2023
Làm thế nào phân định sứ mạng của mình trong Giáo xứ?
Làm thế nào giúp đỡ các linh mục? Đâu là sứ mạng của tôi trong giáo xứ? Sự phân định này ngang qua cuộc gặp gỡ giữa ước muốn, khả năng và ơn gọi, với ý thức “Chúa đã dựng nên tôi cho một sứ mạng duy nhất mà Ngài không giao phó cho ai khác”.
Tôi có thực sự hữu ích không?
Sự hiện diện và sự giúp đỡ mà chúng ta có thể mang đến cho các linh mục trên thực địa thường ngày có hữu ích thực sự không? Hay chúng là những thứ không đáng kể, vô nghĩa bên cạnh những nhu cầu thực sự mà chúng ta không thể tưởng tượng được bản chất và tầm quan trọng? “Viên đá sống động” (1P 2, 5) mà tôi mang đến cho tòa nhà Giáo hội, có thực chỉ là một hạt cát nhỏ? Liệu những gì tôi có thể làm với phương tiện hạn chế của mình, thời gian quá ngắn, sự hiểu biết một phần của tôi về thực tại, cuối cùng có thay đổi được điều gì không?
Vâng, có thay đổi một cái gì đó. Khi chúng ta cảm thấy mình đang trượt dài trên con dốc của sự phiền muộn, chúng ta có thể nhớ đến thánh Inhaxiô, người đã khuyên chúng ta hãy neo mình vào những nơi an ủi của chúng ta, vào những gì chúng ta biết là luôn luôn đúng và là nguồn bình an, của niềm vui sâu xa và bền vững, của sức sống và nhiệt huyết. Trong trường hợp hiện tại, đâu là những điều chắc chắn mà chúng ta có thể dựa vào?
Nhờ phép rửa tội, chúng ta trở thành “chi thể của thân thể Đức Kitô” và tham dự vào “phẩm giá tư tế, ngôn sứ và vương đế” của Người. Do đó, chúng ta luôn được tháp nhập vào thân thể Chúa Kitô là Giáo hội. Một ngày nọ, một giáo dân đã từng kết thúc cuộc trò chuyện bên lề với một người rất dấn thân bằng câu nói: “Giáo hội sẽ tìm ra giải pháp”. Người đó trả lời: “Nhưng Giáo hội là chúng ta! ” Lời nói rất đơn giản này có sức biến đổi đối với tất cả những người nghe phần cuối cuộc trao đổi này.
Thực hành phân định
Vì vậy, câu hỏi đặt ra: cụ thể tôi có thể làm gì thực sự hữu ích? Tôi có phần nào trong vườn nho của Chúa để sinh hoa trái? Tôi phải phục vụ ở đâu? Đức Hồng y Newman viết trong một lời cầu nguyện: “Tôi là một mắt xích trong toàn thể. Chúa đã dựng nên tôi cho một sứ mạng duy nhất mà Ngài không giao phó cho ai khác”. Lời này, cực kỳ an ủi trong những thử thách, là lời đảm bảo hàng ngày rằng công việc của mỗi người đều xứng đáng, quý giá và độc đáo trong Nước Trời.
Nhận ra Thiên Chúa muốn chúng ta ở đâu vì lợi ích của Giáo hội và vì cuộc sống vui tươi và phong nhiêu của chúng ta, đó là một bài tập phân định vốn diễn ra trong việc lắng nghe Chúa Thánh Thần và trong cộng đoàn. Đó là sự gặp gỡ giữa ước muốn, khả năng và ơn gọi. Có lẽ tôi phải lắng nghe trái tim mình nhiều hơn: tôi bị thu hút bởi điều gì? Điều gì mang lại cho tôi niềm vui? Ca hát, cắm hoa, giáo dục, tổ chức, nói chuyện, sửa chữa, viết lách, đón tiếp, đồng hành, cầu nguyện…? Có lẽ tôi cần được đào tạo thêm để mang lại những điều tốt nhất của bản thân vì lợi ích của Giáo hội?
Chúng ta sẽ vui hơn nếu chúng ta cảm thấy hoàn toàn thoải mái khi phục vụ, và chính những người khác, đôi khi là những giáo dân không quen biết, được cử đến để xác nhận với chúng ta rằng chúng ta đang ở đúng nơi mình cần đến. Có lẽ có những thiết bị kinh tế mới mẻ sẽ được phát minh để tài trợ cho việc đào tạo các tín hữu để thực hiện công việc này và công việc kia một cách có năng lực và tự chủ.
Phát minh ra các mô hình khác
Các tổ chức giáo xứ của chúng ta trong các nhóm và hội đồng chắc chắn sẽ được đại tu và thiết kế lại các chu vi trong tương lai gần. Đây là cơ hội để thoát ra khỏi khuôn khổ, để phát minh ra các mô hình làm việc cùng nhau khác. Làm thế nào để làm cho nó hấp dẫn hơn? Làm sao để thu hút những người năng động, hay các sinh viên? Bằng cách thay đổi địa điểm, bằng cách gặp gỡ ở nơi khác ngoài các hội trường giáo xứ, bằng cách tạo ra một không khí vui vẻ mới vốn sẽ bao quanh công việc phục vụ, bằng cách cùng nhau thực hiện các hoạt động khác chẳng hạn như thể thao.
Cũng ngang qua sự ghi nhận cá nhân, lời cảm ơn cá nhân chú ý đến sứ mạng mà mỗi mắt xích trong toàn thể đã hoàn thành. Theo nghĩa của phụng vụ phép Rửa, tất cả chúng ta đều là tư tế, nghĩa là tất cả chúng ta đều hiệp nhất với nhau, cùng nhìn về một hướng và cùng làm một công việc. Cầu nguyện, làm việc và thư giãn với các linh mục của chúng ta sẽ không giải quyết được mọi vấn đề, nhưng sẽ thay đổi cuộc sống của họ ở đây với chúng ta và cho phép họ sinh hoa trái thiêng liêng. Mỗi người chỉ có thể hoàn thành nghĩa vụ bậc sống của mình một cách tốt nhất có thể, và đây là phẩm giá của chúng ta, là lời đáp lại ơn gọi của chúng ta và là sứ mạng của chúng ta với tư cách là một “mắt xích trong toàn thể”.
Theo nhật báo Aleteia
2023
MỘT LINH MỤC ẤN ĐỘ BỊ BẮT VÌ NÓI VỊ VUA ẤN GIÁO KHÔNG PHẢI LÀ THẦN MINH
2023
Tản mạn mưa,nắng đời tu
Đời tu không phải là một cánh đồng hoa hồng mãi mãi nở rộ. Đôi khi, nỗi buồn đến thăm ta, khiến ta trăn trở và tìm kiếm lời giải đáp. Giống như những cơn mưa và ánh nắng không chỉ là những hiện tượng tự nhiên, mà còn mang trong mình ý nghĩa sâu sắc về sự biến đổi và trải nghiệm của con người trên con đường theo Chúa.
Khi mưa đến, những giọt nước rơi từ trên trời như những giọt sương tinh khiết, nhẹ nhàng chạm vào da thịt, mang theo những lời nhắc nhở về sự tạm bợ của vật chất và cần thiết của sự thanh tịnh tâm hồn. Mưa rơi làm ướt bước chân, làm ướt lòng người tu hành, giống như việc rửa sạch bụi bẩn, những tưởng tượng và tâm tư không tốt. Mưa làm sạch và tạo điều kiện cho sự sinh trưởng, cho những hạt giống tâm linh trong lòng con người nảy mầm và phát triển.
Tuy nhiên, trong những cơn mưa ẩn chứa sự thử thách và gian truân. Khi mưa đổ xuống, lòng người tu sĩ có thể bị lấp đầy bởi những trạng thái tâm lý xáo động. Đó là những lúc khi sự kiên nhẫn và lòng trung thành được đặt vào thử thách, khi lòng tin và sự phó thác bị dao động. Nhưng như mọi hiện tượng tự nhiên, mưa chỉ kéo dài một thời gian, sau đó sẽ tạnh đi và lại để lại không gian tươi sáng, trong lành. Sự kiên nhẫn và lòng tin sẽ được thử thách, nhưng cũng sẽ được củng cố và trưởng thành.
Khi ánh nắng xuất hiện, tia nắng mặt trời chiếu rọi xuống, trái tim người tu hành tràn đầy hy vọng và sự tươi sáng. Ánh nắng là biểu tượng của sự tỉnh thức, là nguồn cảm hứng để tiếp tục vun đắp và thăng tiến. Trong ánh nắng, những mảnh tối trong lòng được chiếu sáng, những góc khuất được bộc lộ và chấp nhận.
Tuy nhiên, ánh nắng cũng có thể làm cho những sự tự mãn và kiêu ngạo bừng cháy. lòng người tu sĩ có thể dễ dàng trở nên mê muội và lạc lối trong mênh mông cám dỗ, vì vậy nếu ta không thể cân nhắc và đón nhận ánh sáng một cách cẩn thận, sẽ tồn tại nguy cơ bị thiêu cháy bên trong, tức là bị mất cân bằng của cuộc sống.
Cuộc đời theo Chúa không chỉ là những ngày mưa và nắng riêng lẻ, mà là sự kết hợp của cả hai. Sau cơn mưa, mặt trời trở lại, mở ra những ánh sáng mới và hy vọng. Nó mang theo sự ấm áp và niềm tin, làm tan chảy đi những khó khăn và mang đến cảm giác an ủi và bình yên.
Trên con đường theo Chúa, người tu sĩ cần biết đón nhận mỗi cơn mưa và mỗi ánh nắng. Hãy nhìn nhận mưa như một cơ hội để làm sạch và trưởng thành, và khi mặt trời ló rạng, hãy tận hưởng ánh sáng và truyền cảm hứng cho những người xung quanh.. Đó là những phần khác nhau của hành trình đời tu, đem lại cho chúng ta những bài học, sức mạnh và sự trưởng thành.
2023
Năm Thánh nói với tôi điều gì?
Năm Thánh, không chỉ là những ngày tháng trôi qua trên lịch, mà là một chuỗi thời gian ý nghĩa, nơi mọi tâm hồn được kêu gọi tham gia vào hành trình nội tâm. Sống trong bầu khí của Năm Thánh Dòng, tôi nhận ra rằng tâm hồn mình đang được gợi thức, như một giấc mơ đẹp, để tìm kiếm điều gì đó tinh tế hơn trong bản thân và thế giới xung quanh.
“Năm Thánh Dòng nói với tôi điều gì?” Câu hỏi này dường như là một lời gọi riêng tư giữa tôi và tâm hồn mình. Nó đưa tôi vào một hành trình tìm kiếm tận cùng của cõi lòng, nơi tôi không chỉ là người quan sát mà còn là người tham gia, là người đắm chìm trong những khoảnh khắc thiêng liêng.
Năm Thánh Dòng nói với tôi về sự kết nối. Như những sợi dây tinh thần vô hình nối với nhau, Năm Thánh Dòng đưa tôi vào một mạng lưới tinh thần, nơi mà tình yêu thương và sự hiểu biết được truyền tải từ trái tim này đến trái tim khác, từ thế hệ này đến thế hệ khác. Đó không chỉ là lời mời gọi để chia sẻ những niềm vui và nỗi buồn, mà còn là khao khát chân thành để hiểu và đồng cảm với những gì người khác đang trải qua.
Năm Thánh Dòng nói với tôi về sự hiện diện của Thiên Chúa, không chỉ trong những nơi nguyện đường thanh khiết, mà còn trong mỗi hơi thở, trong mỗi cử chỉ yêu thương và trong từng cảm xúc chân thành của con người. Nó nhắc nhở tôi về sự hiệp nhất, về khả năng chia sẻ tình yêu và niềm tin không chỉ trong các hành động mà còn trong nhịp đập của cuộc sống hàng ngày.
Thánh Dòng nói với tôi về tầm quan trọng của việc sống đúng với giá trị của đời dâng hiến, về sự trân trọng những điều thuộc về tinh thần hơn vật chất. Nó dạy tôi về lòng hy sinh, về khả năng tha thứ và về sự kiên nhẫn trong hành trình của con người.
Nhưng hơn hết, Năm Thánh Dòng nói với tôi về niềm tin. Niềm tin vào một điều gì đó vĩnh cửu, một sức mạnh vượt xa khả năng của con người, một tình thương vô bờ bến. Niềm tin ấy sẽ giúp tôi tìm thấy sự an ủi trong những lúc khó khăn, và tạo ra một tia sáng hi vọng khi tương lai trở nên u tối.
“Năm Thánh Dòng nói với tôi điều gì?” – Câu hỏi này không chỉ đơn thuần là lời thách thức, mà còn là một lời mời gọi, một cơ hội để tôi tìm kiếm và khám phá. Nó là một phần của cuộc hành trình tìm kiếm ý nghĩa, một chặng đường dẫn tôi tới những hiểu biết sâu sắc hơn về Thiên Chúa, về bản thân, về tha nhân và về thế giới rộng lớn. Và khi năm Thánh Dòng đi qua, tôi mang theo trong trái tim mình một khao khát mãnh liệt hơn, một sự biết ơn sâu sắc hơn và một tâm hồn tràn đầy tình yêu và hy vọng.