Bức hoạ tình yêu
Bức hoạ tình yêu
Vậy mỗi chúng ta tự hỏi: Tôi đang đóng vai nào trong bức họa này: Cảm thương người phụ nữ ư? Giương cánh tay hầm hầm sát khí đả đảo cùng nhóm đòi kết án? Hay mặc lấy tâm tình của Vị Thẩm Phán đầy xót thương, tìm cách cứu người sắp bị ném đá khỏi bàn tay của những kẻ ác độc?
Thánh Âu-tinh một đời khắc khoải về chữ yêu đã mách nước rằng: Bạn cứ yêu đi, rồi muốn làm gì thì làm. Quả thực, tình yêu sẽ giải mã tất cả, cho ta giải pháp, sáng kiến, gia vị chữa lành và tha thứ. Tình yêu cho thấy im lặng là vàng, khôn ngoan làm nên sức mạnh. Tình yêu sẽ làm cho cách xử lý tinh tế và hữu hiệu hơn…
Ở đây, sự khôn ngoan tinh tế đã làm cho câu chuyện trở nên thú vị, giàu kịch tính. Bên khởi tố cứ tưởng ngon ăn, chờ cho đối phương bị sập bẫy vào tròng, cùng lắm thì đợi đến phút bù giờ ‘90+1’ sẽ đồng loạt nổ pháo ăn mừng… Ai dè, ở bên kia sự đối kháng, vị Thẩm Phán lại cứ điềm đạm suy tư, tưởng là bị động bế tắc trong “ván cờ” quyết định, lại trở nên “diệu kế cao cờ”. Ngài cứ từ từ viết trên đất, rồi khi giờ vàng đã đến thì buông lời: “Ai trong các ông sạch tội, thì hãy nắm đá người này trước đi”. Thế là gậy ông đập lưng ông, chẳng ai bảo ai, từ già đến trẻ, từ lớn đến bé, cứ lẳng lặng bỏ đi. Chỉ còn Đức Giêsu và người phụ nữ kia vẫn cúi mình tái tê cõi lòng chờ chết, lại bừng sáng bởi lời tình yêu đã giải hóa tất cả:”Ta cũng không kết chị đâu…”
Đây chính là điểm sáng nhất, đẹp nhất, sống động nhất trong bức họa tình yêu này. Chị sẽ khắc cốt ghi tâm ánh mắt tha thứ xót thương; để rồi từ rầy trở đi, chị không ngừng biến đổi và họa lại bức tranh Tình Yêu ấy trong cuộc đời.
Đó là bức họa mà chúng ta cần nỗ lực chấm phá khi Mùa Chay đang gần khép lại. Nét chấm phá mang đậm gam màu tình yêu và sự sống, hòa quyện với đường nét thật sâu “tiếng gọi từ phía bên trong”, của lời vàng ngọc, ý khôn ngoan; lại có những nét chấm phá tan đi những định kiến, chụp mũ, đòi xét đoán “thay trời hành đạo”. Và ẩn tàng trong bức tranh ấy cho ta sự khiêm hạ cần có rằng: trước mặt Thiên Chúa, dù có thánh thiện đến đâu đi chăng nữa, tôi vẫn chỉ là tội nhân tròn trĩnh không hơn không kém. Trong cái nhìn của chiều sâu tâm linh, biết “mèo nào cắn mèo nào, biết ai hơn ai, ai biết tình ai có đậm đà?” Có như thế, tôi và bạn mới trở nên đẹp đẽ dễ thương trong cái nhìn của Thiên Chúa, để được ban tặng món quà vô giá cho những kẻ Chúa yêu.
Lm. Giuse Phạm Văn Quang