03/10/2020
Thứ Bảy Tuần XXVI Mùa Thường Niên Năm chẵn
Lc 10, 17-24
KHÔNG PHẢI ĐƯỢC GHI TÊN DƯỚI ĐẤT
Chúa Giêsu, Ngôi Lời Thiên Chúa đến trần gian theo ý Chúa Cha để loan báo Tin mừng nước trời. Với quyền năng của Ngôi vị Thiên Chúa, Ngài đã làm nhiều phép lạ, như: chữa lành bệnh nhân, xua trừ ma quỷ… Ngài còn chọn những người ‘bé mọn’ để họ cộng tác với Ngài cũng như tiếp tục sứ mạng của Ngài.
Chúa Giêsu chọn 72 môn đệ và sai họ ra đi rao giảng Tin Mừng; họ gặp nhiều chống đối, nhưng cũng gặt hái được nhiều thành công. Tin Mừng hôm nay thuật lại rằng sau một thời gian ra đi rao giảng, các ông hớn hở trở về nói lên niềm vui của mình, vì đã nhờ quyền năng của Chúa mà xua trừ được ma quỉ, nhưng Chúa Giêsu muốn cho các ông thấy rằng Ngài đến là để giải phóng con người nô lệ và đưa họ tới tự do đích thực.
Chúa Giêsu còn chọn 72 môn đệ và sai họ đi rao giảng Tin mừng. Tin mừng hôm nay thuật lại: sau một thời gian ra đi rao giảng, các môn đệ hân hoan trở về nói lên niềm vui; vì nhờ quyền năng Chúa ban, các ông có thể xua trừ ma quỷ. Chúa Giêsu không phủ nhận điều đó. Hơn nữa, Ngài còn muốn nhắc các ông biết niềm vui lớn lao và đích thực đó là tên các ông được ghi trên trời: “Đây, Thầy đã ban cho anh em quyền năng giày đạp rắn rết, bọ cạp và mọi thế lực kẻ thù mà chẳng có gì làm hại được anh em. Tuy nhiên, anh em chớ mừng vì quỷ thần phải khuất phục anh em, nhưng hãy vui mừng vì tên anh em đã được ghi trên trời”.
Đó là hạnh phúc của những ai khiêm nhường, bé nhỏ nhưng biết phó thác, cậy dựa vào quyền năng Chúa. Và chính Chúa Giêsu đã tạ ơn Chúa Cha về điều này. Thực vậy, các tông đồ hay môn đệ của Chúa Giêsu hầu hết là những người bình dân, ít học. Họ không có địa vị xã hội, không thể cậy quyền chức. Hơn nữa, theo lệnh truyền của Chúa, các ông ra đi với hai bàn tay trắng “không bao bị, tiền bạc, gậy gộc” (Lc 10, 4). Họ không có một khí giới nào khác ngoài sự tín thác vào quyền năng của Chúa. Vậy mà, chính Chúa Giêsu, khi nói về những thành quả hoạt động của họ, đã thốt lên: “Thầy đã thấy Satan như tia chớp từ trời rơi xuống”.
Thông thường, theo khuynh hướng tự nhiên, người ta thường thích “làm lớn”. Khi đạt được điều gì thành công, người ta thường tự phụ cho rằng đó là sự khôn ngoan, khéo léo của mình. Chúng ta cũng thường khó tránh khỏi khuynh hướng ấy.
Và ta thấy Thiên Chúa luôn muốn hướng lòng trí các ông về trời cao. Trời cao mới là cùng cùng đích của các ông, để từ đó mọi lời nói, việc làm và thái độ sống của các ông phải qui hướng về đó chứ không phải nơi những thành công mau qua ở dưới đất này. Như chúng ta vẫn suy niệm về mầu nhiệm thứ hai năm sự Mừng : Thứ hai thì ngắm Đức Giêsu lên trời, ta hãy xin cho được ái mộ những sự trên trời. Khi hướng lòng về trời chúng ta sẽ biết cách sống thế nào cho phải lẽ khi còn ở dưới đất. Khi nhìn về trời cao chúng ta mới nhận ra giá trị đúng đắn của mọi thực tại trần gian này, và đi đến hành động thế nào cho phải đạo.
Chúng ta đang bị hút vào các giá trị mau qua của thế gian, mà quên mất giá trị vĩnh cửu của Nước Trời. Chính vì thế, chúng ta sống ích kỷ bon chen, tìm mọi cách để hưởng thụ, để tham quyền cố vị, để đánh đổi lương tâm lấy lương tháng.
Sống theo những khát vọng cao thượng nhất của mình, con người có thể làm được những điều xem ra vượt quá khả năng của nó. Ðó là sứ điệp chúng ta có thể đọc thấy trong Tin Mừng hôm nay: các môn đệ ra đi với hai bàn tay trắng, họ không có một khí giới nào khác ngoài sự siêu thoát và niềm tin vào quyền năng của Chúa Giêsu. Vậy mà khi nói về những thành quả của họ, chính Chúa Giêsu đã thốt lên: “Ta đã thấy Satan như tia chớp từ trời rơi xuống”. Ðó chính là sức mạnh của những người mà Chúa Giêsu gọi là những kẻ bé mọn.
Ngày nay, người Kitô hữu cũng có thể thực hiện được những điều cả thể ấy nếu họ cũng biết trang bị cho mình một niềm tin vào quyền năng của Chúa, nhất là nếu họ biết sống theo những khát vọng cao thượng nhất của con người. Những khát vọng đó là gì, nếu không phải là tự do, công bằng, bác ái, liên đới. Nếu họ thực sự sống theo những khát vọng thâm sâu ấy và sống tín thác nơi Thiên Chúa ngay cả khi gặp thất bại khổ đau, lúc đó họ mới có thể hưởng được niềm vui đích thực mà các môn đệ Chúa Giêsu đã bày tỏ khi gặp lại Ngài.
Và ta thấy ý của Thiên Chúa là mỗi người chúng ta phó thác vào tình yêu và lòng thương xót của Thiên Chúa; Những người coi tất cả các thực tại trần gian chỉ là phương tiện để đạt tới hạnh phúc Nước Trời. Hôm nay, Chúa Giêsu đã tạ ơn Chúa Cha vì Ngài đã ban cho các môn đệ của Ngài được những ơn này, ơn nhận ra quyền năng của Thiên Chúa nơi Đức Giêsu, ơn nhận ra giá trị đích thực nơi sứ vụ của họ là những người được sai đi.
Để có được ơn này, đòi buộc mỗi người cần có thái độ khiêm nhường, quảng đại như các môn đệ xưa. Các ông không tự cao, tự đại về những việc mình làm, nhưng một bề phó thác cho quyền năng và tình yêu của Thiên Chúa. Tất cả những gì các ông làm được đều nhờ Danh Thiên Chúa, và cả cuộc đời sống chết để Vinh Danh Ngài. Mọi vinh quang và danh dự đều qui về Thiên Chúa là Cha toàn năng. Nhờ đó, chúng ta thấy được khôn ngoan đích thực được ban cho chúng ta là sự khôn ngoan của Nước Trời chứ không phải khôn ngoan theo kiểu thế gian.
Những ước mong với lời Chúa nói hôm nay, cũng là ngày thứ bảy đầu tháng, chúng ta hãy chiêm ngắm gương khiêm nhường của Đức Maria. Dù được Chúa chọn làm Mẹ của Ngôi Lời nhập thể, Mẹ chỉ khiêm tốn nhận mình là ‘tôi tá Chúa’, là ‘Nữ tỳ hèn mọn’. Qua sự khiêm nhường của Mẹ, Thiên Chúa đã thực hiện quyền năng trên cuộc đời của Mẹ như lời Mẹ xác nhận: “Vì Đấng Toàn năng đã làm cho tôi biết bao điều trọng đại”.