Hãy chiến đấu từng bước với mặt tối của chúng ta
Hãy chiến đấu từng bước với mặt tối của chúng ta
Kể từ tuổi niên thiếu đầu tiên của tôi, tôi chưa bao giờ từ bỏ tham vọng cá nhân thân thiết nhất này: chiến đấu chống lại bóng tối của mình, nhìn nó, soi xét bản thân để thấy nó rõ ràng. Bốn mươi năm nay tham vọng này vẫn trong tôi –dù không phải lúc nào tôi cũng dành đủ thì giờ cần thiết cho nó. Nhiều tuần tôi rất xem trọng nó, xa các khuấy động bên ngoài, rồi nhiều tháng tôi bỏ bê nó. Sau đó, với một chút nhói lòng, tôi lại xem trọng nó, cầm cây viết lên. Tôi lắng nghe bản thân, để nghe tận đáy lòng, tận sâu thẳm tâm hồn, không để nội tâm xáo trộn trồi lên bề mặt.
Giữa tiếng kêu vang từ lòng dạ, với các mối bất hòa nhỏ nhoi trong tâm hồn, tôi thực hành bài tập trị liệu lắng nghe này, nó mang lại cho tôi cảm giác hài lòng rõ ràng – hài lòng tựa như đi khám bác sĩ, cuối cùng bác sĩ cho biết các lý do bệnh và kê toa thuốc để uống.
Chúng ta luôn mơ mình có sức khỏe tốt hơn. Có phải, trong âm thầm, không làm dáng, không tô điểm, chúng ta biết con người thật của mình chăng? Là con người thật của tôi, là một loại sự thật của ánh sáng lướt qua để phân biệt rõ hơn giữa các điểm yếu bị phớt lờ và các điểm mạnh giả định, giữa các điểm yếu ngấm ngầm và sự kiêu ngạo thay thế cho sự chắc chắn. Làm gì với nó đây? Chúng không có ở đó à? Có nên đánh giá chúng mà không quá nhân nhượng không? Và một khi công việc kiểm tra này xong, đối với chúng và đối với tôi, tôi phải thẳng thắn nhất có thể. Tôi nợ sự thẳng thắn này. Tốt hơn: nó có lợi. Nếu không, hiểm nguy mắc bệnh là rất lớn mà không thể biết tên bệnh và chữa trị nó một chút. Và khi căn bệnh này là nỗi buồn kéo dài, hơi hướm của gian ác hoặc lãnh vực của bóng tối mở rộng, không đối phó với nó là để cho nó có cơ sở, là thể xác và tâm hồn từ chức.
Cuối cùng, chúng ta nói về nữ nhà văn Anh Virginia Woolf (1882-1941), bà bị nỗi buồn đeo dai dẳng nhiều năm cho đến lúc bà không buồn chống lại nữa, cuối cùng bà bị nỗi buồn tràn ngập. Bóng tối quá mạnh. Bà đã chết đuối ở đó. Vì vậy, để tránh cái chết từ từ do nước dâng, cái chết gặm nhắm từ bên trong, cái chết ăn mòn ăn lần như căn bệnh ung thư của những suy nghĩ quái quỷ, cuối cùng một buổi sáng, Virginia Woolf đã kết thúc đời mình bằng cách bỏ các viên đá lớn vào túi và đi đến một cái hồ gần nhất. Bà bước xuống, túi nặng trĩu, đi xa hơn về phía trước. Bà muốn tự tử ư? Thực sự là không – mặc dù trông là như vậy. Trước tiên bà muốn giải thoát mình khỏi cái chết nội tâm khủng khiếp đã ở trong bà, đến mức nó chiếm hết chỗ và trục xuất chính bà. Đến một lúc nào đó, bà xa lạ với chính mình, với những cơn gió điên cuồng này thổi vào người. Tất nhiên, bà đã quen với tất cả những suy nghĩ đen tối. Cho đến lúc đó, bà đã sống với chúng. Nhưng đến một thời điểm, bà biết, với một xác quyết không lay chuyển, bà không thể giữ chúng lại được nữa – như một người giữ con chó giận dữ cho đến khi dây xích bị đứt. Nỗi thống khổ của việc bị nuốt chửng đã trở nên phổ biến. Nỗi lo âu bị nghiền nát thắng thế. Sắp tới đây, nỗi lo này sẽ thích thú ăn tim, ăn gan, ăn tâm hồn bà. Nếu bà không đi ra ngoài để gặp cái chết, thì các nút thắt độc địa này nuốt trọn bà, đến tận cùng các hỗn loạn vô tận của một số lý do làm xáo trộn.
Các câu chuyện về cân bằng bấp bênh của các nhà văn thì không thiếu, họ đi trên bờ vực và dễ dàng gục ngã bất cứ lúc nào. Nguồn gốc: một lay động tâm hồn, một vết nứt tâm trí không ngừng lớn lên. Vết nứt bí mật bị chôn vùi dưới đáy sâu, dưới cái chóng mặt của các vực thẳm và của cái hố đen tối, họ sợ nhưng lại cuốn hút họ.
Bài tập nho nhỏ về vệ sinh thiêng liêng
Làm thế nào để sửa chữa hoặc, ít nhất, bít lại phần đen tối thân thiết này? Làm thế nào chúng ta phân biệt được phần nào làm chúng ta yếu đuối khi nó bị lòng thù hận cai trị và phần nào nó làm chúng ta nhạy cảm với các mảnh mờ ảo hiện diện trong từng con người, khi họ được hương vị của huyền nhiệm các sự vật cai trị?
Làm thế nào để cự lại với phần xấu này trong tôi? Làm thế nào để thắng thế?
Tâm hồn tựa chiếc lông
Giáo phụ Cassien nói với chúng ta. Tất cả tùy thuộc chúng ta, chúng ta có để chiếc lông phất phơ trong gió, bị ướt vì độ ẩm xấu không. Vậy chúng ta tìm cách làm sao giữ nó luôn được nhẹ nhàng, khô ráo để có thể bay. Tôi có xem xét tâm hồn tôi, nó có quá nặng nề, quá ẩm ướt, chất chứa quá nhiều đam mê xấu xa không?
Xem xét mớ lộn xộn trong hóc hẻm tâm hồn
Mớ lộn xộn là chế độ tồn tại bình thường của chúng ta. Sự lẫn lộn ngự trị. Nhưng để nhẹ nhàng và để tránh phần độc hại cai trị, hồi tâm là việc cần thiết. Làm thế nào để tôi xem xét mà không tự hài lòng? Làm thế nào để tôi phân biệt được các hạt mầm lành mạnh và bóng tối đang kéo tôi vào cảnh khốn cùng?
Từng bước chống các bóng đen nặng nề của chúng ta
Một tu sĩ đáng kính nói, “Tôi xin bạn, chúng ta nhận chìm các suy nghĩ (xấu) cũng như chúng ta nhận chìm các hành động (xấu)”. Các suy nghĩ thấp hèn dính chúng ta vào các đam mê xấu, vào bóng tối độc hại và chúng phải bị đánh bại. Tôi phải làm gì để chống lại chúng?
Marta An Nguyễn dịch