MẦU NHIỆM ĐỨC TIN
20.4 Thứ Bảy trong tuần thứ Ba Mùa Phục Sinh
Cv 9:31-42; Tv 116:12-13,14-15,16-17; Ga 6:60-69
MẦU NHIỆM ĐỨC TIN
Tin mừng hôm nay chuyển tải cho chúng ta, là giữa sự thất vọng bỏ đi của nhiều người, thì vẫn còn đó Nhóm Mười Hai với lời tuyên xưng của tông đồ trưởng Phêrô: “Thưa Thầy, bỏ Thầy thì chúng con biết đến với ai? Thầy mới có những lời đem lại sự sống đời đời. Phần chúng con, chúng con đã tin và nhận biết rằng chính Thầy là Đấng thánh của Thiên Chúa”. Có lẽ ở đây chúng ta chưa dám chắc Phêrô và các Tông đồ đã hiểu được mầu nhiệm Thánh Thể là lấy thịt Chúa cho nhân loại ăn, nhưng ít nhất Phêrô tin vào uy tín của Thầy không thể nói điều sai lạc.
Lời tuyên xưng còn khẳng định rõ hơn về đức tin là một ân ban mà không phải ai cũng dễ dàng có được. Lời tuyên xưng của Phêrô và sự trung thành của các Tông đồ là điểm sáng về niềm tin và lòng trung tín cho chúng ta, nhất là ngày hôm nay không thiếu những người đã lìa bỏ Giáo hội. Nếu không có ơn đức tin thì sẽ không thấy sự khác biệt giữa bánh chưa truyền phép và bánh đã được truyền phép không thể cảm nhận được sự hiện diện thực sự của Chúa Giêsu trong phép Thánh Thể.
Bí tích Thánh Thể là bí tích cao cả nhất và là trung tâm điểm của phụng vụ Giáo Hội. Nhưng bí tích này lại vượt xa những kiểm chứng hữu hình và lý lẽ thông thường, đòi người ta phải cảm nhận bằng đức tin. Bởi thế, sau mỗi lần truyền phép, linh mục chủ tế luôn xướng lên “đây là mầu nhiệm đức tin”. Điều ấy muốn cho biết, Bí tích Thánh Thể là một thực tại của đức tin, chỉ có ai tin và chỉ bằng đức tin người ta mới có thể hiểu và cảm nhận được sự hiện diện đích thực của Chúa Giê-su Thánh Thể.
Tin mừng hôm nay cũng cho thấy, Chúa Giêsu cũng đã nếm trải sự thất bại khi quảng diễn về Bánh Hằng Sống. Sau những lời tâm huyết trình bày về bánh hằng sống thì ngay chính các môn đệ của ngài cũng thốt lên “Lời này chướng tai quá! Ai mà nghe nổi”. “Làm sao ông này có thể cho chúng ta ăn thịt ông ta được?”; không những không thể chấp nhận lời Ngài, nhiều môn đệ còn “bỏ Ngài mà đi”: đó là cơn khủng hoảng đức tin!
Nhiều người cho là chói tai, bỏ đi, trong số đó có cả các môn đệ: “Từ bấy giờ có nhiều môn đệ rút lui không còn theo Người nữa”.
Chúa Giêsu hỏi nhóm 12. Phê rô thay mặt nhóm tuyên xưng. “Lạy Thầy, chúng con sẽ đi theo ai ? Thầy mới có những lời ban sự sống đời đời”.
Đối lại, Đức Giê-su không những không rút lại quả quyết của mình, Ngài còn nhấn mạnh hơn. “Điều đó, anh em lấy làm chướng, không chấp nhận được ư? Thế khi anh em thấy Con Người lên nơi đã ở trước kia thì sao?” Thật đây là một mầu nhiệm thần linh, tự sức loài người không thể hiểu nổi, Chúa Giêsu ám chỉ đến “hữu thể” thần linh của Người: Người sẽ lên “nơi Người ở trước kia”. Ta không thể giải thích nổi Thánh Thể nguyên bằng lý trí hay sự thông giỏi loài người. Con người chỉ thấy những lời Chúa Giêsu là phi lý, chướng tai… nếu không mau mắn có một cái nhìn khiêm hạ.
“Thần Khí mới làm cho sống, chứ huyết nhục chẳng có ích gì. Lời thầy nói với anh em là Thần Khí và là sự sống. Nhưng trong anh em có kẻ không tin.”
Khởi đầu cho hành trình đức tin là sự hiểu biết, nhưng đức tin phải vượt xa sự hiểu biết. Chỉ thuần túy là hiểu biết thì không thể gọi là tin và nhiều khi đức tin còn nghịch lại với hiểu biết. Đức tin đòi con người vượt trên mọi lý luận để xả thân chấp nhận như một liều lĩnh.
Hành trình đi theo Chúa Giêsu không luôn êm ả. Một ngày nào đó, có thể Lời Chúa làm chúng ta cảm thấy chói tai, con không muốn chấp nhận, con còn muốn rút lui. Nhưng xin cho con luôn hiểu rằng Lời Chúa – và chỉ có Lời Chúa – mới là lời chân thật và mới đem lại cho con sự sống thật. Xin cho con đừng bao giờ rút lui, vì “Lạy Thầy, chúng con sẽ đi theo ai ? Thầy mới có những lời ban sự sống đời đời”.
Tôi đã được sinh ra và lớn lên, được nuôi dưỡng bằng lời cha mẹ, thầy cô, bạn bè. Hơn nữa, là Kitô hữu, tôi còn sống nhờ một lời đặc biệt: Đó là lời Chúa.
Chúa Giêsu ngỏ lời với tôi qua chính cuộc đời của Ngài. Ngài đã mặc khải cho tôi biết Chúa Cha và giới thiệu tôi với Người.
Hôm nay, tôi có dám khẳng định với Chúa như Phêrô không ? Ông đã sống với Chúa, đã nghe và tin vào lời Ngài, đặt biệt qua những lần bị vấp ngã.
Lạy Chúa Giêsu, xin cho con biết tin vào sự linh nghiệm của Lời Chúa, để dám sống theo lời Ngài dạy bảo.
Trong vườn một gốc nho héo úa giữa bao cây nho xanh mơn mởn. Tưới bao nhiêu phân cũng chẳng thấy khá hơn. Cuối cùng người chủ đào gốc lên xem, thì thấy có miếng gỗ nằm chắn ngang gốc nho.
Có lẽ đời ta cũng vậy. nếu không đâm rễ sâu vào lòng đất là Lời Chúa, đời ta cũng sẽ tàn úa.
Phần chúng ta, chúng ta có thái độ nào trước mạc khải của Chúa Giêsu về Bí tích Thánh Thể? Lời Chúa Giêsu hỏi các môn đệ ngày xưa cũng được lặp lại với mỗi người chúng ta hôm nay: “Chúng con có muốn bỏ đi không?” Tin nhận và sống giáo huấn yêu thương phục vụ của Chúa đã là một điều khó: tin nhận và sống Bí tích Thánh Thể lại càng khó hơn. Tuy nhiên, chúng ta không làm việc đó một mình, bởi vì tin và sống Bí tích Thánh Thể đúng như ý Chúa muốn là một hồng ân của Chúa Cha: “Không ai có thể đến được với Ta, nếu không được Chúa Cha ban cho”.
Về vấn đề lựa chọn có theo Chúa hay không thì chính chúng ta phải đích thân lựa chọn và phải sống trung thành với sự lựa chọn đó: Đứng lại với Chúa, không phải chỉ vì thấy người khác, còn đứng lại vì chưa gặp dịp thuận tiện để tháo lui. Nhưng đứng lại với Chúa, vì tin Ngài là Đấng có lời ban sự sống đời đời, không còn ai khác để mình đi theo.
Chúng ta là Kitô hữu, chúng ta đi theo Đức Kitô, chúng ta tin Ngài là Đấng không những ban cho chúng ta sự sống đời này mà còn ban sự sống đời đời nữa. Tuy nhiên, chúng ta hãy nhớ: Sự sống đời đời không phải chỉ là sự sống đời sau, nhưng đến cùng Chúa, tin vào Chúa và ăn thịt máu Chúa là chúng ta đã được sự sống đời đời ngay từ bây giờ, bởi vì mỗi lần rước Chúa là chúng ta rước lấy mầm sự sống đời đời, sự sống vĩnh cửu. Cho nên, chúng ta hãy siêng năng rước Chúa và rước Chúa thật sốt sắng.
Xin Chúa ban Thần Khí để mỗi khi rước lễ là chúng ta xác tín: chúng ta được rước lấy chính sự sống vĩnh cửu.