Giới răn trọng nhất
17.3 Thứ Sáu Thứ Sáu trong tuần thứ Ba Mùa Chay
Hs 14:2-10; Tv 81:6-8,8-9,10-11,14,17; Mc 12:28-34
Giới răn trọng nhất
Trong tin mừng hôm nay, một luật sĩ đã hỏi Chúa Giêsu trong các giới răn, điều trọng hơn cả. Chúa Giêsu đã trả lời:” Giới răn trọng nhất là người hãy yêu mến Chúa hết linh hồn, hết sức lực, hết trí khôn”. Thiên Chúa là Đấng duy nhất làm chúa tể vủ trụ, cho nên không được tôn thờ một Chúa nào khác. Ngài là Chúa hay ghen, nghĩa là không chấp nhận chia sẻ tình cảm cho bất cứ một ai khác. ” Không ai có thể làm tôi hai chủ, và họ sẽ yêu chủ này và ghét chủ kia”. Và ngược lại. Ngài đòi hỏi một sự trung thành trong tình yêu đối với Ngài.
Giới răn thứ hai, đó là” người hãy yêu thương tha nhân như chính mình ngươi”. Chúng ta tin Chúa ngự trong tâm hồn và tuân giữ giới răn thứ nhất là yêu mến Ngài trên hết mọi sự, thì cũng phải giữ giới răn thứ hai vì có Chúa ở trong mọi người. Kinh thánh đã xác định với ta: nếu nói mình mến Chúa mà không yêu anh em, thì đó là kẻ nói dối.
Tất cả chúng ta đều thuộc mười giới răn Thiên Chúa được gồm tóm trong hai điều này là mến chúa và yêu người. Mười giới răn Thiên Chúa ban cho con người qua Môsê trên núi Sinai tóm trong hai ý đó, và hôm nay được Chúa Giêsu lặp lại qua hai câu đáp trả cho người luật sĩ. Chúng ta hãy cố gắng mỗi ngày trở lên giống Chúa hơn, mỗi ngày trở thành anh em với nhau, con cùng một Cha trên trời hơn.
Thiên Chúa của chúng ta trong Thánh Kinh Cựu Ước, được mệnh danh là một Thiên Chúa hay ghen, bởi đó mới có giới răn thứ I trong 10 giới răn của Chúa.
Trong Tân Ước cũng đã có lần Chúa Giêsu đưa ra đòi hỏi này khi Ngài khẳng định rằng :”Không có thể làm tôi hai chủ”.
Đàng khác Thiên Chúa của chúng ta, còn là Đấng đã tạo dựng nên chúng ta, ban muôn ơn lành cho chúng ta, và sau cùng, Ngài đã bắt Con Ngài phải chết thay cho chúng ta, để cho chúng ta được sống, sống dồi dào, sống sung mãn.
Như thế, nếu Ngài có đòi hỏi chúng ta yêu Ngài một cách tuyệt đối như thế thì cũng không có chi là lạ.
Vậy thế naò là yêu mến Chúa hết sức, hết linh hồn ?
Chắc chắn rằng khi đưa ra đòi hỏi này, Thiên Chúa không bắt chúng ta phải yêu mến Ngài bằng một tình cảm chóng qua, mà Ngài muốn chúng ta dành cho Ngài một tình trạng của tâm lòng chúng ta. Tình trạng ấy là sống dưới sự hiện diện của Ngài.
Như thế yêu mến Chúa hết lòng hết sức hết linh hồn, có nghĩa là sống dưới sự hiện diện của Ngài mọi nơi mọi lúc..
Nhưng thế nào là sống dưới sự hiện diện của Chúa ?
Như chúng ta biết, hiện diện là chung hiệp, là xuất ra khỏi chính mình để đến với người khác. Như thế thì hiện diện là một cuộc vượt qua khỏi cái tôi của mình, sát nhập với cái tôi của người khác, để làm thành cái chúng ta. Do đó khi hiện diện là chúng ta vừa trao mà cũng lại vừa nhận của nhau.
Thực tế là khi chúng ta sống dưới sự hiện diện của Chúa là chúng ta chấp nhận mất cái tôi của chúng ta, hay nói theo một kiểu khác, sống dưới sự hiện diện của Chúa là chúng ta khoét một cái lỗ trong bức tường thành kiên cố là cái tôi của chúng ta, để rồi từ đó, chúng ta nhìn lên Thiên Chúa. Nhìn lên Ngài để biết Ngài muốn gì nơi ta, nhìn lên Ngài để chờ Ngài hướng dẫn chỉ bảo, nhìn lên Ngài để thấy Ngài đang nhìn chúng ta, nghĩa là yêu thương chúng ta.
Thực ra chỉ khi hữu sự mới biết được tấm lòng người ta. Người Samaritanô đây sống theo luật vàng: mình sống phục vụ mọi người, phúc lợi của anh em là quan trọng, sự sống của anh em cũng là của mình… Chính Chúa Giêsu đã kết luận dụ ngôn này (c.37): “Hãy ra đi và làm như ông ta”. Chúa không bảo noi gương bậc tư tế hay thầy Lêvi mà là theo gương người ngoại giáo Samaritanô. Như vậy có phải là chua xót không. Biết đâu nếu như Chúa phải giảng dạy một lần nữa, không chừng Chúa sẽ chưng nguyên lại dụ ngôn này một lần nữa chăng ?
Đấy yêu thương người là như thế, là mất mát, là thiệt thòi, là liên lụy vì anh em mình. Một khía cạnh của yêu thương anh em là cho đi, cho đi bằng việc làm. Việc làm đây hiểu là sự giúp đỡ bằng lời nói can thiệp, bằng đời sống phục vụ tha nhân, bằng sức khỏe, bằng tiền của, bằng thời gian… Thật ra ý muốn tốt mà ta cho dù vô hình khó kiểm chứng được. Cho đi, bằng thái độ có thể bị coi là giả tạo bôi bác. Nhưng cho đi bằng tận tâm giúp đỡ, bằng chấp nhận gian khổ thì thấy rõ và dễ gây kết quả tốt. Và đó là cho người khác thấy được Thiên Chúa. Có biết bao nhiêu người đang nhìn qua chúng ta để thấy được Thiên Chúa.
Trong thánh lễ hôm nay, chúng ta hãy cầu xin Chúa cho nhau, luôn biết sống dưới sự hiện diện của Chúa. Sống như thế là chúng ta đang tuân giữ giới răn thứ nhất một cách hoàn hảo nhất. Và đó cũng là cách chúng ta đền đáp lòng yêu thương của Chúa dành cho chúng ta một cách đẹp lòng Chúa nhất.