Người Tôi Trung Hiền Lành
20.7 Thứ Bảy trong tuần thứ Mười Lăm Mùa Quanh Năm
St 2:1-5; Tv 10:1-2,3-4,7-8,14; Mt 12:14-21
Người Tôi Trung Hiền Lành
Chúa Giêsu biết rõ những người Biệt Phái ghen ghép và mưu hại Ngài, Ngài đã kín đáo rời khỏi miền Galilê để tiếp tục sứ mệnh của Ngài tại nhiều nơi khác, Ngài còn cấm những kẻ theo Ngài không được tiết lộ cho thiên hạ biết Ngài là ai. Thánh Mátthêu đã nhận ra trong sự kiện này lời tiên tri Isaia đã ứng nghiệm, như được ghi lại trong Tin Mừng hôm nay.
Ðấng Thiên Sai là Con Thiên Chúa. Thần Khí Thiên Chúa luôn ngự trên Ngài, nhưng theo lời tiên tri Isaia, khi Ngài xuất hiện thì đây là dấu để nhận ra Ngài; một con người hiền lành và khiêm nhường thật trong lòng, Ngài không cãi vả, không la lối, Ngài không bẻ gẫy cây sậy đã dập, không dập tắt tim đèn còn khói. Ðó chính là lòng nhân từ kiên nhẫn, xót thương của Chúa. Nhưng Ngài hiền lành không phải để buông xuôi, mà là để thâm nhập tâm hồn con người, cho đến lúc sự công chính được toàn thắng và muôn dân nước đều hy vọng vào Ngài.
Thật ra, trong suốt cuộc sống tại thế và cho đến hôm nay, Chúa Giêsu vẫn kiên nhẫn chờ đợi với hy vọng mọi người trở về với Ngài để được cứu thoát. Chẳng hạn với người phụ nữ bị bắt quả tang phạm tội ngoại tình, một thứ tội phải bị ném đá, Chúa Giêsu chỉ nói: “Tôi cũng không kết án chị, chị hãy về đi và từ nay đừng phạm tội nữa”. Ngài luôn quả quyết: “Tôi đến để kêu gọi người tội lỗi ăn năn trở lại”, và thực tế, Ngài đã chữa lành những kẻ bị coi là tội lỗi và bị xã hội ruồng bỏ.
Chúa Giêsu đến để rao giảng sự công chính, và Ngài đem sự công chính đến cho con người. Vì vậy, sau một số lần tranh luận với Chúa Giêsu, những người biệt phái nhận ra giáo lý mới lạ của Ngài mà họ coi là không thể chấp nhận được, nên họ ghen ghét và âm mưu hãm hại Chúa Giêsu, họ an tâm khi thấy Ngài rút lui và Ngài còn ngăn cấm những kẻ theo Ngài không được tiết lộ cho thiên hạ biết Ngài là ai.
Ta thấy khi đụng chuyện Ngài rút lui, tránh né, không phải vì sợ sệt, yếu thế, thua cuộc nhưng là để nêu bật đường lối khiêm tốn, ôn hòa và yêu thương mà Matthêu trưng dẫn lời tiên tri Isaia về Ngài: “Người không cãi vã, không kêu to, chẳng ai thấy Người lên tiếng giữa phố phường. Cây lau bị giập, Người không đành bẻ gẫy,Tim đèn leo lét, chẳng nỡ tắt đi…”
Thánh Mátthêu cho biết lời tiên báo về Người Tôi Trung trong sách ngôn sứ Isaia được ứng nghiệm nơi Đức Giêsu: Ngài là Đấng được Thiên Chúa tuyển chọn; Thiên Chúa hài lòng vì người Tôi Trung hiền lành nhân hậu ấy. Không cãi vã, không lớn tiếng: đó là tính cách nhân bản nhưng được nuôi dưỡng và phong phú bởi lòng nhân từ thương xót của Thiên Chúa: Ngài luôn quan tâm, nâng đỡ, bênh vực những người bất hạnh, những người không có địa vị; những người bị gạt ra ngoài lề, không tiếng nói trong xã hội lại được Ngài dang tay đón nhận; dẫu chỉ còn một tia hy vọng le lói, Ngài vẫn nhẫn nại đợi chờ để cứu độ con người.
Mở đầu Tin Mừng là một lời cảnh cáo, đe dọa “Ra khỏi hội đường, nhóm Pharisêu bàn bạc tìm cách giết Đức Giêsu” (c.14) vì Đức Giêsu đã chữa người bại tay trong ngày sabat, một ngày mà theo luật Môsê không được làm bất cứ công việc gì, dù là chữa bệnh. Thánh sử nói tiếp “biết vậy, Đức Giêsu lánh khỏi đó” (15a).
Đây là sự khôn ngoan của người rao giảng Tin Mừng: bị bắt ở thành này trốn sang thành nọ, để Tin Mừng được nuôi dưỡng và sống động. Các người cầm quyền thì tìm cách bắt giết Đức Giêsu, còn dân chúng thì lũ lượt đi theo Ngài và Ngài đã chữa lành các bệnh hoạn tật nguyền của họ. Chúng ta thấy thái độ hồ hởi, ủng hộ của dân chúng trái ngược với lòng thù hằn, ghen ghét của các nhà lãnh đạo tôn giáo. Đức Giêsu tránh né nhóm Pharisiêu, nhưng Ngài cũng không hài lòng về thái độ của dân chúng. Ngài cấm họ không được tiết lộ Ngài là Đấng Mêsia: Tôi Trung của Thiên Chúa như trong sách Isaia đã nói: Đây là một bức tranh đẹp cho những nhà truyền giáo: Một Đấng Mêsia khiêm tốn, âm thầm, giản dị, hòa đồng, thương cảm người nghèo khổ.
Người Tôi Trung: được tuyển chọn – Người yêu dấu – làm hài lòng chủ nhân (c.18a).
Với câu này ta thấy một tương quan tốt đẹp giữa chủ nhân và người Tôi Tớ trung thành này. Người Tôi Tớ hết lòng hết sức với chủ, còn chủ nhân yêu mến, tuyển lựa và rất hài lòng về người Tôi Tớ của mình. Người Tôi Tờ này được ban Thần Khí. Sứ mệnh của Người là loan báo công lý cho mọi người, nghĩa là ra đi rao giảng Tin Mừng Nước Trời, Người không cãi vã nói lên tính hiền lành, không kêu to là sự âm thâm khiêm tốn. Danh Ngài không được biết đến nơi phố xá, đô thị. Nhưng Ngài có một lòng thương xót vô bờ bến, nâng đỡ và thương cảm ngay cả những kẻ chống đối, thù nghịch với mình “cây lau bị giập, không đành bẻ gãy; tim đèn leo lét chẳng nợ tắt đi”. Nói tóm lại, người Tôi Trung dùng chính tình yêu thương và lòng khiêm tốn mà loan báo Tin Mừng Nước Trời, làm cho Nước Cha trị đến trên toàn thế giới này. Điều đó đem lại niềm hy vọng cho Israel nói riêng và toàn dân trên mặt đất này nói chung, mỗi khi kêu cầu danh Thánh Ngài.
Dấu hiệu để nhận ra Ngài, Đấng Thiên sai : một con người hiền lành, khiêm tốn, nhẫn nại, ôn hòa và đầy lòng thương xót.
Một điều vượt ngoài sự tiên liệu của người Do Thái, đó là nếu không rao giảng bằng lời nói, thì Chúa Giêsu lại rao giảng bằng việc làm, bằng hành động, Ngài không lớn tiếng, không ai nghe tiếng Ngài ngoài đường phố, nhưng bước chân Ngài lại vang lên tiếng nói tình thương.
Thực ra, lời nói cũng tạo ra nhiều ảnh hưởng trên tâm lý con người; muốn kinh doanh một mặt hàng, trước hết phải nghĩ đến việc quảng cáo, muốn cuộc đấu tranh có sức mạnh thì cần đến kế hoạch tuyên truyền. Tuy nhiên, tiếng nói không đơn thuần chỉ là những lời trên môi miệng, mà còn có tiếng nói bằng hành động và con tim.
Người ta có thể khóa miệng mà không thể nào khóa được con tim. Tiếng nói của lòng nhân từ không những chẳng gì giập tắt được mà sức mạnh của nó có khả năng xuyên qua mọi rào cản.
Thật vậy, Ngài không đến để khinh dể người những ngườu yếu đuối, tội lỗi nhưng để thông cảm với họ, Chúa Giêsu đến không phải để làm nản lòng con người mà là để khích lệ và khơi lên niềm hy vọng. Khi các biệt phái đưa người đàn bà bị bắt quả tang phạm tội ngoại tình đến trước mặt Chúa Giêsu để hỏi ý kiến Ngài nhưng Chúa Giêsu im lặng…Và Ngài chỉ nói: “Tôi không kết án chị, chị hãy về và từ nay đừng phạm tội nữa” (Ga 8,3-11)
Lời Chúa hôm nay phác hoạ cho ta chân dung hiền lành của Đức Giêsu: Đấng chinh phục con người bằng lòng hiền hậu, điềm tĩnh chứ không bằng lời lẽ to tiếng, hơn thua; Đấng đồng cảm với những kẻ yếu đuối, nâng đỡ, khích lệ, ủi an họ. Đức Bênêđitô XVI khẳng định rằng: “Tình yêu trong sự thuần khiết và vô tư là chứng cớ tốt nhất về Thiên Chúa, Đấng mà chúng ta tin và thúc đẩy chúng ta yêu thương” (Thông Điệp Thiên Chúa Là Tình Yêu).
Tình thương Kitô giáo được xây dựng trên nền tảng của sự hiền lành, như lời Thánh Tôma Aquinô: “Kiêu ngạo là cay đắng, là tàn nhẫn, là chỉ nghĩ đến bản thân, cho nên kiêu ngạo khiến ta đố kỵ nhau. Bởi vậy, muốn yêu thương phải bắt đầu để cho tâm hồn mình thấm nhuần hiền lành.” Chỉ khi sống hiền lành, bạn mới thấy được tình yêu của Chúa Kitô là động lực thúc bách bạn yêu thương và tha thứ.
Lời Chúa hôm nay một lần nữa cho chúng ta thấy: đó là lời rao giảng mà bất cứ kiến thức hay ngôn ngữ nào cũng có thể hiểu được. nó diễn tả sứ mạng của Đấng Cứu Thế là giới thiệu lòng nhân từ thương xót của Thiên Chúa đem lại tin tưởng và hy vọng cho con người.
Bổn phận của mỗi người Kitô hữu là giới thiệu Chúa cho người khác. Nếu không rao giảng bằng lời nói thì vẫn còn có nhiều cách khác âm thầm nhưng không kém hữu hiệu. Xin Chúa cho mỗi người chúng ta biết lấy chính đời sống để rao giảng lòng nhân từ thương xót của Thiên Chúa cho anh chị em.
Lời Chúa hôm nay một lần nữa cho thấy ơn cứu rỗi ở tầm tay chúng ta: được cứu rỗi hay không là do chúng ta, vì Chúa vẫn kiên nhẫn và ban ơn đầy đủ, chỉ cần chúng ta thành tâm trở về với Ngài. Người trộm lành chỉ trong giây phút hướng tâm hồn về Chúa và tin tưởng nơi Ngài, đã được Chúa hứa cho ở trên Thiên Ðàng với Chúa ngay hôm đó. Còn Giuđa đã thất vọng đến chỗ tự vẫn, thì đó là dấu chưa hiểu lòng Chúa thương yêu bao la đến mức nào.