2020
Cuộc gọi cảm động của Đức Phanxicô với một thanh niên tự kỷ
Anh Andrea là người không bỏ sót một thánh lễ nào của Đức Phanxicô dâng ở Nhà nguyện Thánh Marta mỗi buổi sáng. Anh Andrea, 18 tuổi người Ý, bị tự kỷ, đã được ngài gọi hỏi thăm và cuộc gọi đầy hài hước.
Thứ tư 29 tháng 4 tuần trước, bà Maria Teresa Baruffi, ở thành phố Caravaggio, miền bắc nước Ý nhận một cuộc gọi bất ngờ của Đức Phanxicô, ngài xin nói chuyện với Andrea con trai của bà. Trước đó vài ngày, Andrea gởi cho Đức Phanxicô một bức thư rất tôn kính nhưng cũng để “sửa” ngài! Anh lưu ý ngài, trong thời đại dịch, ngài không nên mời những người hiện diện trong thánh lễ ở Nhà nguyện Thánh Marta chúc bình an cho nhau! Anh viết, vì thường thường chúc bình an là bắt tay hay trao nụ hôn, làm như thế là không tương hợp với biện pháp ngăn ngừa lây lan.
Đức Phanxicô đã rất xúc động trước bức thư nên trong thánh lễ ngày 29 tháng 4, ngài đã nói: “Các lá thư của các người trẻ và các em bé rất hay, vì tính chất cụ thể của các bức thư này.” Để trả lời trực tiếp với “nhận xét thân tình” của em Andrea, Đức Phanxicô đã gọi điện thoại cho mẹ của anh theo số điện thoại ghi trong thư. Nhưng lúc đó thì mẹ của Andrea đi chợ, ngài hứa sẽ gọi khi bà đi chợ về.
Một món quà của giáo hoàng
Vài giờ sau Đức Phanxicô gọi lại, cuộc gọi được người cha của Andrea quay. Đức Phanxicô nói với Andrea: “Cha rất vui vì con viết thư cho cha”. Ngài hứa sẽ tặng Andrea chiếc mũ chỏm ngài đội như Andrea đã xin trong thư. Một món quà hậu hĩnh xứng đáng cho người đã dám sửa chính Đức Giáo hoàng!
Sau khi nhận nụ hôn của Andrea qua điện thoại, Đức Phanxicô bảo đảm với Andrea, trong các thánh lễ buổi sáng của ngài, “những người tham dự chỉ trao bình an chứ không chạm vào nhau. Họ cúi đầu chào nhau, vì thế mọi chuyện đều ốn”. Câu trả lời đã làm Andrea mỉm cười thích thú.
Mẹ Andrea giải thích với giáo hoàng, Andrea rất mê các phẩm phục phụng vụ, vì thế Andrea xin ngài một món quà, bà nói với Đức Phanxicô: “Ở đây, các linh mục của chúng con đều biết Andrea và Andrea rất tâm linh”, bà xúc động nói Andrea là ơn Chúa ban cho gia đình. Sau đó Đức Phanxicô hỏi gia đình có bao nhiêu người, bà Baruffi trả lời có bốn người và xin ngài cầu nguyện cho mẹ của bà đang bị bệnh Alzheimer. Và nhân tiện bà chuyển lời chào của các linh mục trong giáo xứ, vì họ vừa được tin một trong các giáo dân của mình được Đức Giáo hoàng gọi. Cuối cùng bà hứa sẽ đến Rôma thăm ngài.
“Khi mọi thứ trở lại bình thường”
Đức Phanxicô trả lời: “Rất tốt, Nhưng khi nào mới trở lại bình thường đây? Bây giờ bà không thể đi từ tỉnh này qua tỉnh khác”, nước Ý đang từ từ dỡ bỏ cách ly ngày 4 tháng 5.
Kết thúc cuộc gọi, Đức Phanxicô ban phép lành cho gia đình và như thường lệ, ngài xin mọi người cầu nguyện cho ngài. Nhưng mẹ của Andrea trả lời: “Chúng con sẽ cầu nguyện rất nhiều cho cha, nhưng cha không cần đến lời cầu nguyện của chúng con vì cha đã là thánh.” Với tính hài hước đôi khi rất đậm đà của ngài, ngài trả lời “Không ai biết được, có thể chúng ta sẽ gặp nhau ở hỏa ngục!” Và mẹ Andrea đã không nhịn được cười: “Con nghĩ chúng con thì có thể, nhưng cha thì không.” Sau khi cùng cười với nhau, Đức Phanxicô nhận thêm một nụ hôn của Andrea qua điện thoại, ngài gác máy, chào gia đình vẫn còn choáng ngợp vì cuộc gọi đầy ngẫu hứng và vui vẻ này.
Marta An Nguyễn dịch
2020
Đức Phanxicô cảnh báo nạn “mafia thiêng liêng”
Trong thánh lễ sáng thứ tư 6 tháng 5 tại Nhà nguyện Thánh Marta, Đức Phanxicô cảnh báo: “Có những mafia về mặt thiêng liêng” khi chúng ta “tìm cách ở lại trong bóng tối. Bi thảm cho tình trạng tội lỗi của chúng ta, chúng ta không thể chịu đựng được ánh sáng.”
Trong bài giảng về đoạn Tin Mừng trong ngày (Ga 12, 44-50), “Tôi là ánh sáng đến thế gian, để bất cứ ai tin vào tôi, thì không ở lại trong bóng tối”, Đức Phanxicô nhắc: “Nhiệm vụ của các tông đồ và của Chúa Giêsu là chiếu sáng vì thế giới ở trong bóng tối.”
Kêu gọi hoán cải
Đức Phanxicô giảng: “Chúng ta thường hay nói về mafia, nhưng cũng có loại mafia thiêng liêng và trong nhà, đó là tìm người khác để núp và ở trong bóng tối. Tình trạng tội lỗi của chúng ta làm cho chúng ta không thể chịu đựng được ánh sáng. Chúa Giêsu đã không đến thế gian để lên án thế gian, nhưng đến để cứu chúng ta”, và đó là lý do ngài khuyên chúng ta “hãy can đảm, hãy thức tỉnh.”
“Từ bóng tối đến sự sống”
Đức Phanxicô nói: “Chúng ta đã quá quen với bóng tối, mắt chúng ta bị bệnh”, ngài kêu gọi chúng ta hoán cải, hoán cải là bước từ bóng tối ra ánh sáng.
Ngài nêu lên: “Tội lỗi làm cho con mắt đức tin của chúng ta bị bệnh, cụ thể là chúng ta vướng vào các tật xấu, kiêu ngạo và thời thượng cả ở trong đời sống xã hội, đời sống chính trị và đời sống hàng ngày. Thật không dễ để sống trong ánh sáng, vì nó làm cho chúng ta thấy nhiều chuyện mà chúng ta không muốn nhìn thấy”.
Vì thế Đức Phanxicô mời gọi chúng ta phải học yêu ánh sáng chứ không yêu bóng tối.
Trong ý chỉ cầu nguyện hôm nay, Đức Phanxicô xin mọi người cầu nguyện cho “những người làm việc trong ngành truyền thông”. Trong thời kỳ đại dịch này, công việc của họ “rất nhiều nguy hiểm và có rất nhiều việc.” Ngài xin cầu nguyện cho họ để Chúa “giúp họ trong công việc truyền tải sự thật”.
Nguyễn Tùng Lâm dịch
2020
Matteo Farina, chàng trai thế hệ 9x, được ĐTC nâng lên bậc Đáng kính
2020
ĐTC Phanxicô: con người là “hành khất của Thiên Chúa”
Trong loạt bài giáo lý mới về chủ đề cầu nguyện, Đức Thánh Cha nhấn mạnh đến tầm quan trọng của cầu nguyện. Cầu nguyện là hơi thở của đức tin. Người có đức tin là người kkhông tập quen với sự ác nhưng phản kháng, kêu gào với hy vọng được cứu độ.
Trong buổi tiếp kiến chung trực tuyến từ Dinh Tông Tòa vào sáng thứ Tư 06/05, Đức Thánh Cha bắt đầu loạt bài giáo lý mới về chủ đề cầu nguyện. Từ câu chuyện của Ba-ti-mê, người mù thành Giê-ri-cô, Đức Thánh Cha nhận định rằng cầu nguyện là hơi thở của đức tin, là tiếng kêu phát ra từ trái tim của người tin tưởng vào Thiên Chúa. Đức Thánh Cha mời gọi các tín hữu kiên trì cầu nguyện, đặc biệt là trong những thời khắc khó khăn, và tin tưởng cầu xin với Chúa Giêsu: “Lạy Chúa Giêsu, xin thương xót con!”
Cầu nguyện là hơi thở của đức tin
Anh chị em thân mến, chào anh chị em!
Hôm nay chúng ta bẳt đầu loạt bài giáo lý mới về chủ đề cầu nguyện. Cầu nguyện là hơi thở của đức tin, là cách diễn tả đúng nhất của đức tin; nó giống như tiếng kêu phát xuất từ trái tim của người tin và tín thác vào Thiên Chúa.
Tiếng kêu của anh mù Ba-ti-mê
Chúng ta hãy nghĩ về câu chuyện của anh Ba-ti-mê, một nhân vật trong Tin Mừng (x. Mc 10,46-52) và tôi thú nhận với anh chị em, đối với tôi, đây là nhân vật dễ thương nhất trong tất cả . Anh ta bị mù và ngồi ăn xin bên vệ đường ở ngoại ô thành phố Giê-ri-cô. Anh ta không phải là một nhân vật vô danh, anh ta có một khuôn mặt, một cái tên: Ba-ti-mê, nghĩa là “con của ông Ti-mê”. Một ngày nọ, ông nghe nói rằng Chúa Giêsu sẽ đi qua. Trên thực tế, Giê-ri-cô là một ngã tư, nơi những người hành hương và thương nhân liên tục đi ngang qua. Rồi Ba-ti-mê làm mọi cách để có thể gặp Chúa Giêsu. Nhiều người cũng làm giống như vậy: chúng ta hãy nhớ đến ông Gia-kêu leo lên cây. Rất nhiều người muốn nhìn thấy Chúa Giêsu, và anh ta cũng thế.
Như thế, người đàn ông này bước vào Tin Mừng như một tiếng kêu lớn. Anh không nhìn thấy, không biết Chúa Giêsu ở gần hay ở xa, nhưng anh nghe, anh biết được nhờ đám đông, khi tiếng ồn tăng lên và đến gần … Nhưng anh hoàn toàn cô độc, và không ai quan tâm đến anh. Ba-ti-me làm gì? Kêu lớn. Gào lên, và tiếp tục hét lên. Anh sử dụng vũ khí duy nhất mình đang có: đó là tiếng nói. Anh bắt đầu hét to lên: “Lạy ông Giêsu, Con Vua David, xin rủ lòng thương tôi!” (c. 47). Cứ thế, anh tiếp tục hét to lên.
Tiếng kêu thét lặp đi lặp lại của anh gây phiền phức, và nhiều người mắng anh, bảo anh im lặng: “Này, cư xử có giáo dục đi, đừng làm như thế!”. Nhưng Ba-ti-mê không im lặng, ngược lại, anh còn hét to hơn: “Lạy ông Giêsu, Con Vua David, xin rủ lòng thương tôi!” (c. 47). Sự bướng bỉnh rất dễ thương của những người tìm kiếm ơn lành và gõ cửa trái tim của Thiên Chúa. Anh kêu to, gõ cửa. Câu nói “Con Vua David” rất quan trọng; nó có nghĩa là “Đấng Thiên Sai” – tuyên xưng Đấng Thiên Sai –, đó là một lời tuyên xưng đức tin xuất phát từ miệng của người bị mọi người khinh bỉ coi thường.
Lời cầu nguyện của anh Ba-ti-mê chạm đến trái tim của Chúa
Và Chúa Giêsu lắng nghe tiếng kêu của anh. Lời cầu nguyện của anh Ba-ti-mê chạm đến trái tim của Chúa, trái tim của Thiên Chúa và cánh cửa cứu độ được mở ra cho anh. Chúa Giêsu gọi anh. Anh nhảy lên và những người trước đây bảo anh giữ im lặng thì giờ đây dẫn anh ta đến với vị Tôn sư. Chúa Giêsu nói chuyện với anh, yêu cầu anh giải bày mong muốn của mình – điều này rất quan trọng – và sau đó tiếng kêu trở thành một lời cầu xin: “Xin cho tôi nhìn thấy lại!” (x. 51).
Cầu nguyện xuất phát từ sự khiêm nhường
Chúa Giêsu nói với anh: “Anh hãy đi, đức tin của anh đã cứu anh” (c. 52). Chúa nhận ra nơi người đàn ông đáng thương, bất lực, bị coi thường đó, tất cả sức mạnh của đức tin của anh, điều thu hút lòng thương xót và quyền năng của Thiên Chúa. Đức tin là giơ hai tay lên trời và kêu lớn cầu xin ơn cứu độ. Giáo lý nói rằng “khiêm tốn là nền tảng của cầu nguyện” (Giáo lý Giáo hội Công giáo, 2559). Lời cầu nguyện phát sinh từ sự khiêm hạ. Từ humus trong tiếng Latinh có nghĩa là bùn, từ từ này xuất phát từ “khiêm tốn”, “khiêm nhường” trong tiếng Ý; Như thế, cầu nguyện xuất phát từ trạng thái bấp bênh của chúng ta, từ nỗi khao khát Thiên Chúa không nguôi của chúng ta (x. Ibid., 2560-2561).
Đức tin thì phản kháng và hy vọng, còn “phi đức tin” thì chịu đựng
Đức tin, như chúng ta thấy nơi anh Ba-ti-mê, là một tiếng kêu gào; điều không có đức tin thì bóp nghẹt tiếng kêu đó. Đó là thái độ của dân chúng khi bảo anh mù im lặng: họ không phải là người của đức tin, nhưng anh mù thì ngược lại. Bóp nghẹt tiếng kêu là một loại “bưng bít “. Đức tin là sự phản kháng lại một tình cảnh đau đớn mà chúng ta không hiểu tại sao; còn không có đức tin thì bị giới hạn trong việc chịu đựng một tình huống mà chúng ta đã thích nghi. Đức tin là hy vọng được cứu; phi đức tin thì dần quen với sự ác áp bức chúng ta.
Anh chị em thân mến, chúng ta bắt đầu loạt bài giáo lý này bằng tiếng kêu của anh Ba-ti-mê, bởi vì có lẽ mọi thứ đã được viết trong một nhân vật như anh. Anh Ba-ti-mê là một con người kiên trì. Xung quanh anh có những người giải thích rằng cầu xin là vô ích, đó là tiếng kêu không được đáp lại, đó là một tiếng ồn làm phiền và đó là tất cả: nhưng anh không im lặng. Và cuối cùng anh đã có được thứ mình muốn.
Tiếng nói khẩn cầu trong lòng người
Mạnh mẽ hơn bất kỳ lý lẽ trái ngược nào, trong lòng con người có một tiếng nói khẩn cầu. Một tiếng nói phát ra một cách tự nhiên, không có ai ra lệnh cho nó, một tiếng nói đặt câu hỏi về ý nghĩa của hành trình của chúng ta trên trái đất này, đặc biệt là khi chúng ta đang gặp hoàn cảnh tăm tối: “Lạy Chúa Giêsu, xin thương xót con! Lạy Chúa Giêsu thương xót tất cả chúng con!”. Một lời cầu nguyện tuyệt vời!
Con người là “hành khất của Chúa”
Nhưng có phải những từ này không được khắc sâu trong mọi loài thụ tạo? Tất cả cầu khẩn và cầu xin để mầu nhiệm của lòng thương xót hoàn thành trọn vẹn. Không chỉ các Kitô hữu cầu nguyện: họ chia sẻ tiếng kêu cứu cầu nguyện với tất cả mọi người nam nữ. Nhưng thánh Phaolô nói rằng muôn loài thụ tạo “cùng rên siết và quằn quại như sắp sinh nở” (Rm 8,22). Các nghệ sĩ thường trở thành người phiên dịch cho tiếng kêu khóc thầm lặng của thụ tạo, điều in dấu nơi mọi sinh vật và đặc biệt trong trái tim con người, bởi vì con người là một ” hành khất của Thiên Chúa” (x. GLHTCG, 2559). Một định nghĩa thật hay về con người: “người hành khất của Chúa.”
Hồng Thủy – Vatican News