Ơn gọi của tôi
Tôi lấy chủ đề là “ơn gọi của tôi”, vì sự lựa chọn của tôi ngày hôm nay không phải tự nhiên, nhanh chóng nhưng đã được đúc kết qua rất nhiều biến cố trong suốt cuộc đời tôi. Nhờ đó mà tôi nhận ra tình yêu của Chúa dành cho tôi cũng như tiếng Chúa mời gọi để cùng Chúa lên đồi Calvê…
Biến cố thứ nhất: Sự ra đi mãi mãi của người anh trai duy nhất và sự xuất hiện ba người con trai kết nghĩa trong gia đình tôi.
Anh trai tôi đã ra đi mãi mãi khi tôi chỉ mới 10 tuổi, em gái tôi 8 tuổi. Sự ra đi quá sớm và quá đột ngột của anh đã làm gia đình tôi bị đảo lộn rất nhiều. Bố mẹ tôi rất đau lòng và buồn phiền. Lúc đó, dù chỉ là một đứa trẻ con nhưng tôi cảm thấy mình bị thua thiệt với bạn bè cùng trang lứa. Tôi đã luôn cầu nguyện và hi vọng rằng một ngày nào đó anh trai sẽ quay về với gia đình tôi. Tôi tự nhủ rằng: “Chúa chỉ gọi anh có việc và ít hôm nữa Chúa sẽ trả anh lại cho tôi”
Thời gian trôi qua, bố mẹ tôi cũng dần nguôi ngoai nỗi buồn, riêng tôi, chưa một giây phút nào tôi quên được hình ảnh của anh trai mình, và rồi Chúa đã “trả anh về cho tôi”, không phải một mà là ba. Chúa đã ban cho gia đình tôi ba người con nuôi. Trong ba người anh trai đó thì có hai anh là tu sĩ, một người đại chủng viện và một người tu dòng. Hai anh đã thúc bách và giúp tôi có thêm động lực để tôi yêu thích và ao ước đi tu.
Không chỉ dừng lại ở những lời khuyến khích, đời sống của hai anh cũng là tấm gương giúp tôi chọn đời sống tu trì. Mặt khác, bố mẹ tôi cũng rất muốn tôi đi tu, vì thế luôn nêu gương tốt để tôi có cơ hội và thời gian gần Chúa và dâng mình cho Chúa. Lúc đầu, tôi thích đi tu vì bố mẹ, vì hai anh trai và vì những bộ áo dòng rất đẹp mà các Soeur mặc…Có lẽ Chúa đã dùng các biến cố ấy để hun đúc ơn ơn gọi trong tôi.
Biến cố thứ hai: biến cố biến đổi thật sự cuộc sống của tôi và thúc bách tôi dấn thân trên con đường tu trì một cách xác tín hơn. Đó là lời cầu xin với thánh Antôn trước ngày tôi đi thi đại học.
Hôm đó là thứ ba, tôi cùng bố đi lễ tại đền thánh Antôn Trại Gáo. Tôi đã đến bên đền thánh Antôn để xin một thỉnh cầu. Nếu tôi nói ra thỉnh cầu này chắc các bạn sẽ rất buồn cười. Tôi xin với Ngài rằng: “Thánh Antôn ơi, gia đình con rất khó khăn, con không có điều kiện ôn thi đại học như các bạn, con đã đi làm và công ty cho con nghỉ bốn ngày để thi đại học vì thế hôm nay con đến đây xin Ngài một thỉnh cầu là cho con được đậu đại học. Nếu như con đậu đại học con sẽ đi tu”. Không biết vì thánh nhân thương hay vì may mắn, tôi đâu đại học trong niềm vui và sự hạnh phúc không biết phải diễn tả như thế nào. Tôi nhận ra tình Chúa yêu tôi và tình yêu ấy đã trổ bông trong cuộc đời tôi. Tôi quyết định thực hiện lời hứa với Chúa trở thành một nữ tu.
Tôi vun trồng ơn gọi của mình mỗi ngày bằng việc sống giản dị, yêu thương và tham gia các công việc của giáo xứ một cách nhiệt thành. Tình thương Chúa dành cho tôi không chỉ dừng lại ở kết quả đại học, mà nó còn lớn hơn nữa qua những cơ hội và chọn lựa Chúa dành cho tôi khi tôi là một sinh viên. Tôi có cơ hội được đi nhiều nơi, tham gia các giờ cầu nguyện lớn, các hội từ thiện và các buổi tĩnh tâm về ơn gọi. Không phải là trực tiếp nhưng bằng một cách nào đó tôi cảm nhận được rằng Chúa luôn mời gọi và giúp tôi trong sự chọn lựa của mình. Có những lúc tôi cũng muốn bỏ cuộc nhưng hình như Chúa không muốn thế. Ngài gửi đến cho tôi sứ giả đó là Bố linh hướng của tôi. Bố đã giúp tôi lấy lại niềm tin ở Chúa, cho tôi yêu việc học và một lần nữa ước mơ đi tu trở lại trong tôi.
Biến cố thứ ba: cũng là biến cố đưa tôi đến chọn lựa cuối cùng, trở thành một thỉnh sinh của dòng Đa Minh Rosa Lima. Sinh viên năm thứ ba, vào dịp tập huấn giáo lý viên toàn Giáo hạt, một Soeur dòng Đa Minh đã giúp chúng tôi trong đợt tập huấn ấy. Qua con người của Soeur tôi thấy được sự nhanh nhẹn, yêu thương, thánh thiện và tôi thích bộ áo dòng của Soeur. Sau đợt tập huấn, tôi bắt đầu tìm hiểu về dòng Đa Minh, lúc đầu tôi tìm hiểu dòng Đa Minh Tam Hiệp nhưng rút cuộc tôi lại trở thành thỉnh sinh dòng Đa Minh Rosa Lima. Thật sự tôi cũng không hiểu vì sao tôi quyết định như thế này, nhưng tôi cảm nhận tất cả là thánh ý Chúa.
Chúa có lí do của Ngài khi gọi tôi bước chân vào đây. Không phải tôi tài giỏi, thánh thiện hơn người khác nhưng tất cả là vì tình yêu. Ơn gọi tu trì đối với tôi là một mầu nhiệm và tôi luôn tự hỏi mình rằng: “Tại sao Chúa chọn tôi?”. Đến hôm nay tôi vẫn chưa tìm cho mình được câu trả lời phù hợp với suy nghĩ của bản thân. Phải chăng tôi đi tu vì bộ áo dòng, vì hai anh trai của mình, vì thánh lễ an táng đông Cha, vì thần tượng Soeur Đa Minh? Có lẽ tất cả đều đúng nhưng có lẽ lí do đúng nhất vẫn là sự quan phòng của Chúa dành cho tôi. Ơn gọi đi tu của tôi là vậy đó, đơn sơ và một chút mầu nhiệm. Chúa gọi mỗi chúng ta một cách khác nhau đúng không bạn? Cầu mong mỗi người chúng ta sẽ luôn biết lắng nghe và đáp trả đúng lời mời gọi của Chúa.
Biến cố thứ nhất: Sự ra đi mãi mãi của người anh trai duy nhất và sự xuất hiện ba người con trai kết nghĩa trong gia đình tôi.
Anh trai tôi đã ra đi mãi mãi khi tôi chỉ mới 10 tuổi, em gái tôi 8 tuổi. Sự ra đi quá sớm và quá đột ngột của anh đã làm gia đình tôi bị đảo lộn rất nhiều. Bố mẹ tôi rất đau lòng và buồn phiền. Lúc đó, dù chỉ là một đứa trẻ con nhưng tôi cảm thấy mình bị thua thiệt với bạn bè cùng trang lứa. Tôi đã luôn cầu nguyện và hi vọng rằng một ngày nào đó anh trai sẽ quay về với gia đình tôi. Tôi tự nhủ rằng: “Chúa chỉ gọi anh có việc và ít hôm nữa Chúa sẽ trả anh lại cho tôi”
Thời gian trôi qua, bố mẹ tôi cũng dần nguôi ngoai nỗi buồn, riêng tôi, chưa một giây phút nào tôi quên được hình ảnh của anh trai mình, và rồi Chúa đã “trả anh về cho tôi”, không phải một mà là ba. Chúa đã ban cho gia đình tôi ba người con nuôi. Trong ba người anh trai đó thì có hai anh là tu sĩ, một người đại chủng viện và một người tu dòng. Hai anh đã thúc bách và giúp tôi có thêm động lực để tôi yêu thích và ao ước đi tu.
Không chỉ dừng lại ở những lời khuyến khích, đời sống của hai anh cũng là tấm gương giúp tôi chọn đời sống tu trì. Mặt khác, bố mẹ tôi cũng rất muốn tôi đi tu, vì thế luôn nêu gương tốt để tôi có cơ hội và thời gian gần Chúa và dâng mình cho Chúa. Lúc đầu, tôi thích đi tu vì bố mẹ, vì hai anh trai và vì những bộ áo dòng rất đẹp mà các Soeur mặc…Có lẽ Chúa đã dùng các biến cố ấy để hun đúc ơn ơn gọi trong tôi.
Biến cố thứ hai: biến cố biến đổi thật sự cuộc sống của tôi và thúc bách tôi dấn thân trên con đường tu trì một cách xác tín hơn. Đó là lời cầu xin với thánh Antôn trước ngày tôi đi thi đại học.
Hôm đó là thứ ba, tôi cùng bố đi lễ tại đền thánh Antôn Trại Gáo. Tôi đã đến bên đền thánh Antôn để xin một thỉnh cầu. Nếu tôi nói ra thỉnh cầu này chắc các bạn sẽ rất buồn cười. Tôi xin với Ngài rằng: “Thánh Antôn ơi, gia đình con rất khó khăn, con không có điều kiện ôn thi đại học như các bạn, con đã đi làm và công ty cho con nghỉ bốn ngày để thi đại học vì thế hôm nay con đến đây xin Ngài một thỉnh cầu là cho con được đậu đại học. Nếu như con đậu đại học con sẽ đi tu”. Không biết vì thánh nhân thương hay vì may mắn, tôi đâu đại học trong niềm vui và sự hạnh phúc không biết phải diễn tả như thế nào. Tôi nhận ra tình Chúa yêu tôi và tình yêu ấy đã trổ bông trong cuộc đời tôi. Tôi quyết định thực hiện lời hứa với Chúa trở thành một nữ tu.
Tôi vun trồng ơn gọi của mình mỗi ngày bằng việc sống giản dị, yêu thương và tham gia các công việc của giáo xứ một cách nhiệt thành. Tình thương Chúa dành cho tôi không chỉ dừng lại ở kết quả đại học, mà nó còn lớn hơn nữa qua những cơ hội và chọn lựa Chúa dành cho tôi khi tôi là một sinh viên. Tôi có cơ hội được đi nhiều nơi, tham gia các giờ cầu nguyện lớn, các hội từ thiện và các buổi tĩnh tâm về ơn gọi. Không phải là trực tiếp nhưng bằng một cách nào đó tôi cảm nhận được rằng Chúa luôn mời gọi và giúp tôi trong sự chọn lựa của mình. Có những lúc tôi cũng muốn bỏ cuộc nhưng hình như Chúa không muốn thế. Ngài gửi đến cho tôi sứ giả đó là Bố linh hướng của tôi. Bố đã giúp tôi lấy lại niềm tin ở Chúa, cho tôi yêu việc học và một lần nữa ước mơ đi tu trở lại trong tôi.
Biến cố thứ ba: cũng là biến cố đưa tôi đến chọn lựa cuối cùng, trở thành một thỉnh sinh của dòng Đa Minh Rosa Lima. Sinh viên năm thứ ba, vào dịp tập huấn giáo lý viên toàn Giáo hạt, một Soeur dòng Đa Minh đã giúp chúng tôi trong đợt tập huấn ấy. Qua con người của Soeur tôi thấy được sự nhanh nhẹn, yêu thương, thánh thiện và tôi thích bộ áo dòng của Soeur. Sau đợt tập huấn, tôi bắt đầu tìm hiểu về dòng Đa Minh, lúc đầu tôi tìm hiểu dòng Đa Minh Tam Hiệp nhưng rút cuộc tôi lại trở thành thỉnh sinh dòng Đa Minh Rosa Lima. Thật sự tôi cũng không hiểu vì sao tôi quyết định như thế này, nhưng tôi cảm nhận tất cả là thánh ý Chúa.
Chúa có lí do của Ngài khi gọi tôi bước chân vào đây. Không phải tôi tài giỏi, thánh thiện hơn người khác nhưng tất cả là vì tình yêu. Ơn gọi tu trì đối với tôi là một mầu nhiệm và tôi luôn tự hỏi mình rằng: “Tại sao Chúa chọn tôi?”. Đến hôm nay tôi vẫn chưa tìm cho mình được câu trả lời phù hợp với suy nghĩ của bản thân. Phải chăng tôi đi tu vì bộ áo dòng, vì hai anh trai của mình, vì thánh lễ an táng đông Cha, vì thần tượng Soeur Đa Minh? Có lẽ tất cả đều đúng nhưng có lẽ lí do đúng nhất vẫn là sự quan phòng của Chúa dành cho tôi. Ơn gọi đi tu của tôi là vậy đó, đơn sơ và một chút mầu nhiệm. Chúa gọi mỗi chúng ta một cách khác nhau đúng không bạn? Cầu mong mỗi người chúng ta sẽ luôn biết lắng nghe và đáp trả đúng lời mời gọi của Chúa.
THLTN