Hành trang người được sai đi
25.9 Thứ Tư trong tuần thứ Hai Mươi-Năm Mùa Quanh Năm
Cn 30:5-9; Tv 119:29,72,89,101,104,163; Lc 9:1-6
Hành trang người được sai đi
Trước bất cứ một cuộc lên đường nào, người ta cũng đều chuẩn bị những hành trang cần thiết; hành trình càng dài thì hành trang càng cần đầy đủ và được tính toán kỹ lưỡng. Thế nhưng Chúa Giê-su, trước khi sai các tông đồ ra đi rao giảng Tin Mừng, Ngài dặn dò các ông: “Đừng mang theo gì…” Ngài muốn các ông hoàn toàn siêu thoát, loại bỏ tất cả những dính bén, ràng buộc để sẵn sàng lên đường, nhanh nhẹn, thanh thoát như chính cuộc sống của Ngài: “Chim có tổ, cáo có hang; còn Con Người không có chỗ tựa đầu” (Lc 9,58). Hơn thế nữa, người tông đồ không mang theo gì là để dành chỗ cho một thứ hành trang không thể thiếu, đó là Tin Mừng mà các ông có sứ mạng rao giảng.
Người ta thường nói “sểnh nhà ra thất nghiệp”. Chẳng đâu bằng ở nhà mình; ra khỏi nhà là người ta dễ bị bơ vơ, khổ cực, và nguy hiểm rình chờ. Vì lẽ đó, khi đi xa nhà, người ta thường thủ thân: Ít nhất cũng phải có mấy đồng dắt túi hay dày dép, quần áo cho tươm tất, phòng khi trái gió trở trời.
Nhưng với các tông đồ, Chúa có vẻ đòi hỏi rất khắt khe. Xem chừng Chúa muốn các ông đã ra khỏi nhà thì “ra thất nghiệp” thì phải?! Ngài bảo các ông: “Anh em đừng mang gì đi đường, đừng mang gậy, bao bị, lương thực, tiền bạc, cũng đừng có hai áo.” Tiền bạc, bao bị, lương thực các tông đồ không được mang theo đã đành, ngay cả cây gậy là vật dụng cần thiết nhất của người Do thái khi đi đường phòng khi bị sói dữ hay kẻ ngông cuồng tấn công thì còn có cái gì đó mà chống đỡ, vậy mà Chúa cũng không cho các ông mang theo. Nói tóm lại, Ngài chẳng cho các tông đồ có cái gì để mà phòng thân cả!
Ðược Chúa Giêsu tuyển chọn và sống với Chúa, các Tông đồ cũng đã nghe Chúa giảng dạy và chứng kiến những phép lạ Ngài làm. Trong bài Tin Mừng hôm nay, tác giả Luca thuật lại biến cố Chúa Giêsu sai các ông đi rao giảng Tin Mừng, Ngài nhắc nhở các ông phải sống khó nghèo và hoàn toàn tin tưởng vào Chúa quan phòng.
So với lần Chúa sai các môn đệ thì lần này có điểm khác biệt là thay vì được sai đi từng hai người, các Tông đồ được sai đi từng người một và được ban cho sức mạnh và quyền năng để trừ ma quỉ và chữa lành bệnh tật. Tuy nhiên, các ông cũng chỉ được sai đi trước để loan báo Ngài sắp đến. Huấn lệnh cho các Tông đồ trước khi lên đường có thể gồm 3 phần: Thứ nhất, trên đường đi các ông không được mang theo gì cả, mặc dù sứ vụ của các ông kéo dài một thời gian, chứ không phải chỉ có một vài ngày; điều đó có nghĩa là các ông phải hoàn toàn từ bỏ chính mình và chỉ tin vào sức mạnh của Lời Chúa. Thứ hai: khi tới nhà nào thì phải kiên trì, không được lùi bước; nói khác đi, các ông phải tin vào sứ mệnh của mình, tin vào sự quan phòng và chờ đợi thời giờ của Chúa. Thứ ba: các ông phải có can đảm trước sự cứng đầu của những kẻ chống đối các ông.
Thật ra, các tông đồ là các sứ giả được sai đi loan báo sứ điệp tình yêu và sự quan phòng của Thiên Chúa đối với dân Người; bởi thế, Chúa muốn các ông phải là những người trước hết kinh nghiệm về sự quan phòng của Chúa và phải là những người sống tinh thần phó thác tuyệt đối vào Chúa. Có như vậy, lời rao giảng của các ông mới có giá trị.
Mỗi thời đại có những cám dỗ riêng. Ma quỉ đã cám dỗ Chúa Giêsu từ bỏ sứ mệnh cứu thế, cũng như cám dỗ Ngài làm những việc lạ lùng, như hóa đá thành bánh, gieo mình xuống từ nóc Ðền thờ để mọi người thấy và tin. Ngày nay, không thiếu những người chỉ muốn dùng tiền bạc để giảng dạy hoặc dùng quyền bính để làm cho người khác kinh sợ. Một cám dỗ khác mà người Tông đồ thời nay thường mắc phải, đó là sự thiếu kiên nhẫn, chờ đợi thời giờ của Chúa. Họ dễ thoái lui rời bỏ nhiệm sở, thay đổi công việc. Cũng có những người Tông đồ không dám nói rõ những sai lầm của người khác cũng như những gì trái ngược với giá trị Tin Mừng. Thái độ chung của con người thời nay là ích kỷ và hưởng thụ, số người sẵn sàng để Chúa sai đi thật hiếm hoi, số các tệ nạn do sự sai lầm thiêng liêng ngày càng gia tăng, trong khi đó cái tôi tự do được thổi phồng.
Nhiều người tông đồ thời nay dễ dàng quan niệm rằng không thể truyền giáo thành công, nếu không có tiền, nếu không đủ phương tiện cần thiết như cơ sở khang trang, phương tiện hiện đại…! Tin Mừng hôm nay một lần nữa khẳng định rằng tất cả những điều đó không phải là hành trang tất yếu, nhưng TÌNH YÊU dành cho Chúa và tha nhân chính là động lực và Tin Mừng Nước Thiên Chúa là điều mà người tông đồ luôn mang theo để phân phát cho những ai họ được sai đến.
Với trang Tin mừng hôm nay, chúng ta không khỏi giật mình vì có những lúc chúng ta cảm thấy thiếu thốn, thiệt thòi về vật chất hay tình thần một chút, thì chúng ta liền than vãn, kêu trách Chúa ngay tức khắc: Lạy Chúa con sống đâu đến nỗi nào đâu mà sao Chúa để con phải chật vật, lam lũ, vật vả thế này! Biết đâu đấy, Chúa đang dạy cho ta bài học về sự tín thác tin tưởng vào Chúa trong hoàn cảnh cuộc sống của ta mà ta không nhận ra.
Thân phận người trần mắt thịt chúng ta là vậy, thường chúng ta chỉ nghĩ đến cái lợi ngay trước mắt và chỉ nhìn mọi sự theo quan điểm trần tục, vật chất. Cũng vì thế, chúng ta xếp giá trị đức tin, giá trị của mối liên lạc tín thác của ta vào Chúa hoàn toàn theo quan điểm lợi lộc vật chất trần gian. Mà nói về lợi lộc trần gian, thì có lần Chúa bảo: “Được lời lãi cả và thế gian mà mất linh hồn thì nào được ích gì!”