Bánh ban sự sống đời đời
26.4
Thứ Tư trong tuần thứ Ba Mùa Phục Sinh
Cv 8:1-8; Tv 66:1-3,4-5,6-7; Ga 6:35-40
Bánh ban sự sống đời đời
Chúa Giêsu quả quyết lợi ích của Phép Thánh thể như sau: “Ta là bánh sự sống… Ai đến với Ta sẽ không hề đói và kẻ tin vào Ta sẽ không hề khát bao giờ” (c. 35). “Và ngày sau hết Ta sẽ cho nó sống lại” (c. 39).
Chúa giải thích ý nghĩa của việc được Chúa Cha nuôi dưỡng, việc chúng ta có được sự sống của Người. Thiên Chúa đã cam kết đến với chúng ta và cho chúng ta dấu chỉ của lời cam kết đó, ấy là Chúa Giêsu, hầu dẫn đưa chúng ta đến phục sinh: ai nhìn thấy Con và tin vào Ngài thì sẽ được sự sống đời đời, và Tôi sẽ phục sinh người ấy vào ngày sau hết.
Tóm lại, ai chấp nhận liên hệ với bản thân Chúa Kitô đều hưởng được sự sống, đều chịu tác động của sức mạnh cứu độ, đều mở rộng cuộc sống nhân loại của mình vào trong một tương lai bất tận cho đến khi được tham dự vào sự sống của Thiên Chúa.
Bài Phúc âm hôm nay tỏ lộ rằng sự tiếp xúc với Chúa Giêsu Kitô là một sức mạnh phục sinh; điều này phải khiến chúng ta dâng lên Thiên Chúa lòng cảm tạ của mình. Chúng ta cần nhận biết rằng Chúa Giêsu là ân huệ tuyệt vời mà Chúa Cha đã ban cho chúng ta hầu tái tạo sự hiệp nhất của bản thân chúng ta và của toàn thể nhân loại, hầu xóa tan cái chết và thể hiện sự phục sinh.
Việc tạ ơn cũng có thể đượm nét chiêm ngưỡng khi ta ý thức về lòng trung tín, về đức vâng phục và tinh thần sẵn sàng của Chúa Giêsu Kitô đối với Cha mình. Đấng đã sai Ngài đến thực hiện chương trình ban sự sống đời đời cho nhân loại.
Chúng ta đã từng biết phép Thánh Thể mang lại những kết quả gì. Việc rước Chúa không tha trọng tội nhưng gìn giữ chúng ta khỏi tội trọng. Thánh Công Đồng Trentô gọi việc rước Chúa là “một liều thuốc gìn giữ chúng ta khỏi sa ngã phạm tội trọng” (13,12). Kinh Thánh gọi Chúa là “Bánh bởi Trời ban xuống để ai ăn không hề chết” (Gio 6,50). Đó là Mình Thánh Chúa gìn giữ linh hồn khỏi sa ngã phạm tội.
Mình Thánh Chúa còn được gọi là bánh các thiên thần nghĩa là việc rước lễ làm cho chúng ta nên tinh tuyền trong trắng như các thiên thần. Thánh Chysostôm nói: “các tín hữu khi ra khỏi bàn tiệc thánh giống như những sư tử dũng mãnh làm ma quỉ khiếp sợ ít dám tấn công họ. Cho nên việc rước Chúa làm suy giảm những dục vọng lăng loàn quấy phá. Hơn nữa, việc rước Chúa gia tăng đời sống ơn thánh (Ds 16,38). Cũng như mục đích của ăn, của uống là nuôi sống, thì việc rước Chúa là của ăn của linh hồn, là thứ của ăn đưa họ từ trần gian về vĩnh cửu. Việc rước Chúa còn bảo đảm chắc chắn được tha tội nhẹ và các hình phạt tạm thời hằng ngày chúng ta mắc phải. Hiệu quả này được Đức Piô X (Ds 3375/1981) và công đồng Trentô xác nhận (Ds 1638). Việc rước lễ còn kết hợp chúng ta với chính Chúa Kitô và với anh em (1C 10,16). Sau nữa việc rước Mình Chúa chuẩn bị cho thân xác một cuộc Phục sinh vinh hiển. Điều này được đức Kitô bảo đảm “và ngày sau hết Ta sẽ cho nó sống lại” (c.40).
Phép Thánh thể, sự phục sinh và cuộc sống vĩnh cửu có tương quan với nhau. Xưa kia, tại vườn địa đàng, con người nhờ đặc ân mà có đời sống bất tử, bất tử ngay cả đối với thân xác, nhưng vì tội lỗi xâm nhập nên mất đặc ân đó và phải chết đời đời nữa. Nhưng Chúa Kitô đã tái lập lại ơn lộc ban đầu một cách dần dần, tịnh tiến, nghĩa là bây giờ nhờ rước lễ, chúng ta có đời sống ơn sủng, sau khi chết chúng ta được hạnh phúc trường cửu và ngày tận thế xác chúng ta sẽ được vĩnh cửu nước trời.
Một thánh phụ nói: “Khi rước lễ, Chúa Kitô đặt trong chúng ta mầm sống và vinh hiển. Đó là tàn lửa âm ỷ dưới lớp tro mà một ngày kia sẽ hủy diệt tất cả những gì là ô uế bởi tội lỗi. Nó chỉ còn chờ kèn chung thẩm để trong chớp nhoáng biến thân xác ta nên giống như thân xác vinh hiển của Chúa Kitô” (Irenê). Thánh Bernard nói: “Chúa Kitô chiến thắng sự chết nơi chúng ta, thân xác bất tử của Người biến chúng ta thành bất tử, tựa hồ mầm sống ở trong hạt giống làm cho hạt giống mọc lên, tựa hồ sức nóng ở trong nước làm cho nước sôi lên, tựa hồ như lửa rơi vào đống rơm làm bùng lên…” Thánh Ignatiô Ant. gọi rước lễ là “liều thuốc trừơng sinh”.
Ở đời này, ai ai cũng muốn cho mình có công danh gì với núi sông. “Không công danh thời nát với cỏ cây”. Ai cũng muốn tên tuổi mình được tồn tại nơi hậu thế. Có những vị vua xưa đã từng bắt chư dân đi tìm một loại thảo tiên để được sống mãi. Nhưng rồi cũng chết và chết sớm nữa. Chúng ta hôm nay muốn được sống vĩnh cửu trong hạnh phúc, khỏi cần đi đâu xa, hãy đến với phép Thánh Thể mỗi ngày. “Và Ta, Ta sẽ cho họ sống lại ngày sau hết” (c.40).
Sống đức tin có nghĩa là sống cho Đức Kitô và vì Đức Kitô. Đó là đức tin mà Giáo Hội mời gọi chúng ta củng cố khi cho chúng ta lắng nghe đoạn Tin mừng hôm nay. Chúa Giêsu đã khẳng định: “Chính Ta là Bánh ban sự sống. Ai đến với Ta sẽ không hề đói, ai tin vào Ta sẽ không hề khát bao giờ”. Duy chỉ mình Ngài mới cho chúng ta sự sống đích thực.
Những người Do Thái đã thấy Chúa Giêsu nhưng họ không tin, thật ra họ đã không thấy gì. Cái nhìn của họ dừng lại nơi những cái chóng qua, họ tìm kiếm Chúa không phải vì đã tin nhận Ngài, mà chỉ vì chờ đợi đượcNgài cho ăn no nê bằng của ăn hư nát. Muốn được thấy Chúa Giêsu, muốn tin nhận Ngài, trước tiên con người cần ra khỏi cái vỏ ích kỷ tham lam của mình. Có sẵn sàng ra khỏi thế giới hẹp hòi của mình, con người mới có thể thấy được Đức Kitô và đi vào thế giới của Ngài. Chúa Giêsu đã tuyên bố: phúc cho những ai có tâm hồn trong sạch, vì họ sẽ được nhìn thấy Thiên Chúa. Quả thật, chỉ những tâm hồn trong sạch, nghĩa là biết quên đi cái thế giới ích kỷ, phàm trần mới nhìn thấy Thiên Chúa.
Ước gì chúng ta luôn sông kết hiệp với Ngài và nhận ra Ngài trong mọi biến cố cuộc sống, và khi cuộc lữ hành trần gian chấm dứt Ngài thế nào, chúng ta sẽ được thấy như vậy.