2023
“Hermanito”, cuốn sách về cuộc phiêu lưu của Ibrahima Balde, thường được Đức Phanxicô trích dẫn
“Cuốn Hermnanito (Em Trai), các bạn hãy đọc nó và các bạn sẽ thấy bi kịch của những người di cư”. Trên chuyến bay đưa ngài trở về từ JMJ ở Lisbon vào Chúa Nhật ngày 6 tháng 8 năm 2023, Đức Phanxicô một lần nữa trích dẫn cuốn sách nhỏ này được xuất bản vào năm 2021 bởi Amets Arzallus, người đã kể lại cuộc phiêu lưu kéo dài ba năm của Ibrahima Balde giữa đất nước của anh, là Guinea, và Tây Ban Nha.
Amets Arzallus và Ibrahima Balde
Được Đức Thánh Cha Phanxicô thường xuyên trích dẫn kể từ năm 2001, “Hermanito” là một cuốn sách kể về cuộc phiêu lưu của một cậu bé người Guinea rời quê hương hơn tám năm trước. Ibrahima Balde là con cả trong gia đình. Kể từ khi cha qua đời, anh cảm thấy gánh nặng trách nhiệm gia đình đè nặng lên vai mình, đặc biệt là với em trai, người đã ra đi hướng đến Libya trước đó với ý định vượt Địa Trung Hải và đến châu Âu. Để hoàn thành sứ mệnh mà cha mình giao phó, làm hết sức có thể để đảm bảo việc học hành của em trai mình, đến lượt mình Ibrahima ra đi, không phải để di cư mà để tìm người em út trước khi nó bắt tay vào cuộc vượt biển. Cuộc hành trình về phía bắc đưa anh băng qua Mali, Algeria, đến Libya, mà không tìm thấy dấu vết nhỏ nhất của em trai mình. Ibrahima quyết định tiếp tục hành trình đến Tây Ban Nha, nơi anh đến vào năm 2018, ba năm sau khi rời Guinea. Sau đó, anh để tang em trai mình, và trở nên ám ảnh bởi mặc cảm tội lỗi liên quan đến sự thất bại trong việc tìm kiếm của mình.
Bốn năm lẩn trốn ở Tây Ban Nha
Ibrahima hiện làm việc trong một gara ở Madrid. Anh là thợ máy và có hợp đồng hợp lệ. Trong 4 năm, đơn xin tị nạn của anh đã bị từ chối. Do đó, anh sống bất hợp pháp, và được hỗ trợ và giúp đỡ bởi Amets Arzallus. Ngoài công việc là một nhà báo ở xứ Basque, nhà báo này còn tự nguyện giúp đỡ những người di. Amets giúp anh ta lập hồ sơ. Để làm điều này, hai người quyết định viết ra tất cả các giai đoạn trong cuộc phiêu lưu của Ibrahima với mục đích tạo thuận lợi cho việc tường thuật cuộc hành trình trước chính quyền Tây Ban Nha. Vô ích, vì đơn xin tị nạn đầu tiên thất bại. Bằng sự kiên trì, chính quyền Tây Ban Nha cuối cùng đã cấp cho anh giấy phép cư trú một năm và sẽ hết hạn vào tháng 4 năm 2024.
Câu chuyện của Ibrahima, lần đầu tiên được xuất bản bằng tiếng Basque, sau đó bằng tiếng Tây Ban Nha và được dịch ra nhiều thứ tiếng kể từ đó, thật đáng buồn giống với câu chuyện của rất nhiều người di cư khác.
Amets và Ibrahima hiện sống cách nhau 400 km và là bạn rất thân. Họ gọi cho nhau nhiều lần một tuần. Câu chuyện này đã thay đổi cuộc đời của Amets: “Tôi nghĩ rằng mỗi người đều muốn sống và lên kế hoạch cho cuộc sống của mình ở quê hương, nơi gia đình họ sinh sống”, nhà báo xứ Basque nói, “nhưng khi biết trước những bất hạnh và tình hình kinh tế hay xã hội nơi những quốc gia như Guinea, người ta nhận ra rằng nhiều người buộc phải lên kế hoạch cho tương lai của họ ở nơi khác, bằng cách cố gắng đến châu Âu“. Amets nói rõ : Ibrahima đặc biệt thuộc về diện này. Khi họ gặp nhau ở Madrid, Ibrahima ngay lập tức nhấn mạnh rằng mục tiêu của anh không phải là đến châu Âu. “Điểm xuất phát này đã phần nào thay đổi định kiến, và nguyên mẫu của người di cư mà tôi có trong đầu”.
Sự ra đời của cuốn sách
Amets thừa nhận: “Tôi thực sự không biết làm thế nào chúng tôi đi từ những ghi chú đến ý tưởng của cuốn sách”, và nói thêm: “Chúng tôi đã dành nhiều tháng ở đó”. Ban đầu, các ghi chú được thu thập để lập hồ sơ xin tị nạn của Ibrahima đã đòi hỏi một buổi sáng đối thoại. “Ibrahima không biết đọc biết viết khi đến Tây Ban Nha”, anh ấy phải được giúp đỡ, nhưng anh ấy có một khả năng đáng kinh ngạc để diễn đạt những gì anh ấy đã sống trong gần ba năm lưu lạc kể từ khi rời Guinea. “Khi chúng tôi yêu cầu một người di cư kể cho chúng tôi về những quốc gia mà anh ta đã đi qua trong hai hoặc ba năm, nơi anh ta đã trải qua rất nhiều sự tàn ác, rất nhiều bạo lực, thì điều đó không dễ dàng, cần phải có thời gian”. Amets và Ibrahima thực hiện một số cuộc hẹn để từng chút một xem lại số km đã trải qua. Amets nói tiếp : “Một mối quan hệ đã được tạo ra”. “Chúng tôi trở thành bạn bè và tôi phát hiện ra một câu chuyện mà tôi không ngờ tới”. Amets chưa bao giờ viết một cuốn sách nào trước “Hermanito”; hoạt động của anh ấy với tư cách là một nhà báo cho đến nay chỉ giới hạn anh ấy viết các bài báo và phóng sự. Nhưng ý tưởng rằng những ghi chép về cuộc phiêu lưu của Ibrahima sẽ rơi vào tay một viên cảnh sát tại đồn cảnh sát dưới một đống đơn xin tị nạn khiến anh không thể chịu nổi. “Ibrahima đã tin tưởng tôi, tôi đã viết một cuốn sách nhỏ bằng tiếng Basque, tiếng mẹ đẻ và ngôn ngữ làm việc của tôi”.
Lương tâm mê ngủ
“Hàng ngày, trên đài, trên báo, chúng tôi nghe và đọc những bi kịch,” Amets Arzallus thở dài, và nói tiếp: “Tôi nghĩ chúng tôi đã được giáo dục để có một khoảng cách nào đó đối với những tin tức vô nhân đạo và khó tiêu hóa này”. Nhà báo và bây giờ là nhà văn cảm thấy bị mê hoặc và gần như mất nhân tính, buộc phải giữ khoảng cách với thực tế. Anh nói: “Tôi nghĩ cần phải tiến lại gần hơn một chút, cần phải cố gắng trở nên người hơn và học lại cách cảm nhận nỗi đau” của người khác. Cuộc trò chuyện tiếp tục và vạch lại những tin tức đầy kịch tính về những người di cư trên bờ biển Lampedusa, quần đảo Canary: “có bao nhiêu thảm kịch, bao nhiêu bi kịch, bao nhiêu vụ đắm tàu?“
Amets đưa ra lời chỉ trích gay gắt đối với chính sách di cư của phương Tây và đặc biệt là của châu Âu: “Có một trách nhiệm trực tiếp […] Chính sách di cư này, quá bạo lực và vô nhân đạo, được thể hiện bằng cách để mọi thứ ở một khoảng cách nào đó, để không quá làm xáo trộn lương tâm con người […]. Chúng ta phải ngừng nhìn vào thực tế như thể nó là hư cấu bởi vì nó là một thực tế khắc nghiệt, đơn thuần và khắc nghiệt, rất bạo lực. Chúng ta phải xoay xở để thay đổi thế giới, điều đó khả thi hơn”.
“Hermanito” và Đức Thánh Cha
Khi nghe và đọc thấy rằng Đức Thánh Cha Phanxicô thường xuyên trích dẫn cuốn sách này “là một sự ngạc nhiên lớn. Chúng tôi không thể ngờ được, tôi thậm chí còn không biết làm thế nào Đức Thánh Cha có được cuốn sách. Tôi đã khó tin nó. Tôi luôn ngạc nhiên”. Khi Đức Thánh Cha dùng “Hermanito” để nói về thảm kịch của những người di cư, của Tunisia, của Libya, hay thậm chí của chính sách đối ngoại của Châu Âu vốn có xu hướng muốn hạn chế di cư, thì “không còn là tôi đã nói. Thực tế là Đức Giáo hoàng có một tiếng vang hoàn toàn khác, và mọi thứ được hiểu theo một cách khác”. “Dù thế nào đi nữa, tôi xin cảm ơn”, Amets kết luận, vui mừng nhận thấy rằng cuốn sách nhỏ bé có lẽ có thể góp phần “đánh thức lương tâm”.
Tý Linh
(theo Jean Charles Putzolu, Vatican News)
2023
Đức Mẹ – mẫu gương phục vụ và ngợi khen
Trưa thứ Ba ngày 15/8, Lễ Đức Mẹ Hồn xác Lên trời, Đức Thánh Cha đã chủ sự buổi đọc Kinh Truyền Tin với khoảng 10 ngàn tín hữu hiện diện tại quảng trường thánh Phêrô. Trong bài huấn dụ trước khi đọc kinh, Đức Thánh Cha nhắn nhủ các tín hữu noi gương Mẹ Maria, là mẫu gương về sự ngợi khen Thiên Chúa và phục vụ anh chị em mình.
Bài huấn dụ của Đức Thánh Cha trước khi đọc Kinh Truyền Tin
Anh chị em thân mến, chào anh chị em!
Hôm nay, lễ trọng Đức Trinh Nữ Maria Hồn Xác Lên Trời, chúng ta cùng chiêm ngắm Mẹ, Đấng lên Trời cả hồn lẫn xác trong vinh quang. Bài Tin Mừng hôm nay cũng trình bày cho chúng ta điều đó khi Mẹ đi lên, nhưng lần này Mẹ đi lên một “vùng núi” (Lc 1,39); tại sao Mẹ lên núi? Để giúp đỡ người chị họ Elizabeth, và ở đó Mẹ đã công bố bài ca Magnificat. Mẹ Maria đi lên và Lời Chúa mạc khải cho chúng ta những nét đặc trưng của Mẹ khi Mẹ đi lên. Đặc trưng gì? Đó là phục vụ người lân cận và ngợi khen Chúa: cả hai. Mẹ Maria là người nữ phục vụ tha nhân và Mẹ Maria là người nữ ngợi khen Thiên Chúa, hơn nữa, thánh sử Luca thuật lại chính cuộc đời Chúa Kitô như một cuộc đi lên, tức là hướng về Giêrusalem, nơi Người tự hiến trên Thập Giá, đồng thời cũng mô tả cuộc hành trình của Mẹ Maria. Chúa Giêsu và Mẹ Maria cùng đi trên một con đường: hai cuộc đời lên cao, tôn vinh Thiên Chúa và phục vụ anh chị em mình. Chúa Giêsu là Đấng Cứu Chuộc, Đấng hiến mạng sống vì chúng ta, để chúng ta được nên công chính; Mẹ Maria như người tôi tớ ra đi phục vụ: cả hai cuộc đời chiến thắng sự chết, và sống lại; bí mật của hai cuộc đời là phục vụ và ngợi khen. Chúng ta cùng dừng lại hai khía cạnh này: phục vụ và ngợi khen.
Phục vụ là khi chúng ta hạ mình phục vụ anh chị em, chúng ta đi lên: chính tình yêu nâng cuộc sống lên cao. Chúng ta ra đi phục vụ anh chị em của chúng ta và với việc phục vụ này, chúng ta đi lên cao. Nhưng việc phục vụ không hề dễ dàng: Đức Mẹ, người vừa mới mang thai, từ Nazareth đã đi gần 150 cây số để đến nhà bà Elizabeth. Giúp đỡ có cái giá của nó, đối với tất cả chúng ta! Giúp đỡ luôn có cái giá của nó! Chúng ta luôn trải nghiệm điều đó, việc chăm sóc người khác đòi hỏi những vất vả, kiên nhẫn và lo lắng. Ví dụ, chúng ta nghĩ đến nhiều người hằng ngày phải di chuyển hàng cây số để đi làm và trở về, và thực hiện nhiều nhiệm vụ vì lợi ích của người khác; hay chúng ta nghĩ đến những hy sinh thời giờ và giấc ngủ để chăm sóc một trẻ sơ sinh hoặc một người già; và dấn thân phục vụ những người không có gì để trả lại, trong Giáo hội cũng như trong việc tình nguyện. Tôi ngưỡng mộ các hoạt động tình nguyện. Điều này thật sự vất vả, nhưng đó là đi lên, hướng đến Thiên đàng! Đây là việc phục vụ thực sự.
Tuy nhiên, sự phục vụ có nguy cơ trở nên vô ích nếu không ngợi khen Thiên Chúa. Thật vậy, khi Đức Maria vào nhà người chị họ, Mẹ đã ngợi khen Thiên Chúa. Mẹ không nói về sự mệt mỏi của mình sau chuyến đi, nhưng Mẹ công bố một bài ca vui mừng xuất phát từ trái tim. Vì ai yêu mến Thiên Chúa thì biết ngợi khen. Và Tin Mừng hôm nay cho chúng ta thấy “dòng thác chảy những lời ngợi khen”: hài nhi nhảy mừng trong lòng bà Êlisabét (x. Lc 1:44), người đã loan báo những lời chúc lành và công bố “mối phúc đầu tiên”: “Em thật có phúc vì đã tin” (Lc 1,45); Có phúc vì đã tin; và mọi sự đạt tới đỉnh điểm nơi Đức Maria, người đã công bố lời kinh Magnificat (x. Lc 1:46-55). Ngợi khen làm tăng niềm vui. Lời ngợi khen giống như một cái thang: nó đưa trái tim lên cao. Khen ngợi nâng tâm hồn lên và vượt qua cám dỗ bỏ cuộc. Anh chị em có thấy rằng những người buồn chán, những người hay ngồi lê đôi mách không có khả năng khen ngợi không? Hãy tự hỏi: tôi có khả năng khen ngợi không? Thật tốt biết bao khi ngợi khen Chúa mỗi ngày và khen ngợi những người khác nữa! Thật tốt khi sống với lòng biết ơn và chúc phúc thay vì tiếc nuối và phàn nàn, nhìn lên thay vì xệ mặt! Càm ràm: có những người phàn nàn mỗi ngày. Nhưng hãy thấy rằng Chúa ở gần bạn, hãy thấy rằng Người đã tạo dựng nên bạn, hãy thấy những điều Người đã ban cho bạn. Hãy ngợi khen! Và đây là sức khỏe thiêng liêng.
Phục vụ và khen ngợi. Chúng ta hãy thử tự hỏi mình xem: tôi sống công việc và những bận tâm hằng ngày với tinh thần phục vụ hay ích kỷ? Tôi có cống hiến cho ai đó một cách vô vị lợi mà không tìm kiếm lợi lộc trước mắt không? Tôi có lấy việc phục vụ làm “bàn đạp” của đời mình không? Và nghĩ đến lời ngợi khen: tôi có giống Mẹ Maria, vui mừng trong Chúa không (x. Lc 1,47)? Tôi có cầu nguyện chúc tụng Chúa không? Và, sau khi ngợi khen Chúa, tôi có lan tỏa niềm vui của Người cho những người tôi gặp không? Mỗi người cố gắng trả lời những câu hỏi này.
Xin Mẹ của chúng ta, Đấng Hồn Xác Lên Trời, giúp chúng ta vươn cao hơn mỗi ngày qua việc phục vụ và ngợi khen.
Theo Vatican News (15/8/2023)
2023
MỘT LINH MỤC ẤN ĐỘ BỊ BẮT VÌ NÓI VỊ VUA ẤN GIÁO KHÔNG PHẢI LÀ THẦN MINH
2023
Nhà nguyện chầu Thánh Thể mở cửa 24/24
Nhà nguyện chầu Thánh Thể mở cửa 24/24
Đức Hồng y Timothy Dolan, TGM TGP New York đã cung hiến một nhà nguyện chầu Thánh Thể ở Manhattan, thành phố New York vào đầu tháng 8.2023. Ngôi nhà nguyện thuộc giáo xứ Thánh Giuse. Linh mục Boniface Endorf, dòng Đa Minh, chánh xứ Thánh Giuse, khẳng định đây là nhà nguyện duy nhất ở Manhattan “không bao giờ đóng cửa ở một thành phố không bao giờ ngủ, là nơi luôn có sự cầu nguyện liên lỉ, mang lại nhiều ân sủng cho Tổng Giáo phận New York, thành phố New York, và lời cầu nguyện sẽ giúp thay đổi cuộc sống của nhiều người”. Cha Endorf đã công bố việc xây dựng nhà nguyện vào năm 2020, trước khi các giám mục Mỹ bắt đầu phê duyệt kế hoạch cho chương trình Phục hưng Thánh Thể nhằm khôi phục niềm tin Chúa Giêsu hiện diện thực sự trong Bí tích Thánh Thể. Trong 6 tháng qua, kể từ khi giáo xứ tổ chức việc chầu Thánh Thể, ngày nào cũng có giáo dân đến cầu nguyện trước Thánh Thể.
Hành hương leo núi để cổ võ ơn gọi linh mục
Một số giám mục Ireland đã tham gia cùng hàng ngàn người trong cuộc hành hương truyền thống leo núi Croagh Patrick vào Chúa nhật cuối tháng 7. Cuộc hành hương năm nay được xem như một phần trong nỗ lực thúc đẩy ơn gọi linh mục của Giáo hội tại Ireland. Đức Tổng Giám mục Eamon Martin, Tổng Giáo phận Armagh, đã cử hành thánh lễ tại nhà nguyện ở đỉnh núi, nơi thánh Patrick đã sống 40 ngày đêm. Đức Tổng Giám mục Eamon Martin cho biết: “Năm nay chúng tôi đang cố gắng đưa ra thông điệp rằng, chức linh mục là một ơn gọi rất quan trọng đối với Giáo hội. Ơn gọi đang giảm dần nhưng chúng tôi hy vọng rằng Chúa vẫn đang kêu gọi mọi người”. Giáo hội tại Ireland đang đối mặt với tình trạng thiếu linh mục và thiếu ơn gọi. Chỉ một số ít lễ phong chức diễn ra trong năm 2023 ở 26 giáo phận. Đức cha Francis Duffy, Tổng Giám mục Tuam hy vọng cuộc hành hương cổ vũ ơn gọi sẽ mang đến kết quả tích cực: “Cách đây khoảng 15 năm, chúng tôi đã có một năm ơn gọi và điều đó đã dẫn đến sự gia tăng số người đáp lại lời mời gọi”. Sau cuộc hành hương này, vào Chúa nhật 6.8.2023, Đức Tổng Giám mục Eamon Martin đã chủ sự buổi “Thắp lửa” tại Đồi Slane, Co Meath, nơi vào năm 433, thánh Patrick đã đốt một ngọn lửa Vượt qua để kỷ niệm lễ Phục Sinh. Buổi “Thắp lửa” mời mọi người thuộc mọi thế hệ đến thắp lửa một lần nữa và thắp sáng niềm tin.
Sri Lanka thúc đẩy đối thoại liên tôn và đoàn kết cộng đồng
Caritas Seth Sarana, Sri Lanka, gần đây đã tổ chức một hội thảo có chủ đề “Tình yêu vượt trên tôn giáo và chủng tộc”, nhằm thúc đẩy đối thoại liên tôn và cổ vũ văn hóa liên kết cộng đồng. Nhiều nhà lãnh đạo chính trị và đại diện Công giáo, Hồi giáo, Ấn Độ giáo và Phật giáo đã tham dự cuộc hội thảo được tổ chức tại Trường Cao đẳng Maris Stella ở Negombo, Tổng Giáo phận Colombo. Ông Vidura Wickramanayake, Bộ trưởng Bộ Tôn giáo và Văn hóa Sri Lanka nhấn mạnh, thách thức của ngày nay là khai sinh một xã hội coi trọng vẻ đẹp hiện diện trong mọi tín ngưỡng, tôn giáo. Góp phần cho nỗ lực đối thoại tôn giáo, đại diện Phật giáo, Ấn Độ giáo, Hồi giáo và Công giáo đã giải thích cho giới trẻ có mặt tại sự kiện về các nguyên tắc cần thiết để sống tôn trọng lẫn nhau, tiếp cận và đoàn kết giữa các tôn giáo khác nhau. Ông Diluni Tharangani, điều phối viên Caritas Seth Sarana, cho biết Negombo là một khu vực đa sắc tộc, là nơi lý tưởng cho cho việc giúp “trẻ em hiểu các nguyên tắc và giá trị của các tôn giáo khác nhau để xây dựng tình yêu thương và đoàn kết giữa họ”. Một số người trẻ nhận xét, đối với họ, cuộc hội thảo đã mang đến cơ hội để tìm hiểu về bốn tôn giáo chính, cơ hội này nên được mở rộng cho những người trẻ ở các vùng khác của Sri Lanka.
Tòa Thánh tháo gỡ bất đồng về phụng vụ
Đức Tổng Giám mục Cyril Vasil được bổ nhiệm làm Đại diện Giáo hoàng, đã đến Ấn Độ ngày 4.8.2023, để tìm ra giải pháp lâu dài cho cuộc tranh chấp phụng vụ kéo dài hàng chục năm tại Giáo hội Syro-Malabar theo nghi lễ Đông phương ở Ấn Độ. Từ cuối thập niên 1998, Giáo hội Syro-Malabar bị chia rẽ về cách cử hành thánh lễ. Năm 1999, các giám mục thỏa thuận công thức dung hợp: trong phần phụng vụ Lời Chúa, chủ tế quay mặt về giáo dân, và đến phần phụng vụ Thánh Thể, thì quay lên bàn thờ. Ngoại trừ Tổng Giáo phận Ernakulam-Angamaly, tất cả 35 giáo phận của Giáo hội Syro-Malabar đã thông qua quyết định của Thượng Hội đồng chấp thuận vào năm 2022. Tổng Giáo phận Ernakulam-Angamaly, Ấn Độ, là giáo phận lớn nhất trong toàn Giáo hội nghi lễ này, với khoảng nửa triệu tín hữu.
Quỹ Ðồng tiền Thánh Phêrô
Quỹ Đồng tiền Thánh Phêrô, năm 2022, đã quyên góp được 107 triệu euro, trong đó 43,5 triệu euro quyên góp từ bốn nguồn lạc quyên; 63,5 triệu euro khác đến từ lợi nhuận tài chính. Tiền lạc quyên của quỹ Đồng tiền Thánh Phêrô được phân bổ cho hai lĩnh vực chính trong sứ mệnh phổ quát của Đức Thánh Cha là tài trợ cho hoạt động phục vụ được thực hiện bởi các Bộ, Tổ chức của Tòa Thánh và các sáng kiến bác ái và liên đới ủng hộ người thiếu thốn nhất.
Tuần hành vì môi trường và công bằng xã hội
Khoảng 1.000 tín hữu Công giáo Hàn Quốc đã tuần hành trên đường phố và tham dự thánh lễ đặc biệt để bày tỏ lòng tiếc thương và kêu gọi chính phủ đảm bảo công bằng cho những người đã thiệt mạng trong các thảm họa khác nhau gần đây như vụ giẫm đạp tại lễ hội Halloween năm 2022; vụ chìm phà Sewol năm 2014; trận lũ lụt xảy ra vào tháng 6.2023… Ủy ban Công lý và Hòa bình của giáo phận Daejeon đã tổ chức sự kiện này vào ngày 24.7.2023 nhằm nhấn mạnh rằng: “Đây là những tai nạn đáng tiếc cho thấy chúng ta không thể truyền lại một hành tinh tốt đẹp cho thế hệ sau”.