Bruno Raffara, người cha, người ông và linh mục
Bruno Raffara, người cha, người ông và linh mục
Làm thế nào để nhìn bàn tay của Chúa trong thử thách của cảnh góa bụa? Làm thế nào ơn gọi linh mục có thể phát sinh khi một người đã làm chồng và làm cha? Những câu hỏi này, cha Bruno Raffara, 57 tuổi, đã mất một thời gian để có câu trả lời.
Người cha, góa vợ, người ông, bây giờ ông Bruno Raffara là linh mục giáo phận Angers từ năm 2020. Một hành trình đặc biệt
Cha vừa cười vừa nói: “Tôi gom lại mọi thứ và chỉ nối kết chúng lại hôm nay.” Các dấu hiệu? Ông từ tốn nói, ông thích dùng từ “dấu chỉ” hơn: “Mọi người có thể tin hay không tin.” Và có rất nhiều dấu chỉ trong đời của cha Bruno, cha chịu chức ở giáo phận Angers ngày 28 tháng 6 năm 2020.
Hai ông bà Claire và Bruno gặp nhau năm 1984 trong một buổi họp của những tình nguyện viên ở Lộ Đức khi họ chưa đầy 20 tuổi. Họ cùng có đức tin, một nền tảng vững chắc nâng đỡ họ cho đến cùng. Ngày 26 tháng 7 năm 1986, hfai người kết hôn tại Cholet, quê quán của bà Claire. Bà là giáo viên và ông Bruno dạy kinh tế. Hai người sinh hoạt với cộng đoàn “Lời Sự Sống” thoát thân từ phong trào Canh Tân Đặc Sủng, họ sống sáu năm ở Corrèze trước khi dọn về Sarthe, nơi họ có cuộc sống gia đình, việc làm và sinh hoạt giáo xứ là nhịp sống hàng ngày của họ.
Tôi cảm thấy như tôi đã mất đi thiên chức của mình. Tôi không còn phải chăm sóc Claire nữa, Claire đã ở thiên đàng. Bỗng nhiên tôi trắng tay.
Năm 1999, gia đình dọn về Saumur. Nhưng bệnh của Claire phát. Bạn bè, các cộng đoàn ở bên cạnh hai vợ chồng, họ được bảo bọc, ông Bruno cho biết, “sau này tôi biết có rất nhiều người đã cầu nguyện cho vợ tôi.” Giám mục Bruguès, giáo phận Angers đã đến thăm bà một tuần trước khi bà qua đời và ngài vẫn còn nhớ cuộc viếng thăm này. Bà Claire qua đời ngày 25 tháng 1 năm 2002. Họ có ba người con 13, 11 và 7 tuổi.
Mang một nỗi buồn vô biên, ông Bruno phải xoay xở với cuộc sống hàng ngày của ba đứa con. Nhưng nhanh chóng, ông mang một tâm trạng mới: “Tôi cảm thấy như tôi đã mất đi thiên chức của mình. Tôi không còn phải chăm sóc Claire nữa, Claire đã ở thiên đàng. Bỗng nhiên tôi trắng tay.” Người cha gia đình quay sang Chúa: “Con phải làm gì bây giờ?” Dĩ nhiên trách nhiệm với con cái là chuyện trước mắt.
Một cuộc gọi từ giám mục
Chín tháng sau khi bà Claire qua đời – “một giai đoạn mang tính biểu tượng” – ý tưởng về chức linh mục bắt đầu chín muồi. Một thời gian sau, sau khi làm lễ, giám mục Bruguès gọi cho ông Bruno: “Ông có bao giờ nghĩ ông sẽ phục vụ cho Giáo hội không?” Làm việc ở giáo xứ, người cha gia đình đã làm. Giám mục nói đến chức phó tế. Ngay lập tức, ông Bruno Raffara trả lời, ông đã nghĩ đến chức linh mục. Tuy nhiên, vào lúc đó vấn đề tái hôn vẫn còn bỏ ngỏ. Giám mục kết luận: “Khi ông chắc chắn không nghĩ đến chuyện tái hôn thì ông đến gặp tôi.” Ngài khuyên ông nên đi cùng người linh hướng để phân định. Những “dấu chỉ” như những nháy mắt của Chúa là những dấu chỉ đầu tiên của một loạt dấu chỉ.
Một mùa hè nọ, trong lễ hội gia đình ở Sainte-Anne-d´Auray, ông Bruno Raffara tình cờ đọc một đoạn trong sách Samuel: “Ta sẽ cho xuất hiện một tư tế trung kiên để phục vụ Ta, nó sẽ hành động theo lòng Ta và ý muốn của Ta”. Làm sao để không nhìn thấy đây là một dấu chỉ? Ông Bruno thắc mắc. Đặc biệt đó là ngày lễ Thánh Annà, ngày 26 tháng 7, ngày cưới của hai người.
Năm tháng trôi qua, các con lớn lên. Trong trái tim của ông Bruno Raffara, phân định rõ dần. Tháng 12 năm 2013, ông xin gặp giám mục Delmas, giáo phận Angers, ngài vừa về giáo phận vài năm trước đó. Giám mục nói với ông: “Nếu ông không đến, tôi cũng sẽ nói với ông điều này”.
Ngày 11 tháng hai, lễ Đức Mẹ Lộ Đức, giám mục đề nghị ông vào chủng viện tháng chín. Khi đó con gái út của ông đang là sinh viên. Làm sao để dung hòa chủng viện và việc làm? Mỗi người suy nghĩ phần của mình. “Tất cả đã được giải tỏa trong vòng 8 ngày. Tôi gặp người trách nhiệm ở sở của tôi ngày 18 tháng hai, ngày lễ Thánh Bernadette. Tôi được nghỉ việc và được hưởng chế độ đảm bảo công việc.”
Sự khôn ngoan của Giáo hội
Tháng 9 năm 2015, ông là chủng sinh. Nhưng, thay vì theo học chương trình cổ điển ở chủng viện Nantes, ông vào phân khoa thần học của giáo phận Angers với dấn thân làm việc lâu dài cho giáo xứ. Về phần giám mục, ngài đồng hành, nhưng “không quá sát”. “Đó là thước khôn ngoan để chủng sinh được tự do. Việc phân định được giao cho những người khác.”
Mới đầu các con của ông cảm thấy không thoải mái khi thấy cha mình là người của quần chúng. Nhưng với thời gian chúng quen dần. Ông Raffara chịu chức ngày 28 tháng 6 năm 2020, bây giờ ông là cha xứ một giáo xứ gần Cholet. Giáo dân vui với sự hiện diện của cha và cha cũng vui: “Tôi cũng sống như họ. Họ nhắc tôi nên đi nghỉ hè, nên nghỉ ngơi, nên về thăm con cái.”
Bây giờ khi nghĩ lại các linh mục trẻ đã mời cha đi Lộ Đức, nghĩ đến nghề giảng dạy đã làm cho cha nói chuyện thoải mái trước công chúng, cha Raffara cảm tạ vì sự tế nhị của Thiên Chúa đối với ơn gọi bất ngờ này, cha tin chắc: “Ngài đã chuẩn bị cho tôi.”
Giuse Nguyễn Tùng Lâm dịch