2020
Tình bạn của Thiên Chúa đối với Chúng ta
Trong cuộc sống hằng ngày, ai trong chúng ta cũng mong muốn có được những người bạn chân thành, gần gũi để chia sẻ ủi an, nâng đỡ và khuyến khích cùng giúp nhau thăng tiến. Thế nhưng kinh nghiệm thực tế lại cho thấy thật khó để có được một tình bạn tâm giao tri kỷ. Chính vì vậy mà Đức Cố Hồng Y Phanxicô Xaviê Nguyễn Văn Thuận đã nhắc nhớ chúng ta rằng: “ Con tìm bạn để an ủi, nâng đỡ con khỏi cô đơn, sao con không tìm người bạn không bao giờ phản bội con và có thể ở với con liên lỉ bất cứ nơi nào.”[1]. Vì thân phận giữa con người với nhau đều mang nhiều giới hạn khiếm khuyết nên khi tìm kiếm những điều trường tồn vĩnh cửu, ngay cả niềm mong ước một tình bạn viên mãn, thì chúng ta chỉ có thể đạt được cùng đích trong Thiên Chúa và qua Đức Giêsu Kitô.
1. Thiên Chúa muốn làm bạn với con người.
Ngay từ buổi tạo dựng vũ trụ, Thiên Chúa cũng muốn có những người bạn là con người chúng ta, vì thế Ngài đã dựng nên hai người bạn là ông Ađam và bà Eva. Trình thuật của sách Sáng thế cho chúng ta thấy: Mỗi ngày Thiên Chúa đều đến thăm Ađam và Eva để chuyện trò với họ trong thân tình yêu thương và ban mọi thứ sinh vật để họ được vui hưởng hạnh phúc cùng Ngài nơi vườn địa đàng. Thế nhưng tình bạn này đã bị cắt đứt khi khi nguyên tổ Adam và Eva phạm tội bất trung với Thiên Chúa. Tuy nhiên, theo dòng lịch sử cứu độ đã minh chứng cho chúng ta thấy tình bạn của Thiên Chúa dành cho con người không dừng lại tại đây.
Chúng ta cũng hãy chiêm ngắm một tình bạn khác mà Thiên Chúa dành cho con người đó là tình bạn sâu đậm về niềm tin giữa Thiên Chúa và Abram. Câu chuyện được khởi đi từ một xứ sở xa xôi đó là thành Ua, Thiên Chúa đã gọi Abram đi đến miền đất mà Ngài sẽ chỉ, Thiên Chúa hứa rằng từ nơi ông sẽ trở thành một dân lớn, Ngài sẽ luôn chúc phúc và làm cho tên tuổi của ông được lẫy lừng. Chính nơi ông sẽ là một mối phúc lành cho nhiều gia tộc trên mặt đất[2]. Abram tin vào lời hứa của Thiên Chúa mặc dầu vẫn còn đó trong giây phút hiện tại những nghịch lý: lớn tuổi mà vẫn chưa có con, tâm thức xa vời giữa một miền đất mà Thiên Chúa sẽ chỉ…Nhờ niềm tin của Abram, Thiên Chúa đã lập giao ước và đổi tên cho ông từ Abram sang Apraham nghĩa là cha của vô số dân tộc[3]. Lịch sử Do Thái qua nền Kinh Thánh Cựu ước đã chứng thực cho chúng ta biết lời Thiên Chúa hứa với Apraham đã được thực hiện. Như vậy, cũng từ kinh nghiệm của Abraham đã cho chúng ta thấy đức tin chính là yếu tố cơ bản làm cho chúng ta trở nên bạn hữu của Thiên Chúa.
Thiên Chúa muốn là bạn với con người và thực sự Thiên Chúa luôn là một người bạn tốt. Qua hai hình ảnh sống động về tình bạn của Thiên Chúa trong Cựu ước đối với Adam Eva, đối với Abraham và ngang qua dòng lịch sử cứu độ đã minh chứng về tình bạn của Thiên Chúa dành cho con người luôn đong đầy sự tha thứ, niềm tin và lòng thương xót.
2. Đức Giêsu, Người Bạn tâm giao và tràn đầy yêu thương.
Đức Giêsu là Ngôi Hai Thiên Chúa đã hóa thân làm người để chia sẻ cuộc sống với con người. Và không chỉ là sẻ chia nhưng Ngài đã sống tình bạn với con người một cách rất tuyệt vời. Điều này chúng ta thấy rõ trong mối tương quan với các môn đệ là những người bạn mà Ngài đã chọn lựa qua sự cầu nguyện tha thiết với Chúa Cha.
Đối với Đức Giêsu, các môn đệ đã được Ngài chọn gọi đều là những người bạn rất thân tình. Ngài không chọn bạn theo ý thích riêng hay do những lợi lộc riêng tư của bản thân. Mỗi người bạn đến trong cuộc đời của Đức Giêsu đều được Ngài trân trọng như một quà tặng cao quý được trao từ tay Thiên Chúa là Cha[4]. Đức Giêsu còn gọi các môn đệ là bạn hữu vì tất cả những gì Ngài được Chúa Cha tỏ hiện thì Ngài đều cho các môn đệ biết[5]. Khi đồng hành với các môn đệ trên bước đường rao giảng Tin Mừng, Đức Giêsu đã từng ngày đón nhận sự yếu đuối nơi các bạn của Ngài trong thân phận con người mặc dù Ngài biết họ luôn mang trong mình những khả thể đổi thay và bất trung tín. Kề cận là vậy, gần gũi là vậy nhưng những nỗi niềm sâu kín trong tâm hồn của Đức Giêsu ngay cả khi đã được bộc bạch với các môn đệ thì tâm trí của các môn đệ cũng không thể hiểu nổi. Vừa mới chung bàn vui vẻ với nhau trong bữa tiệc ly thì sau đó những người bạn của Đức Giêsu lại bỏ rơi Ngài trong vườn cây dầu, vừa mới thề thốt sống chết với Đức Giêsu nhưng khi Đức Giêsu bước vào cuộc khổ nạn thì bạn của Ngài bỏ chạy tan tác mỗi người một ngả. Với kinh nghiệm của chúng ta, lúc tình bạn tan vỡ cũng là lúc để lại trong tâm hồn nhiều nỗi đau mất mát. Hậu quả của những nỗi đau này có thể khiến chúng ta trở nên khép kín và nghi ngờ nhiều người. Nhưng với Đức Giêsu thì khác, chúng ta nhìn thấy từ nơi Ngài là sự kiên nhẫn và lòng vị tha đến lạ lùng. Bất chấp những phản bội và bất trung bất tín, Ngài luôn cho các bạn của mình cơ hội để làm lại. Tin Mừng Phục Sinh đã trình bày về việc quy tụ các môn đệ của Đức Giêsu qua những lần Ngài hiện ra, Ngài chữa lành vết thương trong tâm hồn họ, Ngài cùng đồng hành và dạy dỗ để xây dựng niềm tin nơi các môn đệ ngày càng vững mạnh hơn. Trước khi rời xa các môn đệ để về trời, Đức Giêsu còn trao cho các môn đệ một người bạn cao quý để ở cùng các ông luôn mãi đó là Chúa Thánh Thần. Chúa Thánh Thần còn được gọi là Đấng Bảo Trợ, Ngài soi sáng tâm hồn mỗi con người để họ luôn nhận biết tình yêu và thực thi thánh ý của Thiên Chúa trong cuộc sống.
3. Hãy là người bạn thân thiết của Đức Giêsu trong cuộc sống.
Khi nhìn về tình bạn tuyệt vời của Đức Giêsu, chúng ta có thể chạnh lòng vì tình bạn của chúng ta đối với Ngài không được tốt như tình bạn của Ngài đối với mỗi người chúng ta. Hãy xem lại đâu là nguyên nhân khiến chúng ta xa rời tình bạn thân hữu đối với Thiên Chúa. Có thể vì chúng ta có quá nhiều những người bạn khác như: tiền bạc, danh vọng, những đam mê xấu và cả tội lỗi. Chúng ta dễ lầm tưởng đây là những người bạn sẽ nâng đỡ rất nhiều và làm cho cuộc sống được bảo đảm hơn. Hãy xin ơn Chúa giúp chúng ta nhìn lại, nếu những tình bạn đó không giúp cho tâm hồn được lớn lên thì đó chỉ là những gánh nặng mỗi ngày mỗi chồng chất đè nặng xuống tâm hồn.
Thánh Gioan Tông Đồ đã xác tín: “Chúng ta yêu mến Thiên Chúa vì Thiên Chúa yêu thương chúng ta trước”[6]. Chính vì yêu thương và để cứu độ chúng ta nên Thiên Chúa đã sai Con của Ngài là Đức Giêsu đến trần gian để đồng hành, nâng đỡ và ban hạnh phúc cho chúng ta. Ngay cả khi chúng ta vấp ngã trong tương quan với Ngài vì tội lỗi thì tình yêu luôn đi bước trước của Đức Giêsu luôn mời gọi chúng ta làm lại cuộc đời mới, tâm hồn mới trong Đức Giêsu để mãi được nối kết trong tình bạn thân thiết với Ngài.
Thiên Chúa dựng nên mỗi người chúng ta trong cuộc đời này để được sống hạnh phúc[7] và để chúng ta được hạnh phúc thì Thiên Chúa đã tỏ hiện một tình bạn thân thiết ngang qua lịch sử cứu độ. Ngài còn kéo dài tình bạn ấy luôn mãi khi cho chúng ta những cảm nghiệm tuyệt vời về tình bạn trong Đức Giêsu, Con yêu dấu của Ngài dành cho chúng ta. Vì tình bạn, Đức Giêsu đã hy sinh chính mạng sống mình để cho chúng ta được sống. Và ngày hôm nay Đức Giêsu cũng mời gọi mỗi người một khi đã cảm nghiệm sự bình an và niềm tin trong tình bạn với Ngài thì cũng hãy mạnh dạn đem những hoa trái tuyệt vời ấy để chia sẻ cho những người chúng ta gặp gỡ bằng cuộc sống chan hòa mến thương.
Sr. Anna Ngô Thị Thanh Trang (HVTVK)
[1] ĐỨC CỐ HỒNG Y PHANXICÔ XAVIÊ NGUYỄN VĂN THUẬN, Đường Hy Vọng số 130
[2] St 12,1
[3] St 17,5
[4] Ga17,11
[5] Ga 15,15
[6] 1Ga 4,19
[7] GLHTCG số 30
2020
Hơn thế nữa ….!
Bạn” – Với con từ này mang đến cảm giác thật ấm áp. Những người đi qua cuộc đời con đã để lại cho con một khái niệm về “bạn” rất ý nghĩa. Cũng như bao người, con đã từng có bạn thời thơ ấu, bạn học, bạn tâm giao và thậm chí là bạn đường… bạn nào cũng khiến cho cuộc đời con có thêm những gam màu thú vị.
Trong Giáo hội cũng đã có rất nhiều đôi bạn cùng nhau trở thành những vị thánh hiền đức. Trong đó, con nhớ đến Thánh Basiliô Cả và Thánh Grêgôriô Nazianzênô. Họ đã gắn bó với nhau từ thuở còn thơ ấu, cùng đi với nhau suốt thời niên thiếu, đồng hành với nhau trên bước đường tu trì và khi kết thúc hành trình dương thế, họ lại ở với nhau trên thiên quốc. Hai vị thánh này nhắc cho con về một tình bạn đẹp mà con đã và đang có. Vùng đất Trúc Lâm đã chứng kiến sự lớn lên của bộ ba chúng con. Ba người bạn cùng gắn bó với nhau suốt tuổi thơ. Trưởng thành tưởng rằng đường ai nấy đi, sự nghiệp ai người ấy xây dựng, gia đình ai người ấy vun đắp. Thế mà, ba chị em con lại vẫn đi với nhau trên con đường dâng hiến, cùng nhau tìm kiếm gia nghiệp là chính Chúa, với nhau xây dựng gia đình thiêng liêng tại Hội dòng Đa Minh Tam Hiệp. Những kỉ niệm, những mơ ước mà chúng con đã có, giờ chúng con lại tiếp tục cùng nhau hoàn thành.
Tình bạn mà con đang có thật đẹp nhưng con thấy tình bạn đó không thể sánh bằng tình bạn với Chúa Giê-su. Nhà văn Jess C. Scott từng nói: “Và con đã lựa chọn một gia đình thật hoàn hảo khi con có Chúa Giê-su là bạn. Chúa và con xây dựng gia đình trên nền móng là tình yêu. Tình yêu của Chúa thật khác với mọi thứ tình cảm trên đời. Con chỉ là người bạn bình thường với đầy những tính khí thất thường, thế mà “bạn” Giê-su vẫn kiên trì và vẫn dành những tình cảm tốt đẹp nhất cho con.
Những người bạn của con có thể làm vơi những nỗi buồn con gặp phải, nhưng hơn thế nữa bạn Giê-su lại có thể biến nỗi buồn của con thành nụ cười tươi mới.
Những người bạn của con có thể đồng cảm với những khó khăn mà con đương đầu, nhưng hơn thế nữa: Bạn Giê-su lại có thể tìm phương án tốt đẹp nhất để giải quyết cho con.
Những người bạn của con sẵn sàng cùng con đến những nơi tuyệt vời, nhưng hơn thế nữa: bạn Giê-su lại có thể nắm tay con dẫn qua những vùng tăm tối đau khổ của cuộc đời.
Những người bạn của con quan tâm lo lắng mỗi khi con đau ốm, bệnh tật nhưng hơn thế nữa: bạn Giê-su lại có thể cho con một bờ vai để dựa vào mỗi khi con yếu lòng và nạp thêm năng lượng tinh thần mỗi khi con kiệt sức.
Khi đứng trước những khó khăn, những người bạn của con sẽ nói: “Cố lên!” nhưng hơn thế nữa: bạn Giê-su lại thì thầm: “Chính Thầy đây, đừng sợ!” (Mt 14,27)
Người bạn Giê-su luôn âm thầm ở bên cuộc đời con, quan tâm và yêu thương con với một tình cảm chân thành. Đặc biệt, những gì có thể đem lại lợi ích cho con, bạn Giê-su luôn làm hơn thế nữa một chút, chỉ mong để con thấy rằng: tin tưởng vào người bạn Giê-su là một điều không bao giờ sai lầm. Người bạn mà con lựa chọn là Chúa, gia đình mà con lựa chọn cũng là Chúa; và con tin rằng không còn điều gì tuyệt vời và hoàn hảo hơn khi có được gia đình này. Con biết rằng để sống với một người hoàn hảo là Chúa thì chính bản thân con cũng phải hoàn thiện hơn. Đây không phải là chuyện dễ, nhưng có Chúa và với Chúa con tin rằng:
“Chúa sẽ dạy con biết đường về cõi sống.
Trước Thánh Nhan ôi vui sướng tràn trề,
ở bên Ngài hoan lạc chẳng hề vơi” (Tv 16, 11).
Cêcilia Thanh Thi
2020
Gõ Cửa Tâm Hồn
Con sinh ra và lớn lên ở vùng đất Đồng Nai, là con thứ 2 trong gia đình có 5 anh chị em. Vừa tròn 8 tuổi, con đã có một giấc mơ được nhìn thấy Chúa. Con nhớ rõ: Trong một buổi chiều mát mẻ, trời âm u báo hiệu mây sắp đổ mưa, trên đường đi học giáo lý về, con ngước nhìn lên bầu trời, một bầu trời mây đen bao phủ và xuất hiện hình ảnh Chúa ở trên cao đang ngắm nhìn con, Ngài còn cười với con. Ánh mắt Ngài nhìn con trìu mến. Giấc mơ dần tan biến khi con tỉnh giấc. Đó cũng là một dấu chỉ về ơn gọi của con, có thể con không ao ước đi tu và cũng không nghĩ đến tu hay nhận ra ơn gọi của mình. Thời gian dần trôi qua, mới đó mà con đã được 14 tuổi, giấc mơ nhìn thấy Chúa cũng phai mờ trong ký ức của con.
Vào dịp nghỉ hè lớp 9, con đi Đức Mẹ La Vang cùng với mẹ và Dì của con. Từ nhà đến La Vang là một quãng đường dài, ngồi trên chiếc xe du lịch, con không nói chuyện hay cười đùa với ai vì con quá say xe đến nỗi chỉ muốn dừng lại quay trở về, nhưng xe chỉ dừng để nghỉ ngơi đôi chút rồi lại bắt đầu hành trình. Xe chạy liên tục trong khoảng ba ngày mới đến nơi. Xe vừa dừng, con nhanh chân bước xuống. Đứng từ xa nhìn thấy hình ảnh Mẹ La Vang trang hoàng lộng lẫy, rực màu xanh của những cây nấm rất cao và to cùng với nhiều bậc thang. Đôi chân con bước lên từng nấc thang để đến gần bên Mẹ. Lúc ấy, những mệt mỏi của con dường như biến mất, sự thích thú, phấn khởi ùa vào trong lòng con. Không hiểu sao con lại có cảm giác như vậy. Con ngắm nhìn Mẹ và thầm thĩ cầu nguyện, điều đầu tiên con xin Mẹ ban cho con trên đường trở về không bị say xe và cũng ngay lúc này con chợt nghĩ đến đi tu, rồi con nói tiếp với Mẹ: “Mẹ ơi nếu thật sự con được Chúa gọi vào đời sống tu trì, xin Mẹ nhận lời cầu nguyện của con, lời cầu nguyện mà đầu tiên con nói với Mẹ”. Con cảm thấy giống như con đang thử thách Mẹ mà chính con cũng không hiểu vì sao con lại nói thế. Có lẽ đây là điều Chúa muốn cho con nhận ra ơn gọi đi tu của con. Sau một đêm ở lại đó, sáng hôm sau, xe khởi hành về. Đúng là phép lạ đã xảy ra, thường thì con chỉ ngửi mùi xe là đã say rồi, thế mà suốt chặng đường dài về nhà con không còn say xe thậm chí cũng không mệt. Con nói chuyện, đùa giỡn như người chưa bao giờ bị say xe, một cảm giác khác hẳn so với lúc đi. Ngồi trên xe vừa ngắm cảnh con vừa nhớ đến những lời con nói với Mẹ. Từ đó ngày nào con cũng nghĩ đến đi tu và con quyết định học xong lớp 12 con sẽ đi tu. “Những gì không thể đối với loài người, thì đều có thể đối với Thiên Chúa” (Lc 18, 27). Chúa đã mở cửa tâm hồn con, cho con nhận ra đường Chúa muốn con đi. Con chưa nghĩ đến thì chính Chúa đã gieo vào lòng con, chưa chọn Chúa nhưng chính Chúa đã chọn con – “Trước khi tạo nên ngươi trong lòng mẹ, Ta đã biết ngươi rồi” (Gr 1,4).
Sau khi tốt nghiệp Trung Học Phổ Thông, con được Dì Catarina Thanh Nghiêm giới thiệu có khóa Thanh tuyển vào tháng bảy của Dòng Đa Minh Tam Hiệp và con đã đến tham dự. Trong năm ngày học hỏi về Chúa, biết về Hội dòng qua những buổi gặp gỡ, chia sẻ của các Dì đã giúp con xác tín hơn ơn gọi dâng hiến. Bên cạnh đó, con thấy tràn đầy niềm vui trong những buổi sinh hoạt đầu giờ với các bạn, các chị Đệ tử. Ngày 22 tháng 8 năm 2013 con chính thức là một thành viên mới của Thỉnh viện. Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó mà đã 5 năm con ở gia đình Thỉnh viện, với 4 năm theo học Đại học chuyên ngành Mầm non, ở cơ sở II – Bình Phước – Thủ Đức. Năm thứ năm con về nhà Mẹ để hoàn tất các môn học Thỉnh viện. Sau đó, con được đi thực tập ở cộng đoàn Tu xá Thánh Annê Lê Thị Thành với công tác dạy học lớp lá. Khi mới nhận được bài sai, con cũng có một chút lo lắng nhưng con đã được Chúa an ủi: “Ơn của Thầy đã đủ cho con, vì sức mạnh của Thầy được biểu lộ trọn vẹn trong sự yếu đuối” (2Cr 12, 9). Lời của Chúa thêm niềm tin và sức mạnh cho hành trình theo chân Chúa của con.
Nhìn lại đời sống của con, con thấy ơn Chúa tuôn đổ nhiều trên con, mọi điều huyền nhiệm Chúa đã làm cho con trong từng ngày sống, con sẽ cố gắng mỗi ngày để đáp lại tình Chúa yêu con.
Con xin tri ân Hội Dòng, Quý Dì Giáo, các Dì. Con cũng xin tri ân đến công ơn sinh thành dưỡng dục của Ba mẹ, anh chị và những người cách này hay cách khác đã thương dạy dỗ, đồng hành, nâng đỡ và hướng dẫn con trong ơn gọi. Nguyện xin Chúa ban nhiều ơn lành hồn xác trên tất cả mọi người.
Têrêsa Lâm Quế
2020
Phút ban đầu
Trong vòng xoay của cuộc đời, giữa bao lời mời bủa vây, lòng ta vẫn vương chút nhớ thương, vẫn có chút tiếc nuối. Nhớ những ngày xưa tháng cũ, tiếc những hoài niệm sâu xa một thời. Đời vẫn xoay vần như thế, giữa trăm sự nhớ thương, giữa triệu điều tiếc nuối, ta đắm đuối tìm về những phút ban đầu. Thứ lâu nay ta vẫn hòa nỗi nhớ niềm thương lẫn cái tiếc nuối ngậm ngùi. Nhớ những giây phút mê hồn ấy, tiếc những giây phút rạng ngời kia.
Phút ban đầu của tình ta tình người. Ta vẫn muốn níu muốn giữ nhưng nó lại thuộc về khoảng không nào đó trong kí ức thuở trước. Thời gian đã tước nó khỏi bàn tay yếu đuối của ta trong vô vọng. Những giây phút đầu tiên thắm thiết đến nhường nào. Ngại ngùng trong những lời nói lúng túng ngập ngừng. Chần chừ trong cái nắm tay lần chạm môi. Âu yếm những thời khắc thiết tha đậm đà… Thật mau qua! Hòa trong buổi bình minh của ngày mới, tình còn vẹn nguyên vẻ ngây thơ trong trắng, hòa quyện đủ vị nồng nàn trong hương thiết tha. Ta cứ muốn siết mãi vòng tay ấy không rời, và bắt đầu mơ về một tương lai rực rỡ mà cứ ngỡ không xa. Ta la cà trong dòng cảm xúc cháy bỏng, thong dong theo nhịp rộn ràng của con tim, chìm đắm lạ kỳ trong sự vĩ đại của tình yêu đôi lứa. Nó chất chứa đủ sắc thắm tươi trọn vẹn hương nồng. Ta có đủ lý để tung hô có đủ lẽ để ca ngợi thứ tình yêu ngọt ngào ấy. Chúng còn gì đẹp hơn! Không chi sánh bằng!
Nhưng nó lại nhẹ nhàng vụt bay mà lòng ta chẳng hay chẳng muốn. Từ khi nào vậy? Thời gian đã cướp nó đi hay ta đánh rơi làm mất nó? Có phút giây ban đầu thì cũng có giây phút bây giờ và mai sau. Phũ phàng quá ư? Ta cố níu kéo từng chút, chút vị nồng, chút hương thanh mà cảnh tình lại dang dở. Nó chạy đi cho đời đúng là đời, nó vụt mất cho tình mới thật là tình chăng? Không còn nguyên cái nồng nàn, không còn đủ cái mặn mà ngày nào, nhưng tình ta được chứng tỏ, tình người được dịp vươn xa. Nó mất đi cho thử thách ùa đến, cho gian nan ập về. Mọi thứ tưởng như sụp đổ khi ta không còn những đắm say của phút ban đầu ấy, nhưng nó lại dẫn ta đến một chân trời mới. Nơi tình yêu có cơ hội cất tiếng qua dòng thời gian, qua gian nan thử thách.
Phút ban đầu trong tình Chúa nơi tình ta. Thuở ta còn non nớt chập chững chạy đến bên Người. Có lẽ khoảng lặng ấy vẫn thấp thoáng trong hồi ức đầy thổn thức của ta. Dường như mọi thứ khởi đầu thật êm thắm, mọi sự bắt đầu thật ấm êm. Quá dễ dàng mỗi lần cất lời ngợi khen tình yêu dịu ngọt ấy. Thuở đó, ta chợt nhận ra, lòng ta thổn thức, tim ta rung lên từng lời. Thật dễ dàng cho mọi thứ trong cuộc sống. Những dòng sữa ngọt ngào cứ tuôn chảy mãi trong con tim đầy ắp nụ cười tràn ngập niềm vui. Dường như không gì là không thể cho tình yêu ngày ấy. Vẫn còn đó những lời kinh nhẹ nhàng những lời ca tha thiết. Vẫn còn đó những an ủi không vơi niềm vui đầy tràn. Vẫn còn đó những quyết tâm lớn lao, những ước mơ vĩ đại. Nhưng giờ đây, một chút thôi, ta có thấy mình dại khi hứa có thấy mình khờ khi xin?
Đâu rồi những giây phút ấy! Ta chìm mình trong muôn mỗi khổ đau, “cau mày” mỗi khi hoạn nạn. Những giây phút ấy chẳng còn nữa thì tình sẽ hết Người cũng chẳng còn hay sao? Mọi thứ không còn dễ dàng gì nữa, mọi sự chẳng còn được như xưa. Còn đâu những lời kinh tâm tình, những lời nguyện ban sơ. Còn đâu những lời hứa câu thề thuở trước. Còn đâu những phút ê chề an ủi, những giây không xuể niềm vui. Khó khăn đến. Gian khổ tìm. Thứ thách kiếm. Khi những giây phút kia không còn, ta vẫn cứ bước tiếp theo những ngã rẽ riêng của mình.
Những giây phút ấy thật tuyệt vời, thật đắm say. Nhưng ta vẫn cứ phải mất nó để rồi nhớ thương đề rồi nuối tiếc. Dường như những giây phút ấy vẫn thấp thoáng đâu đây. Nó dẫn ta bước vào tình người, và cả tình Chúa. Nó cho ta đắm chìm trong khung trời với bao lời mời gọi với bao điều nên thơ. Nó đã qua. Nó không còn nữa. Nhưng những gì còn lại cũng đủ cho ta hiểu cái đẹp của tình ta cái tuyệt nơi tình người trong tình Chúa. Những thứ còn lại cho ta bước, cho ta vượt những đắng cay gian khổ phía trước. Có lẽ phút ban đầu ấy sẽ tìm gặp ta trong một không gian bất ngờ trong một thời điểm ngạc nhiên nào đó trong đời. Ta sẽ luôn biết trân quý phút ban đầu ấy.
Lyeur Nguyễn