2020
Giáo hội Tây Ban Nha chuẩn bị cử hành lễ Mình Máu Chúa Kitô
Hiệp thông với những ai đang đau khổ do bị nhiễm bệnh hoặc do cái chết của người thân, và trong sự gần gũi với nhiều người thiếu những nhu cầu thiết yếu để sống xứng với nhân phẩm, Thiên Chúa mời gọi chúng ta hãy đến chia sẻ bàn ăn với Ngài và trở thành môn đệ của Ngài. Và khi đến lúc, Ngài mời gọi chúng ta ra đi thi hành sứ vụ.
Các Giám mục Tây Ban Nha đã viết như trên trong một sứ điệp gửi cho các tín hữu trong tinh thần chuẩn bị lễ trọng Mình Máu Chúa Kitô.
Các vị chủ chăn khuyên các tín hữu đừng để đau khổ làm cho tâm hồn bị đóng kín, bởi vì “Chúa tiếp tục kêu gọi chúng ta trở thành môn đệ truyền giáo, đi khắp các ngã đường gặp gỡ những người không có niềm hy vọng, người nghèo và những người bị loại trừ, những người phải chịu đựng bạo lực và bách hại, và những người đang sống ở các vùng ngoại vi khắp các nơi trên thế giới”.
Từ đoạn Tin Mừng Thánh Luca về hai môn đệ trên đường Emmau đồng bàn với Chúa Giêsu, “vị khách hành hương”, các Giám mục nhắc lại rằng “trong mỗi Thánh lễ, Chúa mời gọi chúng ta trở thành những người hành hương của Tin Mừng, bước ra khỏi căn nhà mình để đi gặp các anh chị em như các môn đệ trên đường Emmau. Họ là những người bị bóng tối không thể giải thích cản trở, thiếu một ngôi nhà, bị cô đơn và thậm chí không có khát vọng sống. Những anh chị em này sống và chết trong cô đơn trước sự thờ ơ của hầu hết mọi người”.
Các Giám mục viết tiếp: “Buộc phải ‘ăn chay’ Thánh Thể do đại dịch làm gia tăng trong chúng ta ước muốn được hiệp thông với Chúa Giêsu và sự cần thiết đào sâu thêm ý nghĩa sự hiện diện và ý nghĩa của Thánh Thể. Thánh Thể là nguồn của tình yêu, hiệp thông và phục vụ. Vào ngày lễ Mình Máu Chúa chúng ta hiện thực hóa màu nhiệm của Bí tích này. Vì thế, vào ngày này, Giáo hội cử hành ngày bác ái, chúng ta loan báo với một niềm tin sâu sắc rằng suối nguồn của mọi tình yêu và sự thánh thiện xuất phát từ Thánh Thể. Qua Thiên Chúa, chúng ta đón nhận hồng ân hiệp thông để vượt thắng virus chia rẽ và để ứng phó với đại dịch của thái độ dửng dưng”.
Các Giám mục nhấn mạnh: “Ngày 14/6, ngày bác ái, người nghèo, người bệnh, người già bị bỏ rơi, những người tìm kiếm ý nghĩa giữa bóng tối, sẽ hỏi Giáo hội hiện đang ở đâu? Và rồi họ đã tìm thấy khuôn mặt của Giáo hội khi các thành viên của Caritas và nhiều thực thể khác của Giáo hội đón tiếp họ. Họ tìm thấy điều đó nơi nhiều bác sĩ, nhân viên y tế, cảnh sát, binh lính, các tình nguyện viên; nhiều người trong số họ là người Công giáo, đó là hình ảnh của Giáo hội”.
Các Giám mục kết luận: “Giáo hội, được Chúa nâng đỡ sẽ tiếp tục thi hành việc phục vụ này hàng ngày. Giáo hội phục vụ với sự khiêm nhường, không quan tâm dành vị trí ở các trang nhất của các tờ báo”. (Osservatore romano 26/5/2020)
Ngọc Yến – Vatican News
2020
ĐHY Turkson kêu gọi các giám mục Hoa Kỳ tổ chức các giờ cầu nguyện xin ơn tha thứ và chữa lành
Trước các cuộc biểu tình bạo lực đã gây chấn động nước Mỹ kể từ sau cái chết của ông George Floyd tại thành phố Minneapolis (bang Minnesota) vào ngày 25/05/2020, Đức Hồng Y Turkson không chỉ kêu gọi phi bạo lực nhưng còn là hành động tha thứ. Ngài kêu gọi các giám mục Mỹ tổ chức các buổi cầu nguyện đại kết và liên tôn để đưa người dân lại với nhau và cổ võ tha thứ và chữa lành.
Trong cuộc phỏng vấn dành cho Vatican News hôm 03/06, Đức Hồng y Peter Turkson, người Ghana, Tổng trưởng Bộ Phục vụ và Phát triển con người toàn diện nói: “Điều có thể giúp George vào lúc này là cầu nguyện.”
Cầu xin tha thứ
Giáo hội Công giáo và những người khác đang kêu gọi những nỗ lực bất bạo động sau thảm kịch cái chết của ông George Floyd và đứng lên chống lại nạn phân biệt chủng tộc đang diễn ra, nhưng Đức Hồng Y nói rằng ngài sẽ “tiến thêm một bước” và đưa ra lời kêu gọi tha thứ. Ngài nói: “Tôi nghĩ đây là cách chúng ta có thể làm cho việc tưởng nhớ George Floyd có ý nghĩa.”
Đức Hồng y Turkson nhận định: “Không có biểu tình, tức giận, thất vọng hoặc bất cứ điều gì có thể mang anh ta trở lại. Chỉ có một điều có thể hữu ích cho George vào lúc này khi anh đứng trước Chúa, và đó là sự tha thứ cho những kẻ giết anh. Giống như Chúa Giêsu đã làm.”
Cầu nguyện đại kết và liên tôn để đưa người dân lại gần nhau
Tại những thành phố bạo lực đang diễn ra, Đức Hồng y đề nghị các giám mục, linh mục, mục sư và lãnh đạo các cộng đồng tổ chức một sự kiện đại kết, liên tôn tại một công viên hay khu vực mở để đưa người dân lại với nhau để cầu nguyện. Theo Đức Hồng y, việc làm này, “sẽ cho họ cơ hội diễn tả sự tức giận bị dồn nén, nhưng theo một cách lành mạnh, theo cách tôn giáo, theo cách chữa lành.”
Chúng ta đều được tạo nên giống hình ảnh Chúa
Đức Hồng y cũng nhận định rằng để giải quyết các nguyên nhân gốc rễ của phân biệt chủng tộc thì cần dạy để người dân biết “ý nghĩa của con người, ý nghĩa của gia đình nhân loại là gì. Chúng ta cùng chia sẻ phẩm giá được Chúa ban cho chúng ta, được tạo dựng giống hình ảnh Người.” (CNS 03/06/2020)
Hồng Thủy – Vatican News
2020
ĐTC Phanxicô chúc mừng dòng Phanxicô Viện tu nhân dịp 800 năm thánh Antôn gia nhập dòng Phanxicô
Nhân dịp các tu sĩ Phanxicô Viện tu mừng 800 năm thánh Antôn gia nhập dòng Phanxicô, Đức Thánh Cha đã gửi thư cho cha Carlos Alberto Trovarelli, Bề trên tổng quyền, mời gọi các tu sĩ Phanxicô Viện tu và các tín hữu sùng kính thánh Antôn noi theo gương thánh nhân, làm chứng cho tình yêu của Thiên Chúa bằng lời nói và hành động.
Trước hết Đức Thánh Cha nhắc lại cuộc đời của thánh Antôn: 800 năm trước, thánh Antôn, khi ấy là chàng trai trẻ Fernando ở Lisbon được biết về 5 tu sĩ Phanxicô tử đạo tại Maroc vào ngày 16/01/1220, đã quyết định thay đổi cuộc đời. Ngài rời quê hương, bắt đầu cuộc hành trình biểu tượng cho hành trình biến đổi tâm linh.
Đầu tiên thánh nhân đến Maroc, quyết định sống Tin Mừng cách can đảm theo gương các vị tử đạo dòng Phanxicô, sau đó đến đảo Sicilia. Từ đây, kế hoạch quan phòng của Thiên Chúa đưa ngài đến gặp thánh Phanxicô trên các nẻo đường của Ý và Pháp. Cuối cùng, ngài đến thành phố Padova của Ý, thành phố sẽ mãi mãi nối kết đặc biệt với tên của ngài và lưu giữ thi hài của ngài.
Làm chứng cho tình yêu của Thiên Chúa bằng lời nói và việc làm
Đức Thánh Cha viết tiếp: “Tôi hy vọng rằng ngày kỷ niệm ý nghĩa này sẽ khơi dậy, đặc biệt là nơi các tu sĩ Phanxicô và những người sùng kính thánh Antôn trên khắp thế giới, ước muốn trải nghiệm mối quan tâm thánh thiện đã đưa ngài trên các con đường của thế giới để làm chứng cho tình yêu của Thiên Chúa bằng lời nói và việc làm. Tấm gương của ngài chia sẻ với những khó khăn của gia đình, người nghèo và người bất hạnh, cũng như niềm đam mê của ngài đối với sự thật và công lý, ngày nay vẫn có thể khơi dậy một sự dấn thân quảng đại trao tặng chính mình mình, trong dấu chỉ của tình huynh đệ. Tôi nghĩ đặc biệt đến những người trẻ: xin vị Thánh thời xưa này, nhưng hiện đại và là thiên tài trong trực giác của ngài, có thể là hình mẫu cho các thế hệ mới noi theo để làm cho cuộc hành trình của mọi người trở nên hiệu quả.”
“Tôi thấy Chúa của tôi!”
Cuối cùng, Đức Thánh Cha cầu chúc mọi người có thể lập lại câu nói của thánh Antôn: “Tôi thấy Chúa của tôi!”. Đức Thánh Cha nói: “Cần thấy Chúa nơi gương mặt của mỗi anh chị em và mang cho họ sự an ủi, niềm hy vọng và khả năng gặp Lời Chúa.” (CSR_4257_2020)
Hồng Thủy – Vatican News
2020
“Lạy Chúa, Ngài quên con mãi tới bao giờ?”
“Lạy Chúa, Ngài quên con mãi tới bao giờ?”
Thánh vịnh 13 là tiếng kêu của người Mỹ Da đen
Những người tuần hành đi về phía tây trên Burnside về phía cầu Burnside ở Portland chiều thứ ba 2 tháng 6 – 2020. (Sean Meagher / The Oregonian via AP)
“Lạy Chúa, Ngài quên con mãi tới bao giờ?” Khi bất công thắng thế, và người nghèo rơi vào tuyệt vọng.
George Floyd.
Ahmaud Arbery.
Breonna Taylor.
Oscar Grant.
“Lạy Chúa, Ngài quên con mãi tới bao giờ?” Tới bao giờ Ngài còn ngoảnh mặt làm ngơ?
Eric Garner.
Trayvon Martin.
Tamir Rice.
Emmett Till.
Đó là các tên mà chúng ta biết. Và đó là lời của Thánh vịnh 13. Sau cái chết của một người da đen khác, đó cũng là lời của tôi. Người viết Thánh vịnh tức giận, đặt câu hỏi tại sao Thiên Chúa không hành động. Như thế ngày xưa mùi hôi thối của tội lỗi cũng đã ngập mũi của Chúa. Chúa đã ngửi, đã nếm. Như ngày xưa, bây giờ vẫn còn.
Là linh mục Dòng Tên da đen 38 tuổi, mùi này quen thuộc với tôi. Nó bốc mùi. Mùi của nó và phản ứng của nó gây nơi người Da đen thì không thể tránh khỏi. Đó là loại trái lạ và cay đắng.
Là linh mục Dòng Tên da đen 38 tuổi, mùi này quen thuộc với tôi. Nó bốc mùi. Mùi của nó và phản ứng của nó gây nơi người Da đen thì không thể tránh khỏi. Đó là loại trái lạ và cay đắng.
Đoạn video cả thế giới chứng kiến vụ giết chết George Floyd cũng hôi thối. Tôi đã như liệt, hoài nghi, tức giận, sợ hãi, tê cứng và tuyệt vọng khi xem 9 phút hấp hối đau đớn đó.
Tôi cảm thấy tê liệt vì tôi xa rời cộng đồng mà tôi thường dựa vào để xử lý những chuyện bẩn thỉu này. Tôi không tin cái chết của George Floyd lại là một thi thể người đàn ông da đen khác bị đối xử tàn bạo và giết hại trước mắt tôi. Tôi tức giận trước các tuyên bố tầm thường và hoa mỹ được nhiều người nói lên, kể cả các nhà lãnh đạo công giáo. Tôi trở nên tê liệt vì quá nhiều biến cố như thế này.
Nhưng có một cái gì mới đối với tôi trong biến cố này. Đó là nỗi sợ mà tôi cảm nhận không phải cho chính bản thân tôi hay cho người Da đen Mỹ nói chung, nhưng cho 80 trẻ em da đen học sinh trung học của tôi ở: Brooklyn Jesuit Prep. Tôi sợ những gì mùa hè này dành cho các em, cũng như cho các trẻ em da đen ở trung tâm Brooklyn. Tôi sợ nếu không có việc hè, không có trại hè và phải đối mặt với tình trạng có quá nhiều cảnh sát, nhiều thanh niên da đen sẽ gặp cảnh sát, những cuộc gặp mà thường không kết thúc tốt đẹp cho những người giống họ.
Trước chín phút đó, những chữ tôi nói với các em da đen, da nâu tôi yêu các em biết bao nhiêu, các em có giá trị biết bao nhiêu, những lời này như vô nghĩa.
Tôi phải thú nhận đã có những lúc tôi cảm thấy khó khăn để khỏi tuyệt vọng. Trước chín phút đó, những chữ tôi nói với các em da đen, da nâu tôi yêu các em biết bao nhiêu, các em có giá trị biết bao nhiêu, những lời này như vô nghĩa. Nhưng không những nó thành vô nghĩa; đây là những đứa bé đã được yêu thương; chúng biết chúng được yêu thương như con của Chúa. Đúng, tất cả chúng ta đều cần nhớ lại, nhưng đứng trước chín phút này, các em không cần được nhắc các em được yêu. Các em không phải là không có tình yêu. Các em không phải là nạn nhân. Các em không cần một thông điệp, nhưng thế giới chúng ta, đất nước chúng ta và các cộng tác viên của chúng ta cần. Có thể quý vị cũng cần.
Là tu sĩ Dòng Tên da đen. Điều này có nghĩa là gánh nặng, là trách nhiệm, là nhiệm vụ của tôi phải nói các sự kiện này với anh chị em da trắng của tôi. Các cuộc nói chuyện sau mỗi cái chết của người da đen luôn là câu chuyện giật gân. Đôi khi các bạn tôi, các cộng sự của tôi chỉ muốn nói để nói. Thỉnh thoảng họ gọi chỉ để nghe. Thường thường các cuộc nói chuyện này là để hiểu rõ thêm hoặc tham gia bằng cách này cách kia.
Nhưng tôi phải thú nhận tôi thường tránh các cuộc nói chuyện này – không phải vì những người này không quan trọng với tôi, hoặc các câu hỏi này không cần phải bàn tới. Tôi tránh vì các cuộc nói chuyện này làm tôi kiệt sức. Nó làm kiệt sức vì tôi thấy, người da trắng có thể đề cập đến các vấn đề này theo ý của họ, thảo luận với nhau hay trên các trang mạng xã hội, rồi họ bù đầu với công việc hàng ngày của họ, tôi không thể làm chuyện này. Các học sinh mà tôi yêu thương, các học sinh mà tôi có trách nhiệm, các em không thể làm chuyện này. Nước Mỹ cũng không thể làm chuyện này. Tôi kiệt sức vì tôi không thể đi ra khỏi vòng đau đớn này.
Thánh vịnh 13 là tiếng kêu của người Mỹ Da đen. Chúng tôi kêu lên vấn đề này từ bao nhiêu thế kỷ. Nhưng chúng tôi không thể nào khóc một mình được nữa.
Tôi quá mệt mỏi với nó. Thay đổi đòi hỏi phải thay đổi.
Chắc chắn điều này có nghĩa là thực hiện các thay đổi với hệ thống bất công của chúng ta: chúng ta phải thay đổi các cấu trúc ngăn người da đen đi bỏ phiếu. Giáo dục dưới tiêu chuẩn phải được cải thiện. Chúng ta phải thay đổi các luật bất công tạo ra các bất bình đẳng kinh tế. Hệ thống tư pháp hình sự phải được cải cách. Tất cả điều này vẫn đúng.
Nhưng làm thế nào một sự thay đổi như vậy sẽ xảy ra? Nói cách khác, các cấu trúc này sẽ không thay đổi cho đến khi nước Mỹ da trắng – có nghĩa là những cá nhân người Mỹ da trắng – gần với người Da đen và người Da nâu. Cho đến khi quý vị có thể ngửi thấy mùi hôi thối của tội lỗi mà chúng tôi ngửi, cho đến khi mùi trái cây lạ này đầy mũi của quý vị và quý vị không còn ngửi mùi thơm ngọt ngào của thế giới; cho đến khi quý vị có thể thấy trong chín phút này một người đen là anh em và quý vị không thể không đau khổ; cho đến khi quý vị đau đớn vì đầu gối đè trên chính cổ của mình và quý vị không thở được trước màn hình; cho đến lúc đó, sẽ không có gì thay đổi. Các cấu trúc này sẽ không thay đổi khi cơ thể này không có tên và không có mối quan hệ với quý vị.
Và xin để tôi nói rõ: đó là kitô giáo. Sự chia sẻ trong kinh nghiệm người khác là một cơ thể trong nhiệm thể Chúa Kitô. Tôi không phát minh ra những chuyện này. Đây là lời của Đức Phanxicô: “Giáo lý kitô giáo… là sống động… là bất ổn, là sinh động.” Điều này có nghĩa kitô giáo có xương thịt, hơi thở, có khuôn mặt. Theo Đức Phanxicô, kitô giáo “có một cơ thể di chuyển và lớn lên, có phần da thịt mềm: đó là Chúa Giêsu Kitô”.
Cơ thể đó cũng có tên George Floyd và Sandra Bland và Trayvon Martin.
Đó là da thịt mềm của những cơ thể đen mà nước Mỹ phải lại gần. Đó là da thịt mềm của các trẻ em da đen và nâu ở Brooklyn Jesuit Prep, ở các trường học trên toàn nước mà nước này phải nhận biết.
Lạy Chúa, Ngài quên con mãi tới bao giờ?
Bao nhiêu lâu nữa con phải chiến đấu, với suy nghĩ của con, ngày qua ngày với buồn phiền trong tâm hồn con?
Bao nhiêu lâu nữa, kẻ thù của con vẫn còn chiến thắng trên con?
Thánh vịnh 13 là tiếng kêu của người Mỹ Da đen. Chúng tôi kêu lên vấn đề này từ bao nhiêu thế kỷ. Nhưng chúng tôi không thể nào khóc một mình được nữa.
Cho đến khi nào quý vị gần nỗi đau của chúng tôi, cho đến khi nào nỗi đau này lấp đầy tai, mắt, tâm trí quý vị, cho đến khi nào quý vị nhảy lên thập tự với người Mỹ Da đen, cho đến khi đó không thể có Phục Sinh cho nước Mỹ.
Giuse Nguyễn Tùng Lâm dịch