Đời ta và những mẻ cá lạ
ĐỜI TA VÀ NHỮNG MẺ CÁ LẠ
Trong cuộc sống, người ta hay dùng từ “quá tam 3 bận”. Nôm na được hiểu rằng con số 3 là con số nhiều và cũng là con số tròn đầy.
Thầy Giêsu Phục Sinh ! Trước tiên, theo trình thuật Thánh Kinh, Chúa hiện ra với Bà Maria. Không chỉ Bà Maria thấy Chúa nhưng rồi các môn đệ cũng đã thấy và không chỉ thấy 1 lần mà đến 3 lần như trình thuật hôm nay chúng ta vừa nghe.
Không còn nghe, không còn vu vơ và cũng không phải mù mờ, các môn đệ đã tận mắt ăn uống với Thầy. Không chỉ thế, hôm nay, ta bắt gặp mẻ cá lạ đến với các môn đệ.
Rõ ràng, chỉ ít phút trước, các môn đệ thưa với một chàng thanh niên (lúc đó chưa nhận ra Thầy) nhưng rồi ít phút sau đó các môn đệ đã được mẻ cá tràn trề. Sau khi nhận được mẻ cá lạ, Thánh Phêrô đã chợt nhận ra chàng thanh niên đến với nhóm bạn chài của mình chính là Thầy Giêsu.
Mẻ cá này Thánh Gioan ghi lại 153 con. Con số 153 với người Do Thái cũng là con số tròn đầy. Theo như nhiều nhà chú giải thì bảo đây là con số tượng trưng cho muôn dân muôn nước mà các môn đệ “chài lưới” về cho Thiên Chúa.
Tâm tình của những ngày Phục Sinh này quả là khó nói bởi lẽ trào tràn ý nghĩa cũng như văng vẳng bên tai mỗi người môn đệ của Chúa cũng là những người làm chứng cho Thầy Phục Sinh. Mỗi người chúng ta cũng được mời gọi là trở thành kẻ đi “lưới người như lưới cá” vậy.
Đến giờ này, trong lắng đọng, mỗi người chúng ta đặt mình trước mặt Chúa để ta thấy rằng không phải Chúa hiện ra với ta 3 lần nhưng là 30 lầm, 300 lần trong cuộc đời. Kèm theo đó, Chúa cho chúng ta không phải là 1 mẻ cá lạ mà quá nhiều mẻ cá lạ. Có chăng chúng ta ồn ào, chúng ta kiêu căng, chúng ta cứ tưởng nghĩ rằng tất cả những gì chúng ta có là của chúng ta, sở hữu là của chúng ta và quyền trên tất cả những thứ chúng ta có là của chúng ta để không nhận ra ơn Chúa trên đời ta.
Chắc có lẽ trong cơn đại dịch này, chúng ta và cả thế giới lại bình tâm lại để nhìn ra đâu ai là chủ, ai là tớ trong cuộc đời này ? Không khéo chúng ta lại bị lầm tưởng thì lại khổ cho chúng ta và cho cả người thân của chúng ta nữa.
Trưa ngủ dậy, “chộp” được câu chuyện kể về cuộc đời của nữ bác sĩ ở Mỹ ra đi vì coronavirus thì dịch ngay. Dĩ nhiên chả phải là nhà ngôn ngữ học hay giỏi sinh ngữ nên chuyện dịch quả là không tưởmg. Thế nhưng thấy tiêu đề bài viết hay quá nên dịch.
Dịch xong, đọc đi đọc lại lại thấy được cuộc đời của con người quả thật là mong manh. Vị bác sĩ này làm việc trên tuyến đầu cũng như là một bác sĩ giỏi. Đang khi chữa bệnh coronavirus cho người khác thì cô lại nhiễm và ra đi.
Điều bi đát là cô ra đi trong trạng thái cô đơn đến tột cùng. Gia đình, đồng nghiệp, bạn bè cũng không có bất cứ một ai bên cạnh. Và rồi hơi thờ từ từ khép lại. Buồn hơn nữa là sau khi nhận tin cô qua đời, gia đình cũng chả nghĩ đến chuyện tổ chức tang lễ vì giờ có tổ chức thì cũng chả ai đi. Quyết định cuối cùng là hỏa táng con, vợ và mẹ của mình thôi chứ không còn lựa chọn nào khác.
Suy nghĩ một chút về khả năng, về trình độ thì ta thấy bác sĩ đó quá tài năng và đức độ nhưng rồi cuối cùng cũng khuất phục trước con virus quái ác. Suy nghĩ như thế để ta thấy đơn giản rằng ngày nào mà ta còn sống phải chăng đó là ơn lạ mà Chúa đã ban cho ta trong cõi đời này vì đơn giản con virus ấy không trừ một ái và không bỏ sót một ai.
Nhìn ở góc cạnh như thế cũng như nhìn lại cuộc đời của mỗi chúng ta. Mỗi chúng ta khi bước chân vào trần gian này thử hỏi có ai mang theo cái gì vào trần gian hay không ? Từ từ nhờ vòng tay yêu thương của Cha Mẹ và nhiều người, ta được khôn lớn, được thành danh và thành tài. Trên hết và trước hết tất cả những gì ta có phải chăng đó là quà tặng hay đúng hơn là mẻ cá lạ mà Chúa ban cho ta không ?
Một gia đình con có duyên quen biết, dắt díu nhau qua Mỹ nhờ anh của Cô bảo lãnh. Từ đó, cả gia đình sum họp bên đó. Nếu bình thường thì ta thấy bình thường nhưng nếu gia đình đó cứ ở mãi VN thì giờ đây sẽ ra sao ?
Một anh thân tình kể lại, có những ngày thèm cơm trứng thịt kho cũng không có mà ăn. Ngày nay tất cả những gì anh có là của Chúa.
Mỗi người chúng ta đều khám phá ra quà tặng, qua mẻ cá lạ mà Chúa ban cho đời ta.
Điều đáng buồn và đáng tiếc là ta chạy theo thế gian, ta chạy theo thói đời để chụp giựt, để hơn thua và tệ hơn nữa là ta đã không đủ tỉnh táo để nhìn ra nhiều và quá nhiều mẻ cá lạ mà Chúa ban cho đời ta. Chúa đã ban cho ta, Chúa vẫn ban cho ta, Chúa sẽ ban cho ta mà ta không chịu nhận ra.
Trong những ngày này, những lúc cả xã hội điêu đứng với con virus quái ác này, ta hãy bình tâm lại, để nhìn lại nhiều mẻ cá lạ Chúa ban cho ta. Và, từ những mẻ cá lạ đó, Chúa mời gọi chúng ta tin tưởng vào Chúa và nhất là chúng ta hãy lên đường như Thánh Phêrô, như các môn đệ để “lưới thêm cá” cho Chúa như lòng Chúa mong muốn.