Chúa Giêsu Với Trẻ Nhỏ
17.8 Thứ Bảy trong tuần thứ Mười Chín Mùa Quanh Năm
Ed 18:1-10,13,30-32; Tv 51:12-13,14-15,18-19; Mt 19:13-15
Chúa Giêsu Với Trẻ Nhỏ
Trong tâm thức nhiều người, khi người lớn nói chuyện, con nít không được đến quấy rầy. Vì vậy, các môn đệ đã ngăn cản các trẻ em đến với Chúa Giê-su. Tuy nhiên, cái nhìn của Chúa Giê-su lại khác. Ngài không quan tâm đến việc các em có quấy rầy hay không, nhưng nhìn vào tâm hồn của các em, những tâm hồn đơn sơ, chưa vướng tội luỵ và Ngài đã chúc phúc cho chúng. Chúa mong muốn những người theo Ngài có được tâm hồn như chúng để đón nhận Tin Mừng, để gia nhập vào Nước Thiên Chúa. Nói cách khác, những ai không có tâm hồn đơn sơ, trong sạch thì không thể vào được Nước Trời.
Các trẻ nhỏ được Chúa Giêsu yêu thương và đưa ra làm mẫu mực cho những ai muốn bước vào Nước Trời: “Nếu các con không hóa nên như trẻ nhỏ, các con không được vào Nước Trời. Ai hạ mình xuống như trẻ nhỏ, đó là kẻ lớn nhất trong Nước Trời”. Tinh thần tu đức trẻ thơ là đơn sơ, phó thác, không cậy dựa vào sức riêng, nhưng đặt trọn tin tưởng vào Chúa.
Tin Mừng Giáo Hội cho chúng ta lắng nghe hôm nay đề cập đến trẻ nhỏ trong một hoàn cảnh khác, với những lời của Chúa Giêsu: “Cứ để trẻ nhỏ đến với Thầy, đừng ngăn cấm chúng, vì những ai giống như chúng mới được vào Nước Trời”. Người ta dẫn các trẻ em đến với Chúa Giêsu để Ngài đặt tay và cầu nguyện cho chúng. Ðặt tay và cầu nguyện cho một người là nghi thức tôn giáo quen thuộc trong Do thái giáo thời Chúa Giêsu. Những vị lãnh đạo tôn giáo và các Rabbi thường đặt tay và cầu nguyện cho những ai đến xin được chúc lành; họ cũng đặt tay trên trẻ nhỏ và cầu nguyện cho chúng, mặc dù theo phong tục người Do thái thời đó, những trẻ nhỏ không có địa vị, không có giá trị gì, chỉ khi nào trẻ đến tuổi 12, nó mới được nhìn nhận có chỗ đứng trong cộng đoàn. Các môn đệ Chúa Giêsu lúc đó chưa thay đổi tâm thức, họ còn ngăn cản không cho người ta đem các trẻ nhỏ đến với Chúa.
Thái độ và lời dạy của Chúa Giêsu nhắc cho các môn đệ lúc đó và cho chúng ta ngày hôm nay rằng trong cộng đoàn Giáo Hội, mọi người không tùy thuộc hạng tuổi, đều có quyền đến với Chúa để Chúa đặt tay, cầu nguyện và chúc lành cho; không ai bị loại khỏi tình yêu và ân sủng của Chúa, dù là một đức trẻ. Các nhà chú giải đã xem đoạn Tin Mừng này như là căn bản cho việc rửa tội trẻ nhỏ được cộng đoàn tiên khởi thực hiện.
“Cứ để trẻ nhỏ đến với Thầy, đừng ngăn cấm chúng”. Chúng ta có thái độ kỳ thị, ngăn cản các trẻ nhỏ đến với Chúa không? Có những người lớn, những bậc cha mẹ rơi vào tâm thức của các môn đệ ngày xưa: họ không đem con cái đến với Chúa Giêsu, họ không nêu gương sống đức tin cho con cái, cũng không muốn cho con cái lãnh nhận Bí tích Rửa tội, nại lý do tôn trọng tự do của con cái, đợi chúng lớn lên và tự quyết định muốn rửa tội hay không. Ðây là thái độ sai lầm về ơn cứu rỗi của Chúa: Ơn Chúa được ban nhưng không cho mọi người, chúng ta là ai mà dám xét đoán về điều kiện tuổi tác để được Chúa chúc lành và ban ơn cứu rỗi.
“Cứ để trẻ em đến với Thầy, đừng ngăn cấm chúng, vì Nước Trời là của những ai giống như chúng”. Nếu nước Thiên Chúa là của những ai giống như trẻ nhỏ, thì thật khó cho chúng ta – những người trưởng thành có thể vào nước Trời. Bởi vì chúng ta không là trẻ nhỏ, và vì chúng ta thường có khuynh hướng lý tưởng hoá sự ngây thơ của trẻ con, điều có vẻ gây nhiều ấn tượng cho chúng ta, nhưng đây không phải là điều Chúa Giêsu muốn nói tới, sự ngây thơ của trẻ con với chúng ta là điều bất khả thi.
Tại sao nước Thiên Chúa là của những ai giống như trẻ con? Tại sao con nít có thể vào nước Trời như lẽ tự nhiên? Chúa Giêsu không tôn vinh sự ngây thơ của con trẻ, mà đúng ra Chúa Giêsu tôn vinh trẻ nhỏ vì chúng không có ảo tưởng về cái tôi toàn năng của mình. Có thể nói, trẻ nhỏ không có lựa chọn nào khác ngoài lựa chọn phải phụ thuộc và cần sự trợ giúp của ai đó: đó có thể là ông bà, cha mẹ, anh chị hay những người trưởng thành mà chúng tin tưởng.
Hãy để các trẻ nhỏ đến với Chúa Giêsu, đừng ngăn cản chúng. Xin Chúa giúp chúng ta chu toàn trách nhiệm cao cả này, với ý thức rằng ân sủng và chúc lành của Chúa là kho tàng quí giá mà chúng ta có thể trao lại cho con cái chúng ta.
Điều làm Chúa hài lòng và chúng ta có thể hiểu đúng Lời Chúa dạy: “Nước Trời là của những ai giống như trẻ nhỏ”, đó là chúng ta không ảo tưởng về chính mình khi tự cho mình toàn năng, giỏi giang, hiểu biết, không cần ai khác, không cần sự trợ giúp của người thân cận, thậm chí không cần Chúa. Điều Chúa muốn nói là chúng ta đừng tự phụ, đừng nghĩ mình có thể lo cho chính mình mà không cần ai giúp đỡ; khi trẻ nhỏ đói, chúng sẽ nói: con đói, hoặc không ai cho chúng ăn, chúng sẽ đói. Chúng ta là những người trưởng thành phải luôn luôn nói điều này: xin giúp con!