2020
ĐTC mời gọi tu sĩ dòng Thương khó Chúa Giê-su canh tân sứ vụ bằng hành động yêu thương
ĐTC mời gọi tu sĩ dòng Thương khó Chúa Giê-su canh tân sứ vụ bằng hành động yêu thương
Trong sứ điệp gửi cha tổng quyền dòng Thương khó Chúa Giê-su nhân kỷ niệm 300 năm thành lập dòng, Đức Thánh Cha kêu gọi các tu sĩ của dòng canh tân đặc sủng và sứ vụ bằng bằng cử chỉ yêu thương để củng cố cho lời loan báo.
Thánh Phaolô Thánh giá
Suy tư về đặc sủng của dòng – sống và loan báo ký ức về cuộc Thương khó của Chúa Giê-su, Đức Thánh Cha mời gọi các tu sĩ thích ứng sứ vụ của họ với những mục tiêu tông đồ mới. Ngài nói rằng các tu sĩ dòng Thương khó Chúa Giê-su “được yêu cầu xác định lối sống mới và hình thức ngôn ngữ mới để công bố tình yêu của Đấng chịu đóng đinh, từ đó làm chứng cho căn tính của anh em.”
Đức Thánh Cha khuyến khích các tu sĩ thực hiện cam kết mà họ đã đưa ra tại Tổng Hội gần đây để đổi mới sứ vụ của họ trên cơ sở “lòng biết ơn, tính ngôn sứ và niềm hy vọng”.
Không bao giờ mệt mỏi trong dấn thân vì nhu cầu của con người
Nhắc lại gương của Đấng sáng lập, Đức Thánh Cha khuyến khích các tu sĩ đừng bao giờ mệt mỏi trong dấn thân vì nhu cầu của con người. “Lời mời gọi truyền giáo này hướng đến những người bị đóng đinh trong thời đại chúng ta – những người nghèo, những người yếu đuối, những người bị áp bức và những người bị loại bỏ bởi nhiều hình thức bất công.”
Củng cố lời rao giảng bằng hành động yêu thương
Kết thúc sứ điệp, Đức Thánh Cha mời gọi các tu sĩ dùng những cử chỉ yêu thương cụ thể để củng cố việc loan báo bằng lời cuộc Thương Khó của Chúa Giê-su. “Chỉ những người bị đóng đinh bởi tình yêu, như Chúa Giê-su ở trên Thánh giá, mới có thể giúp những người bị đóng đinh trong lịch sử bằng những lời nói và hành động hữu hiệu.”
Dòng Thương khó Chúa Giê-su được thánh Phaolô Thánh giá thành lập tại Ý ngày 21/11/1720. Dòng đã hiện diện tại Việt Nam từ năm 2005 nhắm huấn luyện các nhà truyền giáo địa phương để phục vụ những người vùng sâu, vùng xa và những người bị bỏ rơi. (CSR_8524_2020)
Hồng Thủy
2020
ĐHY Parolin: Đối thoại liên tôn là công cụ cần thiết chống bài Do Thái
ĐHY Parolin: Đối thoại liên tôn là công cụ cần thiết chống bài Do Thái
Trong bài phát biểu kết thúc diễn đàn được tổ chức tại Đại sứ quán Hoa Kỳ cạnh Tòa Thánh Đức Hồng y Pietro Parolin, Quốc vụ khanh Tòa Thánh, đã trình bày về sự trỗi dậy của chủ nghĩa bài Do Thái và cách loại bỏ nó thông qua đối thoại liên tôn.
Đức Hồng y Pietro Parolin thuyết trình tại Diễn đàn “Never Again…”
Diễn đàn có tựa đề “Không bao giờ lặp lại: Đối đầu với sự trỗi dậy toàn cầu của chủ nghĩa bài Do Thái”, được tổ chức online.
Bài Do Thái nghĩa là loại trừ nguồn gốc Ki-tô giáo của chúng ta
Đức Hồng y Parolin nhắc lại lời của Đức Thánh Cha nói rằng bất cứ hình thức bài Do thái nào đều là “sự loại trừ nguồn gốc Ki-tô giáo của chúng ta”, và như thế nó là một điều mâu thuẫn. Ngài nói rằng thông điệp Fratelli Tutti – Tất cả anh em – đưa ra một suy tư về sự xuyên tạc của “các khái niệm cơ bản” như dân chủ, tự do, sự thờ ơ, “sự đánh mất ý nghĩa của ý thức lịch sử” và phân biệt chủng tộc, những thứ cũng được phản ánh trong chủ nghĩa bài Do Thái.
Tiếp đến Đức Hồng y trích một tài liệu mới được khám phá, được cố Hồng y Gasparri, người từng giữ chức Quốc vụ khanh Tòa Thánh, trả lời thư của Ủy ban Do Thái Hoa Kỳ về bạo lực chống người Do Thái trong bối cảnh thế chiến thứ nhất. Nhân danh Đức Giáo hoàng Biển Đức XV, Đức Hồng y Gasparri viết rằng các quyền tự nhiên của con người cũng cần được “tuân thủ và tôn trọng trong mối quan hệ với con cái Israel như đối với tất cả mọi người, vì sẽ không phù hợp với công lý và tôn giáo khi làm tổn hại đến họ chỉ vì sự khác biệt niềm tin tôn giáo”.
Vai trò của ký ức lịch sử
Đức Hồng y Quốc vụ khanh cũng nhấn mạnh đến vai trò của ký ức lịch sử khi nói rằng “để vượt qua rất nhiều hình thức thù hận đáng lên án, chúng ta cần có khả năng cùng nhau tưởng nhớ. Ngài nói: “Ký ức là chìa khóa để tiếp cận tương lai và trách nhiệm của chúng ta là phải truyền lại nó một cách đàng hoàng cho các thế hệ trẻ”.
Đức Hồng Y Parolin kết luận rằng đối thoại liên tôn là một công cụ không thể thiếu để chống lại chủ nghĩa bài Do Thái.(CSR_8552_2020)
Hồng Thủy
2020
Hồng y Becciu muốn được bồi thường vì không thể trở thành giáo hoàng
Hồng y Becciu muốn được bồi thường vì không thể trở thành giáo hoàng
Hồng y Angelo Becciu, bị Đức Phanxicô cách chức ngày 24 tháng 9, ngày 18 tháng 11, hồng y đã kiện tạp chí L’Espresso vì tạp chí khẳng định hồng y đã biển thủ quỹ Tòa Thánh để mưu lợi cho gia đình mình.
Gần hai tháng sau khi bị Đức Phanxicô cách chức, ngày thứ tư 18 tháng 11, hồng y Angelo Becciu đệ đơn kiện báo L’Espresso đã đăng bài cho rằng hồng y dùng quỹ của Vatican để cho các thành viên trong gia đình mình.
Trong đơn kiện lên tòa án dân sự Sassari để được bồi thường, các luật sư của hồng y Becciu, cựu nhân vật số 3 của Tòa thánh đã đưa ra các thiệt hại có thể có và đòi bồi thường 10 triệu âu kim. Theo các luật sư, bài báo trên tờ L’Espresso được gởi cho Đức Phanxicô trước khi phát hành trên các sạp báo nước Ý đã làm cho Đức Phanxicô quyết định chấm dứt sự nghiệp của hồng y Becciu.
Trong tài liệu do hãng tin ADNKronos đưa ra chi tiết, các luật sư muốn chứng minh các hậu quả của bài báo L’Espresso đối với uy tín của hồng y Angelo Becciu, bị cách chức ở Bộ Phong thánh và mất các đặc quyền hồng y.
Các “hậu quả tiêu cực cho Giáo hội hoàn vũ và cho toàn thế giới”
Trong số các đặc quyền này, hồng y “mất cơ hội” ở trong số các giáo hoàng tiềm năng. Các luật sư khẳng định: “Dựa trên quá trình uy tín của hồng y, hồng y có thể ở trong danh sách những người có thể làm giáo hoàng.” Các luật sư cũng cho biết, chưa có cuộc điều tra chống lại hồng y được tiến hành cho dù ở Vatican hay ở Ý.
Theo các luật sư, việc loại bỏ hồng y Becciu khỏi mật nghị có thể dẫn đến việc “phản đối tính hợp lệ cuộc bầu cử giáo hoàng”. Các luật sư cho biết, có thể có các “liên can nghiêm trọng về mặt giáo điều” cũng như “sự chia rẽ trong Giáo hội.”. Họ nói thêm: “Đó là không kể đến các vấn đề tài chính nghiêm trọng mà việc triệu tập một Mật nghị thứ nhì sẽ kéo theo, vì đây là một công việc rất tốn kém cho Tòa thánh.”
Theo các luật sư bảo vệ, việc hồng y “không tham dự” mật nghị cũng sẽ tạo “hậu quả tiêu cực cho Giáo hội hoàn vũ và cho toàn thế giới” theo cách mà bất kỳ vị hồng y cử tri nào cũng có thể “ảnh hưởng đến định hướng của các đồng nghiệp mình khi bầu ở Mật nghị”.
Mất ngủ và chán ăn
Đơn kiện cũng đề cập đến “các hậu quả hủy hoại về mặt thể chất và tinh thần” với hồng y Becciu sau khi bài báo trên L’Espresso lưu hành, sau “năm mươi năm phục vụ tốt và trung thành với Giáo hội. Hồng y bị mất ngủ và mất cảm giác thèm ăn, mỗi ngày ông cảm thấy như đang trải qua một cái gì siêu hiện thực, đến mức phải đi chữa trị tâm lý”.
Về cơ bản, tài liệu của các luật sư cố vấn của hồng y Becciu thừa nhận, nếu hồng y lấy quỹ Tòa Thánh trả cho anh em mình thì việc này không có gì là bất hợp pháp, vì các khoản thanh toán này được thực hiện theo các thủ tục thông thường. Các luật sư cũng xác nhận, “mỗi năm có một khoản dành cho phó tổng thư ký Phủ Quốc Vụ Khanh một số tiền để làm việc từ thiện, và được phân phối theo quyết định của mình”.
Một “cuộc tấn công đáng kinh ngạc” chống báo “L’Espresso”
Tên của hồng y Becciu cũng dính vào việc đầu tư mạo hiểm một tòa nhà ở London, một giao dịch bất động sản mà Tòa thánh ước tính hồng y đã làm thiệt hại từ 76 triệu đến 150 triệu bảng theo như bản tin của báo La Croix thu thập được. Một khoản đầu tư mà Vatican hiện đang cố thoát ra càng sớm càng tốt, và một số người ở Rôma xem đây như một “lời nguyền rủa.”
Trong một bài báo đăng trên trang web của mình, báo L’Espresso đã tố cáo một “cuộc tấn công đáng kinh ngạc” và bảo vệ “công việc thông tin được làm một cách công bằng và chuyên nghiệp”, đồng thời nhận thức đầy đủ về “tầm quan trọng đặc biệt của vấn đề này đối với công chúng”.
Đức Phanxicô đã đả kích “các nhà hảo tâm của Giáo hội” mà của lễ có được bằng giá của những con người…
Marta An Nguyễn dịch
2020
Lấy chồng ngoại đạo
Lấy chồng ngoại đạo
***
Xế chiều, em đạp xe đến nhà thờ, em vất cái xe đạp cũ vào một góc, em lặng lẽ ngồi một mình trước tượng Đức Mẹ. Đây có lẽ cũng phải ngày thứ 7 liên tiếp em xuất hiện vào giờ này. Tôi không hỏi cũng không nói chuyện với em nhưng tôi biết em đến đây làm gì và tôi còn biết rõ vì sao em lại đến đây. Rồi thì lại là những giọt nước mắt lăn trên đôi má ngày càng gầy guộc, xanh xao và nhợt nhạt. Em khóc và chỉ biết khóc mà thôi, em muốn làm được nhiều điều hơn chỉ là việc ngồi đó và khóc. Thể nhưng để làm được những điều đó có lẽ bây giờ em phải khóc. Khóc cho đến khi hết nước mắt thì lúc ấy lòng em mới nhẹ nhàng và em mới làm được việc khác…
Em dắt xe về. Đúng lúc ấy tôi đi ngang qua, dù muốn tránh nhưng có lẽ không kịp. Thế nên em kéo vội chiếc nón để che bớt gương mặt của mình. Em chào tôi nhưng đầy vẻ lúng túng như thể đứa trẻ vừa bị bắt quả tang lấy đồ của người khác…
Tôi hỏi: “Em đi đâu mà vội vã thế”. Tôi chỉ tay về cái bàn đá để dưới tán cây và nói: “không vội thì vào đây uống cốc nước”.
Em xua tay chối vội thì tôi lại hỏi tiếp: “Mặt em bị sao vậy mà che kĩ thế?” hỏi thế thôi chứ thực ra tôi đã biết chuyện rồi bởi lẽ cái chuyện to như cái lia ấy xảy ra ở cái xóm nhỏ tẹo này thì có ai mà lại không biết cho được.
Thấy em ngập ngừng tôi nói tiếp: “Thôi! không vội thì vào đây nói chuyện một chút”. Có lẽ biết tôi đã rõ về chuyện của mình em dắt xe vào cái bàn đá. Thấy thế mấy đứa trẻ đang chơi ở đó lại chạy tránh ra chơi chỗ khác.
Em ngồi ghế, trên mặt vẫn cố hữu chiếc nón che sát. Tôi đưa ra ly nước cho em, em trả lời không khát. “Ừ thì không khát, nhưng nếu muốn khóc nữa thì uống nước đi mới có nước mắt mà khóc được”, tôi nói. Thấy tôi nói thế em đáp lại: “Anh biết hết rồi sao?” Tôi đáp lại: “Biết gì đâu, ấy là nói vậy thôi. Sao mà không bỏ nón ra cho mát mà cứ đội khư khư thế?” Em kéo chiếc nón xuống để lộ ra gương mặt xạm đen bởi sự vất vả và còn khó coi hơn khi nó còn được “trang trí” bởi những vết bầm tím cả cũ và mới. Tôi hỏi em: “Bị ngã xe hay sao mà ra thế này”. Tôi hỏi để xem em có còn đủ tự tin để dấu diếm nguyên nhân như những lần trước không. Bỗng chốc những giọt nước mắt vốn đang chờ chực trên hàng mi của em lại “hò nhau” rơi xuống. Em đáp lại lời tôi hỏi nhưng trong cổ họng em như có một cái gì đó chặn ngang “Hắn ta đánh em…”
***
Em, một cô gái ngoan hiền. Gương mặt cũng ưa nhìn và đặc biệt là một con chiên ngoan đạo. Em cũng mới chỉ học xong cấp 3 nhưng thi không đỗ trường đại học em muốn nên em nghỉ học. Đi làm được vài ba năm ở vài nơi khác nhau em cũng trưởng thành hơn nhiều. 23 tuổi em dẫn về một chàng trai và giới thiệu đó là người yêu, nhưng bố mẹ em không đồng ý vì chàng ta không theo đạo. Em nhất định chỉ yêu mình anh chàng đó, cực chẳng đã, bố mẹ em phải chấp thuận nhưng cũng ra sức động viên chàng rể coi trọng việc đạo nghĩa của vợ và con cái sau này.
Đúng là khi chưa cưới thì hứa gì chẳng được, nào là cho vợ giữ đạo, cho con cái theo đạo yêu cầu gì chàng rể cũng chấp nhận. Thế nhưng có sống mới biết được sự đời nó vốn khó hiểu lắm. Cưới về được vài tháng, chồng em bắt đầu tỏ vẻ khó chịu khi em đi lễ và tham gia hội đoàn trong giáo xứ. Đến em khi sinh con, chồng em nhất quyết không cho con chịu đạo. Đứa con thứ nhất rồi đến đứa con thứ hai đều thế cả. Đến khi đứa lớn 4 tuổi trong một lần về nhà mẹ chơi em tính xin cho 2 đứa con chịu đạo, nhưng mới chỉ tính mà chưa kịp làm thì chồng em biết chuyện. Hắn chửi bới, thậm chí mỗi lần say xỉn là hắn lại đưa chuyện này ra để đánh đạp và hành hạ em. Đã vài lần em đưa hai con về nhà mẹ đẻ nhưng hắn lại đến xin em về. Mỗi khi hắn đến xin em lại thấy thương hắn vì có lúc thấy hắn cũng hiền lành và tội nghiệp. Em nghĩ rằng phận là vợ lại còn con cái nên em lại theo hắn về, nhưng chẳng quá vài bữa cơm, hắn lại say và mỗi lần say hắn lại đánh…
Tôi không thể khuyên em bỏ hắn, mặc dù chỉ nghe biết tới đây cũng thấy hơi thở của mình nóng phừng phừng. Em không bỏ hắn được vì em là người Công giáo. Em cũng ý thức rõ việc này nên nhiều khi em sống như cam chịu.
***
Vừa nói được vài câu thì cái điện thoại ở giỏ xe của em rung lên. Em nghe máy xong thì vội vã chào về. Nghĩ chắc có việc gấp nên tôi cũng không hỏi chuyện tiếp.
***
2 tháng sau, nghe biết chồng em bị tai nạn giao thông nghiêm trọng sau buổi nhậu nhoẹt. Tôi sắp xếp thời gian vào bệnh viện để thăm. Chồng em đã 3 ngày chưa tỉnh, đã 3 ngày nay em phải tất bật lo toan, thi thoảng có người nhà tới giúp một chút. Em không muốn nói và cũng chẳng có gì để nói nữa, em mệt vì giờ này gánh nặng trên vai càng đè nặng hơn. Em phải lo hàng trăm triệu để có cơ may cứu chồng. Bỗng nhiên tôi nghĩ phải chẳng đây là lúc em được giải thoát, nhưng có lẽ tôi đã lầm. Ngồi trong phòng với đứa con lớn của em khoảng chục phút thì tôi thấy em nghe điện thoại tới cả chục lần. Mỗi lần nghe em lại liên tục cảm ơn, và sau mỗi cuộc điện thoại như thế gương mặt em lại như sáng lên lạ lùng. Thì ra vụ tai nạn của chồng em được đưa lên Facebook thế nên trong giáo xứ và anh em bạn bè biết chuyện đã hỏi thăm động viên và gửi tiền ủng hộ. Mỗi lần nghe điện thoại xong em lại thấy em cười. Có lẽ đã lâu rồi em không được cười nên nụ cười nó cũng ngượng ngịu. Nhìn em tôi cũng thấy cảm kích, em đã và đang làm đúng bổn phận của mình với chồng và với gia đình. Hơn thế nữa, em đang làm đúng bổn phận của một người có đạo. Có lẽ em cũng chưa hết yêu chồng dù rằng những đau khổ em phải chịu không hề ít. Khi tôi chào về thì em mới mở lời: “Xin thêm lời cầu nguyện cho chồng em. Nếu mọi thứ qua khỏi em sẽ khuyên giải để chồng theo đạo”.
***
Hôm nay, em lại khóc nhưng không khóc vì những tiếng chửi bới, những trận đòn hay những vết bầm tím trên mặt, nhưng khóc vì một điều những tưởng ngay trong những giấc mơ đẹp nhất em cũng chưa dám mơ tới. Chồng em và hai đứa con của em trong bộ quần áo lịch thiệp bước lên giữa gian cung thánh trong nhà thờ để chịu đạo. Tiếng vỗ tay của cộng đoàn khiến nước mắt của em lại trào ra. Nghĩ lại hành trình gần một năm nay em thầm cảm tạ Chúa vì Người đã lắng nghe lời em nguyện xin.
***
Ngày thứ tư nằm viện chồng em tỉnh nhưng chẳng nói được gì. Bác sĩ nói gia đình nên chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất nếu qua được có thể chồng em cũng chỉ nằm một chỗ. Em như suy sụp hoàn toàn, nhưng chưa bao giờ em hết hi vọng. Em tin vào điều kỳ diệu sẽ đến bởi vì còn có Chúa bên em và em chưa bao giờ hết cậy trông vào Người.
Vài ngày sau chồng em tỉnh hơn một chút và nhận biết được những người xung quanh. Như một phép lạ với em, sức khỏe của chồng em tiến triển rất nhanh. Kết quả khám tổng quát cũng không có gì nghiêm trọng. Em cảm thấy nhẹ nhõm và bình an hơn. Nửa tháng sau, bệnh viện cho chồng em về nhà để điều trị tại nhà. Một mình em chăm sóc chồng và lo lắng mọi công to việc lớn trong nhà. Có lẽ khi này nằm dưỡng bệnh một chỗ chồng em mới nhận ra được mình đang có một người vợ tuyệt vời như thế. Đã mấy lần giọt nước mắt trên gương mặt hắn chảy ra. Có lẽ hắn đang hối hận và có lẽ hắn nhận thấy sự tệ bạc của mình bấy lâu nay. Khi thập tử nhất sinh hắn mới thấy chỉ có vợ hắn là người sẵn sàng hi sinh tất cả vì hắn.
Hắn cầm bát cơm và nói câu cảm ơn vợ. Đã rất lâu rồi hắn chỉ quen chửi chứ nào có cảm ơn vợ mình khi nào nữa. Vậy nên hắn nói mà cứ ngập ngừng. Em nghe câu cảm ơn mà lòng thấy bình an đến lạ. Câu cảm ơn tưởng chừng đơn giản nhưng đã mấy năm nay em không được nghe. Em không nói gì bởi lẽ em đang thấy lại cảm giác hạnh phúc cũng có thể vì em đang còn giận. Làm sao mà không giận cho được khi mấy năm nay em phải gánh biết bao tủi hờn. Làm sao mà không giận cho được khi lời cảm ơn đến tận bây giờ mới được hắn nói ra, nhưng em vẫn đang chờ đợi điều tuyệt vời hơn sẽ đến. Điều mà em mong ước từ khi lấy hắn…
***
Mấy tháng nằm dưỡng bệnh, tận mắt thấy vợ mình vất vả thêm vào đó là sự quan tâm của bố mẹ, họ hàng bên nhà vợ và cả sự quan tâm của giáo dân trong xứ. Chồng em bỗng thay đổi hẳn. Hắn nhận ra biết bao điều tốt đẹp mà từ trước tới nay hắn không hề để ý tới, và rồi có một điều gì đó thôi thúc hắn. bỗng một ngày hắn bảo em chở hắn đến nhà thờ. Ngồi cả giờ ở đó hắn thấy bình an. Rồi một lần, hai lần… bỗng thành quen, hắn cứ muốn đến đó thêm nữa. Em thấy hạnh phúc nhưng em không nói gì, vì em nghĩ nếu Chúa muốn Chúa sẽ làm.
Rồi một ngày hắn nói với em hắn muốn học giáo lý và theo đạo và cho cả các con theo đạo nữa. Đang cầm bát cơm trên tay nước mắt em lại trào ra. Em thấy hạnh phúc hơn cả khi hắn nói lời yêu thương khi chưa lấy nhau… Chiều đó em đưa chồng em vào nhà xứ để thưa chuyện…
Sau 6 tháng học hỏi giáo lý với sự say mê, chồng em đã biến đổi hoàn toàn và rồi ngày em mong chờ bấy lâu cũng đến. Trước mặt em, chồng em và hai đứa con được đón nhận vào Giáo hội. Lúc dòng nước từ tay Cha đổ xuống trên đầu 3 con người ấy cũng là lúc những giọt nước mắt trên má em được lau khô. Ngọn nến sáng trên tay hắn làm cho em thấy tươi sáng như thuở ban đầu…
Dom. Bùi Lữ