2022
Tinh Thần Phục Vụ Ðích Thực
8.11 Thứ Ba trong tuần thứ Ba Mươi-Hai Mùa Quanh Năm
St 2:1-8,11-14; Tv 37:3-4,18,23,27,29; Lc 17:7-10
Tinh Thần Phục Vụ Ðích Thực
Tin Mừng mà Giáo Hội cho chúng ta lắng nghe hôm nay mời gọi chúng ta nhìn nhận những thiếu sót của chúng ta: có lẽ dung mạo của một Chúa Kitô phục vụ và phục vụ cho đến chết chưa được phản ảnh trên gương mặt của các Kitô hữu; tinh thần phục vụ đích thực của Kitô giáo vẫn chưa được sáng tỏ và thể hiện qua cách sống của các Kitô hữu. Chúa Giêsu đã khẳng định: “Khi làm tất cả những gì theo lệnh phải làm, thì hãy nói: chúng tôi là những đầy tớ vô dụng, chúng tôi chỉ làm những việc bổn phận mà thôi”. Ðầy tớ là người làm tất cả những mọi sự vì chủ, đầy tớ là người hoàn toàn sống cho chủ. Dĩ nhiên, ở đây, Chúa Giêsu không có ý đề cao quan hệ chủ tớ trong xã hội. Ngài đã xem quan hệ trong xã hội con người và Thiên Chúa như một quan hệ chủ tớ; Ngài đã chẳng mạc khải cho chúng ta Thiên Chúa như một người Cha và mời gọi chúng ta gọi Thiên Chúa là Cha đó sao?
Như vậy, ở đây, Chúa Giêsu chỉ muốn dùng hình ảnh người đầy tớ vốn có trước mắt người Do thái, để nói lên tương quan đích thực giữa con người và Thiên Chúa, đó là con người chỉ sống thực sự khi nó sống cho Thiên Chúa mà thôi. Cái nghịch lý lớn nhất mà Kitô giáo đề ra là càng tìm kiếm bản thân, càng sống cho riêng mình, con người càng đánh mất chính mình; trái lại, càng sống cho Thiên Chúa, càng tìm kiếm vinh danh Thiên Chúa, nghĩa là càng phục vụ vô vị lợi, con người càng lớn lên và càng tìm lại được bản thân; giá trị đích thực của con người như Chúa Giêsu đã dạy và đã sống chính là phục vụ một cách vô vị lợi. Công Ðồng Vaticanô II trong Hiến Chế “Vui Mừng và Hy Vọng” đã để lại một châm ngôn đáng được chúng ta suy niệm và đem ra thực hành: “Con người chỉ tìm gặp lại bản thân bằng sự hiến thân vô vị lợi mà thôi”.
Tin mừng hôm nay, Chúa Giêsu dạy các môn đệ tinh thần phục vụ đích thực: “Sau khi chu toàn phận vụ, các con hãy tự nhận mình là những đầy tớ vô dụng”.
Khi dạy các môn đệ, cũng như chúng ta như thế, Chúa Giêsu không có ý xem nhẹ chúng ta hay xem nhẹ việc chúng ta làm, nhưng Ngài muốn giúp chúng ta -qua con đường phục vụ vô vị lợi với tất cả tinh thần trách nhiệm và khiêm tốn- sẽ được Thiên Chúa ban dồi dào hồng ân gấp bội.
Trước khi khuyên chúng ta phục vụ hết mình và tự nhận mình là tôi tớ vô dụng, Chúa Giêsu -Ngôi Hai Thiên Chúa- đã vâng lời Chúa Cha đến trần gian trong thân phận con người hèn mọn. Ngài đến không phải để được phục vụ, nhưng là để phục vụ và hiến mạng sống cho con người (Mt 20, 28); Ngài là Thiên Chúa nhưng ở giữa các môn đệ như kẻ hầu bàn (Lc 22, 27)
Tuy là Thầy là Chúa, Ngài đã “chỗi dậy, bỏ áo xống đi và cúi xuống rửa chân cho các môn đệ” (Ga 13, 4-5). Thánh Phaolô trong thư gửi tín hữu Philippphe cho biết: “Đức Giêsu Kitô vốn dĩ là Thiên Chúa nhưng đã hoàn toàn trút bỏ vinh quang…. Chính vì thế, ngài được Thiên Chúa tôn vinh và tặng ban danh hiệu trổi vượt trên muôn vàn danh hiệu” (Pl 2, 6-11)
Theo gương Chúa Giêsu, biết bao Kitô hữu đã sống tinh thần phục vụ. Đức Thánh Cha Phaolô VI làm việc miệt mài lo cho Giáo Hội; cuối mỗi văn kiện gửi cho dân Chúa, ngài viết: “Phaolô VI, tôi tớ của các tôi tớ”. Mẹ Têrêsa Calcutta và các chị em trong dòng dong duổi khắp đường phố Ấn Độ để phục vụ những người nghèo hèn khốn khổ nhất. Gương phục vụ của Mẹ Têrêsa được cả thế giới trân trọng và ngưỡng mộ.
Mọi việc làm cho người khác đều phát xuất từ bổn phận. Trong gia đình, một người con phải làm việc nhà và vâng lời cha mẹ, đó là việc bổn phận của em. Vợ chồng chia sẻ cho nhau, chăm lo con cái, đó là điều họ đã cam kết khi thành hôn. Người anh, người chị giúp đỡ em mình, điều đó chẳng có gì lạ, bởi họ phải làm việc bổn phận. Đối với người khác cũng vậy, những việc hy sinh chúng ta phải làm để cầu cho các linh hồn trong luyện ngục là những đòi hỏi của bổn phận đối với các ngài. Cũng thế, những việc Ki-tô hữu phải làm là những việc do bổn phận đối với Thiên Chúa và tha nhân đòi buộc.
Thiên Chúa không mắc nợ con người; trái lại, những việc con người làm là do đòi buộc của lòng biết ơn đối với Thiên Chúa. Càng trưởng thành, con người càng biết ơn Đấng ban ơn cho mình. Vậy có gì mà chúng ta cao ngạo như thể đang làm ơn cho Chúa hay trách cứ Ngài không trả công xứng đáng? Thực ra, như lời Chúa quả quyết, chúng ta đang làm công việc của một người thuộc về Chúa. Chu toàn bổn phận như thế đã là vinh dự cho Ki-tô hữu, bởi họ được nên tôi trung của Ngài.
Ở tại giáo xứ, chúng ta cũng nhận thấy nhiều gương phục vụ âm thầm và khiêm tốn. Quý Tu sĩ, Quý Ban Hành Gíao, quý chức các hội đoàn, các anh chị Giáo Lý Viên, ca viên… phục vụ giáo xứ mà không nhận một đồng tiền lương. Có thể họ còn gặp phải nhiều khó khăn, hiểu lầm, trách móc; tuy nhiên, Chúa ban cho lòng họ chan chứa niềm vui vì vinh dự được trở nên “đầy tớ”. Bởi vậy, vô dụng không phải là không làm được việc gì nhưng là làm việc cách cần mẫn mà không kể công lênh.
Vì chưa ý thức mình là tôi tớ của Chúa, nên cũng chưa ý thức bổn phận phải làm. Khi đi lễ, cầu nguyện…, ta tưởng mình đang “làm ơn” cho Chúa. Khi làm việc tông đồ và từ thiện bác ái… ta tưởng làm cho Hội Thánh, cho Giáo xứ, nên thường đòi hỏi quyền lợi, đòi trả công, đòi được tôn trọng và biết ơn…! Bạn có chấp nhận làm người “tôi trung của Thiên Chúa” không? Tuỳ bạn, nhưng chính Đức Kitô đã chọn như thế khi Ngài đến trần gian để ở với chúng ta.
2022
Đại hội FABC 50 – Ngày XIV – Hình dung những lộ trình mới (phần 3)
Đại hội FABC 50 – Ngày XIV – Hình dung những lộ trình mới (phần 3)
ĐẠI HỘI FABC 50: NGÀY XIV
HÌNH DUNG NHỮNG LỘ TRÌNH MỚI
(PHẦN 3)
FABC Media
Với thánh lễ do Đức giám mục Mathias RI Iong-hoon, Giám mục Suwon, Chủ tịch Hội đồng Giám mục Công giáo Hàn Quốc chủ tế, Đại hội FABC bước sang ngày làm việc thứ XIV, 26. 10. 2022, tiếp tục phần 3 của phân đoạn “Hình dung những lộ trình mới”.
Đức giám mục Mathias RI Iong-hoon
Là chủ tịch của các phiên họp trong ngày, Đức hồng y Oswald Gracias hướng dẫn lời khẩn cầu xin Chúa Thánh Thần xuống trên Đại hội (the Adsumus). Giờ Kinh Sáng do quốc gia Hàn Quốc phụ trách được phát qua video với sự chuẩn bị của Ban Thư ký của Hội đồng Giám mục Công giáo Hàn Quốc.
Đức hồng y Gracias
Khởi đầu ngày làm việc mới, Đức hồng y Gracias giải thích hôm nay các tham dự viên sẽ có phần thảo luận về bản thảo đầu tiên của Sứ điệp, về lược đồ của Văn kiện cuối cùng, và về Cơ cấu của FABC.
- Trình bày về Thượng hội đồngGiai đoạn Châu lục
Giáo sư Susan Pascoe, AM
Giáo sư Susan Pascoe, AM, thành viên Nhóm Đặc trách Giai đoạn Châu lục của ban Tổng Thư ký Thượng hội đồng Giám mục, trình bày về giai đoạn tiếp theo của Thượng hội đồng về tính hiệp hành. Là một trong số khoảng 50 người tham gia vào soạn thảo Văn kiện Giai đoạn Châu lục, giáo sư Susan Pascoe cập nhật tiến trình của Thượng hội đồng qua 3 điểm chính:
(1) chia sẻ về cuộc họp cấp Châu lục diễn ra tại Frascati từ ngày 21/9 – 2/10/2022. Giáo sư Susan Pascoe cho biết rằng Đức Thánh Cha Phanxicô tham gia rất nhiều vào tiến trình của Thượng Hội đồng, đến nỗi ngài muốn xem bản thảo đầu tiên của văn kiện do Ủy ban soạn thảo và đây là “niềm an ủi lớn lao cho chúng tôi ở Frascati rằng chúng tôi sẽ không đi sai đường”. Ngoài ra, những buổi họp qua Zoom, những phản hồi từ những người tham gia tiến trình Thượng Hội đồng cấp giáo phận mà không có mặt ở Frascati, … “Đây thật là một tiến trình của sự trung thực, chân thành, nghiêm túc, và cầu nguyện…”;
(2) giai đoạn Châu lục của Thượng hội đồng đã được tiến hành ra sao;
(3) giai đoạn Châu lục sẽ tiếp tục như thế nào thông qua Đại hội FABC. Khi nêu bật các quy trình và mục đích của giai đoạn Châu lục, Giáo sư Pascoe cũng nhấn mạnh rằng “Tài liệu sẽ thực sự đại diện cho tiếng nói của dân Chúa“.
- Giới thiệubản thảo của Sứ điệp FABC
Tiếp đến là phần giới thiệu về bản thảo đầu tiên của Sứ điệp mà Đại hội FABC muốn gửi tới tất cả các dân tộc Á châu, và các tham dự viên được mời đưa ra phản hồi và đề nghị chi tiết về Sứ điệp.
Sau đó, các nhóm thảo luận của ngày hôm trước trình bày các báo cáo ngắn về chủ đề mà họ thảo luận trong bối cảnh “Hình dung những lộ trình mới”.
- Giới thiệuLược đồ chung Văn kiện Cuối cùng của FABC
Đức giám mục Pablo Virgilio Siongco David
Đức giám mục Pablo Virgilio Siongco David, thành viên Ủy ban về Văn kiện Cuối cùng của Đại hội FABC giới thiệu khái quát Lược đồ chung của Văn kiện Cuối cùng; sau đó là phần đặt câu hỏi, gợi ý, và đóng góp của tham dự viên đối với bản văn.
- Thảo luận nhóm theo khu vực
Phiên họp được tiếp tục với việc các đại biểu chia thành các nhóm dựa trên quốc gia và khu vực để thảo luận về việc tái cấu trúc FABC đặt nền trên một số điểm chính: ước mơ, thay đổi, lĩnh vực hợp tác,…. Cuối cùng, mỗi nhóm chia sẻ kết quả của cuộc thảo luận của nhóm.
Với lời cầu nguyện ngắn, Đức giám mục Allwyn D’Silva đã khép lại ngày làm việc thứ XIV của Đại hội.
Nt. Anna Ngọc Diệp, OP
Dòng Đa Minh Thánh Tâm
2022
Cộng tác và tiếp nối công trình cứu độ của Đức Kitô
28/10 Thứ Sáu
Thánh Simon và Jude, Tông Đồ
Pl 1:1-11; Tv 111:1-2,3-4,5-6; Lc 14:1-6
Cộng tác và tiếp nối công trình cứu độ của Đức Kitô
“Simon biệt danh là quá khích; Giuđa con ông Giacôbê” ( Lc 6,15-19).
Hai vị thánh này luôn đứng bên nhau trong danh sách 12 Tông Đồ. Simon là một con người nhiệt thành, không quãng sự khó nhọc và hăng say. Chúa Giêsu đã biến đổi ông từ một người nhiệt thành với nước Israel trần thế, thành một vị Tông Đồ nhiệt thành với Nước Trời. Giuđa còn gọi là Tađêô. Ông được gọi là Giuđa trung kiên, vì ông đã trung kiên với Chúa cho đến hơi thở cuối cùng. Noi gương hai vị thánh Tông đồ, chúng ta cũng phải trở nên những dụng cụ đắc lực cho Hội Thánh và tích cực siêng năng trong bổn phận của người tín hữu.
Thánh Matthêu và Thánh Máccô gọi Thánh Giuđa là Tađêô – vì trùng tên với Giuđa ở Iscariốt, nên Thánh Giuđa được gọi là Tađêô cho khỏi lộn. Phúc âm không đề cập riêng mà chỉ đề cập chung hai vị này trong 4 danh sách các tông đồ. Các học giả cho rằng Thánh Giuđa không là tác giả của Thư Giuđa.
Thánh Giuđa có biệt danh là “nhiệt thành” (Zealot). Thực ra Zealot là một nhóm quá khích, đó là một giáo phái Do Thái đại diện cho chủ nghĩa ái quốc cuồng nhiệt của người Do Thái. Với họ, lời hứa trong Cựu ước nghĩa là người Do Thái sẽ được giải phóng và độc lập.
Thiên Chúa là Vua của họ, và việc nộp thuế cho đế quốc La Mã là điều phỉ báng Thiên Chúa. Chắc chắn một số người quá khích là những người thừa kế của Macabê, thực hiện lý tưởng tôn giáo và độc lập. Nhưng nhiều người là bản sao của những kẻ khủng bố thời hiện đại. Họ tấn công và giết người, tấn công cả người hợp tác là ngoại bang. Trách nhiệm của họ là nổi loạn chống đế quốc La Mã, kết thúc bằng việc phá hủy Đền thờ Giêrusalem vào năm 70.
Có thể hai Thánh Simon và Giuđa đã rao giảng Tin Mừng ở Mesopotamia và Persia (Ba Tư), thực sự chúng ta không có gì chắc chắn hơn ngoài thông tin từ Tân ước cho biết nhị vị này là Tông đồ của Chúa Giêsu.
Tin Mừng hôm nay tường thuật chuyện Chúa Giêsu lên núi cầu nguyện suốt đêm với Chúa Cha , sau đó Ngài xuống núi chọn gọi mười hai vị Tông Đồ cùng đi theo để loan báo Tin Mừng Nước Trời. Có đông đảo dân chúng đến nghe Ngài giảng dạy và nhiều bệnh nhân được ơn chữa lành.
Ngài không tuyển những người có thế giá, nổi nang, học thức, mà lại gọi những ngư phủ tầm thường ít học, tính khí khác nhau. Hầu hết họ là những người nhút nhát, sau này chạy bỏ Thầy trong cuộc thương khó. Matthêu là hàng thu thuế tội lỗi công khai. Có những người nóng tính được mệnh danh là “con của thiên lôi”. Phêrô chối Thầy, người thì ngày sau bán Thầy như Giuđa Iscariô. Nhưng họ lại là “những kẻ Người muốn.” Đường lối của Chúa thì khác xa với đường lối của con người. Cách huấn luyện của Đức Giêsu là cho họ được ở với Thầy, tập suy nghĩ, ăn nói, cư xử, hành động như Thầy trực tiếp trong cuộc sống. Ở với Thầy có cơ hội để Thầy quan sát, nhắc nhở, sửa sai, tập tành, rèn luyện thành người môn đệ đích thực, làm nền tảng lưu truyền Tin Mừng cho khắp thế gian sau này.
Mở đầu cho sứ mạng đặc biệt ấy, “Chúa Giêsu, Người đã thức suốt đêm cầu nguyện cùng Thiên Chúa”. Rồi Người “kêu các môn đệ lại, chọn lấy mười hai ông và gọi là Tông Đồ”. Ở đây Chúa dạy ta “cầu nguyện” là việc cần trước hết. Từ khi xuất thân giảng đạo đã có nhiều người theo Chúa. Tin Mừng nhắc đến “bảy mươi hai môn đệ” (Lc10,17).
Trong số nhiệt thành ấy, hôm nay Chúa chọn mười hai ông. Các ông đi bên Chúa mà học hỏi, chia sẻ vui buồn, trợ giúp Chúa, được sai đi để tiếp nối sứ mạng của Người.
12 Tông Đồ đại diện cho 12 tổ phụ Israel. Các sách đều viết: Đứng đầu là Phêrô, cuối cùng là Giuđa phản bội.
– Lớp 1: Bốn vị tiên khởi: Phêrô, Anrê, Giacôbê, Gioan.
– Lớp 2: Đứng đầu Philipphê, Batôlômêô, Matthêu, Tôma.
– Lớp 3: Giacôbê hậu, Simon, Giuđa, Giuđa phản bội.
Các vị hôm nay được “Đức Giêsu đi xuống cùng với các ông”. Chúa như tập duyệt, cho các ông chứng kiến và hiệp thông vào quyền năng của Người: “Tại đó đông đảo môn đệ của Người và đoàn lũ khắp nơi… đến để nghe Người giảng và để được chữa lành bệnh tật”.
Ba năm bên Chúa, được hưởng sung mãn tình yêu của Người rồi trở nên yêu Chúa hết tình, yêu người tha thiết. Các ông, con người hiền lành, chất phác, mỗi người một tính, một nết, một khả năng riêng. Nhưng cùng một niềm tin, hết lòng hết sức với sứ mệnh Chúa trao cho đến chết, hầu làm chứng Chúa Giêsu đã chết và sống lại mà cứu chuộc nhân loại.
Và khi chọn các ông, Chúa Giê-su muốn họ chu toàn một cuộc sống gồm hai nhịp: ở lại với Chúa và ra đi loan báo Tin Mừng. Các động từ “ở lại”, “ở trong,” “đi theo” được các thánh sử dùng nhiều lần để diễn tả mối hiệp thông phải có của các Tông Đồ đối với Chúa Giê-su như mối thông hiệp Ngài có với Chúa Cha, Đấng đã sai Ngài, sự hiệp thông cần thiết đến mức trở nên ưu tiên trong các hoạt động của Ngài. Mặt khác, “tông đồ” nghĩa là “người được sai đi”, tham dự vào sứ mạng cứu độ của Chúa Giê-su. Ở lại với Chúa và ra đi loan báo Tin Mừng là hai nhịp của trái tim Tông Đồ, cần thiết và không thể tách rời nhau.
Sau ngày Chúa về trời, mỗi ông một phương, âm thầm mà quyết liệt loan báo Lời Chúa. Các ông vui tươi, hăng say, chẳng có gì làm các ông chùn bước vì có Chúa trong lòng. Các ông rao giảng, lam lũ, viết sách, viết thư nài nỉ mọi người hãy yêu mến Thiên Chúa và thực thi lời Người.