2023
Rồng không đánh nhau với Rắn
Rồng không đánh nhau với Rắn
Rồng không đánh nhau với rắn, người khôn ngoan không tranh luận với kẻ tiểu nhân: Tránh rước hoạ vào thân!
Sống ở trên đời, không ít lần chúng ta gặp phải những lời tố cáo, phỉ báng, những rắc rối, tổn thương từ người khác, nếu cứ ăn miếng trả miếng, thì chúng ta cũng sẽ phải trả cái giá tương xứng.
Gây 1000 phần thương tích cho địch thì bản thân ắt cũng sẽ bị ảnh hưởng 800, bất kỳ sự trả thù nào cũng sẽ khiến bản thân tràn ngập năng lượng tiêu cực và khó có được hạnh phúc thực sự. Cách trả thù tốt nhất trên đời là sống tốt hơn kẻ địch của mình.
Không gây gổ với kẻ ác, không thù oán với kẻ xấu, tránh xa những cảm xúc tiêu cực, nỗ lực hoàn thiện bản thân, làm giàu nội tâm, sống trọn vẹn từng giây phút hiện tại của bản thân chính là cách trả thù tốt nhất.
1. Đừng tính toán với kẻ tiểu nhân
Nhà văn Reshiram Dodo nói: “Khi ai đó chế nhạo bạn, bạn ngay lập tức nỗi giận cãi lại họ; khi ai đó coi thường bạn một cách vô lý, bạn ngay lập tức khinh thường lại người đó; ai đó khoe mẽ trước mặt bạn, bạn ngay lập tức chứng tỏ rằng bạn lợi hại hơn… Hãy nhìn xem, những người bạn ghét đã dễ dàng biến bạn thành người mà bạn ghét nhất rồi.”
Nếu bạn quá để tâm đến những kẻ tiểu nhân, bạn cũng sẽ bị vấy bẩn bởi những điều xấu xa, và từ từ biến bạn thành thứ bạn ghét.
Người khôn ngoan sẽ không bao giờ bị những cảm xúc tiêu cực chi phối, có câu “kẻ thức thời mới là chân quân tử”, họ hiểu rằng sống tốt cuộc sống của chính mình mới là điều quan trọng nhất trong cuộc đời này. Nếu chỉ vì nóng giận nhất thời mà lại đi dây dưa với tiểu nhân, lao tâm lao lực vào những thứ vô ích như thế thì bạn chỉ lãng phí thời gian, thậm chí tự rước tai họa vào thân mà thôi.
Thà cãi một trận với người có học, còn hơn nói một lời với “kẻ đầu tôm”. Gặp kẻ tiểu nhân thì nên tránh xa, nhẫn nhịn không phải là hèn nhát, mà là tránh chuốc họa vào thân. Rồng thì không đánh với rắn, sư tử thì không giành thức ăn với chó điên.
2. Đừng dây dưa với những chuyện vặt
Không có một cuộc sống nào là thập toàn thập mỹ. Học cách buông bỏ, không vướng bận vào những chuyện vụn vặt, mới có thể thoát ra được vũng bùn, trở thành một đóa sen tinh khiết, làm những điều ý nghĩa hơn, đón nhận một cuộc sống và phiên bản tốt hơn của chính mình.
Đời người có mấy cái 10 năm, tại sao phải phiền lo vì những điều nhỏ nhặt? Có thể trên đường đời bạn sẽ gặp phải những lời ra tiếng vào, những chiêu trò nhằm âm mưu kéo bạn xuống đáy bùn. Nhưng nếu bạn không góp thêm cho chúng năng lượng, cũng như không để tâm đến thì chúng nhất định sẽ không làm gì được bạn.
Đừng để tâm đến những phán xét của người khác, đừng cho phép bản thân bị vướng vào những những tấm lưới tiêu cực của xã hội, bạn xứng đáng được đối xử tốt hơn thế, chỉ cần bạn không cho phép thì tôi dám chắc không có bất cứ lời phán xét nào có thể đánh đổ được bạn. Hãy yêu bản thân và sống cuộc sống tuyệt vời của chính mình.
3. Một cuộc sống tươi đẹp là sự “trả thù” tốt nhất
Càng trải nghiệm, chúng ta càng hiểu rằng chúng ta sống để theo đuổi một cuộc sống tốt đẹp hơn và sống một phiên bản tốt hơn của chính mình. Sống tốt và vui vẻ chính là cách trả thù tốt nhất trên thế giới.
Nhà văn, nhà thơ người Trung Quốc, Từ Chí Ma đã bỏ vợ mình là Trương Ấu Nghi vào năm 1922. Nhưng Trương Ấu Nghi vẫn chọn sống tiếp một cuộc đời tươi đẹp bằng sự phấn đấu của bản thân và trở thành một người phụ nữ mà Từ Chí Ma sau này không thể với tới.
Trước đó, Từ Chí Ma luôn tỏ ra lạnh nhạt với Trương Ấu Nghi, chế giễu cô là “đồ bánh bao đất”. Dù Trương Ấu Nghi có cố gắng thế nào, Từ Chí Ma vẫn không chút mặn mà.
Sau đó, Từ Chí Ma đã sa vào một lưới tình mới, mặc cho lúc đó Trương Ấu Nghi đang mang thai đứa con của anh nhưng Từ Chí Ma vẫn kiên quyết ly hôn với cô. Trương Ấu Nghi rơm rớm nước mắt hỏi: “Ly hôn rồi, đứa con trong bụng tôi làm sao đây?”
Từ Chí Ma nói: “Phá nó đi.”
“Nghe nói có người chết vì phá thai.”
“Ngồi xe lửa cũng có khi xảy ra tai nạn chết người vậy, nhưng người ta vẫn cứ đi xe lửa đó thôi.” Từ Chí Ma thờ ơ nói.
Trương Ấu Nghi hoàn toàn tuyệt vọng với Từ Chí Ma, nên đã ký vào thỏa thuận ly hôn và bỏ đi mà không thèm quay đầu nhìn lại.
Cô vực dậy tinh thần, tự học tiếng Đức, học tiếp lên đại học, sau này còn được mời làm phó chủ tịch ngân hàng. Dưới sự điều hành của cô, ngân hàng đó đã chuyển lỗ thành lãi và trở nên nổi tiếng trong ngành.
Trương Ấu Nghi đã dùng chính chí khí và sự chăm chỉ của mình để xé bỏ cái mác “người vợ bị bỏ rơi của Từ Chí Ma”, và sống một cuộc đời sống động, nhận được sự tôn trọng của thế giới, vượt xa tầm với của Từ Chí Ma.
Mong sao chúng ta học được cách buông bỏ quá khứ, tha thứ cho chính mình, đừng tiếp tục dây dưa với kẻ ác, đừng chấp nhất chuyện vụn vặt. Hãy làm việc chăm chỉ để tạo dựng cuộc sống của riêng bạn, sống một cuộc đời tươi đẹp và hạnh phúc. Đây là cách trả thù tốt nhất cho những người đã làm tổn thương chúng ta.
St
2023
Tâm lý học và ơn gọi Linh mục
Tâm lý học và ơn gọi Linh mục
Tâm lý học và ơn gọi Linh mục
KHA ĐÔNG ANH (Chuyển ngữ từ NCRegister.com)
2023
Hãy trân trọng bài giảng
Hãy trân trọng bài giảng
Tôi quá thích chủ đề “Người Mục Tử Phải Có Hồn Tông Đồ” trong thánh lễ thuyên chuyển linh mục 04-08-2023. Giáo huấn Đức Tổng Giám Mục Sàigòn Giuse Nguyễn Năng gởi cho linh mục quá thực tế, đầy Thần Khí. Tôi nghe đi nghe lại nhiều lần phần ngài cảnh tỉnh bản thân và linh mục: “Có phải tại vì chúng ta giảng dở?” rồi gom lại hai điểm: thế nào là giảng dở và thế nào là giảng hay?
Lời ngài cảnh tỉnh xoáy vào tim, thúc bách tôi noi gương Đức Giáo Hoàng Phanxicô kiến tạo “Niềm Vui Tin Mừng” thành cuộc đời mình. “Niềm Vui Tin Mừng”, tựa đề Tông Huấn của Đức Giáo Hoàng Phanxicô được ban hành ngày 24 tháng 11, 2013, đã tạo cảm hứng rất mạnh cho linh mục Gregory Heille, OP. hoàn tất tác phẩm nhỏ “The Preaching of Pope Francis,” chỉ có 77 trang nhưng là thuốc thần chữa trị bệnh “giảng dở.” Ở trang 4, linh mục Gregory Heille viết: “Bằng lời và gương sáng, Đức Giáo Hoàng Phanxicô là người thành tâm thực hành Niềm Vui Tin Mừng trong chiêm niệm. Trong nỗ lực hằng ngày hềt tình thi hành sứ vụ, ngài chân thực chuyển tải trái tim người chủ chăn… cơ bản sống sứ mệnh người tông đồ truyền giáo và loan báo Tin Mừng.”
Thánh Phaolô đã báo động: “Thiên hạ không còn chịu nghe đạo lành!” (2Tim 4:3)
Có nên đặt lại vấn đề tại sao thiên hạ không muốn nghe đạo lành? Có phải tại vì chúng ta giảng dở???
- Giảng không có sự thu hút của Chúa Thánh Thần
- Giảng không xác tín
- Giảng không đem lại của ăn thiêng liêng.
Ngày nay nhiều linh mục có lắm “chiêu” giảng để thu được nhiều tiền, để thăng hoa tiến chức, để thu hút mọi người đến với mình. Sau khi kiểm tiền cãu, ông cố khuyên con linh mục: “Bố thấy con liệu tìm “chiêu” nào khác mà giảng, chứ tiền cãu tuần này xuống thấp rồi đấy!” Chuyện có thật trăm phần trăm!
Đừng kể chuyện lan man – dài dòng, đi từ điều này đến điều khác, không đúng trọng tâm vấn đề, không mạch lạc, không hệ thống – không nói chuyện đời. Đức Ông McGarry, giáo sư dạy môn Nghệ Thuật Giảng Lễ tại Đại Học Maynooth, Ireland nhắc nhở: “Hãy nhớ kỹ nhiệm vụ của anh em là nuôi dưỡng đàn chiên, chứ không phải là đùa giỡn với bầy dê!” (trích sách 150 More Stories for Preachers and Teachers của linh mục Jack McArdle, The Columba Press Dublin 1992, tr. 5)
Thời nào cũng có nhiều người khao khát Lời Chúa. Họ tha thiết tìm của ăn thiêng liêng để nuôi dưỡng tâm hồn. Thánh Phaolô khuyên Timôtê hãy kiên trì, hãy sốt sắng rao giảng, chu toàn bổn phận của mình. (2Tim 4:5)
- Hãy soạn bài giảng. Theo gương thánh Gioan Vianney, soạn bài giảng trước Nhà Tạm để dễ dàng kín múc khôn ngoan của Chúa từ nơi Thánh Thể Chúa và từ sự cầu nguyện.
- Hãy giảng với xác tín vào sức mạnh của lợi thế bài giảng
- Hãy trân trọng bài giảng. Hãy có trách nhiệm với trọng trách giảng huấn của mình.
“Hồn môn đệ” làm người giảng lễ luôn trung thực với bản thân, hăng say đem tình thương chân lý của Chúa vào tâm hồn tín hữu: chuyển tải sự sống và niềm vui từ trái tim người giảng lễ vào trái tim người nghe giảng. Trong bức tranh người mẹ cho con bú, họa sĩ người Mỹ Mary Cassatt tài tình vẽ ra hình ảnh mắt mẹ mắt con âu yếm nhìn nhau. Giống như người mẹ khi cho con bú, trò chuyện với con bằng ánh mắt, âu yếm để sự sống mình qua dòng sữa ngọt ngào tuôn chảy vào con, nuôi con lớn, cũng vậy người giảng lễ cống hiến niềm vui Đức Giêsu cho thế giới. ĐTGM Sàigòn Giuse Nguyễn Năng gọi đó là “Người Mục Tử Có Hồn Tông Đồ.” Toàn thân của người giảng lễ là nhạc cụ có dây. Khi lời giảng như sóng âm thanh phát ra từ dây đàn và từ phòng âm thanh trong cơ thể người giảng lễ thì nó tạo nên rung động rồi chuyển tải truyền thông đến với tế bào cảm nhận ở tai người nghe. Hoạt động truyền thông quả là phép mầu: trái tim nói với trái tim! Linh hồn chuyển tải niềm vui cho linh hồn. Đức Thánh Cha Phanxicô kêu gọi người giảng lễ trở thành môn đệ truyền giáo loan báo Tin Mừng.
Cuối tác phẩm “The Preaching of Pope Francis,” ở trang 77, linh mục Gregory Heille, OP. kết luận bất luận ở đâu – thành thị hay thôn quê – người giảng lễ luôn đứng trên “thánh địa” sống cuộc sống của mình. Ngay tại đó người giảng lễ được Đức Thánh Cha Phanxicô “mời gọi tiếp tay với ngài – trở thành và loan báo hy vọng vào sự hiện diện đầy yêu thương của Thiên Chúa.” Bởi thế Đức Tổng Giám Sàigòn Giuse Nguyễn Năng mạnh dạn kêu gọi: “Hỡi linh mục, hãy trân trọng bài giảng!” Người giảng lễ được kêu gọi, được sai đi rao giảng, mang niềm vui đến cho người nghe và cảm hóa họ ngõ hầu “nhờ tin Mừng,” mọi người “cùng làm thành một thân thể và cùng chia sẽ điều Thiên Chúa hứa.” (Eph 3:6)
Lm. Gioan Baotixita Huỳnh Hữu Khoái
Brisbane, 08-08-2023
2023
Tôi có quá lo lắng về con mình không?
Tôi có quá lo lắng về con mình không?
Marybeth Hicks
Hỏi: Là mẹ của 3 đứa con: 2 bé trai, một 9 tuổi và một 6 tuổi, và bé gái út 4 tuổi. Nhiều lúc tôi tự hỏi: Không biết là tôi có bị sợ hãi và lo lắng một cách thái quá về sức khoẻ và sự an toàn của con mình không?
Vấn đề này dần trở thành nguyên nhân gây xích mích giữa chúng tôi, vì chồng tôi cho rằng các quy tắc của tôi đối với bọn trẻ là quá khắt khe. Ví dụ, chồng tôi phản đối các quy tắc của tôi về việc bọn trẻ chơi ngoài trời. Trẻ chỉ có thể chơi trong sân có hàng rào; trẻ chỉ được đi xe đạp trong khu phố nếu có người lớn đi cùng và phải đội mũ bảo hiểm; trẻ không được trèo cây hoặc chơi những trò chơi quá năng động… Với tôi, những quy tắc này là để bảo vệ và giữ cho bọn trẻ không bị thương tổn.
Trong khi đó, chồng tôi thì cho rằng bọn trẻ đã đủ lớn để tự sang sân nhà hàng xóm chơi; có thể tự đạp xe chung quanh dãy phố; có thể trèo leo trong mức độ cho phép, và thậm chí còn khuyến khích bọn trẻ thử thách những trò chơi năng động, mạo hiểm… Quan điểm của anh ấy là tạo điều kiện cho bọn trẻ biết cách tự lập, mạnh mẽ và thích nghi với môi trường, vì nếu bao bọc trẻ quá, là tôi đang kìm hãm sự phát triển tự nhiên, và do đó, là đang làm hại bọn trẻ.
Trả lời: Vấn đề của người mẹ đưa ra trên đây không phải là trường hợp cá biệt và nhất là, nó bao hàm nhiều ý nghĩa hơn là chỉ nói về những quy tắc an toàn cho trẻ khi chơi ngoài trời. Là bậc cha mẹ, chúng ta thường có những quy tắc nhằm đảm bảo, bao nhiêu có thể, để tránh cho việc trẻ bị thương tích cũng như gặp phải những rủi ro không cần thiết nhưng vẫn không bỏ qua việc trẻ được vui chơi và tận hưởng tuổi thơ khỏe mạnh, sôi nổi.
Do đó, nếu không để ý, đôi khi những quy tắc của chúng ta bóp nghẹt thay vì hỗ trợ sự tăng trưởng và phát triển phù hợp với lứa tuổi của trẻ. Chúng ta phải tự vấn: Những quy tắc đó là dành cho ai – cho bọn trẻ hay cho chúng ta?
Thực tế là, nhiều khi vì quá lo lắng, nên một số bậc cha mẹ loại bỏ chính những hoạt động và trải nghiệm vốn sẽ dạy con cái họ trở nên tự chủ, tháo vát, độc lập, và có khả năng tự chăm sóc bản thân.
Những quy tắc hạn chế mong muốn tự nhiên của trẻ để mở rộng bản thân có thể gửi một sứ điệp mạnh mẽ rằng: Những rủi ro hợp lý là nguyên nhân gây ra sợ hãi. Chẳng hạn, quy tắc cấm trèo cây có thể bộc lộ sự lo lắng về một điều gì đó mà nhìn chung có thể được thực hiện một cách an toàn. Sau này khi lớn lên, sứ điệp về nỗi sợ hãi đó có thể tái xuất hiện khi trẻ miễn cưỡng khám phá một cơ hội mới, tìm kiếm một công việc tốt hơn, hoặc chuyển đến một nơi ở mới.
Thực ra, khi trẻ thành công trong những việc như trèo cây, chơi trò chơi mạo hiểm phù hợp, chúng sẽ có được sự tự tin và lòng tự trọng cần thiết, từ đó, chúng tiếp thu những cảm xúc này, khẳng định sứ điệp rằng chúng có khả năng thành công ở một điều gì đó thoạt đầu khiến chúng rất sợ hãi.
Tôi rất tin tưởng vào chiến lược này đến nỗi tôi được cho là đã để con tôi mắc kẹt ở bậc trên cùng của bộ xích đu ở sân vườn nhà chúng tôi! Tôi nhớ như in, vào một ngày hè, khi đang nói chuyện qua điện thoại với một người bạn trong nhà bếp, tôi nghe thấy tiếng la hét cầu cứu từ sân sau của một trong những đứa con của tôi. Tôi chạy ra và nhìn thấy sự việc: Kate, 7 tuổi, ngồi vắt vẻo trên nóc của cầu tụt, và loay hoay không biết làm thế nào để có thể xuống được. Ngay lúc đó, bất chấp những lời van nài của con bé, thay vì vội vàng giải cứu, tôi đã từ từ hướng dẫn Kate tìm ra cách để hạ đất an toàn. Bọn trẻ thường nghe thấy lời nhắc nhở trấn an của tôi: “Nếu con trèo lên đó được, thì con cũng có thể tụt xuống được!”.
Khi nói đến các quy tắc, thì vấn đề lớn hơn là: Mục tiêu mà bạn muốn dành cho bọn trẻ là gì? Mục tiêu nuôi dạy con cái của bạn là gì? Những quy tắc của bạn sẽ giúp bạn dạy trẻ những bài học nào?
Thiên chức làm cha mẹ của chúng ta không phải là bảo vệ con cái khỏi mọi trải nghiệm tiêu cực có thể xảy ra trong cuộc sống, mà là chuẩn bị cho chúng trở nên mạnh mẽ, dũng cảm, độc lập và tự tin khi đối diện với thế giới xung quanh. Về phương diện tâm linh, chúng ta phải thú nhận rằng: Thiên Chúa biết là chúng ta đau lòng như thế nào khi thấy con cái mình gặp khó khăn, gặp đau khổ. Nhưng chúng ta không được kêu gọi để ngăn chặn sự đau khổ của chúng. Vì thực ra, dù cố gắng đến mấy, chúng ta vẫn nhận ra rằng đó là điều không thể. Trái lại, chúng ta được yêu cầu để yêu thương, dạy dỗ con cái để chúng phát triển nhân cách, lương tâm, và đức tin hầu có thể đối diện với những gì mà cuộc sống mang lại một cách bản lĩnh, khôn ngoan, khiêm tốn, tín trung,…
Theo hướng này, việc trẻ chơi ngoài trời là một cách thực hành tuyệt vời. Khi trẻ còn quá nhỏ, chúng ta cần hạn chế không gian vui chơi của trẻ để có thể giám sát và đảm bảo chúng không gặp nguy hiểm. Nhưng khi trẻ lớn hơn, chúng ta có thể cho trẻ nhiều tự do hơn để chúng có thể thực hành các kỹ năng và thói quen giúp thúc đẩy tính độc lập cao hơn.
Lúc đầu, việc cho phép bọn trẻ mở rộng tầm nhìn của chúng sang khu vực lân cận rộng lớn hơn thay vì chỉ ở trong sự an toàn của sân sau nhà có thể khiến chúng ta lo lắng. Nhưng sau những thành tựu trẻ đạt được trong quá trình trưởng thành – chưa kể đến cảm giác vui vẻ và phiêu lưu, có thêm những người bạn mới,… – là không thể thay thế được.
Thật vậy, một khi thấy con mình dần trưởng thành, có thêm năng lực và tự tin ra sao, bạn sẽ nhận ra rằng: Bạn không cần phải quá lo lắng!
Nt. Anna Ngọc Diệp, OP
Dòng Đa Minh Thánh Tâm
Lược dịch từ: catholicdigest.com