Chuyện cần làm …
CHUYỆN CẦN LÀM THÌ KHÔNG LÀM VÀ NGƯỢC LẠI
Đâu đó bỉ nhân có đọc được một câu chuyện kể đại loại như thế này :
Ở một giáo xứ nọ, Cha Xứ muốn cái gì cũng phải là hoàn hảo, cái gì cũng phải là chỉn chu. Ai nào đó không làm theo ý hay không chỉn chu thì Cha Xứ cáu gắt.
Chuyện xảy ra thường nhất và lớn nhất trong Giáo Xứ đó chính là việc kiệu Mình Thánh Chúa. Lần nào cũng như lần nấy không tránh khỏi những sơ xuất. Với tính cách và ước muốn hoàn hảo, Cha Xứ cương quyết cũng như cố gắng không để một điều gì sơ xuất nữa.
Và rồi, ngày mà cả giáo xứ kiệu Thánh Thể lại đến. Ngày hôm đó, quả thật là cả giáo xứ đi kiệu Mình Thánh Chúa hết sức trang nghiêm và sốt sắng. Có thể nói là cuộc rước này hoàn hảo trên mức hoàn hảo. Thế nhưng rồi đến khi kết thúc giờ kiệu và Chầu Mình Thánh Chúa, chú bé giúp Lễ phát hiện ra một điều hết sức quan trọng là Cha Xứ quên đặt Mình Thánh Chúa vào Mặt Nhật !
Có thể đây chỉ là câu chuyện giả tưởng nhưng dù sao đi chăng nữa cũng để lại cho người nghe bài học nào đó trong cuộc đời. Trong cuộc đời, có khi người ta lo lắng ba cái chuyện bên ngoài, lo lắng ba cái chuyện đâu đâu còn chuyện chính yếu lại quên đi mất.
Ở đời, làm sao có sự hoàn hảo để mà mong muốn. Hẳn nhiên ai ai cũng cầu toàn nhưng làm gì có thể cầu toàn được vì phàm là người, sơ xuất là chuyện dĩ nhiên, trừ phi những người ngạo mạn và tự cao tự đại coi mình là nhất và vô địch thiên hạ.
Nói tới đây, hình dung ra chuyện khóc mướn. Có những gia đình muốn thể hiện mình có hiếu nên bèn thuê người đi khóc mướn. Chỉ cần bỏ ra một chút tiền thế là đám tang thật rình rang vì có nhiều người khóc … mướn. Những người kia chả biết gì, chỉ cần có tiền thì họ khóc mướn vô tội vạ.
Nực cười thay là có những chuyện chả dính dáng gì đến đời mình, chả dính dáng gì đến ơn cứu độ của mình mà mình cứ phải lăn tăn. Cần gì phải lăn tăn như thế ? Chuyện quan trọng nhất của mỗi người đó là tìm sự bình an trong tâm hồn, tìm ơn cứu độ.
Những ngày này, ai ai cũng biết đại dịch đã đến, đang đến và sẽ hoành hành trên cả nhân loại. Chuyện quan trọng nhất bây giờ phải chăng đó là thinh lặng để cầu nguyện, để xin Chúa cho mỗi người tin vào Chúa, bám vào Chúa để được giải thoát, để được chữa lành.
Cạnh đó, ngoài chuyện lo về đức tin, ai ai cũng biết sẽ có cuộc khủng hoảng kinh tế xảy ra không muộn. Cứ như tình hình hiện nay thì đã xảy ra những vụ án do tình hình Covid19. Lo nồi cơm, lo cho gia đình của mình không lo nhưng lại cứ đi lo chuyện của người khác, quả thật là buồn cười.
Tiếc thay trong cuộc sống có những chuyện nhỏ nhen, có những chuyện xem ra nó chẳng ảnh hưởng gì đến đời sống và nhất là ơn cứu độ của mình nhưng người ta cứ lao vào để mà săm soi, để mà xét nét. Có khi người ta xét nét từng câu chữ, có khi người ta xét nét từng lời ăn tiếng nói, có khi người ta xét nét những thứ bên ngoài. Chuyện cần nhất vẫn là nội tâm của mỗi người.
Ai nào đó lăn tăn cũng dễ hiểu chứ không khó. Đơn giản là họ không có bình an trong tâm hồn. Nếu ai nào đó bình an thật sự trong tâm hồn thì cho dẫu có những náo động xôn xao thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến họ. Như đâu đó ta đã đọc được tâm tình : “Tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến”. Với câu này, ta nhận ra tâm của ta như thế nào trước những nổi trôi, những biến cố của cuộc đời. Có khi chỉ vì ham vui, có khi chỉ vì cái tôi của ta quá lớn để ta cứ chạy quanh quanh như chiếc đèn cù vậy mà ta không tìm thấy sự bình an.
Hẳn ta còn nhớ Thánh Vịnh 61 chỉ dạy :
“Chỉ trong Thiên Chúa mà thôi,
hồn tôi mới được nghỉ ngơi yên hàn”.
Và quan trọng hơn cả đó chính là :
“Ơn cứu độ tôi bởi Người mà đến,
duy Người là núi đá, là ơn cứu độ của tôi”
Vâng ! Ơn cứu độ của mỗi người chúng ta chính là nơi Thiên Chúa và chỉ mình Thiên Chúa. Chính vì thế, nên chăng tìm Thiên Chúa chứ đừng đi tìm những thứ khác lăn tăn để lỡ khi ta nằm xuống ta mất cả chì lẫn chài.
Trong những ngày bước vào cuộc Thương Khó của Thầy Chí Thánh Giêsu, mỗi người chúng ta được mời gọi đi vào cõi lặng để nhìn, để ngắm, để suy tình yêu cứu độ mà Thiên Chúa yêu thương và dành cho mỗi người chúng ta. Thay vì đi tìm những chuyện hão huyền, những chuyện lăn tăn thì ta nên trở về với Chúa, trở về với chính mình để tìm ơn Cứu Độ mà thôi. Đơn giản, Ơn Cứu Độ vẫn là điều cốt yếu nhất của đời Kitô hữu chúng ta.