếu thốn, hưởng mọi sự mà vẫn không thỏa mãn, được bảo đảm trong mọi sự mà vẫn không có được bình an. Hiện ra với các môn đệ sau khi các ông đã vất vả thâu đêm mà không bắt được con cá nào và cho các ông được mẻ cá lạ lùng, Chúa Giêsu muốn cho các ông thấy rằng không có Ngài, các ông không thể làm được gì và một cuộc sống thiếu vắng Ngài là thiếu tất cả.
Lần đầu tiên những người chài lưới đã bỏ mọi sự mà đi theo Chúa Giêsu, lần này họ không những bỏ mọi sự mà còn bỏ chính bản thân mình. Họ hiểu rằng chỉ khi trút bỏ cuộc sống con người của mình, họ mới thực sự được lấp đầy bởi chính Ðấng là Ðường, là Sự Thật và là Sự Sống. Với Ngài, họ tìm lại được bản thân và có được điều mà không một của cải nào trên trần gian này có thể mua sắm được, đó là sự bình an trong tâm hồn. “Bình an cho các con”, đó là điều mà Chúa Kitô Phục Sinh luôn chào chúc cho các môn đệ mỗi lần hiện ra cho các ông.
Chúa Ki tô Phục Sinh đã đến với các môn đệ giữa những sinh hoạt thường ngày của họ, và Ngài đã tỏ mình ra bằng cử chỉ quen thuộc nhất của Ngài là bẻ bánh và trao ban. Ngày nay, Đấng Phục Sinh vẫn tiếp tục đến với chúng ta trong cùng một thể thức ấy: Ngài đến trong những sinh hoạt âm thầm hoặc vô danh nhất trong cuộc sống mỗi ngày chúng ta. Ngài đến trong niềm vui nỗi khổ của chúng ta, Ngài đến như một người xa lạ.vô đanh, Ngài đến trong từng người chúng ta gặp gỡ Ngài đến trong những kẻ bé mọn nghèo hèn, và ngay cả trong kẻ thù của chúng ta, Ngài tỏ mình bằng cử chỉ bẻ bánh và trao ban.
Đấng Phục Sinh tỏ mình qua những cử chỉ trao ban của con người, cho nên càng mở rộng tâm hồn và đôi tay để san sẻ, con người càng cảm nghiệm được sự hiện diện của Ngài.Ngài vẫn luôn có đó trong cuộc sống từng ngày và không ngừng mời gọi chúng ta đón nhận Ngài. Ngài vẫn luôn có đó và chúng ta có thể cảm nhận được sự hiện diện của Ngài mỗi khi chúng ta làm một cử chỉ quảng đại, yêu thương và tha thứ. Ước gì chúng ta luôn tỉnh thức để nhận ra Chúa Kitô Phục Sinh, và sống như thế nào để trở thành dấu chứng sự hiện diện của Ngài cho mọi người.
Chúa Kitô Phục Sinh động hiện diện trong từng phút giây cuộc sống chúng ta. Đó phải là niềm xác tín của người Kitô hữu chúng ta: Hãy để cho Ngài có mặt và đồng hành với chúng ta, nhờ đó những gặp gỡ thường ngày, những công việc vô danh nhất trong cuộc sống sẽ biến thành niềm vui bất tận.